Chương 43: Cô nhi oán 3
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra một giây sau đó liền tỉnh táo lại, không nhịn được cười lên, ánh mắt lại nhìn về phía cửa kính lần nữa, con mắt cùng nửa khuôn mặt kia cuối cùng đã không thấy đâu, thế là cô ấy thở phào một hơi, nói: "Đi thôi."
Tiêu Mộ Vũ lập tức ngồi dậy quay đầu nhìn ra sau lưng, căn phòng này có một chiếc cửa sổ, còn cả cửa sổ nhỏ bên trên cánh cửa phòng đang mở, nhớ tới tầm mắt Thẩm Thanh Thu nhìn qua đó, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ khóa chặt lên đầu cửa, "Ban nãy thứ kia ở đó à?"
Thẩm Thanh Thu từng nhận thức về sự thông minh của Tiêu Mộ Vũ đã không còn lạ lẫm, nhắc tới chuyện này cô ấy cũng thu lại nụ cười, vẻ mặt nghiêm túc: "Đúng thế, ban nãy nó lộ ra nửa khuôn mặt ở đó, một con mắt của nó nhìn chằm chằm chúng ta. Cửa kính kia hơi mờ, tôi không nhìn rõ ràng rốt cuộc bộ dạng nó thế nào."
Nói xong cô ấy đánh giá xung quanh, một phòng có hai chiếc giường, nhìn giống như kí túc xá, thế là hỏi Tiêu Mộ Vũ: "Phó bản lần này là tình huống gì thế, chúng ta đang ở đâu?"
Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: "Cô vừa vào đây đã hôn mê rồi à?"
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu lập tức ngưng trệ, rất lâu sau cô ấy xoa trán, có chút nghi hoặc nói: "Tôi không biết, rốt cuộc sau khi lựa chọn phó bản đã xảy ra chuyện gì, tôi không thể nhớ nổi, quả thật giống như vừa vào trong đã hôn mê, nhưng tôi cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng."
Nói xong Thẩm Thanh Thu sờ lưng, vừa cử động nơi đó liền đau dữ dội, cô ấy vén áo nằm sấp xuống để Tiêu Mộ Vũ nhìn: "Lưng tôi sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn, lập tức nhíu mày lại, da dẻ sau lưng vốn dĩ trắng trẻo mịn màng của Thẩm Thanh Thu bị rạch một mảng máu, da đã rách. Hơn nữa ngoài những vết thương đã kết một lớp vảy mỏng trước đó, còn cả một mảng thâm tím.
Tiêu Mộ Vũ không ngừng nhíu mày, đưa tay ra chỉ lên lưng Thẩm Thanh Thu miêu tả tình hình vết thương. Sau đó cô ấn ngón tay lên chỗ thâm tím, nhìn thấy Thẩm Thanh Thu co chặt lưng một cách rõ ràng, xem ra rất đau đớn.
"Không bị chấn thương bên trong chứ?" Tiêu Mộ Vũ không nhịn được hỏi một câu, Thẩm Thanh Thu trúc trắc nói: "Không. Chỉ là theo những thứ cô chỉ, tôi cảm thấy vết thương trên lưng mình xác thực giống như bị ngã, mà sau khi ngã còn bị trượt một đoạn, cho nên mới có những vết trầy xước kia."
Tiêu Mộ Vũ chỉnh quần áo thay cô ấy, gật đầu: "Đúng thế, cho nên nếu đơn thuần là ngã từ trên cao xuống, có lẽ sẽ không tạo thành thương tích như thế này, ngược lại giống như là..."
Ngược lại giống như là bị người ta quăng đi, sau đó đập xuống đất rồi trượt đi.
Thẩm Thanh Thu nhắm mắt, lắc đầu một cái: "Tôi cứ cảm thấy hình như tôi quên mất chuyện gì đó." Hình ảnh rời rạc định hình ở cảnh tượng cô ấy bị đập xuống đất, nhưng hễ nghĩ tới chuyện khác là cảm thấy đầu đau như búa bổ.
"Đừng miễn cưỡng nữa, xem ra là hệ thống cố ý cài đặt, có lẽ phải đợi tới sau này mới có thể nhớ ra." Tất cả cài đặt bị động đều có lí do của nó, sau khi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ tách nhau ra, lại được cô nhi viện nhặt về cùng hai người chơi khác, chắc chắn là có dụng ý, không thể nhanh chóng để hai người tìm hiểu được.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, sau đó mới quay người đi mở cửa, bên ngoài không có gì hết. Cánh cửa cao hơn hai mét, bên ngoài không có chỗ hay đồ đạc kê chân để trèo lên, người bình thường căn bản không thể lộ mặt ra từ đây. Không còn gì nghi ngờ nữa, thứ kia chắc chắn không phải thứ sạch sẽ.
Cô nhìn hành lang vẫn còn cửa, ánh sáng lan tràn từng chút từng chút qua đầu cửa và bên trên cánh cửa, đúng vào lúc này, ánh mắt cô nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đứng dậy. Chỉ thấy sắc mặt đối phương căng chặt, tay phải đè lên giường, mạnh mẽ dùng lực, sau khi một tiếng cạch khẽ vang lên, Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, ngồi xuống dựa vào đầu giường.
Lúc này chân trái của Tiêu Mộ Vũ lùi vào trong một bước, nhưng lại thu về, nhìn người phụ nữ đổ mồ hôi đầy trán, nghiêm túc hỏi: "Vẫn ổn chứ?" Ban nãy cô quan sát thấy trên cánh tay Thẩm Thanh Thu không bị sưng đỏ, tưởng rằng cô ấy không sao, không ngờ thực sự đã bị thương.
Vì cơn đau, sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút nhợt nhạt, cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ rồi lắc đầu: "Chỉ là trật khớp thôi, không sao."
Nói xong, Thẩm Thanh Thu xuống giường, cũng đi tới quan sát cùng Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cao hơn Tiêu Mộ Vũ một chút, cô ấy phát hiện bên trên cửa có một vết xước, dường như trên vết xước có treo một thứ gì đó, thế là cô ấy nhón chân lên lấy xuống.
Tiêu Mộ Vũ cũng nhìn theo, trong tay Thẩm Thanh Thu là một thứ giống như sợi tơ, đại khái dài hơn một đốt tay, có chút cong cong, không thô ráp, nhưng khi cô đưa tay ra sờ lại cảm thấy hơi cứng, màu sắc cũng nghiêng về màu nâu.
"Cái này có vẻ là sợi chỉ tuột từ quần áo ra?" Tiêu Mộ Vũ có chút không chắc chắn nói.
"Có chút giống, chúng ta vẫn nên thu lại đã." Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ quan sát, nói rồi trên mặt còn có chút ghét bỏ, vẫn chưa biết là trên người thứ gì, cầm trong tay thật sự có chút đáng ghét.
Cô ấy nghĩ ngợi rồi đi vào phòng, chọn một chiếc giường, cắt một mảnh ga giường rồi quấn sợi chỉ này vào trong, Tiêu Mộ Vũ vẫn đang quan sát, đột nhiên trong đầu hiện lên một cảnh tượng, nhanh chóng đưa tay ra ngăn cản động tác gấp vải trắng của Thẩm Thanh Thu lại, "Đợi đã, để tôi nhìn lại lần nữa."
Nhìn biểu cảm cầm sợi chỉ của Tiêu Mộ Vũ cũng trầm đi, Thẩm Thanh Thu có chút nghiêm túc: "Nhìn ra gì chưa?"
Tiêu Mộ Vũ chầm chậm thở ra một hơi: "Tôi biết là gì rồi."
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, thoáng chút ngạc nhiên, đang định nói gì đó, âm thanh của viện trưởng đã truyền tới.
"Bạn cô tỉnh rồi à, không sao chứ?"
Thẩm Thanh Thu nhìn sang, đánh giá người phụ nữ trước mặt, khi nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo ý tứ hỏi han.
Tâm tư người phụ nữ này tinh tế, nhìn ra câu hỏi của Thẩm Thanh Thu, trước khi Tiêu Mộ Vũ lên tiếng đã tự giới thiệu bản thân: "Chào cô, tôi là viện trưởng cô nhi viện Nhân Ái, Khúc Mộc Hề."
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Chào cô."
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu không tính là nhiệt tình, nhưng Khúc Mộc Hề vẫn tươi cười, ánh mắt đang nhìn Thẩm Thanh Thu đánh giá, cuối cùng nhìn tay của cô ấy, dịu dàng nói: "Tôi đi xem hai người còn lại tỉnh chưa, tôi đã bảo nhà ăn chuẩn bị cơm nước, có lẽ hai người cũng đói rồi đúng không, đợi lát nữa xuống dưới ăn cơm nhé."
"Được, cảm ơn viện trưởng Khúc."
Có sự trải nghiệm ở phó bản thứ nhất, hai người không có quá nhiều thiện cảm với chuyện ăn uống, cứ cảm thấy việc này chính là hệ thống bôi ra để bày trò.
Khúc Mộc Hề vào căn phòng bên cạnh, sau khi mở cửa ra, Tiêu Mộ Vũ liền nghe thấy âm thanh nói chuyện bên trong, xem ra hai người kia cũng đã tỉnh.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không xuống dưới, mà đứng đó chờ đợi, khi Khúc Mộc Hề và hai người kia ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều ngẩn ra một giây, đôi bên nhìn sang nhau không khỏi có chút ngạc nhiên.
Có lẽ hai người kia cũng là người chơi, nhưng hiện tại một người rõ ràng bị thương ở chân, chân cẳng tập tễnh, người đi bên cạnh đỡ anh ta quấn băng trên mắt trái, bên trong thấm máu, như thể là bị đâm bị thương.
Nhìn tới đây, tay phải của Thẩm Thanh Thu nhanh chóng vô lực thả lỏng thõng xuống, Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, đôi bên giao tiếp đơn giản qua ánh mắt.
Khi Khúc Mộc Hề đi tới, Tiêu Mộ Vũ lên tiếng hỏi: "Viện trưởng Khúc có băng gạc không?"
Ánh mắt Khúc Mộc Hề lập tức hướng lên người Thẩm Thanh Thu, có chút ngạc nhiên nói: "Có, bạn cô bị thương à?"
Thẩm Thanh Thu giơ tay trái lên, sờ cánh tay phải đang thõng bên người, nhíu mày nói: "Tay phải gãy xương rồi, có lẽ phải cố định lại, tránh cho vết thương nặng thêm."
Thẩm Thanh Thu vừa nói ra câu này, hai người đàn ông cũng ngạc nhiên nhìn cô ấy, trong mắt có có chút sốt ruột cùng bất an, phó bản vừa bắt đầu đã bị thương, xác thực là một chuyện rất khó chịu.
"Có, có cần thanh nẹp không?" Ngữ điệu của Khúc Mộc Hề quan tâm hỏi han.
"Vậy thì còn gì bằng, phiền cô rồi." Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, nói.
"Để tôi đi lấy, có lẽ hai vị còn lại đói rồi, có thể đi ăn trước đi." Nói xong Khúc Mộc Hề biểu thị hai người đàn ông xuống dưới cùng, hai người đàn ông nhìn hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, chần chừ giây lát nhưng vẫn không lên tiếng, đi theo Khúc Mộc Hề xuống dưới.
Mãi tới khi bóng dáng của ba người biến mất, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng: "Cảm nhận được điều gì bất thường chưa?"
"Ừm, ban nãy chưa kịp hỏi cô, sao cô lại tới đây?" Ánh mắt Thẩm Thanh Thu vẫn nhìn về phía Khúc Mộc Hề rời đi, ánh mắt trầm ngâm.
"Tôi vừa vào phó bản đã xuất hiện trên một con đường, bên ngoài đang mưa, đi dọc theo chỉ dẫn thì tôi tới được đây. Lúc đó còn có bốn người chơi khác đi cùng tôi, cũng có thể nói là có tám người tiến vào phó bản lần này." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng kể lại tình hình cho Thẩm Thanh Thu.
"Đây là cô nhi viện, hiện tại tôi đã nhìn thấy viện trưởng Khúc Mộc Hề, còn có một ông chú bảo vệ không nói không rằng, và cả một đứa bé gái có vẻ như bị thiểu năng trí tuệ tên Tiểu Kiều, trong tay nó cầm một con búp bê bẩn thỉu. Tóm lại tất cả đều rất kì quái, tới hiện tại chỉ có Khúc Mộc Hề kia là có vẻ bình thường nhất."
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Không ngờ có ba người chúng tôi bị thương, tôi cảm thấy có chút bất thường, cho nên cứ làm theo cài đặt trước đã, coi như tay phải gãy thật đi."
Nói xong, cô ấy không nhịn được nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, mặt mày đối phương bình tĩnh gật đầu, ban nãy hai người chỉ nhìn nhau một cái, Tiêu Mộ Vũ liền biết cô ấy đang nghĩ gì, quả thật điều này khiến Thẩm Thanh Thu có một loại vui vẻ không nói được thành lời.
Nghĩ tới chuyện gì đó, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười nói: "Cô vào trong không thấy tôi, sao không nghĩ tới việc dùng tấm thẻ kia liên lạc với tôi?"
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ không cảm xúc quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trên khuôn mặt xinh đẹp của người phụ nữ này lại xuất hiện nụ cười xấu xa, vô cùng cợt nhả. Thế là cô ấy chỉ nhàn nhạt hừ một tiếng, "Không cần thiết, người xấu thì hay sống thọ, tôi cũng không cần lo lắng cho cô."
Nụ cười của Thẩm Thanh Thu càng thêm ngọt ngào, người này đúng thật là.
Rất nhanh sau đó Khúc Mộc Hề đã mang đồ Tiêu Mộ Vũ cần tới, cô ta nhìn Thẩm Thanh Thu, dịu dàng nói: "Có cần giúp không?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu nói: "Không cần đâu, tôi có kinh nghiệm với những vết thương này, tôi tự xử lí là được. Hơn nữa bạn tôi cũng rất khéo tay hay làm, cố định thanh nẹp cũng không phải chuyện khó khăn gì với cô ấy."
Nói xong còn nhướng mày nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, Tiêu Mộ Vũ khéo tay hay làm với biểu cảm thờ ơ trên mặt, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi, vậy tôi xuống dưới tiếp đón những vị khách khác trước, nhà ăn ở tầng một, đi xuống cầu thang rồi rẽ phải, đi qua sân sau là hai cô có thể nhìn thấy. Chúng tôi đợi hai cô ở đó." Khúc Mộc Hề vẫn luôn lịch sự, nói năng nhẹ nhàng, kết hợp cùng ngũ quan tinh tế cùng vẻ dịu dàng từ trong xương cốt, còn cả khí chất trên người, thật sự là một người được giáo dục tốt.
Làm trò chắc chắn phải làm cho triệt để, đợi tới khi hai người xuống dưới, Thẩm Thanh Thu đã biến thành bộ dạng tay phải treo lên. Tiêu Mộ Vũ xử lí vết thương cho cô ấy rất cẩn thận, tuy tay sắp tàn phế là giả, nhưng bị thương xác thực là thật, cho dù ban nãy Thẩm Thanh Thu đã tự nắn khớp, nhưng vẫn không so được với cánh tay khỏe mạnh, treo lên nghỉ ngơi chốc lát, cũng là chuyện tốt.
Hai người đi dọc theo cầu thang xuống dưới, khi tới mép bậc cầu thang cuối cùng của tầng một, động tác của Thẩm Thanh Thu dừng lại giây lát, ánh mắt cố định ở ngã rẽ cầu thang.
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu khác thường, liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, thế là cũng nhìn theo tầm mắt của cô ấy.
Ở giữa cầu thang, nơi người ta thường xuyên qua lại vẫn tính là sạch sẽ, nhưng hai bên như thể khi quét dọn quá vội vàng qua loa nên bỏ sót, tích thành một lớp bụi, cho dù là trời mưa cũng rất rõ ràng.
Trên lớp bụi ở bậc cầu thang cuối cùng, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy hai dấu vết, không quá rõ ràng, nhưng tỉ mỉ quan sát vẫn có thể nhìn ra chút khác thường.
Cô ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, đưa tay quét một cái, nhỏ tiếng nói: "Cô nghĩ là gì?"
Thẩm Thanh Thu nhìn đường nét: "Dấu chân."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh đi, xác thực giống như dấu chân, hình lưỡi liềm, nhưng... Thẩm Thanh Thu lành lạnh nói bên tai: "Dấu chân của người nào có thể giẫm hai bước trên cả một bậc cầu thang?" Nói xong, cô ấy đưa tay ra đo, hai ngón tay kéo ra một khoảng cách không tới năm xen-ti-mét.
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, sau đó đứng dậy nói với Thẩm Thanh Thu: "Có lẽ lát nữa cô sẽ biết."
Thẩm Thanh Thu: ...
"Sao tôi cảm thấy giọng điệu này của cô có chút xấu xa nhỉ?" Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát hỏi.
Tiêu Mộ Vũ hừm một tiếng qua mũi, quay người đi thẳng xuống dưới, nhưng trong mắt mang theo ý cười, lại biến mất trong chớp mắt.
Thẩm Thanh Thu ở sau lưng không nhanh không chậm đi theo cô, nhưng tâm trạng lại tốt đẹp ngoài dự đoán, khối băng bức bối này hiếm khi có ý định xấu xa trêu đùa người khác, ừm, cũng rất đáng yêu.
Hai người đi theo chỉ dẫn của Khúc Mộc Hề, xuyên qua một chiếc sân, trong sân có thiết bị đồ chơi cho trẻ con bằng gỗ, nhưng vì hiện tại buổi chiều không có trẻ con, nên sân chơi vẫn rất rộng rãi.
Phía sau sân chơi còn có một căn nhà mái bằng, cao một tầng, phía trên cửa được sơn hai chữ màu đỏ, Nhà ăn.
Xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, bóng người bên trong lả lướt, nhưng không thể nhìn rõ tình hình cụ thể, thậm chí không nghe được âm thanh, mãi tới khi hai người đứng trước cửa, đưa tay ra vén rèm, âm thanh mới lọt ra.
Hai người nhìn nhau một cái, tinh thần lập tức căng chặt.
Ban nãy Tiêu Mộ Vũ còn nói với Thẩm Thanh Thu chỉ nhìn thấy Khúc Mộc Hề, Lão Tang còn cả bé gái tên Tiểu Kiều trong cô nhi viện, nhưng hiện tại có lẽ đều đã ở đây.
Nhà ăn có hai chiếc bàn dài, được phủ khăn trải bàn, bên trái có tám đứa trẻ, mà khi hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vào trong, chúng đồng loạt ngẩng đầu nhìn hai người bọn họ.
Mà ở một bên còn lại là Khúc Mộc Hề và sáu người chơi khác, khi nhìn thấy hai người bọn họ, Khúc Mộc Hề cười cười đứng dậy: "Hai vị tới rồi, mau ngồi đi, có lẽ mọi người đều đói cả rồi, ăn cơm thôi."
Tiêu Mộ Vũ khẽ gật đầu, đi về phía vị trí trống bên trái bàn ăn, nhưng ánh mắt lại đang đánh giá tám đứa trẻ kia.
Cả một trại trẻ mồ côi mà chỉ có tám đứa trẻ, có nói thế nào cũng không hợp lí, mà điều khiến Tiêu Mộ Vũ để ý hơn là, số lượng người chơi bọn họ cũng có tám người.
++++++++++++++
Chương 44: Cô nhi oán 4
Loại trùng hợp này vốn không có gì, nhưng đang ở trong phó bản, vậy chắc chắn có ý nghĩa gì đó.
Sáu người chơi còn lại cũng đang đánh giá hai người, đặc biệt là Thẩm Thanh Thu, bốn người chơi trong số đó chưa từng gặp cô ấy, lại thấy Tiêu Mộ Vũ đi cùng Thẩm Thanh Thu xuống dưới, trong lòng cũng dời sông lấp biển, xác suất gặp được người quen trong phó bản còn thấp hơn nhiều so với xác suất bọn họ có thể sống sót.
"Tay đỡ hơn chưa? Trước đó tôi còn tưởng chúng ta đã lạc nhau rồi chứ, không ngờ mọi người đều tìm tới chỗ này." Người lên tiếng là Chương Dương Phong, giọng điệu của anh rất chín chắn, đôi mắt đang nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, lại liếc sang những người bạn đồng hành cùng Khúc Mộc Hề bên cạnh.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều là người thông minh, bọn họ không quen biết Chương Dương Phong, thậm chí Thẩm Thanh Thu còn chưa gặp anh, anh nói chuyện với giọng điệu này chắc chắn là có dụng ý, thế là Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, nói: "Gãy xương tay phải không thể cử động, mọi người đều ở đây thì tốt." Một câu nói hoàn hảo giải vây cho nói dối của Chương Dương Phong.
"Cảm ơn viện trưởng Khúc đã thu nhận chúng tôi, lúc này thời tiết bên ngoài rất tệ, đồ