Chương 45: Cô nhi oán 5
Chỉ là nghĩ xong trong lòng bọn họ lại có cảm giác đồng cảm, cho dù có nghĩ ra cũng không ai ăn thay. Quả nhiên bọn họ đoán không sai, hai người phụ nữ này là một đội. Nhưng nói đi cũng nói lại, bằng lòng gánh vác nguy hiểm thay đồng đội cũng không dễ dàng, mấy người còn lại ngưỡng mộ không thôi.
Tiêu Mộ Vũ muốn ngăn cản, nhưng Thẩm Thanh Thu căn bản không cho cô cơ hội, cô ấy đặt thìa xuống, đè lại bàn tay đang đưa ra của Tiêu Mộ Vũ , nhỏ tiếng nói: "Không nhất thiết phải bắt cả hai chịu nguy hiểm, tóm lại là phải ăn, một mình tôi ăn sẽ tốt hơn so với hai người cùng ăn, nếu có vấn đề gì cô vẫn có thể nghĩ cách cứu tôi, nhưng nếu cả hai cùng trúng kế thì không có lợi."
Tiêu Mộ Vũ biết lời của Thẩm Thanh Thu là sự thực, nhưng biểu cảm của cô có chút phức tạp, không nhịn được nói: "Vậy tôi ăn cũng giống nhau."
Thẩm Thanh Thu nhìn cô, bỗng cười lên: "Khác nhau, mũi cô thính như thế, ăn vào có lẽ sẽ khó chịu, thực ra tôi không kén ăn, cho dù đây là thịt gì, tôi còn từng ăn thứ buồn nôn hơn thế này, không để ý chút chuyện cỏn con này. Hơn nữa, hiện tại tôi là người tàn phế, còn phải dựa vào Mộ Vũ bảo vệ tôi nữa kìa."
Cô ấy chỉ lên tay phải của bản thân, nói xong tiếp tục cầm thìa ăn nốt chỗ thịt còn lại. Chỉ là ăn mãi ăn mãi cứ cảm thấy mùi vị này có chút quen thuộc, nhưng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, Thẩm Thanh Thu cũng không nói gì.
Những người khác đều đang tự thôi miên bản thân, bắt đầu diệt sạch đồ trong khay, mùi vị đùi gà không tệ, nhưng vị thịt trong rau vô cùng kì quái, lúc ăn có vị chua chát, rất khó ăn. Mấy người đó không ngừng nhíu mày, trong lòng càng ngày càng cảm thấy đáng sợ.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu bên cạnh, cũng nhìn thấy Chương Dương Phong đưa tay ra lấy khay đồ ăn của Dương Nhụy, đẩy khay đồ ăn đã xong xuôi của bản thân sang, cúi đầu ăn.
Dương Nhụy ngập ngừng, cuối cùng vẫn mím môi không nói gì, có lẽ biểu cảm hiện tại của cô nàng không khác gì Tiêu Mộ Vũ.
Động tác của Chương Dương Phong rất nhanh, ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ, những người khác đều đang chiến đấu với thịt trong khay, không nhìn thấy cảnh tượng này. Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ tới chuyện xảy ra trong đại sảnh lúc trước. Lúc đó khi búp bê xuất hiện, động tác lùi sau của Chương Dương Phong không phải trùng hợp, mà là đi bảo vệ Dương Nhụy, cho nên mới chắn trước mặt Dương Nhụy, vậy ngoại trừ cô và Thẩm Thanh Thu, hai người họ cũng là một đội?
Tiêu Mộ Vũ rơi vào trầm tư, sắp xếp thông tin có được lúc này, khi cô nhìn về phía đồng hồ treo tường, phát hiện thời gian đã là 06:39, ngay sau đó nhà bếp truyền tới chút động tĩnh, vô cùng đột ngột, giống như có người đột ngột bắt đầu hành động trong bếp.
Thế là cả nhóm người nhìn thấy một người phụ nữ trung tuổi đội chiếc mũ trắng đã ngả vàng, đeo tạp dề đi từ cửa bếp ra ngoài.
Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, người phụ nữ với sắc mặt vàng vọt, đôi mắt đục ngầu mặt không cảm xúc đi từng bước từng bước tới. Động tác của bà ta cũng có chút kì quái, giống như chân cẳng bất tiện, lại giống như người gỗ bị thao túng, có chút cứng nhắc như máy móc, khoảng cách giữa những bước chân giống hệt nhau.
Bà ta đi thẳng tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ ngồi bên ngoài cùng, cuối cùng đôi mắt kia cũng ngẩng lên nhìn khay đồ ăn trước mặt Tiêu Mộ Vũ, âm thanh cũng lạnh lẽo khô khan: "Ăn xong chưa?"
Cũng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu nhìn thời gian một cái, 06:40.
Tiêu Mộ Vũ ừm một tiếng, nhích người về sau, ánh mắt lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ kia, lại chầm chậm dịch xuống chăm chú nhìn tạp dề của bà ta. Chiếc tạp dề làm bằng da bẩn thỉu, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu, điều này cũng không có gì, chỉ là Tiêu Mộ Vũ phát hiện bên trên dính rất nhiều thịt vụn cùng xương vụn, còn cả vết máu bắn lên trên. Thế là cô lại nhìn xuống cổ tay của bà ta, cũng có máu và cặn, nhìn vết máu kia, có lẽ là lúc bà ta vung dao chặt thịt, máu và thịt bắn lên dính bên trên.
Khi bà ta tới gần dọn dẹp khay thức ăn, Tiêu Mộ Vũ khẽ hít một hơi, sau đó hô hấp ngưng lại. Trên người bà ta có mùi dầu mỡ, xác thực là nấu nướng trong bếp, nhưng bên trong còn có mùi tanh hôi và mùi chất mỡ đã biến chất, mùi tanh hôi này nồng hơn rất nhiều so với mùi cô ngửi được trong thịt.
Thu dọn khay đồ ăn xong, người phụ nữ đi tới bên cạnh Thẩm Thanh Thu, vẫn là động tác tương tự, ngữ điệu tương tự: "Ăn xong chưa?"
Đương nhiên Thẩm Thanh Thu đã nhìn rõ thứ trên người bà ta, nhẫn nhịn cảm giác nôn mửa, lạnh lùng nói: "Ừm."
Bà ta vẫn thu dọn khay như cũ, sau đó miệt mài đi hỏi theo thứ tự, hành động cùng ngôn ngữ kì quái này khiến trái tim đám người chơi phủ lên một bóng đen dày đặc, khiến bọn họ dựng đứng lông tơ.
Những người đang căng thẳng chờ đợi người phụ nữ kiểm tra thu dọn có lẽ vẫn chưa có cảm giác, nhưng Tiêu Mộ Vũ nhạy bén phát hiện, bà cô này không chỉ có cách hỏi máy móc, mà khi bà ta cúi đầu, con ngươi kia nhanh chóng chuyển động, rõ ràng là đang kiểm tra xem có ai bỏ mứa đồ ăn hay không. Ngoài ra, câu hỏi có vẻ như khô khan của bà ta cũng trở nên gấp gáp hơn, như thể có chút không cam tâm.
Tuy những người còn lại không nói được rốt cuộc có chỗ nào không ổn, nhưng cảm giác sợ hãi trong bản năng sắp khiến bọn họ ngạt thở, khi trả lời âm thanh cũng run rẩy theo, đặc biệt là hai người đàn ông bị thương, mặt cắt không hạt máu, như thể giây tiếp theo sẽ khóc thành tiếng. Mãi tới khi bà cô nhà ăn không biết là người hay quỷ kia rời đi, bọn họ mới thở phào một hơi, có mấy người đã trở nên tê liệt.
"Ma quỷ phó bản trước còn khiêm tốn một chút, con mẹ nó phó bản này đều tùy tiện xuất hiện dọa người à?" Hoàng Tuấn Phong đổ mồ hôi toàn thân, lau mặt nhỏ tiếng làu bàu.
"Bà ta thật sự là quỷ à? Quỷ có thể nấu ăn sao?" Hầu Lượng nghĩ tới chuyện gì đó, lại có chút buồn nôn, sắc mặt đã trắng dã.
Cả đám người không lên tiếng, Hoàng Tuấn Phong nghĩ tới những thứ trên tạp dề của người phụ nữ kia, nôn khan một cái, nhổ nước bọt: "Thịt quỷ gì khó ăn chết mất, hi vọng không có độc, ngộ nhỡ ăn vào trúng độc chết thì thật đen đủi."
Thẩm Thanh Thu cũng không nhìn cậu ta, như cười như không nói: "Không chừng là thịt quỷ thật đấy."
Mọi người: ...
"Đừng nói linh tinh." Hầu Lượng vội nói, biểu cảm cũng đã biến đổi.
"Cũng coi như mọi người tập hợp đông đủ rồi, mọi người giới thiệu bản thân chút đi. Tuy chúng ta không quen nhau, nhưng mục đích lại giống nhau, tôi cũng hi vọng mọi người chân thành hợp tác, cố gắng bảo đảm mỗi người có thể bình an ra ngoài." Người lên tiếng là Chương Dương Phong, mày sắc mắt sáng, khuôn mặt chính trực, khiến người ta rất có thiện cảm.
Lúc này mấy người lại tự báo tên họ, phó bản này đã là phó bản thứ ba của tám người, đều không phải kẻ ngốc, cũng ít nhiều tiếp thu lời của Chương Dương Phong vào đầu. Nhưng thật ra trải nghiệm càng nhiều, tâm lí đề phòng của con người càng cao, ít nhất đều đích thân trải qua hoặc chính mắt chứng kiến cái giá phải trả khi quá tin tưởng vào người khác là như thế nào. Có thể sống sót trong Thiên Võng, không có ai lương thiện.
Trong tám người, Tiêu Mộ Vũ đã quen biết bốn người trước đó, ngoài ra hai người đàn ông bị thương, người bị gãy chân tên Hầu Lượng, người bị thương ở mắt tên Giả Văn Long. Trong quá trình trao đổi, hai người kia cũng tiết lộ không rõ tại sao bản thân lại bị thương, cũng không nhớ đã xảy ra chuyện gì.
"Khắp nơi trong cô nhi viện này đều toát lên vẻ kì quái, buổi tối mọi người nhất định phải cẩn thận. Mốc thời gian ban nãy viện trưởng Khúc kia nhắc tới có lẽ rất quan trọng, tốt nhất mọi người đừng thử. Dựa theo cài đặt của hệ thống, chúng ta sẽ ở đây rất lâu, tối đầu tiên chỉ cần không phạm sai lầm, có lẽ sẽ không mất mạng."
Những người khác nghe xong đều lũ lượt gật đầu.
"Không biết mọi người có phát hiện mới gì hay không, chúng ta cùng nhau trao đổi, hiện tại chúng ta còn chưa làm rõ cách thức vượt ải, nhiệm vụ cấp bách lúc này là ít nhất phải biết vượt ải bằng cách nào." Lời này Chương Dương Phong nói với tất cả mọi người, nhưng ánh mắt lại nhìn Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ, còn cả hai người có vết thương trên người là Giả Văn Long và Hầu Lượng, vì những người khác vẫn luôn ở cạnh anh, chỉ có bốn người này có thời gian hoạt động độc lập.
Giả Văn Long và Hầu Lượng cũng không ngốc, lập tức biểu thị thái độ: "Chúng tôi vừa vào phó bản đã bị thương, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì. Sau khi tỉnh lại liền ở đây, trong lúc đó chỉ gặp viện trưởng kia, không có gì đặc biệt, mọi người đã phát hiện được gì rồi?"
Hoàng Tuấn Phong lại tiếp lời: "Những chuyện chúng tôi biết được cũng rất hạn chế, tuy chúng tôi đi tới đây, nhưng trên đường cũng không xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc gặp ông già gác cổng tên Lão Tang thì thấy có chút cổ quái, không thích nói chuyện, ánh mắt lúc nhìn chúng tôi cũng rất kì lạ. Nếu có chuyện gì đặc biệt, đại khái là đứa bé gái tên A Kiều, chính là cô bé không ngừng cười ban nãy, khi chúng tôi vừa vào đại sảnh cô nhi viện thì nó cầm búp bê thình lình chạy vào trong sảnh, cười tới nỗi da đầu tôi tê dại. Hơn nữa, rốt cuộc nó ở đó từ lúc nào, năm người chúng tôi đều không rõ."
Chương Dương Phong gật đầu: "Đứa bé gái kia thật sự rất tà ma, đúng rồi, nó vừa xuất hiện liền bám lấy cô Tiêu không buông, mồm miệng nói năng lộn xộn, nói gì mà búp bê, búp bê xinh đẹp, giống hệt như ban nãy." Nhắc tới chuyện này, anh ta cũng cảm thấy rất ghê người, ánh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ mang theo chút đồng cảm.
"Nhắc tới con búp bê kia tôi liền thấy đáng sợ, chắc chắn có vấn đề." Hoàng Tuấn Phong cũng không ngừng gật đầu. Cậu ta nhìn người phụ nữ vẫn rất bình tĩnh trước mặt, trong lòng cũng phục sát đất. Hơn nữa tuy không thích nói chuyện, nhưng dáng vẻ rất xinh đẹp, đàn ông trẻ tuổi luôn có chút thương hoa tiếc ngọc, cậu ta không nhịn được nhắc nhở: "Tuy đều là suy đoán, nhưng cô Tiêu ít nhiều vẫn phải cẩn thận."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cậu ta một cái, không trả lời, cuối cùng nhàn nhạt nói: "Thời gian không còn sớm nữa, tôi đơn giản kể lại những gì tôi quan sát được, có lẽ các vị đều biết rõ nơi này không sạch sẽ, nhưng rốt cuộc chúng ta phải cẩn thận điều gì trong phó bản lần này, có lẽ mọi người đang rối như tơ vò. Nhưng ở trong đây, tôi vẫn chưa thể chắc chắn hoàn toàn về những thứ kì quái, nhưng con búp bê kia chắc chắn có quỷ, các vị cẩn thận chút. Ngoài ra, ba người chơi vừa tiến vào phó bản đã hôn mê bị thương, tôi nghĩ mọi người cũng thấy không phải là trùng hợp. Ban nãy tôi đã quan sát, trong tám đứa trẻ, tư thế đi lại cậu bé tên Tiểu Hàn không ổn, có lẽ chân có vấn đề, hơn nữa chính là chân trái."
Những lời của Tiêu Mộ Vũ vừa cất lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía Hầu Lượng, trong ba người, hắn là người bị ngã gãy chân trái.
"Liệu điều này có phải chỉ là... chỉ là trùng hợp không?" Gặp phải vấn đề trùng khớp với NPC trong phó bản, không phải là chuyện tốt, Hầu Lượng nuốt nước bọt, sắc mặt đã có chút cứng đờ.
Nhưng câu nói tiếp theo của Tiêu Mộ Vũ lại giết chết một tia cầu may của hắn.
"Ngoại trừ cậu bé bị què chân, mọi người không để ý trong tám đứa trẻ có một đứa ăn cơm bằng tay trái sao?" Tiêu Mộ Vũ không hi vọng điều này trùng khớp với Thẩm Thanh Thu. Nhưng ăn cơm bằng tay trái, hoặc là thuận tay trái, hoặc chính là tay phải có vấn đề, cho dù là tình huống nào, cuối cùng đều trùng khớp với việc Thẩm Thanh Thu không thể không hoạt động bằng tay trái. Ban nãy Tiêu Mộ Vũ đã cẩn thận quan sát, nhưng không phải mỗi đứa trẻ đều nhìn vào mắt cô, cô không xác định có đứa nào có vấn đề về mắt hay không, chỉ là cô đã có thể đoán được, nhất định có vấn đề.
Tiêu Mộ Vũ nói xong, không có ai lên tiếng, đặc biệt là Hầu Lượng và Giả Văn Long đang bị thương.
Rất lâu sau đó, Giả Văn Long khàn khàn nói: "Cô Tiêu có thể đoán được loại tương ứng này có ý nghĩa gì không?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, sao cô có thể kết luận chứ.
Thẩm Thanh Thu ở một bên quan sát thấy Tiêu Mộ Vũ thỉnh thoảng nhìn bản thân một cái, biết Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, thế là tiếp lời: "Nhưng tôi cảm thấy chuyện này không chắc đã là chuyện xấu, dù sao ba người chúng ta bị lựa chọn hoàn toàn không phải do bản thân tự chủ, có lẽ bản chất của được chọn hay bị chọn là giống nhau."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong liền ngẩn ra, lời này của Thẩm Thanh Thu lại nhắc nhở cô, cho dù loại cài đặt này mang theo nguy hiểm, vậy nhất định sẽ có may mắn tương ứng, nếu không chẳng phải ba người Thẩm Thanh Thu quá đen đủi rồi sao? Quan trọng hơn là, tính công bằng của trò chơi đã mất sạch sành sanh. Quả nhiên để tâm ắt loạn, thế mà bản thân không nghĩ tới phương diện này, chỉ là biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, thầm phiền muộn, cái gì gọi là để tâm ắt loạn, cô cũng không lo lắng cho Thẩm Thanh Thu.
Bọn họ vẫn đang tiếp tục thảo luận, nhưng những tiếng bước chân trầm ngâm vang lên, khuôn mặt không có lấy một chút cảm xúc của Lão Tang xuất hiện trước mặt bọn họ.
"Nên đi ngủ rồi."
Tám người như tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng đứng dậy, quả nhiên cái miệng của Hoàng Tuấn Phong không mọc nổi da non, đi cuối cùng oán thán với Lưu Bái: "Mẹ nó, nên đi ngủ rồi mà nói như thể chúng ta sắp chết rồi."
Âm thanh của cậu ta đè rất thấp, nhưng Lão Tang đi trên cùng dừng lại, quay đầu nhìn hai người. Hoàng Tuấn Phong thầm kêu một tiếng mẹ kiếp trong lòng, ngoan ngoãn ngậm miệng giả vờ như không có chuyện gì.
Nhưng Lão Tang không hề muốn bắt người nói năng bậy bạ, lão chỉ nhìn tám người một cái, khàn khàn nói: "Đừng chạy loạn khắp nơi, tắt đèn rồi thì ngủ đi."
Nói xong một mình lão đi phía trước, dẫn theo tám người lên tầng. Cửa cầu thang bộ tầng hai chia kí túc xá thành hai bên trái phải, Lão Tang đứng trên lối đi cầu thang bộ tầng hai, chỉ vào cánh cửa hai bên trái phải: "Vốn dĩ ở đây cũng có nhà vệ sinh, nhưng bỏ không rồi nên không dùng được nữa, các vị muốn tắm rửa đi vệ sinh phải lên tầng ba. Tầng ba là kí túc xá của bọn trẻ, tầng hai tạm thời để trống, mỗi phòng có hai giường, mọi người tự chia ra mà ở."
"Vậy ông và viện trưởng Khúc ở đâu?" Tiêu Mộ Vũ hỏi thêm một câu.
Lão Tang nhìn cô một cái, chậm rãi nói: "Tôi ngủ ở tầng một, buổi tối phải đi tuần, viện trưởng Khúc và mấy bà cô ngủ trên tầng ba, thuận tiện chăm sóc bọn trẻ."
Nói xong lão quay người nhìn lên cầu thang tầng ba, cũng không nhìn Tiêu Mộ Vũ, âm thanh có chút lơ lửng nói: "Họ vẫn chưa tắm xong, các vị về phòng trước đi, đừng làm phiền họ, tới giờ tắm xong thì mau về ngủ đấy."
Lão Tang nói xong đưa tay ra vịn lấy tay vịn cầu thang, đi từng bước từng bước từ tầng hai xuống.
Mấy người quay sang nhìn nhau, đều có chút sợ hãi. Sau khi Lão Tang rời đi, Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn lên trần nhà bên trên một cái, nhàn nhạt nói: "Chúng tôi ở căn phòng số hai bên phải."
Tiêu Mộ Vũ nói "chúng tôi", đương nhiên là chỉ bản thân và Thẩm Thanh Thu.
Dương Nhụy mím môi, trong đội chỉ có ba cô gái, nếu Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ ngủ cùng nhau, vậy có nghĩa là, cô nàng phải ở một mình một phòng.
Cô nàng liếc Chương Dương Phong một cái, con ngươi đối phương trầm lại, lên tiếng nói: "Em với anh ở một phòng."
Bốn người Lưu Bái, Hoàng Tuấn Phong, Hầu Lượng, Giả Văn Long đồng loạt nhìn về phía hai cặp kia, thì ra bốn người bọn họ là thằng hề.
+++++++++++++++++
Chương 46: Cô nhi oán 6
Nghĩ tới cảnh Thẩm Thanh Thu ăn hết thịt giúp Tiêu Mộ Vũ trong nhà ăn ban nãy, Chương Dương Phong cũng ăn giúp Dương Nhụy, hiện tại lại ở chung một phòng, bọn họ đều đã cơ bản hiểu ra, trong một phó bản, lại có hai nhóm có người quen, cũng không biết là vận số gì.
Phòng ốc nhanh chóng được sắp xếp xong, Lưu Bái và Hoàng Tuấn