Chương 55: Cô nhi oán 15
Đúng vào lúc bọn họ đang vô cùng căng thẳng, Khúc Mộc Hề lại híp mắt cười cười: "Tuy cô nhi viện Nhân Ái chúng tôi nhiệt tình hiếu khách, cũng rất cảm ơn các vị, nhưng dù sao nơi này quá xa xôi, nhân viên cũng có hạn. Ban nãy cô Khương đầu bếp không cẩn thận bị ngã, còn tương đối nghiêm trọng, cho nên bữa trưa của mọi người vẫn chưa có."
Nói xong cô ta chăm chú nhìn bọn họ, lên tiếng đưa ra yêu cầu: "Trong số mọi người có ai biết nấu nướng, giúp nấu bữa trưa nhé."
Ánh mắt cô ta tha thiết, nhưng cho người ta cảm giác kì quái, yêu cầu lạ lùng như thế được đưa ra khiến bọn họ quay sang nhìn nhau, đồng thời trong lòng thấp thỏm bất an, nhất thời mấy người nhìn sang bên cạnh một cái, muốn xem xem người khác có phản ứng gì.
Nhưng trong tình huống này không có ai bằng lòng làm chim đầu đàn, thế là bọn họ có chút chần chừ không quyết.
Thấy không có ai lên tiếng, nụ cười trên mặt Khúc Mộc Hề có chút lạnh lẽo, ngữ điệu không còn dịu dàng như trước đó: "Nếu không ai biết nấu, thế thì thật đáng tiếc, muốn sống sót thì cũng phải có sở trường."
Đây rõ ràng là uy hiếp, Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt tiếp lời: "Tôi biết viết code, có thể sống không?"
Thẩm Thanh Thu và những người khác đồng loạt nhìn Tiêu Mộ Vũ, ngay cả Khúc Mộc Hề cũng ngẩn ra, sau đó Tiêu Mộ Vũ không nhanh không chậm nói: "Ờ, nói sai rồi, tôi biết nấu cơm."
Biểu cảm của Khúc Mộc Hề có chút một lời khó nói tận, vốn định nổi nóng lại nhịn xuống.
Thẩm Thanh Thu mím môi cười trộm, Tiêu Mộ Vũ tức giận rồi cho nên mới cố ý chọc tức Khúc Mộc Hề, thật là hiếm thấy.
Thế là cô ấy chuyển động con dao găm đã cầm trên tay trái: "Tôi thịt người giết quỷ đều được, nấu nướng thì không ổn lắm, nhưng vẫn có thể thái thịt làm trợ thủ, tôi giúp cô ấy nấu ăn."
Thẩm Thanh Thu lên tiếng, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Khúc Mộc Hề, đây là sự uy hiếp rất rõ ràng, khiến sắc mặt Khúc Mộc Hề càng ngày càng khó coi, đây là... đây là lần đầu tiên bị con người uy hiếp.
Mấy người Chương Dương Phong càng phục sát đất, đây là một người lợi hại. Chương Dương Phong suy nghĩ giây lát, đang định lên tiếng, Dương Nhụy bên cạnh kéo anh một cái, biểu thị đừng nói gì, sau đó cũng nói: "Tôi cũng biết nấu ăn."
Vì chuyện này sắc mặt Khúc Mộc Hề cũng coi như hòa hoãn hơn, "Vậy thì phiền ba vị rồi, rất chờ đợi tay nghề của ba vị."
Trong lòng Hầu Lượng, Lưu Bái, Chương Dương Phong cùng Hoàng Tuấn Khải còn đang bất an, Khúc Mộc Hề lại nói: "Vậy ba người kia nấu nướng, còn các vị tiếp tục dạy đám trẻ học bài nhé. Nhớ kĩ, 12 rưỡi đúng giờ ăn cơm."
Bảy người được sắp xếp phân công rõ ràng, bốn người còn lại mở to mắt nhìn ba người Tiêu Mộ Vũ và Khúc Mộc Hề rời đi, quay sang nhìn thấy biểu cảm ngưng trệ của đối phương, cảm giác đám trẻ này không ổn.
Khi ba người được Khúc Mộc Hề dẫn tới nhà bếp, Tiêu Mộ Vũ nhìn thời gian, 11 giờ 35 phút. Xác thực cảnh tượng bên trong phòng bếp vượt ngoài dự đoán của bọn họ, bố cục hình chữ T, vừa vào cửa là một lối đi.
Bên phải là kệ bát đũa, bên trái là hai bồn rửa bát, sau khi đi hết lối đi, trái phải đều có một căn phòng. Bên trái là bếp, còn là bếp ga kiểu cũ, bên trên có một chiếc chảo gang lớn, cùng đủ các loại gia vị bày bên cạnh. Trên chiếc thớt dài có ba chiếc bát sắt, chính là đồ đựng thức ăn của bà cô kia, không sạch sẽ cho lắm, nhưng cũng không quá bẩn.
Phòng bên phải là để dùng tích trữ đồ ăn, ba người nhìn đại khái một lượt, rau xanh đã héo, khoai tây mọc mầm, còn cả cà rốt, ớt chuông các loại, vẫn còn thịt nhưng không nhiều, cũng không tươi.
Tiêu Mộ Vũ vẫn nhớ một chuyện chưa làm, đó chính là Thẩm Thanh Thu biết nhiều hơn bọn họ một thông tin, căn cứ theo gợi ý của cô ấy, Tiêu Mộ Vũ suy đoán Thẩm Thanh Thu biết thịt bọn họ ăn hôm qua là thịt gì.
Nếu thật sự là thịt người giống như Thẩm Thanh Thu nói, thì có cảm giác như không quá đúng, trước tiên không nhắc tới chuyện Thẩm Thanh Thu thật sự từng ăn thịt người cho nên có thể nhận ra chỉ bằng việc nếm thử, mà cho dù Thẩm Thanh Thu có thật sự đoán được thì sau khi ăn thịt người cô ấy cũng không thể bình tĩnh như thế, thật sự quá rợn tóc gáy.
Thế là Tiêu Mộ Vũ quan sát giá để đồ bên ngoài ngăn tích trữ, dao thớt dựng bên trên đã được rửa sạch, chỉ là vẫn có thể nhìn ra một mảng máu đậm nhạt không đồng nhất trên tường, có một vài vết đã vàng vọt đen lại, có vết máu vẫn tính là máu tươi.
Tiêu Mộ Vũ khom lưng, rất lâu sau cô nhặt một thứ gì đó trên mặt đất, giơ lên trước mặt quan sát, lông vũ dính máu rõ ràng hơi bẩn, là lông của một loại chim nào đó.
Đúng vào lúc này Dương Nhụy kêu lên một tiếng, Tiêu Mộ Vũ lập tức quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu đứng ở một bên, mở cánh cửa tủ đông lạnh trong phòng tích trữ. Tủ đông lạnh kia là kiểu thẳng đứng, sau khi kéo ra, đồ nhét bên trong nhanh chóng trôi xuống vì bị nhét quá đầy, máu me đen xì, tất cả đều là quạ!
Hơn nữa rõ ràng quạ này to hơn quạ bình thường, vì chết đã lâu, hai mắt quạ đục ngầu tái nhợt, nhìn thực sự rất dọa người.
Vì những tin đồn liên quan tới nó, bản thân quạ toát lên điềm gở, tượng trưng cho cái chết và sự sa ngã, mà hiện tại trong tủ lạnh này chứa đầy xác quạ, thực sự khiến người ta cảm thấy vừa buồn nôn vừa đáng sợ, cũng khó trách Dương Nhụy không nhịn được kêu lên.
Tiêu Mộ Vũ miết lấy chiếc lông màu đen trong tay, đi tới bịt mũi nhíu mày hỏi: "Hôm qua thịt mọi người ăn chính là thịt quạ?"
Nhưng lại cảm thấy không đúng, quạ là một loài chim, thịt chim và thịt gia súc có sự khác biệt, sao khi đó không nghe bọn họ nói gì?
"Là thịt quạ, nhưng không chỉ có thịt quạ, còn có loại thịt khác." Thẩm Thanh Thu biết nghi hoặc của Tiêu Mộ Vũ, lên tiếng giải thích. Sau đó lại mở một cánh cửa khác, trong chớp mắt có một mùi buồn nôn phả tới, ba người không hẹn mà gặp bịt mũi nghiêng đầu lùi sau.
Trước mặt là một miếng thịt lợn lớn, nhìn khoảng chừng 25, 30 cân, thịt đã biến sắc rõ ràng không còn tươi ngon.
Dương Nhụy bị mùi buồn nôn khó lòng nhẫn nhịn này hun tới nỗi không ngừng nôn khan, thật sự không chịu được nữa lùi ra ngoài, lấy tay áo bịt mũi, "Sao thịt này lại thối thế, ọe!"
Khứu giác của Tiêu Mộ Vũ nhạy bén nhất, lúc này không tiếp tục lùi sau nữa mà nhìn chằm chằm chiếc tủ đang mở kia, sắc mặt nặng nề.
Mùi này vừa bay ra, Thẩm Thanh Thu liền nhíu mày lại, mùi thối này tuyệt đối không xuất hiện vì thịt lợn biến sắc, cảm giác này...
Nghe thấy lời Dương Nhụy, Thẩm Thanh Thu trầm giọng lên tiếng, nhưng lời cất lên khiến sống lưng Dương Nhụy lạnh toát.
"So với việc nói mùi này là thịt thối, chẳng thà nói là, xác thối."
Nói xong cô ấy xé một mảnh vải gấp thành mấy lớp bịt vào mũi, sau đó mở nốt cánh cửa còn lại ra.
Vừa mở ra, bên trong lập tức lộ ra từng hàng đầu người, vì thối rữa lâu ngày nên ngũ quan đã biến dạng, thậm chí có đầu còn lộ ra xương, kích thích này còn đáng sợ hơn ma quỷ!
Lúc này Dương Nhụy trực tiếp hét lên, lưng Tiêu Mộ Vũ cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, nhưng vẫn vô cùng quyết đoán bịt miệng Dương Nhụy lại, ngăn cản tiếng hét sợ hãi của cô nàng.
Chiếc tủ được chia thành bốn tầng, lúc này hai ngăn tủ bên phải cũng bị Thẩm Thanh Thu mở ra, thịt thà bên trong sắp xếp lộn xộn thành bốn đống dồn về bên trái, tay và chân đặt phía trên, truyền đạt một hiện thực rõ ràng, đống thịt này chính là thi thể bị phân chia.
Mà phía bên phải bốn tầng tủ, mỗi tầng bày hai chiếc đầu người ngay ngắn, cảnh tượng này vừa buồn nôn vừa kinh khủng.
Tiêu Mộ Vũ có bình tĩnh tới đâu, lúc này cũng chỉ nhìn một cái rồi không nhịn được quay đầu đi, sắc mặt trắng bệch, biểu cảm trên mặt vừa buồn nôn vừa khó chịu.
Thẩm Thanh Thu nhìn cô một cái, rồi đóng cửa tủ lại, biểu cảm của cô ấy có chút khó coi, nhưng phản ứng lại không kịch liệt như hai người còn lại, dường như cảnh tượng này cũng không làm cô ấy khiếp sợ.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, dẫn Dương Nhụy nhanh chóng đi ra ngoài. Hai chân Dương Nhụy đã mềm nhũn, cả cơ thể sắp dính lên người Tiêu Mộ Vũ, cho dù cô nàng đã vượt qua hai phó bản, cảnh tượng máu me đáng sợ này cũng khiến cô nàng khó lòng chịu đựng.
Thẩm Thanh Thu cũng đi tới, một tay đỡ một bên Dương Nhụy, lạnh lùng nói: "Tiền đồ đâu, tự đứng vững đi."
Tiêu Mộ Vũ im lặng nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, nhưng không lên tiếng.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trắng nhợt, khóe miệng cũng không còn màu máu, tuy lúc này nhìn như thể đã bình tĩnh, nhưng Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ chịu kích thích không nhẹ.
"Là tôi lỗ mãng quá, vẫn ổn chứ?" Thẩm Thanh Thu đưa tay ra nắm lấy tay phải đang rũ xuống của Tiêu Mộ Vũ, năm ngón tay nắm vào trong tay lạnh lẽo ẩm ướt, cô ấy lại không nhịn được bọc lấy tay Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, không để lại dấu vết rút tay ra: "Không sao, là vấn đề của tôi."
Thật ra Thẩm Thanh Thu biết bản thân đã đoán ra nên mới mở cửa tủ, chỉ là dù cho cô ấy biết bên trong là thi thể, nhưng vẫn đánh giá thấp cách thức phơi bày nỗi sợ trong phó bản này.
"Cô nghỉ ngơi trước đi, tôi đi quan sát là được." Nói xong Thẩm Thanh Thu quay đầu nói với Dương Nhụy: "Đó là đạo cụ quan trọng, không vào trong nghiên cứu à?"
Dương Nhụy yếu ớt nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, mặt mày run rẩy, mùi thối bên trong như thể đã bay ra, khiến cô nàng khom lưng nôn ọe, đã nôn ra dịch vàng.
Người phụ nữ này, mình không phải là đồng đội của cô ta, nhưng sự đối đãi cũng quá khác biệt, cúi đầu dịu dàng bảo Tiêu Mộ Vũ nghỉ ngơi, lại ngẩng đầu nhướng mày xấu xa bảo mình đi nghiên cứu những thứ kia...
Tiêu Mộ Vũ không diễn tả được cảm xúc trong lòng, sự thiên vị không chút kiêng nể này rõ ràng là một loại gánh nặng cùng phiền phức, nhưng trong một khoảnh khắc lại không nhịn được muốn cười, bảy phần buồn cười ba phần vui vẻ, hơn nữa loại vui vẻ này khó lòng khống chế.
"Tôi không sao, những thứ đó rất quan trọng, tôi dịu lại là được." Tiêu Mộ Vũ vực dậy tinh thần, tuy ban nãy bị dọa, nhưng ở những nơi thế này, sợ hãi là thứ không nên xuất hiện nhất.
Vì sắc mặt tái nhợt, lúc này Tiêu Mộ Vũ có chút yếu ớt, Thẩm Thanh Thu biết trước giờ Tiêu Mộ Vũ không phải người yếu đuối, nhưng trong lòng vẫn có chút không nỡ, cô ấy nhìn vào mắt Tiêu Mộ Vũ, cười nói: "Không tin tôi à?"
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, lúc này nụ cười của Thẩm Thanh Thu dịu dàng hiếm thấy, tiếp tục nói với Tiêu Mộ Vũ: "Nếu cô tin tôi, vậy thì nên tin tưởng tôi có thể kể lại hoàn chỉnh từ đầu tới đuôi những thứ cô cần cho cô. Tôi biết khứu giác cô rất mẫn cảm, sợ là tới gần sẽ càng tệ hơn, hơn nữa quả thật những thứ kia không phải tác phẩm nghệ thuật gì cho cam, nhìn có vẻ khiến người ta ghét bỏ, giao cho tôi là được."
Tiêu Mộ Vũ rũ mắt, sau đó lại ngẩng lên, biểu cảm như cười lại như trào phúng, nhàn nhạt nói: "Đã vào đây rồi, có cầu toàn cỡ nào, hoặc là vấn đề nghiêm trọng đến đâu đều phải đối mặt, nếu không tôi không nên đứng ở đây, chút khó chịu này tôi vẫn có thể chịu được."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, buột miệng nói: "Nhưng hiện tại tôi ở đây, chỉ cần tôi có năng lực này, thì cô có thể cầu toàn, có thể không cần chịu đựng."
"Tôi ở đây, em không cần cậy mạnh, không cần lí trí như thế, em có thể cầu toàn, có thể lùi lại." Trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói vô cùng kì lạ như thế, bỗng khiến Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hoang mang, ngẩn ra nhìn Thẩm Thanh Thu, không tiếp tục phản bác cô ấy.
Mãi tới khi một mình Thẩm Thanh Thu vào trong, cô mới được Dương Nhụy vỗ lên cánh tay gọi tỉnh.
"Cô không sao chứ?" Sắc mặt Dương Nhụy đã trắng bệch, vô cùng chật vật, nhưng vẫn nhỏ tiếng quan tâm Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu.
"Quan hệ của hai người tốt thật đấy, nếu không phải tận mắt chứng kiến, tôi không tưởng tượng nổi cô ấy là người như thế." Dương Nhụy chủ động nói chuyện một cách hiếm thấy. Vốn dĩ cảm giác tồn tại của Thẩm Thanh Thu không mạnh, rõ ràng là vẻ ngoài và cá tính đều được bộc lộ rõ ràng ra ngoài, nhưng lúc Thẩm Thanh Thu im lặng, còn khiêm tốn hơn Tiêu Mộ Vũ, nhưng nếu cô ấy lên tiếng, lại sắc bén giống như con dao.
Nhưng cho dù thế nào, cảm giác Thẩm Thanh Thu mang tới cho bọn họ chính là một người không dễ dây vào, tính tình cổ quái. Nhưng đối với Tiêu Mộ Vũ, lại chính là một đóa hoa hồng đã được tuốt gai, nhiệt liệt chói mắt, hơn nữa cánh hoa cũng rất mềm mại.
Sau khi Thẩm Thanh Thu vào liền nhíu mày, cẩn thận quan sát hết lần này tới lần khác, mặc kệ mùi thối khiến người ta ngạt thở này.
Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn quan sát bóng dáng của Thẩm Thanh Thu, nhưng cô vẫn lí trí tới đáng sợ, nhắc nhở Dương Nhụy: "Cho dù phát hiện được gì, hiện tại có một chuyện bắt buộc phải làm, 12 rưỡi sẽ ăn cơm, thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta nấu cơm trước đã."
Biểu cảm của Dương Nhụy một lời khó nói tận, dù ở gần một đống thi thể kia bọn họ vẫn phải nấu nướng, nghĩ tới thịt quạ cùng thịt lợn bên cạnh đống thi thể bọn họ ăn hôm qua, dạ dày của cô nàng cuộn trào, sau đó nhớ ra chuyện Chương Dương Phong ăn hết cho bản thân, lại càng thêm khó chịu.
Mà Thẩm Thanh Thu bên kia cũng nghĩ tới vấn đề này, cô ấy xách nguyên liệu cần dùng ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.
Tiêu Mộ Vũ mím môi, nhìn Thẩm Thanh Thu qua cửa kính, sau đó tìm công cụ ngồi xổm xuống bắt đầu nhanh nhẹn gọt vỏ khoai tây và cà rốt. Dương Nhụy thấy vậy, cố gắng đè lại cảm giác không thích ứng, giúp đỡ tìm được một túi gạo đã có mọt, vo gạo rửa rau.
Hơn 20 phút qua đi, Thẩm Thanh Thu bước ra ngoài, cởi áo khoác ra, ở ngoài rửa tay mấy lượt rồi lại vào trong, cách Tiêu Mộ Vũ rất xa, trầm giọng nói: "Tám người, tuy không đủ các bộ phận, nhưng vẫn có thể nhận ra, đều là đàn ông, trong đó một người có một chiếc răng bọc vàng, sáu người còn lại đeo đồng hồ, một người đeo vòng ngọc. Tạm thời không tiện phán đoán nguyên nhân tử vong, nhưng vết đứt phần đầu không đồng đều, bắp thịt trực tiếp nứt ra. Không chỉ có đầu, phần lớn cơ thể cũng bị phá hủy, dấu vết xé rách rõ ràng, bên trên còn có vết cắn, rất sâu, đại khái độ dài khoảng 6, 7 xen-ti-mét, răng vừa dày vừa nhọn, hiện tại trong kiến thức của tôi không có loại sinh vật nào có loại răng này, có lẽ đã lưu lại lúc còn sống. Vết xương gãy không nhẵn, còn khuyết thiếu rất nhiều mảnh xương vụn. Từ số lượng thi thể có thể thấy, ở đây có tám người, hơn nữa có lẽ đều là nam giới trưởng thành.
Mặt mày Thẩm Thanh Thu không biến sắc nói hết những lời này trong một hơi, khiến Dương Nhụy vừa khâm phục vừa sợ hãi, người như thế nào mới có thể bình tĩnh tỉ mỉ quan sát được tám thi thể đã phân hủy ở mức độ cao này chứ, đáng sợ quá.
+++++++++++++++++++++
Chương 56: Cô nhi oán 16
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ quan sát thấy biểu cảm của Dương Nhụy, nhưng cô không quá chú ý, mà đang nghiêm túc lắng nghe lời miêu tả của Thẩm Thanh Thu.
Xác thực Thẩm Thanh Thu là người đáng tin, từ miêu tả của cô ấy, Tiêu Mộ Vũ có thể nhận ra Thẩm Thanh Thu luôn tránh trần thuận chủ quan, không đưa ra kết luận, mà là miêu tả quan sát khách quan.
Chỉ là nghe xong Tiêu Mộ Vũ không bày tỏ điều gì mà nắm lấy củ cà rốt, thái cạch cạch ở đó. Mặt mày Dương Nhụy lại là biểu cảm ngơ ngác, chỉ nghe thôi là xong rồi sao? Không nên phân tích đâu ra đấy à?
Mà Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng cười lên, đặt rau mang tới cho Tiêu Mộ Vũ xuống. Cô ấy nhìn số rau xanh này, xoa cằm vô cùng phấn chấn nói: "Có nên cho thêm chút thịt không, nếu không lại bảo đồ ăn chúng ta nấu không hợp vị, hoặc là không cân bằng dinh dưỡng gì đó?"
Dương Nhụy chỉ cảm thấy cảm giác buồn nôn trào thẳng lên họng, vội lắc đầu: "Không phải chứ, vậy nếu thêm thịt vào rồi cuối cùng cũng bắt chúng ta tự ăn hết, lần này ăn thịt rồi lại tham gia trò chơi kia thì phải làm sao?"
Thẩm Thanh Thu lườm Dương Nhụy một cái, trong ánh mắt mang theo chút ghét bỏ, không hề che giấu.
Cũng chính ánh mắt này đã kéo Dương Nhụy bị dọa tới mức hồ đồ quay lại trong thế giới của lí trí. Cô nàng đỏ ửng mặt nói: "Là do tôi bị ngốc, có ăn hay không chúng ta cũng không được lựa chọn, hơn nữa nếu vẫn phải ăn thịt rồi tham gia trò chơi, vậy sẽ có người trốn tránh không tham gia."
Dù sao chơi trò chơi và không ăn hết, một là tình tiết đòi mạng đã được mặc định, còn lại là, cô Khương vắng mặt không chắc đã vì xảy ra chuyện, chẳng thà đánh cược một phen.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ lại lên tiếng: "Tám người chết đều là nam giới, trên tay đeo đồng hồ, vòng ngọc. Dựa theo tình hình trong cô nhi viện, niên đại thiết bị ở đây không quá đô thị hóa, cho nên phương diện kinh tế không cao, có thể đeo những đồ trang sức này, đều là người sang trọng, cho nên không thể nào là nhân viên bình thường của cô nhi viện. Thi thể không được chôn cất, mà là đặt ở đây như đồ trưng