Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 23


trước sau


Chương 43: Cô nhi oán 3

Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một giây sau đó liền tỉnh táo lại, không nhịn được cười lên, ánh mắt lại nhìn về phía cửa kính lần nữa, con mắt cùng nửa khuôn mặt kia cuối cùng đã không thấy đâu, thế là cô ấy thở phào một hơi, nói: "Đi thôi."

Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy quay đầu nhìn ra sau lưng, căn phòng này có một chiếc cửa sổ, còn cả cửa sổ nhỏ bên trên cánh cửa phòng đang mở, nhớ tới tầm mắt Thẩm Thanh Thu nhìn qua đó, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ khóa chặt lên đầu cửa, "Ban nãy thứ kia ở đó à?"

Thẩm Thanh Thu từng nhận thức về sự thông minh của Tiêu Mộ Vũ đã không còn lạ lẫm, nhắc tới chuyện này cô ấy cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng thế, ban nãy nó lộ ra nửa khuôn mặt ở đó, một con mắt của nó nhìn chằm chằm chúng ta. Cửa kính kia hơi mờ, tôi không nhìn rõ ràng rốt cuộc bộ dạng nó thế nào."

Nói xong cô ấy đánh giá xung quanh, một phòng có hai chiếc giường, nhìn giống như kí túc xá, thế là hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Phó bản lần này là tình huống gì thế, chúng ta đang ở đâu?"

Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: "Cô vừa vào đây đã hôn mê rồi à?"

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lập tức ngưng trệ, rất lâu sau cô ấy xoa trán, có chút nghi hoặc nói: "Tôi không biết, rốt cuộc sau khi lựa chọn phó bản đã xảy ra chuyện gì, tôi không thể nhớ nổi, quả thật giống như vừa vào trong đã hôn mê, nhưng tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng."

Nói xong Thẩm Thanh Thu sờ lưng, vừa cử động nơi đó liền đau dữ dội, cô ấy vén áo nằm sấp xuống để Tiêu Mộ Vũ nhìn: "Lưng tôi sao thế?"

Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn, lập tức nhíu mày lại, da dẻ sau lưng vốn dĩ trắng trẻo mịn màng của Thẩm Thanh Thu bị rạch một mảng máu, da đã rách. Hơn nữa ngoài những vết thương đã kết một lớp vảy mỏng trước đó, còn cả một mảng thâm tím.

Tiêu Mộ Vũ không ngừng nhíu mày, đưa tay ra chỉ lên lưng Thẩm Thanh Thu miêu tả tình hình vết thương. Sau đó cô ấn ngón tay lên chỗ thâm tím, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu co chặt lưng một cách rõ ràng, xem ra rất đau đớn.

"Không bị chấn thương bên trong chứ?" Tiêu Mộ Vũ không nhịn được hỏi một câu, Thẩm Thanh Thu trúc trắc nói: "Không. Chỉ là theo những thứ cô chỉ, tôi cảm thấy vết thương trên lưng mình xác thực giống như bị ngã, mà sau khi ngã còn bị trượt một đoạn, cho nên mới có những vết trầy xước kia."

Tiêu Mộ Vũ chỉnh quần áo thay cô ấy, gật đầu: "Đúng thế, cho nên nếu đơn thuần là ngã từ trên cao xuống, có lẽ sẽ không tạo thành thương tích như thế này, ngược lại giống như là..."

Ngược lại giống như là bị người ta quăng đi, sau đó đập xuống đất rồi trượt đi.

Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, lắc đầu một cái: "Tôi cứ cảm thấy hình như tôi quên mất chuyện gì đó." Hình ảnh rời rạc định hình ở cảnh tượng cô ấy bị đập xuống đất, nhưng hễ nghĩ tới chuyện khác là cảm thấy đầu đau như búa bổ.

"Đừng miễn cưỡng nữa, xem ra là hệ thống cố ý cài đặt, có lẽ phải đợi tới sau này mới có thể nhớ ra." Tất cả cài đặt bị động đều có lí do của nó, sau khi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ tách nhau ra, lại được cô nhi viện nhặt về cùng hai người chơi khác, chắc chắn là có dụng ý, không thể nhanh chóng để hai người tìm hiểu được.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, sau đó mới quay người đi mở cửa, bên ngoài không có gì hết. Cánh cửa cao hơn hai mét, bên ngoài không có chỗ hay đồ đạc kê chân để trèo lên, người bình thường căn bản không thể lộ mặt ra từ đây. Không còn gì nghi ngờ nữa, thứ kia chắc chắn không phải thứ sạch sẽ.

Cô nhìn hành lang vẫn còn cửa, ánh sáng lan tràn từng chút từng chút qua đầu cửa và bên trên cánh cửa, đúng vào lúc này, ánh mắt cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đứng dậy. Chỉ thấy sắc mặt đối phương căng chặt, tay phải đè lên giường, mạnh mẽ dùng lực, sau khi một tiếng cạch khẽ vang lên, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, ngồi xuống dựa vào đầu giường.

Lúc này chân trái của Tiêu Mộ Vũ lùi vào trong một bước, nhưng lại thu về, nhìn người phụ nữ đổ mồ hôi đầy trán, nghiêm túc hỏi: "Vẫn ổn chứ?" Ban nãy cô quan sát thấy trên cánh tay Thẩm Thanh Thu không bị sưng đỏ, tưởng rằng cô ấy không sao, không ngờ thực sự đã bị thương.

Vì cơn đau, sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút nhợt nhạt, cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi lắc đầu: "Chỉ là trật khớp thôi, không sao."

Nói xong, Thẩm Thanh Thu xuống giường, cũng đi tới quan sát cùng Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cao hơn Tiêu Mộ Vũ một chút, cô ấy phát hiện bên trên cửa có một vết xước, dường như trên vết xước có treo một thứ gì đó, thế là cô ấy nhón chân lên lấy xuống.

Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn theo, trong tay Thẩm Thanh Thu là một thứ giống như sợi tơ, đại khái dài hơn một đốt tay, có chút cong cong, không thô ráp, nhưng khi cô đưa tay ra sờ lại cảm thấy hơi cứng, màu sắc cũng nghiêng về màu nâu.

"Cái này có vẻ là sợi chỉ tuột từ quần áo ra?" Tiêu Mộ Vũ có chút không chắc chắn nói.

"Có chút giống, chúng ta vẫn nên thu lại đã." Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ quan sát, nói rồi trên mặt còn có chút ghét bỏ, vẫn chưa biết là trên người thứ gì, cầm trong tay thật sự có chút đáng ghét.


Cô ấy nghĩ ngợi rồi đi vào phòng, chọn một chiếc giường, cắt một mảnh ga giường rồi quấn sợi chỉ này vào trong, Tiêu Mộ Vũ vẫn đang quan sát, đột nhiên trong đầu hiện lên một cảnh tượng, nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản động tác gấp vải trắng của Thẩm Thanh Thu lại, "Đợi đã, để tôi nhìn lại lần nữa."

Nhìn biểu cảm cầm sợi chỉ của Tiêu Mộ Vũ cũng trầm đi, Thẩm Thanh Thu có chút nghiêm túc: "Nhìn ra gì chưa?"

Tiêu Mộ Vũ chầm chậm thở ra một hơi: "Tôi biết là gì rồi."

Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, thoáng chút ngạc nhiên, đang định nói gì đó, âm thanh của viện trưởng đã truyền tới.

"Bạn cô tỉnh rồi à, không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu nhìn sang, đánh giá người phụ nữ trước mặt, khi nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo ý tứ hỏi han.

Tâm tư người phụ nữ này tinh tế, nhìn ra câu hỏi của Thẩm Thanh Thu, trước khi Tiêu Mộ Vũ lên tiếng đã tự giới thiệu bản thân: "Chào cô, tôi là viện trưởng cô nhi viện Nhân Ái, Khúc Mộc Hề."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Chào cô."

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu không tính là nhiệt tình, nhưng Khúc Mộc Hề vẫn tươi cười, ánh mắt đang nhìn Thẩm Thanh Thu đánh giá, cuối cùng nhìn tay của cô ấy, dịu dàng nói: "Tôi đi xem hai người còn lại tỉnh chưa, tôi đã bảo nhà ăn chuẩn bị cơm nước, có lẽ hai người cũng đói rồi đúng không, đợi lát nữa xuống dưới ăn cơm nhé."

"Được, cảm ơn viện trưởng Khúc."

Có sự trải nghiệm ở phó bản thứ nhất, hai người không có quá nhiều thiện cảm với chuyện ăn uống, cứ cảm thấy việc này chính là hệ thống bôi ra để bày trò.

Khúc Mộc Hề vào căn phòng bên cạnh, sau khi mở cửa ra, Tiêu Mộ Vũ liền nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong, xem ra hai người kia cũng đã tỉnh.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không xuống dưới, mà đứng đó chờ đợi, khi Khúc Mộc Hề và hai người kia ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ra một giây, đôi bên nhìn sang nhau không khỏi có chút ngạc nhiên.

Có lẽ hai người kia cũng là người chơi, nhưng hiện tại một người rõ ràng bị thương ở chân, chân cẳng tập tễnh, người đi bên cạnh đỡ anh ta quấn băng trên mắt trái, bên trong thấm máu, như thể là bị đâm bị thương.

Nhìn tới đây, tay phải của Thẩm Thanh Thu nhanh chóng vô lực thả lỏng thõng xuống, Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, đôi bên giao tiếp đơn giản qua ánh mắt.

Khi Khúc Mộc Hề đi tới, Tiêu Mộ Vũ lên tiếng hỏi: "Viện trưởng Khúc có băng gạc không?"

Ánh mắt Khúc Mộc Hề lập tức hướng lên người Thẩm Thanh Thu, có chút ngạc nhiên nói: "Có, bạn cô bị thương à?"

Thẩm Thanh Thu giơ tay trái lên, sờ cánh tay phải đang thõng bên người, nhíu mày nói: "Tay phải gãy xương rồi, có lẽ phải cố định lại, tránh cho vết thương nặng thêm."

Thẩm Thanh Thu vừa nói ra câu này, hai người đàn ông cũng ngạc nhiên nhìn cô ấy, trong mắt có có chút sốt ruột cùng bất an, phó bản vừa bắt đầu đã bị thương, xác thực là một chuyện rất khó chịu.

"Có, có cần thanh nẹp không?" Ngữ điệu của Khúc Mộc Hề quan tâm hỏi han.

"Vậy thì còn gì bằng, phiền cô rồi." Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, nói.

"Để tôi đi lấy, có lẽ hai vị còn lại đói rồi, có thể đi ăn trước đi." Nói xong Khúc Mộc Hề biểu thị hai người đàn ông xuống dưới cùng, hai người đàn ông nhìn hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, chần chừ giây lát nhưng vẫn không lên tiếng, đi theo Khúc Mộc Hề xuống dưới.

Mãi tới khi bóng dáng của ba người biến mất, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng: "Cảm nhận được điều gì bất thường chưa?"

"Ừm, ban nãy chưa kịp hỏi cô, sao cô lại tới đây?" Ánh mắt Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn về phía Khúc Mộc Hề rời đi, ánh mắt trầm ngâm.

"Tôi vừa vào phó bản đã xuất hiện trên một con đường, bên ngoài đang mưa, đi dọc theo chỉ dẫn thì tôi tới được đây. Lúc đó còn có bốn người chơi khác đi cùng tôi, cũng có thể nói là có tám người tiến vào phó bản lần này." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng kể lại tình hình cho Thẩm Thanh Thu.

"Đây là cô nhi viện, hiện tại tôi đã nhìn thấy viện trưởng Khúc Mộc Hề, còn có một ông chú bảo vệ không nói không rằng, và cả một đứa bé gái có vẻ như bị thiểu năng trí tuệ tên Tiểu Kiều, trong tay nó cầm một con búp bê bẩn thỉu. Tóm lại tất cả đều rất kì quái, tới hiện tại chỉ có Khúc Mộc Hề kia là có vẻ bình thường nhất."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Không ngờ có ba người chúng tôi bị thương, tôi cảm thấy có chút bất thường, cho nên cứ làm theo cài đặt trước đã, coi như tay phải gãy thật đi."

Nói xong, cô ấy không nhịn được nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, mặt mày đối phương bình tĩnh gật đầu, ban nãy hai người chỉ nhìn nhau một cái, Tiêu Mộ Vũ liền biết cô ấy đang nghĩ gì, quả thật điều này khiến Thẩm Thanh Thu có một loại vui vẻ không nói được thành lời.

Nghĩ tới chuyện gì đó, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười nói: "Cô vào trong không thấy tôi, sao không nghĩ tới việc dùng tấm thẻ kia liên lạc với tôi?"

Mặt mày Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này lại xuất hiện nụ cười xấu xa, vô cùng cợt nhả. Thế là cô ấy chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng, "Không cần thiết, người xấu thì hay sống thọ, tôi cũng không cần lo lắng cho cô."

Nụ cười của Thẩm Thanh Thu càng thêm ngọt ngào, người này đúng thật là.

Rất nhanh sau đó Khúc Mộc Hề đã mang đồ Tiêu Mộ Vũ cần tới, cô ta nhìn Thẩm Thanh Thu, dịu dàng nói: "Có cần giúp không?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi có kinh nghiệm với những vết thương này, tôi tự xử lí là được. Hơn nữa bạn tôi cũng rất khéo tay hay làm, cố định thanh nẹp cũng không phải chuyện khó khăn gì với cô ấy."

Nói xong còn nhướng mày nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, Tiêu Mộ Vũ khéo tay hay làm với biểu cảm thờ ơ trên mặt, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

"Được rồi, vậy tôi xuống dưới tiếp đón những vị khách khác trước, nhà ăn ở tầng một, đi xuống cầu thang rồi rẽ phải, đi qua sân sau là hai cô có thể nhìn thấy. Chúng tôi đợi hai cô ở đó." Khúc Mộc Hề vẫn luôn lịch sự, nói năng nhẹ nhàng, kết hợp cùng ngũ quan tinh tế cùng vẻ dịu dàng từ trong xương cốt, còn cả khí chất trên người, thật sự là một người được giáo dục tốt.

Làm trò chắc chắn phải làm cho triệt để, đợi tới khi hai người xuống dưới, Thẩm Thanh Thu đã biến thành bộ dạng tay phải treo lên. Tiêu Mộ Vũ xử lí vết thương cho cô ấy rất cẩn thận, tuy tay sắp tàn phế là giả, nhưng bị thương xác thực là thật, cho dù ban nãy Thẩm Thanh Thu đã tự nắn khớp, nhưng vẫn không so được với cánh tay khỏe mạnh, treo lên nghỉ ngơi chốc lát, cũng là chuyện tốt.

Hai người đi dọc theo cầu thang xuống dưới, khi tới mép bậc cầu thang cuối cùng của tầng một, động tác của Thẩm Thanh Thu dừng lại giây lát, ánh mắt cố định ở ngã rẽ cầu thang.

Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu khác thường, liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, thế là cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy.

Ở giữa cầu thang, nơi người ta thường xuyên qua lại vẫn tính là sạch sẽ, nhưng hai bên như thể khi quét dọn quá vội vàng qua loa nên bỏ sót, tích thành một lớp bụi, cho dù là trời mưa cũng rất rõ ràng.

Trên lớp bụi ở bậc cầu thang cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy hai dấu vết, không quá rõ ràng, nhưng tỉ mỉ quan sát vẫn có thể nhìn ra chút khác thường.

Cô ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, đưa tay quét một cái, nhỏ tiếng nói: "Cô nghĩ là gì?"

Thẩm Thanh Thu nhìn đường nét: "Dấu chân."

Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh đi, xác thực giống như dấu chân, hình lưỡi liềm, nhưng... Thẩm Thanh Thu lành lạnh nói bên tai: "Dấu chân của người nào có thể giẫm hai bước trên cả một bậc cầu thang?" Nói xong, cô ấy đưa tay ra đo, hai ngón tay kéo ra một khoảng cách không tới năm xen-ti-mét.

Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, sau đó đứng dậy nói với Thẩm Thanh Thu: "Có lẽ lát nữa cô sẽ biết."

Thẩm Thanh Thu: ...

"Sao tôi cảm thấy giọng điệu này của cô có chút xấu xa nhỉ?" Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hỏi.


Tiêu Mộ Vũ hừm một tiếng qua mũi, quay người đi thẳng xuống dưới, nhưng trong mắt mang theo ý cười, lại biến mất trong chớp mắt.

Thẩm Thanh Thu ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo cô, nhưng tâm trạng lại tốt đẹp ngoài dự đoán, khối băng bức bối này hiếm khi có ý định xấu xa trêu đùa người khác, ừm, cũng rất đáng yêu.

Hai người đi theo chỉ dẫn của Khúc Mộc Hề, xuyên qua một chiếc sân, trong sân có thiết bị đồ chơi cho trẻ con bằng gỗ, nhưng vì hiện tại buổi chiều không có trẻ con, nên sân chơi vẫn rất rộng rãi.

Phía sau sân chơi còn có một căn nhà mái bằng, cao một tầng, phía trên cửa được sơn hai chữ màu đỏ, Nhà ăn.

Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, bóng người bên trong lả lướt, nhưng không thể nhìn rõ tình hình cụ thể, thậm chí không nghe được âm thanh, mãi tới khi hai người đứng trước cửa, đưa tay ra vén rèm, âm thanh mới lọt ra.

Hai người nhìn nhau một cái, tinh thần lập tức căng chặt.

Ban nãy Tiêu Mộ Vũ còn nói với Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn thấy Khúc Mộc Hề, Lão Tang còn cả bé gái tên Tiểu Kiều trong cô nhi viện, nhưng hiện tại có lẽ đều đã ở đây.

Nhà ăn có hai chiếc bàn dài, được phủ khăn trải bàn, bên trái có tám đứa trẻ, mà khi hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vào trong, chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.

Mà ở một bên còn lại là Khúc Mộc Hề và sáu người chơi khác, khi nhìn thấy hai người bọn họ, Khúc Mộc Hề cười cười đứng dậy: "Hai vị tới rồi, mau ngồi đi, có lẽ mọi người đều đói cả rồi, ăn cơm thôi."

Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, đi về phía vị trí trống bên trái bàn ăn, nhưng ánh mắt lại đang đánh giá tám đứa trẻ kia.

Cả một trại trẻ mồ côi mà chỉ có tám đứa trẻ, có nói thế nào cũng không hợp lí, mà điều khiến Tiêu Mộ Vũ để ý hơn là, số lượng người chơi bọn họ cũng có tám người.

++++++++++++++

Chương 44: Cô nhi oán 4

Loại trùng hợp này vốn không có gì, nhưng đang ở trong phó bản, vậy chắc chắn có ý nghĩa gì đó.

Sáu người chơi còn lại cũng đang đánh giá hai người, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu, bốn người chơi trong số đó chưa từng gặp cô ấy, lại thấy Tiêu Mộ Vũ đi cùng Thẩm Thanh Thu xuống dưới, trong lòng cũng dời sông lấp biển, xác suất gặp được người quen trong phó bản còn thấp hơn nhiều so với xác suất bọn họ có thể sống sót.

"Tay đỡ hơn chưa? Trước đó tôi còn tưởng chúng ta đã lạc nhau rồi chứ, không ngờ mọi người đều tìm tới chỗ này." Người lên tiếng là Chương Dương Phong, giọng điệu của anh rất chín chắn, đôi mắt đang nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, lại liếc sang những người bạn đồng hành cùng Khúc Mộc Hề bên cạnh.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều là người thông minh, bọn họ không quen biết Chương Dương Phong, thậm chí Thẩm Thanh Thu còn chưa gặp anh, anh nói chuyện với giọng điệu này chắc chắn là có dụng ý, thế là Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, nói: "Gãy xương tay phải không thể cử động, mọi người đều ở đây thì tốt." Một câu nói hoàn hảo giải vây cho nói dối của Chương Dương Phong.

"Cảm ơn viện trưởng Khúc đã thu nhận chúng tôi, lúc này thời tiết bên ngoài rất tệ, đồ

đạc của chúng tôi lại mất sạch, nếu không có các vị, sợ là hiện tại chúng tôi kêu trời trời không thấu kêu đất đất không thưa." Sau khi Chương Dương Phong gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, lại làm vẻ mặt cảm kích áy náy nói với Khúc Mộc Hề. Điều này khiến mấy người không quen biết nhau đang chìm trong trạng thái mù mờ lập tức hiểu ra ý tứ của anh.

Cho dù có phải phó bản kinh dị hay không, khi xuất hiện NPC thì phải đối xử với NPC như con người, đây là logic cơ bản của con người, không thể nói năng thô lỗ, tám người chơi bọn họ tới đây để vượt ải, vẫn phải biên tập ra câu chuyện đại khái.

Từ khi vào phó bản tới hiện tại, bọn họ không có thời gian bàn bạc tình huống đàng hoàng với nhau, Chương Dương Phong ra mặt bịa chuyện, những người khác nghe xong phối hợp là tốt nhất.

Khúc Mộc Hề lắc đầu, "Các vị khách sáo quá, chỉ là tạm thời cho mọi người ở tạm mà thôi, hơn nữa cơm canh ở nơi này cũng không thể gọi là thượng hạng, điều kiện rất sơ sài, hi vọng mọi người không chê."

"Sao có thể thế chứ, là viện trưởng Khúc khách sáo quá rồi." Hai người mỗi người hàn huyên một câu, Khúc Mộc Hề nhìn ra ngoài cửa sổ sau đó lại quay đầu nói: "Gần đây thời tiết không được đẹp lắm, cô nhi viện Nhân Ái của chúng tôi lại nằm ở nơi hoang vu hẻo lánh, nếu muốn tới nơi có người, không có xe cộ thì phải mất hơn nửa ngày đi bộ. Nên là trước khi thời tiết quang đãng, mọi người cứ ở lại đây đi."

Khúc Mộc Hề vừa nói ra những lời này, trái tim tám người nhanh chóng nhảy lên, không để lại vết tích quan sát biểu cảm của đối phương, sắc mặt đều có chút miễn cưỡng.

Những lời này của của Khúc Mộc Hề lọt vào tai người chơi, không chỉ là một câu khách sáo, có lẽ trước khi vượt qua cửa ải, bọn họ không cách nào rời khỏi cô nhi viện Nhân Ái.

"Đừng khách sáo nữa, mau ăn đi." Khúc Mộc Hề nói xong, cúi đầu động đũa trước.

Trước mặt mỗi người đều có một khay đồ ăn, ngoại trừ cơm trắng, còn có một chiếc đùi gà, ba món rau. Tuy là cô nhi viện, nhưng đồ ăn cũng không tệ, không chỉ có màu sắc không tệ, mùi vị cũng rất thơm, nói thật lòng mấy người cả ngày chưa có gì vào bụng ngửi xong đã cồn cào ruột gan.

Thấy Khúc Mộc Hề ăn trước, thế là bản thân cũng cầm đũa lên. Nhưng tốt xấu gì cũng là người trải qua hai phó bản, trong lòng đều rất cẩn thận, bọn họ đều lưu ý tới động tác của Khúc Mộc Hề, cô ta ăn trước, bọn họ mới dám động đũa.

Tiêu Mộ Vũ cúi đầu xuống, đầu mũi khẽ động đậy, ánh mắt Thẩm Thanh Thu bên cạnh liếc sang cô một cái, cũng không sốt ruột động đũa.

Sau đó Thẩm Thanh Thu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ gắp rau xanh trong khay bỏ vào miệng, lại thong thả xúc một miếng cơm trắng, so với sự gấp gáp của những người còn lại, rõ ràng Tiêu Mộ Vũ vô cùng nhã nhặn.

Tay trái Thẩm Thanh Thu cầm đũa, rõ ràng động tác có chút vụng về, rất lâu sau mới gắp được một miếng rau, cẩn thận đưa vào miệng. Cả nhóm người quán triệt tốt quy tắc ăn không nói ngủ không kêu, chỉ có Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Cô ăn từ từ thôi, lát nữa tôi đút cho cô."

Khúc Mộc Hề ngẩng đầu nhìn hai người, ánh mắt có chút cổ quái, sau đó mới áy náy nói: "Tôi sơ suất rồi, tay phải bị thương không tiện dùng đũa, để tôi đi lấy thìa." Nói xong cũng không đợi Thẩm Thanh Thu nói gì, đứng dậy đi ra nhà bếp phía sau.

Khúc Mộc Hề vừa đi, có mấy đứa trong đám trẻ vẫn luôn yên lặng cúi đầu ngoan ngoãn ăn cơm ở bàn ăn phía bên cửa sổ ngẩng đầu cẩn thận đánh giá tám người bọn họ.

Tám đứa trẻ, năm bé gái, ba bé trai. Nhìn tuổi tác, đều từ 5, 6 tới 13 tuổi. Tiêu Mộ Vũ quan sát từng đứa, bé gái tên Tiểu Kiều kia ngồi ở vị trí thứ tư từ trái sang, trong miệng nhét đầy cơm, trên miệng đều là nước canh, vừa nhai vừa nhìn Tiêu Mộ Vũ. Phát hiện Tiêu Mộ Vũ cũng đang nhìn mình, liền mở miệng cười ngốc.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ run lên một cái, vội nhìn miệng nó, sau đó cẩn thận quan sát nhưng không phát hiện điều gì, nhưng nghĩ tới chút mùi bản thân ngửi được, Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra chầm chậm viết lên đùi Thẩm Thanh Thu mấy chữ.

Thẩm Thanh Thu đang ở bên trêu chọc đám trẻ nhìn bọn họ, cảm nhận được động tác của Tiêu Mộ Vũ trên đùi, ngón chân co lại, nụ cười trên mặt càng thêm dịu dàng, nhìn tám đứa trẻ phía đối diện, lên tiếng nói: "Không có viện trưởng ở đây các em không ăn cơm hẳn hoi à? Nhìn chị làm gì?"

Nói xong ngón tay trái gõ lên bàn, biểu thị bản thân đã biết.

Thẩm Thanh Thu phá vỡ không khí quái dị trong nhà ăn, hai đứa trẻ đã hơi lớn tuổi nhìn cô ấy một cái, lại cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, mà Tiểu Kiều lại càng cười vui. Cô bé đặt đũa xuống, ngón tay dầu mỡ vỗ vào nhau, âm thanh trẻ con non nớt ngây thơ không vẩn đục: "Không nhìn chị, nhìn búp bê, búp bê xinh đẹp, thích."

Nói xong Tiểu Kiều lại cười vui hơn, khi đôi mắt xinh đẹp sạch sẽ kia nhìn tới, Thẩm Thanh Thu cảm thấy sắc bén một cách kì lạ. Nụ cười trên mặt cô ấy cũng nhanh chóng biến đổi, lộ ra mấy phần lạnh lẽo, ánh mắt cũng nhìn chằm chằm lại.

Đừng nói Thẩm Thanh Thu cảm thấy không ổn, Hoàng Tuấn Phong cũng bị nụ cười của Tiểu Kiều làm toàn bộ da gà da vịt dựng đứng lên, đã không khống chế được rụt về sau.

Ý cười của Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, không hề nhún nhường vì phía đối diện là một đứa trẻ, híp mắt nhìn Tiểu Kiều, nói: "Nhưng chỉ có đứa trẻ ngoan mới xứng đáng để thích món đồ xinh đẹp, em là đứa trẻ ngoan sao?"

Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu rất dịu dàng, nhưng biểu cảm cất giấu băng giá phía sau nụ cười cùng tiết tấu nhả chữ của cô ấy lúc này, tuyệt đối không phải đang dỗ dành trẻ con.

Nụ cười của Tiểu Kiều cứng lại, bĩu môi muốn khóc, một đứa bé gái mặc đồ màu đỏ chừng 13, 14 tuổi bên cạnh nhìn Tiểu Kiều một cái, nhỏ tiếng nói: "Lúc ăn cơm không được nói chuyện, ngoan ngoãn ăn đi."

Tiểu Kiều lập tức ngậm miệng lại, sợ sệt nhìn cô bé kia một cái, trong ánh mắt có sự sợ hãi còn có cả ỷ lại, sau đó cúi đầu gặm đùi gà của nó.

Thế là ánh mắt Tiêu Mộ Vũ hướng lên người cô bé lên tiếng kia, cô bé dạy dỗ Tiểu Kiều xong liền cúi đầu ăn cơm, biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, giống như bà cụ non, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ phát hiện ra một điểm không hài hòa mà bản thân cảm nhận được ban nãy, cô bé mặc đồ đỏ kia dùng tay trái ăn cơm. Vì động tác của nó tự nhiên thuần thục, ban nãy cô đã không nhận ra.

Hoàng Tuấn Phong ở bên cạnh lặng lẽ thì thầm với Lưu Bái bên cạnh: "Giỏi thật đấy, lại dám chống đối NPC, đứa trẻ kia rất kì quái, cô ta thật sự không sợ chết à?"

Không chỉ có Hoàng Tuấn Phong, những người còn lại đều có chút sửng sốt, lũ lượt nhìn Thẩm Thanh Thu. Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhíu mày, lắc đầu với Thẩm Thanh Thu.


Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, chỉ cười nhạt một cái, sau đó cúi đầu tự giải quyết với rau xanh trong khay. Cô ấy cũng rất đói, chỉ là lo lắng cơm canh ở đây không sạch sẽ, còn về thịt, cô ấy lặng lẽ gắp sang một bên.

Một lát sau Khúc Mộc Hề quay lại, cầm theo một chiếc bát trong tay, bên trong bát còn có mấy chiếc thìa, cô ta phát cho những người đang ngồi mỗi người một chiếc, sau đó biểu thị bọn họ tiếp tục dùng bữa, cách làm rất ân cần.

Tiếp đãi khách xong, Khúc Mộc Hề lại dặn dò đám trẻ ngoan ngoãn ăn cơm, sau đó mới quay lại chỗ ngồi dùng bữa.

Nhất thời nhà ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm vào nhau. Không lâu sau, những người ăn nhanh đã chuẩn bị đặt bát đũa xuống, nhưng không hề có ngoại lệ, trong khay thừa lại rất nhiều thịt. Có thể sống sót tới được cửa ải này, bọn họ ít nhiều đều đã có kinh nghiệm, hơn nữa cũng có không ít ám ảnh tâm lí, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không ăn thịt, bọn họ cũng bỏ qua.

Nhưng Khúc Mộc Hề thì khác, tốc độ ăn uống của cô ta không nhanh, nhưng vừa bắt đầu liền ăn sạch thịt trong khay, đùi gà sốt, cô ta khẽ khàng cắn một miếng, không hề có cảm giác thô tục, nhưng thịt bên trong đùi gà lộ ra lại hiện ra một tia máu, khiến người ta muốn nôn mửa.

Tiêu Mộ Vũ nhìn biểu cảm của Khúc Mộc Hề, nhưng dường như đối phương đã quen, mặt không biến sắc xé đùi gà ăn hết.

Sau khi ăn xong, cô ta lau miệng, nhìn khay đồ ăn của mọi người, dịu dàng nói: "Đùi gà hôm nay hơi sống, nhưng tay nghề nấu nướng của cô bếp không tệ, mọi người có thể thử. Đồ ăn quý giá, chúng ta nên trân trọng, cho nên hi vọng mọi người cũng có thể phối hợp, đừng lãng phí."

Khúc Mộc Hề vẫn làm dáng vẻ ân cần, nhưng con ngươi lại lướt qua từng khuôn mặt của tám người bọn họ, có thể nói hàm ý vô hình trong lời dặn dò chính là cảnh cáo.

Trùng hợp với lúc này, một bé trai béo ục ịch ở bàn ăn khác lên tiếng: "Đứa trẻ ngoan không thể để phí đồ ăn, cô viện trưởng luôn dạy chúng em như thế, không ăn hết sẽ phải chịu phạt."

"Tiểu Hàn nói rất đúng, các em kiểm tra khay đồ ăn của mình đi, đã ăn hết chưa nào?" Khúc Mộc Hề đứng dậy nhìn tám đứa trẻ.

"Ăn hết rồi ạ." Đám trẻ đồng thanh hô.

"Ăn xong thì mau đi rửa ráy đi, hiện tại là 6 rưỡi, các em có thể chơi một lúc, nhưng sau 9 giờ thì không được làm ồn, nhất định phải đi ngủ, nghe rõ chưa nào?"

"Nghe rõ rồi ạ." Rõ ràng đám trẻ kia rất nghe lời Khúc Mộc Hề, hai mắt sáng rực nhìn cô ta, nhìn như thế lại có cảm giác thật sự là một đám nhóc ngây thơ hồn nhiên.

Khúc Mộc Hề quay đầu đối diện với tám người, lại nhìn đồng hồ treo trong nhà ăn, lên tiếng: "6 giờ 40 phút cô bếp sẽ tới dọn dẹp nhà ăn, mọi người ăn xong thì có thể theo Lão Tang tới kí túc xá, ông ấy sẽ sắp xếp phòng cho mọi người. Tôi dẫn đám trẻ đi rửa ráy trước, ở bên trái và bên phải cầu thang đều có một nhà tắm, nam thì ở bên trái, nữ thì ở bên phải, đại khái phải mất nửa tiếng đám trẻ mới rửa ráy xong, đợi chúng tắm xong mọi người có thể tắm. Nước có thể sử dụng tới trước 9 rưỡi, nhưng 9 giờ tắt đèn, muộn rồi không tiện, mọi người nên tranh thủ thời gian."

Tám người đều gật đầu, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lập tức nhận thức được mốc thời gian quan trọng trong lời Khúc Mộc Hề, 9 giờ, 9 rưỡi.

Bên kia Khúc Mộc Hề dẫn đám trẻ đi, Tiêu Mộ Vũ vốn đang nghĩ phải giải quyết số thịt này thế nào, ánh mắt lướt về phía cửa một cái, lập tức ngẩn ra.

Thẩm Thanh Thu mẫn cảm nhất với hành động của cô, cũng lập tức nhìn ra ngoài, chỉ thấy đứa trẻ thứ ba từ dưới lên, lúc đi lại chân cẳng tập tễnh, cẩn thận quan sát sẽ phát hiện chân có tật.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhìn Thẩm Thanh Thu, biểu cảm đối phương nghiêm túc, rõ ràng trong mắt cũng đã phát hiện điểm kì quái.

"Số thịt chúng ta để thừa lại phải làm sao? Mọi người không ăn thịt là vì phát hiện điều gì sao?" Sắc mặt Hoàng Tuấn Phong có chút khổ sở, hỏi những người xung quanh, ánh mắt cậu ta lướt qua lướt lại giữa hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng cố định trên người hai người.

"Không, chỉ cảm thấy có chút không ổn, số thịt này có vẻ không sạch sẽ." Chương Dương Phong có gì nói nấy, anh không phát hiện điểm khác thường, chẳng qua là một loại trực giác, huống hồ, cả một cô nhi viện chỉ có tám đứa trẻ, nằm ở nơi hoang vu cách xa phố thị nhộn nhịp, lại cho thể chia cho mỗi người một chiếc đùi gà và cả số thịt này, có phải xa xỉ quá mức hay không?

"Tôi nhìn cô ta ăn chiếc đùi gà kia, tôi cứ cảm thấy có chút buồn nôn." Dương Nhụy là con gái, lí do đưa ra càng cảm tính.

"Cô Tiêu thì sao? Cô và bạn cô có phát hiện gì không?" Hoàng Tuấn Phong tiếp tục hỏi.

Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt lên: "Tôi cũng có suy nghĩ tương tự, huống hồ tôi đang giảm béo, không muốn ăn thịt."

Cái cớ này... Mấy người đàn ông nghe xong ngớ ra, tuy rất vớ vẩn, nhưng lại không biết phản bác từ đâu.

"Nói nhiều như thế cũng không bằng nghĩ xem nên giải quyết tình hình hiện tại thế nào, cho dù không muốn ăn vì lí do gì, nghe những lời người phụ nữ kia nói, có vẻ như chúng ta không thể không ăn." Lưu Bái lạnh mặt không mặn không nhạt bổ sung một câu, biểu cảm trên mặt đủ chứng minh tâm trạng của anh ta lúc này.

"Dựa theo trải nghiệm cá nhân của tôi, quả thật cái kết của việc không nghe lời NPC rất thê thảm." Chương Dương Phong chen lời một câu.

Dương Nhụy nhìn anh một cái, gật đầu. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cũng tán thành, nhưng quá nghe lời cũng không chắc đã là chuyện tốt.

"Nghe lời cũng không chắc là chuyện tốt, phó bản trước tôi cũng đích thân trải nghiệm."

Lúc này mỗi người đều có cân nhắc của bản thân, Hoàng Tuấn Phong gãi đầu, "Nếu đã như thế, thì xem vận may của từng người đi."

Nói xong cậu ta hạ quyết tâm, cầm đùi gà lên gặm một miếng, quả thật mùi vị không tệ, bên trong có vài tia máu, không quá kinh khủng như tưởng tượng, cũng không có vị kì quái, thế là cậu ta nhanh chóng giải quyết đùi gà rồi ăn sạch thịt trong khay.

Có sự mở đầu của cậu ta, mấy người còn lại cũng bắt đầu ăn đồ thịt. Tiêu Mộ Vũ sắp động đũa, Thẩm Thanh Thu trực tiếp lấy khay của cô, đổ hết thịt bên trong vào khay của mình, nhét cả chiếc đùi gà vào miệng, sau khi lấy ra chỉ còn lại xương.

Tiêu Mộ Vũ ngây ra, không nhịn được lên tiếng hỏi: "Thẩm Thanh Thu, cô làm gì thế?"

Thẩm Thanh Thu ăn rất nhanh, nhưng không thô lỗ, lúc này tay trái linh hoạt hơn trước đó rất nhiều, dùng thìa rất lưu loát. Cô ấy vừa nhai vừa chớp chớp mắt với Tiêu Mộ Vũ: "Cô ta nói không được lãng phí, chứ không nói bản thân phải ăn hết, tôi ăn hết thay cô cũng không tính là lãng phí."

Cả đám người đang nhoe nhoét dầu mỡ trên miệng: ...

Tại sao bọn họ lại không nghĩ ra còn có thể làm vậy chứ?








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện