Chương 3: Sơn thôn da người 2
Khi nhìn vào rừng cây kia, hô hấp của Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, ẩn số luôn luôn là thứ đáng sợ nhất. Thế giới kinh dị, tới thời điểm hiện tại, cô vẫn chưa biết rốt cuộc thật sự có ý nghĩa như thế nào! Trò chơi là gì, quy tắc là gì, kết thúc thế nào cũng không biết.
Chờ đợi rất lâu, cành lá rung lắc cũng đã yên tĩnh lại rất lâu, không có thứ gì đáng sợ xồ ra, đơn thuần chỉ như một con vật nhỏ vô hại lướt qua, nhưng Tiêu Mộ Vũ phát hiện, xuyên qua tầng tầng lớp lớp cây cối trên đường như thế, đừng nói động vật, ngay tới tiếng chim cũng không hề nghe thấy.
Hiện tại chưa xảy ra chuyện gì, Tiêu Mộ Vũ đã kìm lại một hơi rất lâu, cuối cùng cũng chầm chậm thở ra, quay đầu chuẩn bị đi tiếp.
Nhưng vào khoảnh khắc quay đầu, thứ gì đó khác thường bỗng ập tới! Một thanh gỗ dữ tợn vụt tới, Tiêu Mộ Vũ căn bản không kịp phản ứng, chỉ đành giơ tay nhanh chóng ngồi xổm xuống.
Một tiếng ầm khó chịu vang lên, Tiêu Mộ Vũ trúc trắc hừ một tiếng, cánh tay bị thanh gỗ đánh trúng đau tới nỗi gần như tê liệt.
Chưa đợi cô phản ứng, một thanh gỗ khác lại vung tới, may thay thân hình Tiêu Mộ Vũ nhanh nhẹn, liền lăn một vòng tránh đi. Lần này cô đã nhìn rõ tình hình, thứ vừa tới là người, hơn nữa là hai người!
"Mẹ kiếp, gặp quỷ rồi, sao cô ta phản ứng nhanh thế chứ, mau đuổi theo!" Một người trong số đó nhỏ tiếng chửi một câu, hai người một trái một phải lập tức chặn đường Tiêu Mộ Vũ, phi người nhào tới.
Hai người kia ập tới bất ngờ, động tác cũng linh hoạt, Tiêu Mộ Vũ căn bản chưa phản ứng kịp đã bị bọn họ đè ngã xuống đất, khóa chặt chân tay.
Tứ chi không thể động đậy, Tiêu Mộ Vũ nhìn chiếc đầu tròn gần ngay trong gang tấc, ngẩng đầu hung hăng đập lên sống mũi hắn, đối phương gào lên một tiếng, không nhịn được thả lỏng tay.
Nhân cơ hội này, Tiêu Mộ Vũ lập tức rút chân trái ra, cơ thể với độ dẻo dai tuyệt vời vặn một vòng trên đất, chân trái càn quét đạp thẳng lên mặt người còn lại.
Khuôn mặt người nhận lấy cú đạp thẳng này vặn vẹo, che miệng lại, cảm giác răng lợi cũng bị đạp rụng.
Đúng vào lúc này, trên vách núi gần đó, có một người đang ngồi trên cành cây to, xì một tiếng cực khẽ, ngón tay thon dài, khớp tay rõ ràng, hứng thú co ngón tay lại, không nhanh không chậm gõ lên đầu gối.
Động tác phản đòn của Tiêu Mộ Vũ khiến hai người kia choáng váng đầu óc, nhưng bọn họ cũng là những kẻ giỏi đánh đấm, bị đạp hai cái đau đớn như thế vẫn có thể cắn răng tiếp tục hành động, thanh gỗ trong tay không chút nể nang đập xuống.
Dù có liều mạng thế nào Tiêu Mộ Vũ cũng không thể thắng được số đông, hơn nữa xét từ sức lực hai bên, đối thủ còn là đàn ông, huống hồ còn có vũ khí.
Khi một đầu nhọn của thanh gỗ đè lên cổ họng của Tiêu Mộ Vũ, cô không thể không từ bỏ phản kháng, bị hai người kia đè xuống đất.
Đây là hai người đàn ông, một người gầy gò như que củi, một người thấp béo giống như quả bóng da. Dường như không dám lộ mặt, hai người đều đội mũ trùm đầu rất hài hước, chỉ lộ ra hai mắt và miệng.
"Hai người là ai? Muốn làm gì?" Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, cho dù là cá nằm trên thớt, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng tỏ, không hề có sự hoảng loạn cùng sợ hãi mà đối phương thường nhìn thấy.
Nhìn biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, đều có chút sửng sốt, người đàn ông thấp béo cử động cơ thể tròn vo, đè giọng nói: "Lẽ nào không phải người mới?"
Hai chữ người mới lọt vào trong tai Tiêu Mộ Vũ, lập tức thu hút sự chú ý của cô, hai người này cũng là người chơi?
Người đàn ông gầy gò lập tức lườm cộng sự của mình, trách hắn nói năng không suy nghĩ, sau đó lạnh mặt nhìn Tiêu Mộ Vũ, nói: "Nếu không muốn chết ở đây ngay lúc này, tốt nhất cô nên thật thà chút."
Nói xong hắn trực tiếp mở balo của Tiêu Mộ Vũ ra, lục tung toàn bộ đồ bạc bên trong.
Ngoại trừ quần áo, bên trong balo có một sợi cáp sạc, ngoài ra còn một chiếc cốc, một bộ bài tây, tiền giấy cùng một viên xúc xắc giấy.
Nhìn thấy thứ này, người đàn ông thình hình hất khỏi tay giống như con chó bị lửa thiêu rụi lông, âm thanh cũng có chút run rẩy: "Trong balo của cô đựng toàn thứ quái quỷ gì thế, đồ cúng à?"
Tiêu Mộ Vũ lạnh lùng nhìn thứ bị ném xuống đất, trong mắt lướt qua một tia mỉa mai, không trả lời.
"Người phụ nữ này có chút tà ma, sao lại có thể mang theo cả thứ này vào đây chứ?"
Người đàn ông gầy gò vỗ hắn một cái, sau đó tăng thêm lực ấn đầu nhọn thanh gỗ trong tay, nghiêm giọng quát lên: "Lấy bùa hộ mệnh của cô ra đây, nhanh lên! Nếu không bây giờ tôi sẽ tiễn cô lên đường, tới lúc đó cô cũng không dùng được."
Trong đầu Tiêu Mộ Vũ bỗng hiện lên tấm bùa hộ mệnh dành cho người chơi mới kia, không gắn kết có nghĩa là có thể cướp sao? Tiêu Mộ Vũ kết luận cơ bản suy đoán của bản thân, những người này cũng là người chơi, nhưng rõ ràng bọn họ biết trên người người chơi mới có bùa hộ mệnh, căn cứ theo câu nói vô tình lỡ miệng ban nãy của tên béo, hai người này không phải người chơi mới.
Phó bản này có người chơi khác, hơn nữa giữa người chơi có thể tranh cướp lẫn nhau? Đây là một tin tức quan trọng.
"Bùa hộ mệnh gì?" Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc lên tiếng.
Biểu cảm của người đàn ông gầy gò mất kiên nhẫn một cách rõ ràng: "Đừng giả ngây, cô biết tôi đang nói gì. Ngoại trừ những con quỷ đen đủi vô cùng đáng chết khác, cơ bản mỗi người sẽ được một tấm, tôi khuyên cô ngoan ngoãn lấy ra đây. Nếu không, tôi sẽ cởi sạch quần áo của cô, cô cũng không thể giấu trong bụng, cô gái xinh đẹp thế này, cởi quần áo rồi, tôi khó đảm bảo có thể khống chế được bản thân mà làm chút chuyện gì đó đâu đấy."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, cô cực kì ghét kiểu đàn ông dùng loại uy hiếp cùng sỉ nhục về mặt giới tính để lấn át người khác, căm ghét tới cùng cực.
Còn người vốn dĩ vẫn ngồi trên cây xem trò hay, khi nghe thấy câu này cũng phát ra một tiếng khinh bỉ khẽ khàng từ mũi, ý cười pha trò trên đôi môi đỏ cũng biến thành nụ cười lạnh.
Vào lúc Tiêu Mộ Vũ bị làm nhục chuẩn bị thỏa hiệp, lấy ra bùa hộ mệnh đã giấu kĩ, trong mắt người đàn ông nổi lên một tia đắc ý.
Đúng vào lúc hắn đưa tay ra muốn nắm lấy, một con dao găm từ đằng sau lưng thình lình xoẹt qua thân trái, rạch lên tay hắn rồi ghim xuống đất. Sự dọa nạt bằng vũ lực này không hề nhỏ hơn việc hai người bọn hắn đánh lén Tiêu Mộ Vũ.
"Ai?" Thần kinh hai người đàn ông căng thẳng cao độ, vội vàng quay đầu tìm kiếm mục tiêu.
Mà Tiêu Mộ Vũ nắm được cơ hội này, tránh đi mũi nhọn trước ngực đang uy hiếp bản thân, nhanh chóng lùi sau đứng dậy.
Cô vừa đứng vững liền nhìn thấy một bóng người nhảy cực nhanh từ trên cây xuống, nắm lấy hai nhành cây gần đó ném thẳng về phía hai người đàn ông, đồng thời mượn lực động tác nhảy tới giơ chân đạp bọn họ ngã xuống đất, thậm chí hai người kia còn chật vật lăn mấy vòng.
Cơ thể của người vừa tới nhanh nhẹn lộn một vòng trên đất giảm lực, linh hoạt đứng dậy như mèo, tiện tay rút con dao găm trên đất lên, nắm trong tay ước lượng.
Một lúc sau, người đó quay đầu nhìn sắc mặt sợ hãi của hai người đàn ông, ý cười trên mặt đẹp đẽ dịu dàng: "Hai vị thật sự không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."
Hai người kia bò dậy, trong đôi mắt sửng sốt lại lộ ra vô vàn chấn động, sau khi ngẩn ra một lúc, đôi bên nhìn nhau một cái. Rất dễ thấy, đều có chút kiêng dè với người phụ nữ thình lình xuất hiện này.
Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngạc nhiên, đánh giá người phụ nữ đã ra tay cứu bản thân trước mặt. Chiều cao ít nhất một mét bảy, chân dài eo thon, mặc quần dài cùng bốt cao cổ màu đen, thắt lưng da thắt chặt trên eo khiến vòng eo thon thả càng thêm duyên dáng thướt tha.
Lúc này phần thân trên của người phụ nữ ấy chỉ mặc chiếc áo ba lỗ ngắn bó sát người, mái tóc xoăn màu hạt dẻ tùy tiện buộc sau gáy, da dẻ trắng tới chói mắt. Cách ăn mặc này, vừa gọn gàng vừa ngầu. Thân hình với đường cong khúc khuỷu tinh tế cùng đôi chân thon thả thẳng tắp kia, vô cùng mê hoặc lòng người.
Nhưng lúc này hai người đàn ông kia không có tâm trạng thưởng thức, bọn họ thật sự không muốn miếng ăn tới miệng còn để mất, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chúng ta nước sông không phạm nước giếng, không cần thiết phải kết thù với chúng tôi chỉ vì một tên gà mờ. Cô nên hiểu, có những lúc bọn họ sẽ trở thành gánh nặng."
"Khà, tôi thích tên gà mờ này, hai vị quản được à? Huống hồ, suy tàn tới mức phải dựa vào lá bùa hộ mệnh rởm này, ai là gánh nặng vẫn chưa chắc đâu, thật sự mất mặt chết mất."
Tiêu Mộ Vũ vốn muốn khen người phụ nữ kia nói rất hay, nhưng xét thấy tên gà mờ chính là bản thân, cô lại không muốn khen nữa.
Nghe giọng điệu người phụ nữ kia nhất định muốn quản chuyện ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng này, hai người đàn ông lập tức bày sẵn tư thế, nhân lúc người phụ nữ không chú ý, một người lăn đi lấy lại thanh gỗ vót nhọn đầu, Tiêu Mộ Vũ vốn muốn tiến lên trước ngăn cản, nhưng căn bản không kịp.
Cô nhìn người phụ nữ kia một cái, người đó nhìn thấy hai người đàn ông lấy vũ khí ra, không thèm cho bọn họ một ánh mắt dư thừa, chỉ có nụ cười trên khóe môi càng ngày càng xán lạn.
Khi thanh gỗ vung tới, người phụ nữ nhẹ nhàng tránh đi, đồng thời dáng vẻ như thể chỉ tùy tiện giơ chân đá lên đầu gối của tên cao cao. Động tác này, nhanh chuẩn dữ! Chỉ sau một chiêu, đối phương đã gào thét quỳ xuống đất.
Nụ cười trên mặt người phụ nữ có chút tàn nhẫn, không chút do dự đưa tay ra nắm lấy tóc đối phương, hung hăng kéo về phía sau.
"A!"
Người đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy đau đớn.
Người phụ nữ kia kéo tới nỗi khuôn mặt dài thượt của người đàn ông gầy gò biến dạng, sau đó vươn mình ra sau lưng hắn, một cú đá xoáy vô cùng đẹp mắt rơi thẳng lên mặt tên béo, quả bóng da linh hoạt kia nhanh chóng đập xuống đất, phát ra tiếng nặng nề.
Chỉ hai chiêu, giết sạch!
"Hôm nay tâm trạng tôi tốt, đại phát từ bi, cho nên, nhanh cút đi, đừng cản trở tầm mắt tôi." Người phụ nữ chớp mắt một cái, vẫn đang nở nụ cười, biểu cảm trên mặt có chút nghịch ngợm đáng yêu, nhưng trong mắt hai người đàn ông kia, không khác gì ma quỷ.
Hai người liền vội vàng bò dậy, mặt mày sợ hãi, không thiết tha bùa hộ mệnh gì nữa, vừa lăn vừa bò chạy mất.
Phó bản này thật sự có độc, gặp phải người phụ nữ nào cũng biến thái, còn khó chơi hơn ma quỷ, không cho người ta đường sống.
Xử lí xong hai người đàn ông kia, người phụ nữ quay người nghiêng đầu đánh giá Tiêu Mộ Vũ, ý cười trong mắt nhiều thêm mấy phần thật lòng chân thực, hoặc có thể nói là nhiều thêm mấy phần hứng thú.
Không quen bị người khác đánh giá như thế, Tiêu Mộ Vũ thoáng di chuyển ánh mắt, khẽ khàng nói: "Cảm ơn cô đã ra tay cứu tôi, nếu không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa."
Nghe xong, người phụ nữ kia càng cười vui vẻ, đi mấy bước tới gần Tiêu Mộ Vũ, sau đó giơ tay hướng về phía khuôn mặt cô.
Tiêu Mộ Vũ nghiêng đầu tránh đi theo phản xạ có điều kiện, tay người phụ nữ kia khựng lại giây lát, dừng trên góc mặt của cô, sau đó làm như không có chuyện gì tiếp tục di chuyển lên trên.
Tiêu Mộ Vũ kiên nhẫn, ánh mắt nhìn thấy đầu ngón tay đối phương đang cầm một nhành cây nhỏ.
Sau khi người phụ nữ vứt đi, lại vô cùng tự nhiên phủi bụi trên quần áo giúp Tiêu Mộ Vũ, nghiêng người nhích gần lại, nói: "Cô không cần cảm ơn tôi, tôi rất thích cô, không thể để bọn họ bắt nạt cô, đương nhiên sẽ ra tay. Bọn họ không biết thương hoa tiếc ngọc, nhưng tôi đau lòng lắm."
Tiêu Mộ Vũ không thích người lạ đột nhiên nhích tới gần như thế, càng không nói tới những lời cợt nhả ấy, phụ nữ cũng không được. Tới nỗi ấn đường cô khẽ nhíu lại, sắc mặt có chút nhẫn nhịn, từ ánh mắt đến sắc mặt đều đang viết rõ, tôi không tin lời quỷ quyệt của cô.
Đại khái là bị biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ chọc cười, người phụ nữ cười lên, khuôn mặt vốn dĩ đã ngập trong vẻ xinh đẹp lúc này càng thêm diễm lệ.
"Được rồi, cô không còn nhiều thời gian để chậm trễ nữa, mặt trời sắp xuống núi rồi. Tôi đã nói tôi rất thích cô, cho nên hi vọng tôi còn cơ hội có thể gặp lại cô, ngoài ra, tôi tên Thẩm Thanh Thu, đừng quên đấy nhé, tạm biệt."
Biểu cảm của người phụ nữ có chút cổ quái, nói xong còn ném lại cho Tiêu Mộ Vũ một ánh mắt quyến rũ, sau đó quay người lẩn vào trong rừng cây thêm lần nữa, nhanh chóng mất tăm mất tích, nhanh tới nỗi không giống con người.
Thẩm Thanh Thu? Người thật sự không hề liên quan gì tới tên. Người phụ nữ này, đột nhiên báo tên báo họ làm gì? Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm thấy Thẩm Thanh Thu rất nguy hiểm. Nhìn về phía tây, mặt trời đã sắp xuống núi, quả thật bản thân không còn bao nhiêu thời gian.
Đút tay vào túi áo, chuẩn bị lên đường, biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ cứng lại, ngón tay cũng khựng lại, sau đó nhanh chóng tìm kiếm mấy phen.
Cuối cùng cô tìm kiếm túi quần túi áo trên người một lượt, lạnh mặt rút tay ra. Tấm bùa hộ mệnh ban nãy vẫn còn ở đây, đã không thấy đâu nữa.
+++++++++++++++
Chương 4: Sơn thôn da người 3
Còn về việc đã đi đâu, trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng có suy đoán, chỉ là cô thực sự có chút câm nín mà thôi. Với bản lĩnh của Thẩm Thanh Thu, cùng cuộc đối thoại của người này với hai người đàn ông cướp bóc giữa đường kia, có lẽ Thẩm Thanh Thu không phải người mới, căn bản không cần tấm bùa hộ mệnh rởm của bản thân.
Hơn nữa trong cuộc giáp mặt ngắn ngủi này, Tiêu Mộ Vũ biết có lẽ không phải Thẩm Thanh Thu nhìn trúng tấm bùa hộ mệnh rởm chỉ dùng một lần của bản thân. Cho nên giải thích duy nhất được đưa ra chính là, Thẩm Thanh Thu cố tình.
Ban nãy Thẩm Thanh Thu còn chính nghĩa nói hai người đàn ông kia đi cướp bùa hộ mệnh mất mặt, chớp mắt lại lấy đi tấm bùa hộ mệnh của cô. Hồi tưởng lại những lời Thẩm Thanh Thu nói trước khi rời đi, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy người này thật sự tồi tệ, tính cách cổ quái lại coi trời bằng vung ấy khiến Tiêu Mộ Vũ đau đầu dữ dội.
Hiện tại phó bản này không chỉ có một mình cô, liệu có phải "nhà" cũng không chỉ có một hay không? Liệu có phải cô và Thẩm Thanh Thu, và cả hai người đàn ông kia sẽ lại gặp mặt nhau?
Tiêu Mộ Vũ tăng nhanh bước chân, tuy đầy một bụng nghi vấn, nhưng không thể không tạm thời ngăn lại, suy nghĩ sẽ làm phân tán lực chú ý của bản thân. Mất đi bùa hộ mệnh, nguy hiểm của cô càng tăng cao, có nghĩa là cô mất đi cơ hội để phạm sai lầm, nếu không tìm được chốn nương thân, kết cục của cô khó lòng dự đoán.
Mặt trời đã bắt đầu hòa cùng một thể với núi non ở phía xa, ánh chiều tà trong hoàng hôn nhuộm một lớp