Chương 5: Sơn thôn da người 4
"A!" Những người phía sau đồng loạt kêu lên, nhất thời trái tim Tiêu Mộ Vũ cũng suýt chút nữa ngừng đập.
Tấm da người chỉ còn lại một khe miệng kia thế mà vẫn còn hàm răng sắc nhọn dày đặc, và cả hốc mắt hốc mũi biến dạng khác thường, lúc này nó và Tiêu Mộ Vũ nhìn thẳng vào nhau, khoảng cách không tới một nắm đấm. Mùi tanh tưởi và mùi xạ hương nồng nặc khiến Tiêu Mộ Vũ suýt chút nữa nôn mửa.
Nhưng tấm da người này không thể tiến thêm một tấc nữa, vì Thẩm Thanh Thu đưa chân ra nhanh như gió, không chút dây dưa đá một cước, hung hăng đè mặt nó xuống dưới chân.
Sau đó là hai tay và chân, toàn bộ đều bị ấn chặt. Tấm da người gào thét, khiến trái tim người nghe run rẩy, một đám nam nam nữ nữ đang rúc lại với nhau nhìn hai người phụ nữ giẫm đạp tấm da người đáng sợ kia, nhìn nó giãy giụa vặn vẹo, mãi tới khi âm thanh của nó triệt để khàn đi, co rúm bất động sau đó bốc lên làn khói trắng với mùi tanh tưởi.
Tiêu Mộ Vũ thở phào một hơi, lập tức dịch chuyển chân, ánh mắt nhìn xuống tấm da người, phát hiện dường như phía trên có một đường may, nhưng quả thật nhìn rất buồn nôn, cô nhíu mày cách xa tấm da người một chút, cũng không phát hiện đôi chân đang run rẩy.
Giây lát sau, Tiêu Mộ Vũ quay đầu, đám người trong nhà rúm ró lại mặt mày sợ hãi như thể cô và Thẩm Thanh Thu còn đáng sợ hơn cả tấm da người kia.
Thẩm Thanh Thu không để ý tới bọn họ, nhặt dao găm lên nhìn một cái, sau đó tìm được một miếng vải rách, lau đi lau lại dao găm mấy lần.
Những tấm da người bên ngoài không dám tiến vào nhà, quây hết ở bên ngoài, không cam tâm gào thét. Một đám người chạy thoát thân, nhưng cũng vẫn bị tiếng gào thét này dọa tới nỗi nhũn chân. Hơn nữa biểu hiện của hai người trước mắt quá mức kinh khủng, nhất thời không ai trong số bọn họ dám lên tiếng.
Tiếng thét vang lên không ngừng bên ngoài ngôi nhà, còn bên trong ngôi nhà là một khoảng vắng lặng chết chóc, không khí vô cùng kì dị.
Dường như Thẩm Thanh Thu đã mệt, tìm chiếc ghế dài ngồi xuống không động đậy, chỉ lười biếng nhìn Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ trải qua một phen vật lộn giữa sự sống và cái chết, lúc này sức cùng lực kiệt, cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lết đôi chân nặng nề đi tới nhỏ tiếng nói: "Cảm ơn."
Rõ ràng thành ý trong lời cảm ơn này rất đầy đủ, nhưng thành ý trong mắt Tiêu Mộ Vũ lại không đủ, đương nhiên Thẩm Thanh Thu biết là vì sao, cười nói: "Không cần cảm ơn, tôi đã nói rồi, hi vọng chúng ta còn có thể gặp lại."
Hai người trò chuyện như chốn không người, cũng coi như có thể chứng minh cả hai đều là người bình thường, ngoại trừ hai người đàn ông lùi về phía sau, những người còn lại trong nhà đều đang đánh giá hai người.
Trong đó có một cô gái trẻ tuổi buộc tóc đuôi ngựa cao, ăn mặc gọn gàng sạch sẽ nhỏ tiếng hỏi: "Nó... nó chết rồi à?"
Câu hỏi của cô gái dẫn lực chú ý của mọi người lên tấm da người, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, trong nhà còn có chín người khác, lúc này ánh mắt của tất cả đều đang hướng về tấm da người nhăn nhúm co rúm thành một đống, rõ ràng nghĩ lại tim vẫn còn đập chân vẫn còn run.
Vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ không muốn lên tiếng, nhưng Thẩm Thanh Thu càng thêm hờ hững, ánh mắt cũng không động đậy, không có cách nào khác, Tiêu Mộ Vũ đơn giản ừ một tiếng.
Một vài người to gan trong đám người kia lấy hết dũng khí, cẩn thận tiến lại gần, một người đàn ông mặc jacket đen trong số đó dùng gậy nhấc tấm da người lên. Khác với dáng vẻ dẻo dai dang rộng thân mình nhảy múa trên bầu trời, lúc này tấm da người trở nên khô khốc như bị rút cạn nước, thật sự giống như đã chết.
"Chết rồi, may mà những thứ này không dám vào nhà." Người đàn ông cầm gậy nhấc tấm da người ước chừng hơn 30 tuổi, so với đám người với khuôn mặt tái nhợt hoảng loạn không biết làm sao, anh cũng coi như rất trấn tĩnh.
Quả thật câu nói này vỗ về rất nhiều người, nhưng vẫn có một người phụ nữ cất tiếng khóc, có chút cuồng loạn nói: "Bọn chúng không thể vào đây thì có tác dụng gì, rốt cuộc tại vì sao chúng ta lại lạc vào nơi quỷ quái này chứ? Không hiểu vì sao phải chơi một trò chơi rách nát, còn không cung cấp thông tin gì hết, chúng ta sẽ quay về bằng cách nào chứ? Hơn nữa tránh được hôm nay, ai biết ngày mai còn có trò quỷ quái gì đang chờ chúng ta?"
Những lời này đâm thẳng vào tiềm thức của mọi người, rất nhiều người đã chán nản cúi đầu, sắc mặt rất mất tinh thần.
Cô gái lên tiếng đầu tiên cũng cúi đầu, hồn bay phách lạc nhìn xuống dưới chân, không khí thêm lần nữa rơi vào trầm ngâm tới cực điểm.
Rất lâu sau cô gái kia lại phá vỡ im lặng, "Chúng ta không thể ngồi mãi ở đây chờ đợi vô ích, nó để chúng ta vào đây chắc chắn là có ý đồ khác, nhìn ngôi nhà này không nhỏ, hay là chúng ta tìm kiếm xem có manh mối gì, hoặc là còn có người khác không?"
Người đàn ông đầu trọc cúi đầu nản lòng trong đám người hung dữ nói: "Nếu ở đây có người khác, cô cảm thấy đó còn là người không?"
Sắc mặt cô gái biến đổi, người đàn ông mặc jacket nhíu mày tiếp lời: "Tôi cảm thấy cô bé này nói rất có lí, ban nãy khi chạy vào đây tôi nhìn thấy ngôi nhà này rất cao, tổng cộng có ba tầng, người thì không nhắc nữa, nhưng có lẽ có thứ gì khác. Đặc biệt là tới buổi tối, cũng không biết có điện hay không, nếu không có, thì cũng nên tìm một số thứ chiếu sáng, không thì vừa bất tiện, cũng không an toàn."
Những lời này nhận được sự nhất trí tán thành của tất cả mọi người, người đàn ông đầu trọc bĩu môi, không nói gì thêm.
Tiêu Mộ Vũ nghe bọn họ thảo luận, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, toàn bộ tư duy lộn xộn trong đầu trào lên, quả thật có quá nhiều chuyện cô vẫn chưa thể làm rõ. Lắc đầu một cái, Tiêu Mộ Vũ làm sạch đầu óc, nhiệm vụ cấp bách là vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt, Thẩm Thanh Thu này có ý gì, cùng với cảnh tượng kì quái trước khi bản thân gặp tai nạn xuất phát từ nguyên nhân gì, vẫn nên đợi tới khi an toàn rồi phân tích.
Nhìn đám người bắt đầu tự động chia nhóm chuẩn bị đi tìm kiếm, nhưng không ai dám chủ động mời hai người, người đàn ông mặc jacket chần chừ rồi mở lời: "Hai người muốn đi chung không?"
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, rõ ràng có ý định đi theo Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đang chuẩn bị đồng ý, lúc này cô và Thẩm Thanh Thu đang đứng gần cửa, bên phía tay trái cô chính là cầu thang. Nhưng bỗng nhiên Tiêu Mộ Vũ cảm thấy vai trái nặng xuống, giống như có người đang đặt tay lên cơ thể mình.
Nhưng hiện tại tất cả mọi người đều đang ở trước mặt cô, Thẩm Thanh Thu cũng ở bên tay phải cô, vậy bàn tay này... Tiêu Mộ Vũ chầm chậm di chuyển ánh mắt sang bên trái, một bàn tay giống như cành cây đặt trên vai bản thân, da dẻ quắt queo nhăn nheo giống như chỉ có da bọc xương.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ thoáng biến đổi, biểu cảm lười biếng trên mặt Thẩm Thanh Thu ở một bên cũng đột ngột ngưng trệ lại, híp mắt cảnh giác nhìn ra sau lưng Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lập tức quay người quay đầu lại, động tác bất ngờ của cô khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về đây, trong ánh sáng tối tăm, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt nhăn nheo giống như cây khô thình lình xuất hiện sau lưng Tiêu Mộ Vũ.
Lớp da mặt kia lỏng lẻo, giống như vỏ cây khô héo nứt ra, đôi mắt đục ngầu hết sức kinh khủng, đồng tử nhỏ hơn lòng trắng mắt rất nhiều, nhìn vô cùng dọa người.
Thứ ấy đột ngột lặng lẽ thò đầu ra quan sát bọn họ, dọa đám người vốn dĩ đã sợ mất mật ước gì có thể khóc lóc gọi mẹ cha. Một đôi tình nhân trẻ tuổi trong số đó suýt chút nữa ôm đầu khóc lóc.
"Ồn ào gì thế?" Chiếc miệng móp trên khuôn mặt ấy động đậy, cổ họng phát ra âm thanh thô kệch âm u.
Mà Thẩm Thanh Thu đã đưa tay ra kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ không chút phòng bị vốn dĩ đã bị dọa giật nảy mình, bị Thẩm Thanh Thu kéo như thế, đôi chân nhũn ra, lập tức ngã vào lòng Thẩm Thanh Thu.
Cô vội vàng đứng dậy, nhìn biểu cảm như cười như không của người phụ nữ ấy một cái, không nói gì, mà nhíu mày đánh giá bà lão không biết là người hay ma kia.
Không ai dám trả lời, vừa khiếp sợ vừa cảnh giác nhìn bà lão không biết trồi lên từ hang hốc nào vào lúc này. Bọn họ đông người như thế, không ai chú ý trong nhà còn có người khác, cũng không ai rõ rốt cuộc bà lão xuất hiện sau lưng Tiêu Mộ Vũ bằng cách nào.
Một ngôi nhà cũ nát giữa rừng núi hoang vu, lại là một nơi kì quái như thế, tỉ lệ bà lão này là ma quỷ cực kì cao.
"Hò hét ầm ĩ làm phiền tới sự thanh tịnh của tôi, thật là khiến bà già này phiền muốn chết. Các người là ai chứ, ai cho phép các người chạy vào trong nhà tôi?" Nói xong, hai con mắt nhỏ của bà lão lướt qua khuôn mặt của người phụ nữ hung dữ nhất ban nãy, chỉ thấy người phụ nữ trung niên đó rụt cổ lại.
Sau đó bà lão nhìn về phía hai người Tiêu Mộ Vũ đứng gần bản thân nhất, "Tôi đang hỏi các người đấy?"
Tiêu Mộ Vũ nhếch khóe môi lên, một người trước nay không thích nói chuyện như cô đã rất nhiều lần bị ép buộc không thể không mở miệng.
"Xin lỗi bà, chúng cháu bị một đám gì đó truy đuổi, thật sự là không còn nơi nào để đi nên mới tránh tạm vào nhà bà."
Tiêu Mộ Vũ mới nói xong một câu, phát hiện khi bà lão nghe thấy bản thân nhắc tới một đám gì đó, ánh mắt cùng cơ thể run lên một cái, khuôn mặt vốn dĩ khiến người ta khiếp sợ lúc này lại ngập tràn hoảng hốt: "Các người nhìn thấy những tấm da người đó rồi à?"
Lúc này đám người chơi đã xác định, bà lão này là người, hơn nữa có lẽ có thể gọi là NPC đầu tiên mà bọn họ gặp được trong thế giới trò chơi.
Không đợi những người khác trả lời, bà lão đã nhìn thấy tấm da người trên mặt đất, cơ thể bà lão run rẩy, đôi chân loạng choạng như thể bước đi không vững, nhưng tốc độ cũng không hề chậm, nhanh chóng đứng bên tấm da người, sau đó ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát.
Khi đám người đang mặt đối mặt nhìn nhau, bà lão đột nhiên quay đầu, âm thanh già nua cũng trở nên trẻ trung hơn vì kích động: "Ai... ai giết chết tấm da người này?"
Sự cuồng nhiệt trong ánh mắt bà lão giống như cây nến phất phơ trong gió đột nhiên bùng thành một ngọn lửa, nhìn có chút điên cuồng, lập tức dọa đám người không ai dám trả lời.
Tiêu Mộ Vũ vẫn đang quan sát bà lão cổ quái này, nghe xong nhàn nhạt nói: "Là cháu." Cô vừa nói vừa nhìn sang Thẩm Thanh Thu, đối phương không hề để tâm nhún vai một cái, thế là Tiêu Mộ Vũ lại bổ sung một câu: "Và cả cô gái này nữa."
Đám người xì xào mấy tiếng, người đàn ông mặc jacket và người phụ nữ lên tiếng trước đó đều có chút sốt ruột, khi chưa phân biệt địch ta, quả thật không dám thừa nhận một cách bất cẩn như thế.
Quả nhiên bà lão nhìn chằm chằm hai người, biểu cảm quái dị. Tiêu Mộ Vũ thấy vậy, ánh mắt liếc sang Thẩm Thanh Thu một cái, hai người vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng cũng vào giây tiếp theo, bà lão run rẩy cúi người trực tiếp quỳ xuống trước mặt hai người, bi thương kêu lên một tiếng, nước mắt lã chã vừa khóc vừa nói: "Nhiều năm qua đi, cuối cùng cũng có người có thể đối phó với những thứ này, xin hai cô rủ lòng từ bi, đưa tay ra giúp bà già này, quả thật những ngày tháng qua khổ sở quá rồi."
Vào lúc này, trước mặt bọn họ đồng loạt hiện lên một dòng chữ:
Cốt truyện đang khởi động...
Nhân vật chính: Bà lão trong núi.
Nhiệm vụ 1: Tìm hiểu hoàn cảnh bà lão gặp phải, đồng thời giúp bà lão vượt qua hoàn cảnh khó khăn.
Nhiệm vụ 2: Sống sót qua 72 giờ.
Độ khó nhiệm vụ: Cấp A.
Thời gian hoàn thành nhiệm vụ: 72 giờ.
Nhưng vẫn chưa hết, giọng nói thông báo đã biến mất từ rất lâu đột nhiên vang lên ngay sau đó:
Chúc mừng người chơi: Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, hoàn thành tiêu diệt mạng đầu tiên trong phó bản Sơn trang da người!
Điểm thưởng: 10 điểm.
Thẩm Thanh Thu có chút ngạc nhiên, cô ấy nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm trên mặt mang theo mấy phần sâu xa. Sau đó trên màn hình của bản thân, hiện lên một giao diện, bên trên có một cột là tổng điểm, vừa nhìn một cái, biểu cảm của Thẩm Thanh Thu liền trở nên vi diệu.
Những người đang có mặt tại hiện trường cũng nhìn sang nhau, đây là tình huống gì thế, tại sao đột nhiên lại thông báo?
Nhưng nhắc nhở này không cho bọn họ không gian suy nghĩ, âm thanh thông báo tiếp tục vang lên.
"Mời người chơi tỉ mỉ lắng nghe quy tắc vượt qua cửa ải của phó bản lần này. Chú ý đoạn hội thoại sau đây chỉ đọc một lần, bạn không có thời gian đọc lựa chọn."
Mọi người: ...
Đã tới lúc này, lại còn bày trò cũ rích như thế, làm như đang làm bài nghe Tiếng Anh à?
"Nó không đọc tiếng Anh đấy chứ?"
Đột nhiên một âm thanh yếu ớt vang lên trong đám người, lập tức trái tim của bọn họ run lên, sau đó treo lên cao. Đã là năm 2060, hiện tại khoa học kĩ thuật cao phát triển, ngôn ngữ căn bản không còn là rào cản, kĩ thuật phiên dịch cũng theo đó phát triển cực kì chín muồi, người biết tiếng Anh ngày càng ít, huống hồ đám người bọn họ đều là học sinh yếu kém học hành ất ơ.
"Hello everyone..."
(Xin chào các bạn...)
"Con mẹ nó cái miệng thối của mày! Cái này... cái này thật sự là tiếng Anh à, có bệnh hả mày, ông đây không chơi nữa!"
Nghe được lời mở đầu này, trái tim của người nào người nấy lạnh đi quá nửa, có người đã sắp tan vỡ.
"Câm miệng, nghiêm túc nghe đề!" Thẩm Thanh Thu vẫn luôn yên lặng, lúc này lạnh lùng quát một câu, ánh mắt lạnh như băng tuyết, thành công khiến bọn họ ngậm miệng.
"The game will last 72 hours, and the storyline quests has begun..."
(Trò chơi này sẽ kéo dài trong vòng 72 giờ đồng hồ, đồng thời các nhiệm vụ trong cốt truyện đã bắt đầu...)
Âm thanh không có cảm xúc cất lên một loạt từ tiếng Anh với khẩu âm cực nặng, sau đó vang lên mấy tiếng két két giống như bị kẹt, xì xèo rất lâu giống như đĩa xước, đợi tới khi có lại âm thanh, đã trở thành tiếng Trung.
Mọi người: ...
"Trong quá trình hoàn thành nhiệm vụ, bạn có thể khởi động cốt truyện bất cứ lúc nào, đồng thời có thể đạt được thành tựu hoặc giải quyết tình tiết ghi điểm, hệ thống sẽ cho điểm dựa theo mức độ cống hiến. Sau khi trò chơi kết thúc, người chơi đạt 60 điểm trở lên sẽ qua ải, thấp hơn 60 điểm, hoặc chết trong quá trình làm nhiệm vụ sẽ thất bại trong việc qua ải! Kết cục thất bại trong lần qua ải này: Trở thành một thành viên trong nhóm da người bên ngoài ngôi nhà!"
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy âm thanh thở phào của đám người kia một cách rõ ràng, hệ thống này thật sự rất xấu xa, nhìn có vẻ giống như một ai đó.
Cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, nhưng điều kì lạ là, bản thân vẫn rất bình tĩnh, dường như không cảm thấy có điều gì kì quái.
Thời gian đếm ngược: 71:59:59.
+++++++++++++++++++
Chương 6: Sơn thôn da người 5
"Vui lòng chú ý, người chơi phải chủ động tìm kiếm chi tiết giành điểm và cốt truyện phụ, tuy đây là phó bản kinh dị, nhưng tất cả đều có logic, não là một bộ phận hữu ích, cho dù ở đâu cũng đều hữu dụng."
Gần tới cuối cùng, hệ thống không có tình cảm giống như máy móc này lại còn cho một tràng mỉa mai.
Khoảnh khắc âm thanh này dừng lại, tổng điểm trên giao diện của tất cả mọi người đều hiện lên trước mặt.
Có tổng cộng 12 người tại hiện trường, trong đó có 4 người 0 điểm, giao diện của người đàn ông mặc jacket hiển thị 1 điểm, cùng với cô gái nêu ra vấn đề ban đầu hiển thị 2 điểm, ngoài ra có 4 người lại -5 điểm.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, Thẩm Thanh Thu thế mà lại giành được 5 điểm, Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, ban nãy hai người cùng nhau đạt được thành tựu, không phải đã được cộng 10 điểm sao?
Số điểm vừa xuất hiện, đám người lập tức trở nên nhốn nháo.
"Chuyện này là sao, tại sao hai người