Chương 53: Cô nhi oán 13
Nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nhắc tới Khúc Mộc Hề, biểu cảm của lũ trẻ lại tươi tắn lên, cho dù có mấy đứa trẻ tính cách lầm lì không thích nói chuyện, đều khẽ ngẩng đầu lên.
Trên mặt Tiểu Hàn là biểu cảm quyến luyến của đứa trẻ dành cho mẹ, vô cùng nghiêm túc nói: "Đương nhiên rồi ạ, chị Khúc tốt nhất, rất tốt với Tiểu Hàn, rất tốt với tất cả mọi người, vẫn luôn bảo vệ chúng em... chúng em đều rất nghe... nghe lời của chị ấy."
Khi Tiểu Hàn kích động muốn biểu đạt cảm xúc của mình, cậu bé khẽ hít một hơi, âm thanh phía sau cũng vô thức nhỏ đi.
"Chị?" Hầu Lượng có chút ngạc nhiên, hắn quay đầu nhìn Khúc Mộc Hề đang ngồi yên lặng ăn sáng một mình, thật ra sự già dặn hào phóng của Khúc Mộc Hề khiến bọn họ bỏ qua một chuyện, Khúc Mộc Hề chưa quá lớn tuổi, làm viện trưởng xác thực quá trẻ tuổi, nhưng nhắc tới "chị", lại có chút không thích hợp, nhưng nếu trẻ nhỏ cảm thấy Khúc Mộc Hề xinh đẹp, miệng ngọt gọi chị vẫn có thể hiểu được.
"Các em không gọi cô ấy là viện trưởng à?" Hoàng Tuấn Phong có chút hiếu kì nói.
"Có quy định thời gian bữa sáng, chỉ còn 8 phút nữa, mấy đứa đừng nói chuyện nữa, mau ăn sáng đi." Không đợi những đứa trẻ khác trả lời vấn đề, Tiểu Môi ngẩng mắt nhìn mấy người lớn, lại lên tiếng nhắc nhở đám trẻ vẫn đang nói chuyện không ăn uống hẳn hoi.
Hoàng Tuấn Phong cũng lập tức giật mình: "Có quy định thời gian ăn sáng à?"
Cậu ta nhìn đồng hồ, hiện tại là 7 giờ 42 phút, vậy chính là trước 7 giờ 50 phút phải ăn xong bữa sáng. Khúc Mộc Hề không đặc biệt nhắc nhở, nhưng không ai biết có phải mốc thời gian này cũng là hạn chế của bọn họ hay không, vì thế tạm thời cũng dừng ý định hỏi han, chuyên tâm ăn cháo.
Cháo vừa múc ra vẫn còn rất nóng, nếu ăn nhanh sẽ bị bỏng, nghĩ tới việc phải ăn hết trong 8 phút, thực sự rất căng thẳng.
Mấy người ban nãy còn có chút ngưỡng mộ Thẩm Thanh Thu khởi động cốt truyện nhìn bát cháo của cô ấy một cái, lặng lẽ lau mồ hôi thay cô ấy, Lưu Bái phì cười một tiếng, rõ ràng thấy người gặp họa mà vui.
Biểu hiện của anh ta rất kín kẽ, nhưng không thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Tiêu Mộ Vũ, cô yên lặng khuấy cháo trong bát, ánh mắt có chút lạnh lẽo. Cô không muốn quản quá nhiều tới chuyện của người khác, đưa ra tất cả gợi ý giúp đỡ chỉ là vì bản thân cô cũng cần, cho nên thuận tiện nhắc nhở một câu, cũng chưa từng nổi lên ý định hãm hại người khác, nhưng tiền đề là không có người nào đâm đầu vào chỗ chết.
Nếu kiểu người giống như Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm trước đó, có thể giúp Tiêu Mộ Vũ cũng không để tâm mà tiện tay giúp, nhưng nếu là Trần Đông Trần Tây, có chết cô cũng bàng quan đứng nhìn.
Tiêu Mộ Vũ đứng dậy, đi tới bên bà cô đang chuẩn bị dọn dẹp đồ đạc, nhìn một cái rồi lên tiếng: "Cô Khương, có thể cho cháu xin thêm bát nữa không?"
Bà cô đột nhiên được gọi là cô Khương ngớ ra, bà ta quay đầu nhìn bữa sáng của Tiêu Mộ Vũ một cái, "Không phải vẫn còn à? Xin thêm bát nữa làm gì?"
"Cháo cô Khương nấu ngon quá, ăn nhiều mới bớt thèm, nhưng cháu lại sợ nóng, muốn làm nguội trước rồi mới ăn hết." Mặt mày Tiêu Mộ Vũ đơn thuần chân thành, còn liếm môi.
Lưu Bái: ...
Thẩm Thanh Thu cũng ngẩn ra, nói thật lòng đây là lần đầu tiên cô ấy nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ dịu dàng mang theo chút nũng nịu như thế. Thật ra khuôn mặt của Tiêu Mộ Vũ rất vô hại, vì Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn lạnh mặt, vẻ đẹp dịu dàng yên tĩnh vốn nên có trên người bị thu lại, ý đẹp tình thơ liền biến thành một bức tranh thủy mặc, đơn giản trang nhã nhưng hàm súc sâu xa.
Dáng vẻ cùng biểu cảm hiện tại của Tiêu Mộ Vũ khiến bức tranh thủy mặc này lăn tăn gợn sóng, hoa cỏ manh nha, cho dù chỉ là nét mực đen phác thảo, cũng có thể nhìn ra vẻ rực rỡ cùng ấm áp trong tranh, một Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn khác biệt.
Cả người Thẩm Thanh Thu đều mù mịt, không nhìn thấy sự kinh ngạc của đám người xung quanh, không thấy được Hoàng Tuấn Phong bên cạnh lẩm nhẩm nữ diễn viên chính xuất sắc nhất Oscar, chăm chú nhìn Tiêu Mộ Vũ nhưng lại giống như không nhìn, vì mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ thành công xin được một bát cháo quay lại ngồi xuống cạnh mình, Thẩm Thanh Thu cũng không thu lại ánh mắt.
Nếu là bình thường chắc chắn Tiêu Mộ Vũ sẽ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, lạnh lùng cúi đầu làm chuyện của bản thân, nhưng ban nãy ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn cô rất kì quái, không phải loại xấu xa gây rối lúc thường ngày, cảm giác ấy giống như sau khi cách biệt rất lâu, lâu tới mức kí ức trở nên mơ hồ, tới một ngày lại trùng phùng, cuối cùng thấy được người bản thân không ngừng tìm kiếm. Nhưng khi bản thân tiến lại gần, lại cảm thấy người kia nhìn một ai đó qua bản thân.
Trong vẻ sửng sốt ngạc nhiên còn lộ ra buồn rầu cùng chua xót, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy Thẩm Thanh Thu như thế đã không còn giống cô ấy nữa.
Nhẫn nhịn lại, Tiêu Mộ Vũ vẫn nhíu mày hỏi: "Cô sao thế?"
Thẩm Thanh Thu như người tỉnh khỏi cơn mơ, đôi mắt giống như bị mây mù bao phủ trước đó tới lúc này đột nhiên được gió sớm thổi tan, còn có chút hoang mang nói: "Tôi cảm thấy cô rất giống một người."
Tiêu Mộ Vũ vốn đang san bát cháo lớn ra cho Thẩm Thanh Thu, nghe xong động tác tay ngừng lại, đặt thìa xuống nhàn nhạt nói: "Hiện tại không phải lúc tìm lại cố nhân, chỉ còn 6 phút nữa, mau ăn bữa sáng của cô đi, san ra cho nguội."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ cúi đầu cầm thìa nhanh chóng múc cháo ở cạnh bát, ăn.
Suy cho cùng Thẩm Thanh Thu không phải người bình thường, loại cảm xúc đó đến cũng nhanh, đi cũng nhanh. Lập tức vực dậy tinh thần nói cảm ơn với Tiêu Mộ Vũ, chia cháo thành hai phần, cúi đầu ăn.
Thật ra ban nãy cô ấy đã nói sai, cô ấy không cảm thấy Tiêu Mộ Vũ giống một ai đó, vì cô ấy căn bản không thể nói được Tiêu Mộ Vũ giống ai, có lẽ nên nói là cô ấy có chút quen thuộc với một Tiêu Mộ Vũ như vậy.
Mấy người vốn dĩ muốn nói vài lời khách sáo đều cúi đầu ăn cháo, lúc này đám đàn ông phát huy đầy đủ khí chất nam tử hán đại trượng phu, không quan tâm tới việc bị bỏng, tốc độ ăn rất nhanh.
Tiêu Mộ Vũ ngẩng mắt nhìn đám trẻ kia, cùng một loại cháo, cùng một loại bát, tuy lượng cháo của chúng ít hơn, nhưng lúc ăn có vẻ không cảm nhận được cảm giác nóng bỏng, bưng bát lên tu ừng ực vào miệng.
Tiêu Mộ Vũ ăn không chậm, nhìn Thẩm Thanh Thu vẫn còn nửa bát, thế là đưa tay trái đang rảnh ra lấy đũa khuấy cho cô ấy.
Thẩm Thanh Thu nhìn cô một cái, trong mắt có ý cười.
Đám đàn ông đặt bát xuống trước, sau đó là Tiêu Mộ Vũ và Dương Nhụy, vẫn còn 1 phút nữa, tất cả mọi người bao gồm cả lũ trẻ đều đã ăn xong.
Khúc Mộc Hề nói có chuyện, ăn xong rồi ra ngoài, thấy sắp hết thời gian, Dương Nhụy vội vàng ăn trứng gà, cô nàng nhét trứng gà vào miệng, bị nghẹn tới nỗi trợn trắng mắt, là người có chút giữ gìn hình tượng, Dương Nhụy quay đầu cố gắng bình phục lại, sau đó chỉ còn Thẩm Thanh Thu vẫn chưa ăn xong.
Cô Khương thu dọn bữa sáng bên trong xong rồi ra ngoài, hơn nữa cảnh tượng đã biến đổi, trong tay bà ta cầm con dao chặt xương, con dao to giống dao ngoài sạp hàng bán thịt, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, biểu cảm trên mặt cũng không còn cứng nhắc, mà là phát điên.
"Ăn nhanh lên, tôi bận lắm, phải thu dọn bát đũa nhanh một chút!"
Lúc đó năm người còn lại đều bị dọa giật thót, nhanh chóng đứng dậy lùi sang bên cạnh, mà khi cô Khương sắp tới gần, Thẩm Thanh Thu mới ăn hết chỗ cháo còn lại, sau đó ngồi ở đó đưa bát cho cô Khương, người như thể đã biến thành một người hoàn toàn khác.
Lấy được bát, biểu cảm của bà ta còn có chút hung dữ độc ác, Thẩm Thanh Thu bình tĩnh chỉ vào chiếc đồng hồ kia.
"Tôi ăn xong rồi, vẫn chưa tới giờ."
Cô Khương nhìn đồng hồ, hừ một tiếng xách dao thu dọn sạch bát đũa.
Tiêu Mộ Vũ ở bên cạnh thở phào một tiếng, nhìn dáng vẻ không hề bận tâm của Thẩm Thanh Thu, ấn đường lại nhíu lại, cô bỗng không muốn để ý tới cô ấy nữa.
Những người khác đều bị dọa chết khiếp, nếu tối qua không ăn hết, liệu có phải sẽ bị băm vằm không? Vừa nghĩ tới đây Hoàng Tuấn Phong liền nôn khan một tiếng, "Thịt mà chúng ta ăn không phải...", vừa nhớ tới có người nói thịt người có vị chua, sắc mặt lập tức biến đổi.
"Ăn xong rồi, chúng em phải đi học đây." Lũ trẻ không quan tâm tới biểu cảm của bọn họ, cô bé tên Tiểu Môi lên tiếng, ngay sau đó lũ trẻ liền đứng dậy, không hề để tâm tới hành động kì quái của cô Khương, tụ tập cùng nhau ra khỏi nhà ăn.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ cũng đi theo.
Thẩm Thanh Thu đi tới bên Tiêu Mộ Vũ, nhỏ tiếng nói: "Trong lòng tôi có tính toán, cô đừng lo."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái rồi lại quay đầu về, nhìn thẳng về phía trước: "Cô không cần tôi lo, tôi cũng không lo. Nhanh chóng làm chính sự đi."
Buổi sáng xác thực tám đứa trẻ phải học bài, nhưng không có giáo viên chuyên môn, bọn chúng chỉ ngồi trong một phòng học tự đọc sách, đứa lớn tuổi biết nhiều chữ thì dạy đứa nhỏ tuổi nhận biết chữ, bảo chúng chép lại từ mới.
Đây là một cơ hội rất tốt, mấy người Tiêu Mộ Vũ bàn bạc với Khúc Mộc Hề, để bọn họ dạy lũ trẻ đọc sách viết chữ, đương nhiên Khúc Mộc Hề đồng ý.
Bảy người lớn tám đứa trẻ con, trước tiên Dương Nhụy, Hoàng Tuấn Phong và Hầu Lượng chia nhóm giảng Toán học và đọc sách viết chữ cơ bản, còn Tiêu Mộ Vũ bắt đầu đánh giá lớp học này.
Phía trước phía sau lớp học đều có một tấm bảng, tấm bảng phía sau lại được lắp đặt thêm một lớp kính, bên trong có báo tường của lũ trẻ, còn có một vài bức ảnh.
Trong ảnh là ảnh chụp chung của một vài người đàn ông ăn mặc chỉnh tề lịch sự và trẻ con ở đây, đại khái hơn mười bức. Trên tay những người này đều cầm bảng quyên góp, còn thắt nơ, có thể nhận ra có lẽ những người này là người từng quyên góp cho cô nhi viện Nhân Ái.
Chỉ là nhìn mãi nhìn mãi, Tiêu Mộ Vũ liền cảm thấy những bức ảnh này không bình thường, cô nhìn lại mấy lượt, nhưng không thể diễn tả được là tại sao.
Trong số tám đứa trẻ, không ai dám chủ động tới gần Tiểu Kiều, cho nên một mình Thẩm Thanh Thu vẫn đang trò chuyện với Tiểu Kiều. Đứa trẻ này không hề biết tất cả hành vi của bản thân tối qua, vẫn biểu hiện ngây thơ đơn thuần, thậm chí có chút ngốc nghếch, Thẩm Thanh Thu phát hiện đứa trẻ này có chút chậm phát triển trí tuệ.
Cô ấy và Tiểu Kiều nói nhăng nói cuội rất lâu, đột nhiên lên tiếng hỏi: "Tiểu Kiều thích búp bê lắm đúng không?"
Nụ cười trên khuôn mặt tròn tròn của Tiểu Kiều lập tức trở nên xán lạn hơn, ra sức gật đầu: "Thích, rất thích búp bê."
Thẩm Thanh Thu tiếp tục hỏi: "Thích búp bê như thế, thế búp bê của em đâu? Hôm qua còn nhìn thấy em chơi cơ mà, sao hôm nay lại không mang tới nữa?"
Nhắc tới chuyện này, Tiểu Kiều liền trở nên buồn bã: "Giận, búp bê giận rồi, không chơi với Tiểu Kiều nữa."
Nói xong cô bé còn khóc lên: "Búp bê, em muốn búp bê, búp bê xinh đẹp."
Thẩm Thanh Thu rất sợ những đứa trẻ khóc lóc gây chuyện như thế, nhất thời có chút đau đầu, chỉ là chưa khóc được bao lâu, Tiểu Kiều bỗng nhiên ngậm miệng lại.
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, ngũ quan của cô ấy rất nhạy bén, phát hiện được một ánh mắt, chính là ánh mắt của Tiểu Nguyệt đang cùng Tiểu Môi làm bài với Dương Nhụy. Cô bé kia không thích nói chuyện, lúc này ánh mắt nhìn sang đây cũng không phải nhìn Thẩm Thanh Thu, mà là nhìn Tiểu Kiều.
Tiểu Kiều mím môi, tủi thân nhìn Tiểu Nguyệt, ánh mắt đối phương chuyển động, có chút bất lực, rõ ràng Tiểu Kiều không khóc nữa không phải vì bị Tiểu Nguyệt dọa, mà là được cô bé an ủi.
Trong lòng hai đứa trẻ sáng như gương, dường như trở thành một loại thỏa thuận nào đó, Thẩm Thanh Thu có chút buồn cười, thăm dò: "Tình cảm với Tiểu Nguyệt tốt lắm đúng không?"
Tiểu Kiều gật đầu, ngốc nghếch cười nói: "Ngoài chị Tiểu Môi, chỉ có Tiểu Nguyệt chia sẻ đồ chơi cho em, hi hi, búp bê, búp bê."
Thẩm Thanh Thu tỉ mỉ nghiền ngẫm lời của Tiểu Kiều một phen, hiện tại trong mấy đứa trẻ, có khả năng cô ấy tương ứng với Tiểu Môi, Hầu Lượng tương ứng với Tiểu Hàn, bắt đầu từ lúc phát sinh chuyện, Tiêu Mộ Vũ có lẽ tương ứng với Tiểu Kiều, vậy tại sao không nhìn ra điểm chung giữa Tiêu Mộ Vũ và Tiểu Kiều, điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút khó hiểu.
Tiểu Nguyệt vẫn luôn lạnh mặt không chịu nói chuyện, điểm này rất giống khối băng Lưu Bái kia.
Những người còn lại thực lòng mà nói cô ấy vẫn chưa nhìn ra manh mối.
Đang quan sát, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ ở một bên đọc tài liệu, lúc này ánh mắt người đó không dịch chuyển, biểu cảm vô thức trở nên nghiêm túc, xem ra là gặp phải vấn đề.
Thẩm Thanh Thu đi tới nhìn một cái, vô thức hỏi: "Cảm thấy có chỗ nào không ổn à?"
Tiêu Mộ Vũ không nhìn cô ấy, chỉ nhỏ tiếng nói: "Tôi cứ cảm thấy bức ảnh này có chút khác thường."
Thẩm Thanh Thu cũng tỉ mỉ quan sát, sau đó trầm mặt lên tiếng: "Cử chỉ điệu bộ khác thường, sự xuất hiện của đứa trẻ ở bên trong cũng khác thường."
Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm, sau đó ánh mắt nhanh chóng chuyển động, lẩm nhẩm nói: "Đều là bé gái, hơn nữa vẻ ngoài rất xinh đẹp."
Xác thực là vậy, người đàn ông xuất hiện trên ảnh, có cao có thấp, có béo có gầy, có nhã nhặn lịch sự cũng có bụng phệ ục ịch, đủ các loại người, nhưng đứa bé gái đứng bên cạnh được bọn họ ôm vai, lại không chỉ có một, đều rất xinh đẹp, đó là vẻ đẹp thuần khiết đơn thuần chỉ thuộc về những cô gái vừa dậy thì, khép nép thẹn thùng.
"Ở đây Tiểu Môi đã xuất hiện bốn lần, còn có bốn cô bé khác, xấp xỉ tuổi Tiểu Môi." Thẩm Thanh Thu chạm lên mấy bức ảnh, sau đó nhích lại gần cẩn thận quan sát những người đàn ông kia.
Một lát sau, cô ấy nhướng mày, ngón tay dùng lực gõ lên cửa kính, bức ảnh trượt xuống theo sự rung động, lộ ra một bức ảnh khác bên trong.
Thẩm Thanh Thu từng gặp đủ các loại người, Tiêu Mộ Vũ cũng là người có sở trường thăm dò lòng người từ biểu cảm ngoài mặt, hai người đồng thời tới gần, nhìn bức ảnh Tiểu Môi và một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn đang bắt tay nhau được giấu ở tầng phía sau.
Khác với sự nghiêm túc của những người khác, ánh mắt của người đàn ông này hoàn toàn không phù hợp với vẻ bề ngoài của ông ta, loại hứng thú không nói thành lời không phải thứ một người đàn trưởng thành nên có với một đứa trẻ. Cẩn thận nhìn lại bàn tay đang bắt tay của cả hai, hai người đồng thời có một suy đoán to gan.
Trong phòng học không chỉ có một khung kính trưng bày, còn có một thứ tương tự tủ giáo án, phân thành hai tầng, nhưng cửa đang khóa, bọn họ không có chìa khóa.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, trong mắt có chút ánh sáng, Tiêu Mộ Vũ cũng động não, nhắc tới chìa khóa, cô biết ở đâu có. Hơn nữa cô có trực giác, chiếc tủ này có thể cho bọn họ thông tin quan trọng.
++++++++++++++++++
Chương 54: Cô nhi oán 14
Nhưng vấn đề lại ùn ùn kéo tới, làm cách nào mới có thể quang minh chính đại rời khỏi nơi này để tới kí túc tầng một lấy được chìa khóa của Lão Tang?
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, hai người rất ăn ý, không hẹn mà gặp rời khỏi bảng trưng bày này, làm như không có chuyện gì gia nhập vào đám trẻ đang chăm chỉ viết chữ làm bài. Chỉ là nhìn những đứa trẻ ngây thơ không vẩn đục này, rồi nghĩ tới chút cảnh tượng bọn họ thăm dò được trước mặt, người tự nhận không có cảm giác với bi quan của người khác như Tiêu Mộ Vũ cũng không khỏi đau xót.
Thậm chí cô thấp thoáng hi vọng bọn họ đã sai.
Sau khi tiếp xúc, Tiêu Mộ Vũ phát hiện, trong tám đứa trẻ này, đứa thích nói nhất là Tiểu Kiều, và cả hai cậu bé Tiểu Hàn, Tiểu Nghiêm. Con gái ở độ tuổi này trưởng thành sớm hơn con trai, rõ ràng chín chắn hơn nhiều. Tiểu Nguyệt khép kín, Tiểu Cầm bị sứt môi hở hàm ếch bẩm sinh nên căn bản chỉ gật đầu lắc đầu, hoặc là trả lời đơn giản, không cách nào tìm hiểu nhiều thông tin.
Tiểu Môi khác biệt với những đứa trẻ còn lại, trong số đám trẻ, cô bé chính là người lãnh đạo vô hình, đứa nào đứa nấy đều rất nghe lời Tiểu Môi.
Tối qua bọn họ suy đoán con búp bê tương ứng với Giả Văn Long là Tiểu Lục, nhưng tới hiện tại vẫn chưa biết đứa trẻ tương ứng với hắn.
Những người có mặt trên hiện trường đa phần đặt tâm tư cho việc tìm kiếm con búp bê có liên quan tới bản thân, đặc biệt là Hầu Lượng đã biết rõ mục tiêu, nhưng thật ra Giả Văn