Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 30


trước sau


Chương 57: Cô nhi oán 17

Mấy câu nói ngắn ngủi có vẻ như không lộ ra quá nhiều tin tức, nhưng trong lòng Tiêu Mộ Vũ lại nổi lên cảm giác khác thường, Lão Tang biết sự tình.

Thế là cô đắn đo rồi hỏi một câu: "Lão Tang, viện trưởng Khúc nói cô ấy chỉ tạm thời thay thế chức viện trưởng, thế viện trưởng trước đó đâu, ông ấy đi đâu rồi?"

Biểu cảm của Lão Tang lại lập tức biến thành vẻ cứng nhắc đờ đẫn, nhưng trong mắt vẫn không giấu nổi căm phẫn, ông ta lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Chết rồi."

Tiêu Mộ Vũ nhạy bén phát hiện được, khi Lão Tang nói chuyện, ánh mắt không nhìn về phía bọn họ mà nhìn về phòng tích trữ đồ ăn chứa những thi thể kia.

Ngay cả suy đoán cần chứng cứ trong lòng cũng đã sáng tỏ, Lão Tang cho bọn họ rất nhiều thông tin.

Chỉ là Lão Tang lại cứng nhắc ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, biểu cảm có chút cổ quái, giống như không thể tự điều khiển bản thân, đờ đẫn nói: "Buổi tối các cô phải cẩn thận, thứ ở đó không... ờ, không sạch sẽ." Nói xong lão rời đi như một con rối, khác biệt hoàn toàn với Lão Tang lúc vừa đi vào.

Sau khi Lão Tang rời đi, Thẩm Thanh Thu vào trong nhìn một cái, tủ đông lạnh kia đã bị khóa lại. Sau đó bọn họ không thảo luận tiếp nữa, mà bận rộn chuẩn bị nấu nướng, thời gian còn lại không nhiều. Thịt đã hỏng chỉ có thể luộc sơ, tùy tiện thái miếng, sau đó bỏ nhiều gia vị để át mùi.

Tiêu Mộ Vũ thực sự biết nấu ăn, tuy chưa từng nấu cho nhiều người ăn như thế, nhưng vẫn ra hình ra dạng, cho dù là nguyên liệu không quá sạch sẽ, nhưng mùi vị vẫn rất hấp dẫn, khiến Dương Nhụy xuất hiện hai trạng thái trái ngược trong một thời gian ngắn ngủi, lúc thì buồn nôn, lúc lại thèm ăn không nhịn được.

12 giờ 15 phút, cơm canh đã chuẩn bị xong. Hai món rau, một món khoai tây hầm thịt, Tiêu Mộ Vũ ngửi, thơm nức mũi, nhìn rất muốn ăn, nhưng tiếc là ba người trong phòng bếp không hề thèm khát những đồ ăn thức uống này, nghĩ thôi cũng đã thấy buồn nôn.

Bưng đồ ăn lên trên, chỉ đợi mọi người tới bắt đầu ăn cơm, Tiêu Mộ Vũ nhìn nhà bếp sau lưng, tâm trạng bất an. Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Sao thế?"

"Những lời Lão Tang cảnh cáo chúng ta, tôi cảm thấy không chỉ là sợ chúng ta biết ở đây có tám người đã chết." Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, sắc mặt ngưng trệ.

"Là sao?" Dương Nhụy có chút khó hiểu.

"Sự sợ hãi của ông ta xuất phát từ nội tâm, chứ không phải sợ chúng ta. Ông ta nói đám âm hồn bất tán, các cô có từng nghĩ, nếu người nhìn trộm chúng ta là đàn ông, vậy có lẽ kẻ đó nằm trong số tám người kia, nhưng hắn đã chết rồi."

Lời của Tiêu Mộ Vũ khiến Dương Nhụy nổi da gà, cô nàng hiểu ra, "Cô Tiêu, ý của cô là những người đó cũng đã biến thành quỷ, nhưng tới hiện tại chúng ta vẫn chưa gặp chính diện bọn họ?"

"Còn có câu nói trước khi Lão Tang rời đi, tôi cứ cảm thấy không phải là một câu tùy tiện, mà là đang nhắc nhở chúng ta."

Thẩm Thanh Thu không nói một lời, quay người vào trong phòng tích trữ đồ ăn thêm lần nữa, rất lâu sau cô ấy bước ra ngoài, biểu cảm âm u bất định, "Chúng ta đã bỏ qua một thứ, sơ suất quá rồi."

"Là gì?" Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu khiến trái tim Dương Nhụy treo cao.

"Lão Tang chỉ khóa cửa lại, nhưng không hề mở hai cánh cửa tủ đông lạnh để thi thể."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu hít một hơi: "Nếu sợ bị chúng ta phát hiện, ông ta nên đi kiểm tra một lượt, nhưng ông ta không làm vậy, tôi nghĩ, là vì không thể mở ra. Khi nhắc tới chuyện Khúc Mộc Hề bảo chúng ta tới nấu nướng, Lão Tang rất kì quái, chứng tỏ điều này không nằm trong phạm vi dự đoán của ông ta. Sáng hôm nay Khúc Mộc Hề vẫn đang yên đang lành, nhưng Khúc Mộc Hề bảo chúng ta đi nấu ăn lại vô cùng khác lạ."

Dương Nhụy nhớ lại: "Đúng thế, thái độ giọng điệu đều có chút biến hóa, lúc đó tôi còn tưởng khởi động cốt truyện chính thức chính là bọn họ lật mặt, quay lại bộ mặt thật để đọ sức với chúng ta, sẽ không khách sáo với chúng ta nữa, hơn nữa bắt đầu sai khiến chúng ta làm việc."

Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại, có chút đau đầu: "Tôi hồ đồ mất rồi, hiện tại có thể thấy Khúc Mộc Hề không phải là người làm tổn thương đám trẻ kia, vậy cô ta và tám người đàn ông kia không cùng một giuộc. Cũng có thể nói là cô ta cũng nên tránh để chúng ta phát hiện thi thể, mà không phải là đàng hoàng dẫn chúng ta tới nhà bếp."

"Vậy có lẽ là cô ta không biết sự việc, từ đó có thể loại trừ hiềm nghi Khúc Mộc Hề giết người rồi đúng không?" Đầu óc Dương Nhụy chuyển biến rất nhanh, lập tức tiếp lời.

Thẩm Thanh Thu lạnh lùng lên tiếng: "Khúc Mộc Hề từng vào nhà bếp, ở cô nhi viện lâu như thế, thi thể đã thối rồi, chắc chắn cô ta phải vào, không thể không biết. Ngoài ra, nếu cô ta không biết, vậy cô Khương thì sao. Là một người nấu ăn chắc chắn bà ta biết, nhưng cô Khương căn bản không nằm trong phương án lựa chọn hung thủ, bà ta không phải hung thủ nhưng nhắm mắt làm ngơ, vậy chính là đồng lõa. Ai bắt bà ta làm đồng lõa chứ? Lão Tang sao? Khả năng không lớn."

"Còn nữa, Thẩm Thanh Thu, cô có nhớ tôi từng nói tôi ngửi thấy mùi thuốc lá trên người Khúc Mộc Hề không?" Tiêu Mộ Vũ bỗng nói.

Thẩm Thanh Thu gật đầu, con ngươi màu xám rũ xuống, tập trung tinh thần: "Ừm, Khúc Mộc Hề là một người phụ nữ rất nhã nhặn, cho dù hút thuốc cũng nhất định sẽ xử lí sạch sẽ. Huống hồ, đối diện là đám trẻ, cô ta không thể hút thuốc, đúng không?"


Giống như trước kia, Tiêu Mộ Vũ chỉ cần mở đầu, người phụ nữ này có thể nhanh chóng tiếp lời, hiểu được ý tứ của Tiêu Mộ Vũ.

Dương Nhụy không phản ứng nhanh bằng hai người, nhưng cũng không phải kẻ ngốc, trong đầu cũng đưa ra kết luận tương tự, nhưng hai mắt trống rỗng, lúc này thật sự là thập tử nhất sinh.

Người ăn cơm đã tới, bốn người Chương Dương Phong vừa vào đã nhanh chóng đi tới bên ba người phụ nữ, biểu cảm đều có chút ngưng trệ.

Khúc Mộc Hề đi tới nhìn đồ ăn bày trên bàn trước mặt, lấy muôi khuấy khuấy, ánh mắt thoáng phát sáng: "Ai là bếp trưởng thế, nhìn có vẻ không tệ."

Không ai lên tiếng, Khúc Mộc Hề có chút bất mãn, ấn đường cô ta nhíu lại, âm thanh hơi trầm xuống: "Tôi hỏi, ai là bếp trưởng?" Thói quen nói chuyện của kẻ bề trên, rất có phong thái lãnh đạo.

"Tôi nấu thưa viện trưởng Khúc."

Ánh mắt Khúc Mộc Hề nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, khen ngợi không chút giấu giếm: "Vẻ ngoài xinh đẹp, tay nghề nấu nướng cũng không tệ, hiếm thấy quá." Nói xong cô ta cầm đũa gắp hai miếng thịt bỏ vào trong miệng, chầm chậm nhai, biểu cảm có chút ngạc nhiên, sau đó là vui vẻ hưởng thụ.

Dương Nhụy quan sát, suýt chút nữa đã nôn mửa, nhẫn nhịn không nhìn nữa.

"Tôi còn sợ các cô quên cho thịt đấy, may mà không quên. Hương vị thật sự rất tuyệt, vô cùng cảm ơn sự vất vả của cô Tiêu, mọi người ăn cơm đi."

Lần này tám đứa trẻ không còn náo nhiệt như trước đó, không ai nói một lời, đặc biệt là biểu cảm của Tiểu Môi lạnh như thể sắp đóng băng.

Lúc này Khúc Mộc Hề ngồi giữa bọn họ, tới nỗi ngoại trừ trao nhau ánh mắt, bảy người bọn họ đều không nói gì, trong nhà ăn chỉ còn tiếng bát đũa va chạm cùng âm thanh nhai nuốt.

Lần này Khúc Mộc Hề không nhắc tới chuyện ăn hết, hơn nữa cô Khương cũng không tới, tất cả mọi người ăn ý, đều không ăn thịt.

Khúc Mộc Hề vô cùng khác thường, ăn rất nhiều, bên trong suất cơm phần lớn đều là thịt.

Khúc Mộc Hề ngẩng đầu lên nhìn bọn họ, cuối cùng nói với Tiêu Mộ Vũ: "Sao mọi người lại không ăn thịt vậy, tay nghề nấu nướng của cô Tiêu tốt như thế, sao có thể phụ lòng cô ấy chứ?"

Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ta, thong thả nói: "Vừa vào nhà ăn tôi đã nói với bọn họ, hôm nay tôi bị cảm, lúc chế biến thịt bị gia vị kích thích, không nhịn được hắt xì hơi mấy cái, nước mũi nước dãi bắn ra không ít, bọn họ chê buồn nôn nên không ăn."

Khúc Mộc Hề: ...

Những người còn lại: ...

Lúc này ngoại trừ cảm thán "được của nó", bọn họ không biết nói gì hơn.

Biểu cảm của Khúc Mộc Hề lập tức biến đổi, khuôn mặt dịu dàng đã có chút vặn vẹo, nhưng cuối cùng cô ta nhẫn nhịn, cười nói: "Cô thật là hài hước."

Đám Dương Nhụy lại ngớ ra, tự tìm cho bản thân bậc thềm như thế, NPC ở đây thân thiện lắm sao?

Ăn cơm xong, đã là thời gian nghỉ trưa, thu dọn bát đũa xong, cũng coi như bọn họ có thể trao đổi thông tin.

"Chúng tôi có phát hiện quan trọng." Hoàng Tuấn Phong sốt ruột lên tiếng, đồng thời không nhịn được gạn hỏi: "Ba người các cô gặp phải chuyện gì thế, tìm hung thủ giết người gì vậy?"

"Nói thông tin của các vị trước đi, chúng ta không có nhiều thời gian. Cần nhanh chóng đi tìm những thông tin khác." Thẩm Thanh Thu đưa ra phán quyết, nhìn bốn người phía đối diện.

Hoàng Tuấn Phong cảm thấy Thẩm Thanh Thu thật sự có chút nhạt nhẽo, nhưng Chương Dương Phong chân thành lên tiếng: "Chúng tôi ở đó chơi cùng đám trẻ, sau đó Khúc Mộc Hề rời đi giữa chừng, đám trẻ kia liền hoạt bát hơn nhiều. Trong quá trình nói chuyện, chúng tôi thăm dò hỏi về người trên ảnh, biểu cảm của chúng đều rất kì quái, có một số đứa là sợ hãi, run rẩy không dám lên tiếng. Nhưng mặt mày của đứa bé tên Tiểu Môi lại ngập tràn vẻ phẫn nộ cùng oán hận, tôi cảm thấy chúng ta đoán không sai. Ngoài ra đám trẻ nói với tôi, người đàn ông ăn mặc không ăn khớp với mọi người trong bức ảnh chụp chung kia chính là viện trưởng của chúng."

"Chúng tôi biết."

Chương Dương Phong ngừng lại giây lát, tiếp tục: "Tôi còn tìm được một số tài liệu từ chỗ đám trẻ, tôi cảm thấy rất quan trọng, nhưng một khi nói với cô, có khả năng điểm số..."

Tiêu Mộ Vũ hiểu ý Chương Dương Phong, cô cũng có chút tiếc nuối, nói: "Không sao, thứ chúng tôi biết cũng rất quan trọng, nhưng ngoài trực tiếp nói cho các vị cũng không có cách nào để các vị biết."

"Là nhiệm vụ có liên quan tới hung thủ kia đúng không?" Lưu Bái hỏi.

"Ừm."

Song phương đạt được nhất trí từ bỏ một phần thông tin, bốn người Chương Dương Phong nghe xong, biểu cảm có thể gọi là muôn hình muôn vẻ.

"Con mẹ nó, rốt cuộc phó bản này là địa bàn tập hợp của đám yêu ma quỷ quái gì thế, chúng ta đụng phải tà ma à, tại sao lại quanh co vậy chứ?" Hoàng Tuấn Phong đau đầu rứt tóc, có chút điên khùng.

"Vậy đề bài của các cô phải làm sao? 5 tiếng đồng hồ, hiện tại còn bao nhiêu thời gian nữa?" Chương Dương Phong có chút lo lắng.

"Chưa tới 4 tiếng nữa."

Chương Dương Phong không ngồi nổi nữa, anh vội nói: "Vậy phải tranh thủ thời gian tìm kiếm manh mối, còn nữa, chúng tôi lấy được một số ghi chép của đám trẻ lúc đó, không biết có tác dụng với các cô không, các cô xem thử xem."

Nói xong anh rút ra mấy tờ giấy, đưa cho ba người Tiêu Mộ Vũ.

Nhìn có vẻ được xé từ vở ra, ghi chép lại những chuyện xảy ra trong kí túc xá, nhưng không phải là những chuyện rất bí mật, chẳng qua là khi cô nhi viện có khách tới, bên trong sẽ có đôi ba câu chữ. Ví dụ như có người tới quyên góp, có bạn nhỏ nào theo viện trưởng đi tiếp khách, tên của Tiểu Môi xuất hiện hai lần.

Tiêu Mộ Vũ xem xong, trong lòng khó chịu, cụ thể vẫn chưa xác định chuyện gì đã xảy ra, nhưng có thể chắc chắn là, ở đây không phải thiên đường của đám trẻ.

"Chị gái xinh đẹp, vô cùng xinh đẹp, rất dịu dàng. Mang cho mỗi bạn nhỏ một con búp bê." Trong những nét chữ ngay ngắn lại ngây ngô này, Tiêu Mộ Vũ phát hiện được một câu, đặc biệt là búp bê, bọn họ thực sự quá mẫn cảm.

"Búp bê, chúng có nhắc tới búp bê của bản thân không?" Thẩm Thanh Thu nhíu mày.

Hầu Lượng lắc đầu: "Không, nhưng chúng thừa nhận bản thân có búp bê, chúng đều rất thích."

Tiêu Mộ Vũ đọc tiếp, chỉ vào chữ "chị gái": "Chị gái xinh đẹp này xuất hiện rất kì lạ, các vị có phát hiện ra không?"

Thẩm Thanh Thu nhích tới nhìn một cái, trong mấy tờ giấy giống như nhật kí hàng ngày, có những mấy bạn nhỏ nhắc tới chị gái này, miêu tả về người này gần như khó thể hình dung bằng lượng từ vựng hiện có, bên trong còn xuất hiện cả bính âm.

Chương Dương Phong gật đầu: "Chúng tôi đều có suy đoán."

"Giống như đang nói về một người, tôi đại khái hiểu ra thân phận của cô ta rồi." Tiêu Mộ Vũ không chỉ rõ, vì đôi bên đều có tính toán, liên quan tới điểm số.

Hiện tại bọn họ đã tìm hiểu cơ bản được những người trong cô nhi viện Nhân Ái, có một điều đã có thể chắc chắn, trước đó không hiển thị tổng số người ở nơi này, là vì cần người chơi tự xác định.

Tiêu Mộ Vũ nhấp vào bảng tiến độ nhiệm vụ thêm lần nữa, cô chỉ vào dấu hỏi tổng số người bên trên, nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, hai người đồng thời gật đầu, sau đó Tiêu Mộ Vũ biến dấu hỏi bên trên thành chữ số.

Tổng số người: 1 người, điểm số: 10 điểm, xem ra một người này là một thông tin vô cùng quan trọng.

Hiện tại hệ thống trực tiếp tiến hành tính toán điểm số, cá nhân Tiêu Mộ Vũ đã đạt được số điểm: 45 điểm.

Điểm số được cộng thêm là: Phát hiện tám người bị giết quan trọng trong cốt truyện: 10 điểm; Biết loại thịt trong đồ ăn: 2 điểm; Khúc Mộc Hề không phải viện trưởng chính thức: 3 điểm.

Ngoài ra Thẩm Thanh Thu cũng tiến hành tính điểm, ngoại trừ tối đó chơi trò chơi không biết Tiểu Kiều không phải là người nên thiếu 5 điểm, và được cô Khương khích lệ 0,5 điểm, tiến độ tìm kiếm của Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn nhất trí, tổng số điểm là 41,5 điểm.


Dương Nhụy đi cùng bọn họ, 12 điểm vào nhà bếp lần này cô nàng đều giành trọn, cũng đoán được thân phận của Khúc Mộc Hề, chỉ là hiện tại tổng số người của cô nàng vẫn còn là dấu hỏi, cho nên thiếu mất 10 điểm, hiện tại tổng số điểm là 32 điểm.

Đám Chương Dương Phong bên kia phát hiện chứng cứ ngoài luồng quan trọng cộng 5 điểm, đồng thời trực tiếp kiểm chứng được thân phận của Khúc Mộc Hề qua chứng cứ, vì thế mỗi người bọn họ đều được cộng 5 điểm, còn nhiều hơn ba người Tiêu Mộ Vũ, tính ra tổng điểm cũng là 32, ba người còn lại thiếu mất mục tìm Tiểu Thu, hiện tại là 30 điểm.

"Tìm kiếm tổng số người cho kĩ." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở một câu rồi quay người ra ngoài, Thẩm Thanh Thu bám sát nút. Trong thời gian nghỉ trưa không có ai ở lại lớp học, bọn họ cũng tiện tới đó.

"Hiện tại các cô đi làm gì?" Lưu Bái không nhịn được hỏi một câu.

Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không nói không rằng, tự nhiên đi về phía trước, thấy không khí lúc này có chút kì quái, Dương Nhụy, người một chữ đáng giá ngàn vàng trước mặt người khác bị ép trở thành người phát ngôn: "Tìm chìa khóa, mở khóa."

Mấy người còn lại nghe xong đều đi theo, Thẩm Thanh Thu nhìn sau lưng một cái, nhàn nhạt nói: "Các vị chắc chắn là muốn lôi nhiều người đi theo thế này để trộm chìa khóa à?"

"Trộm?" Hoàng Tuấn Phong ngớ ra, "Hai người biết chìa khóa ở đâu?"

Nói xong cậu ta lại vỗ đầu: "Ngu chết mất, có thể giữ chìa khóa cũng chỉ có hai người đó."

Cuối cùng bàn bạc quyết định để Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đi lấy chìa khóa.

Khi hai người tìm tới nơi ở tầng một của Lão Tang, phát hiện Lão Tang vừa khóa cửa chuẩn bị ra ngoài, hai mắt lão đờ đẫn, sắc mặt vô cùng khó coi, cũng sắp giống như cô Khương đầu bếp.

"Ông ta không ổn lắm, trên mặt toát ra tử khí." Tiêu Mộ Vũ nhíu mày.

+++++++++++++++++

Chương 58: Cô nhi oán 18

Thẩm Thanh Thu nghe xong cũng nhíu mày lại, nhưng cô ấy không lên tiếng, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Thấy bóng dáng Lão Tang sắp biến mất ở cuối hành lang, Thẩm Thanh Thu lên tiếng: "Đi theo."

Không phải câu hỏi, mà là trần thuật.

Rõ ràng Tiêu Mộ Vũ cũng nghĩ như thế, không chút chần chừ đứng dậy đi về phía trước. Thẩm Thanh Thu nhìn bóng lưng mảnh mai thẳng tắp của Tiêu Mộ Vũ, trong lòng bỗng ngứa ngáy. Cô ấy nhanh chân đi theo, nhích gần nói: "Mộ Vũ, cô có cảm thấy chúng ta càng ngày càng ăn ý không, tôi nghĩ tới điều gì cô cũng có thể nghĩ tới điều đó, tôi muốn làm cô cũng muốn làm."

Bước chân Tiêu Mộ Vũ không dừng, nhưng ánh mắt thoáng ngẩn ra, nhưng chớp mắt lại biến mất. Cô cứng rắn ném lại hai chữ: "Không thấy."

Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Miệng nói một đằng bụng quằng một nẻo."

Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái: "Tôi muốn bảo cô im miệng, nhưng rõ ràng cô không nghĩ vậy."

Thẩm Thanh Thu lại nghẹn lời, rõ ràng cơn giận chưa thoát ra được đã bị Tiêu Mộ Vũ cưỡng chế đè lại, thậm chí hiện tại cô ấy khẽ hé môi, hai mắt mở to, không xinh đẹp cũng không lãnh đạm một cách hiếm thấy, ngược lại là vẻ vô tội mang theo chút trách móc, khiến sau khi Tiêu Mộ Vũ quay đầu đi lại vô thức cong môi lên.

Thẩm Thanh Thu đi phía sau lẩm bẩm một câu: "Chính sự quan trọng." Cho bản thân một bậc thềm.

Hai người theo Lão Tang đi thẳng tới bức tường sân sau cô nhi viện, ở đó còn có một chiếc cổng sắt, bên trên loang lổ vết gỉ sét, đồng thời phía sau cổng còn có một căn phòng nhỏ.

Đây là điều mà trước đó hai người Tiêu Mộ Vũ không hề hay biết, lúc này bọn họ trốn sau một thân cây quan sát Lão Tang và cả căn phòng nhỏ kia.

"Rầm rầm rầm!" Trong căn phòng nhỏ yên lặng như tờ bỗng truyền tới một loạt tiếng rầm rầm, tiếng sau nặng hơn tiếng trước, giống như có người đang cố gắng chặt thứ gì đó, vừa gấp vừa nặng. Âm thanh vang vọng trong không khí, nghe có chút dọa người.

Rõ ràng Lão Tang cũng nghe thấy, hơn nữa Tiêu Mộ Vũ còn có

thể cảm nhận được lão rất sợ hãi, nhưng cả cơ thể lão giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt lấy cổ, lết từng bước từng bước lại gần căn phòng nhỏ kia như con gà bị xách đi.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thoáng biến đổi, nhỏ tiếng nói: "Không ổn."

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, tay trái lấy dao găm ra, tay phải cũng rút băng gạc, đã thủ thế chuẩn bị tấn công.

Chỉ là vào giây tiếp theo, tiếng rầm kia đột ngột ngừng lại, một bóng người xô đổ cửa gỗ của căn phòng xông ra ngoài.

Bóng dáng khổng lồ kia vừa xuất hiện, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lập tức ngẩn ra. Quần áo trên cơ thể người kia rách nát tả tơi, mảnh tạp dề trên eo chỉ trực chờ rụng xuống, loại nát vụn ấy không phải do quần áo cũ nát dẫn tới, mà là bị cưỡng ép chống đỡ, vì cơ thể người này cao một trượng ba thước.

Lúc này con dao chặt xương đối phương nắm trong tay cũng to một cách kì lạ, gần như cao bằng một thân người, không nói lời nào nhấc lên muốn bổ từ đỉnh đầu Lão Tang xuống.

Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ ấn đồng hồ bấm giờ trong tay, con dao khổng lồ kia treo trên đỉnh đầu Lão Tang, Lão Tang đờ đẫn đứng đó, khuôn mặt đó vẫn cứng nhắc, nhưng nỗi sợ khó lòng ngăn chặn trong đôi mắt đang bị dừng hình trên khuôn mặt.

Tiêu Mộ Vũ muốn xông tới kéo lão khỏi lưỡi dao kia, nhưng Thẩm Thanh Thu bên cạnh nhanh hơn một bước, bước chân uyển chuyển nhảy tới giống như một con báo nhanh nhẹn.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu kéo Lão Tang ra, chân trái hung hăng đạp lên đầu gối thân hình cao to kia một cái, mượn lực bật lên sau đó ngả ra xoay chân đá lên chiếc cằm to lớn kia, thân hình to lớn ấy lập tức rầm rầm ngã xuống giống như căn nhà hai tầng bị kích nổ. Con dao chặt xương khổng lồ trong tay cũng nặng nề đập xuống đất.

Cũng vào lúc này dao găm trong tay Thẩm Thanh Thu đâm một nhát lên khớp gối cơ thể người phụ nữ kia. Sau khi cơ thể bị phóng to, khớp xương cũng trở nên to lớn, hai tay Thẩm Thanh Thu dùng toàn bộ sức lực mới phá hủy được khớp xương của người đó. Cô ấy vô cùng quý trọng thời gian, nhanh chóng rút dao ra đâm tiếp lên chiếc chân còn lại y hệt ban nãy, mà 10 giây cũng đã hết, người phụ nữ nằm trên mặt đất mạnh mẽ nâng nửa thân trên dậy, kêu gào thảm thiết, nước bọt tanh hôi trong chiếc miệng lớn kia cũng bắn ra, khiến Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa nôn mửa.

Khuôn mặt lớn kia cũng lộ ra ngoài một cách rõ ràng, chính là cô Khương, người được thông báo là bị thương do ngã không thể nấu ăn.

Nửa thân trên của bà ta còn có thể cử động, móng tay từ đôi tay dài ngoẵng vung ra, muốn quắp về phía Thẩm Thanh Thu. Động tác của Tiêu Mộ Vũ không chút chần chừ, vội vàng hung hăng đá một cước tới, vừa vặn đá lên ngực cô Khương, cứng rắn ngăn cản bà ta ngồi dậy.

Trong sức mạnh khổng lồ ngược ấy, Tiêu Mộ Vũ cũng ngã xuống đất, cô thuận đà lăn mấy vòng giảm lực, mà Thẩm Thanh Thu bên kia cũng đã cắt bỏ khớp chân của cô Khương trong sự ngăn cản của Tiêu Mộ Vũ.

Mất đi hai chân chống đỡ cùng vũ khí trong tay, người phụ nữ kia có hung dữ lợi hại tới đâu cũng chỉ có thể ngồi trên đất thò tay quờ quạng khắp nơi.

Cô Khương đã chết, người phụ nữ khổng lồ bị người ta kích thích sinh trưởng lớn gấp ba lần bình thường trước mặt này, chỉ là một thi thể của người phụ nữ đáng thương ấy, cho nên nó vẫn chưa thể thoát ly thực thể, bị Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu giày vò khủng khiếp.

Lão Tang đã tỉnh táo lại, vành mắt lão đỏ ửng, nhìn người phụ nữ điên cuồng giống như thi thể hung ác, khàn giọng lên tiếng: "Hai người giải thoát cho bà ta đi, tội nghiệt của bà ta đã đủ rồi."

Tiêu Mộ Vũ khựng lại, khi cô Khương điên cuồng bò trên mặt đất liền phát hiện một điểm bất thường, cô chỉ lên đỉnh đầu cô Khương, lớn tiếng nói: "Đỉnh đầu bà ta có đồ."

Thẩm Thanh Thu đang tránh né, nhìn một cái, xác thực giữa mái tóc hỗn loạn của cô Khương có một thứ gì đó nhô lên, lúc này đang chảy ra chất lỏng màu trắng ngà.

Con ngươi Thẩm Thanh Thu chuyển động, tránh thoát bàn tay cô Khương vung tới, ngồi xổm xuống mặt đất sau lưng bà ta, đồng thời hô lên: "Mộ Vũ, đè một cánh tay của bà ta lại."

Tiêu Mộ Vũ cởi áo khoác, lăn một vòng trên đất, áo khoác chuẩn xác quấn lấy tay trái của cô Khương, dùng sức kéo thẳng, đúng vào lúc này, Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay phải của cô Khương, chân trái hung hăng đạp xuống, rắc một tiếng sau đó trực tiếp gãy lìa.

Tiếng gào thét lại vang lên lần nữa, đầu óc Thẩm Thanh Thu đã choáng váng, miễn cưỡng cân bằng cơ thể, cô ấy tiến lên phía trước, cầm dao găm móc vào chỗ nhô lên trên đỉnh đầu cô Khương, hai tay dùng sức chầm chậm rút thứ đó lên.

Đó là một chiếc đinh gỗ dài khoảng 20 xen-ti-mét, bên trên có đầy gai nhọn, thế mà lại là một cành hồng.

Thẩm Thanh Thu đè lại cơn nôn nửa, nhìn một cái rồi ném sang bên, không ngừng thở dốc, sau khi chiếc đinh hoa hồng được rút ra, con quái vật khổng lồ bên dưới đột ngột tắt tiếng. Sau đó chầm chậm quay về hình dạng của người bình thường trong những tiếng kẽo kẹt khiến người ta nhũn người. Cơ thể bị phình to thu nhỏ lại, nhăn thành một nhúm vô cùng đáng sợ buồn nôn.

Thẩm Thanh Thu không nhìn nổi nữa, quay đầu đi tới trước mặt Lão Tang, dao găm sáng loáng trong tay đâm tới trước mặt lão, rồi nói với Lão Tang lúc này khuôn mặt đã vàng vọt như màu đất: "Không giải thích chút sao?"

Đôi môi Lão Tang run rẩy, mở ra đóng lại mấy lần, lão lắc đầu lí nhí nói: "Không thể nói, tôi không thể nói, chúng thoát ra rồi, chúng thoát ra rồi."

Thẩm Thanh Thu thấy Lão Tang đã sắp rối loạn tâm thần, sắc mặt có chút khó coi, mang theo chút hỏi han nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ vừa định lên tiếng, Lão Tang bỗng đẩy Thẩm Thanh Thu ra, đưa tay muốn nắm lấy dao găm. Tiêu Mộ Vũ nhanh tay nhanh mắt, tay trái nắm lấy dao găm trước một bước, khi bàn tay Lão Tang sống chết quờ tới, tay phải hung hăng đánh lên gáy lão, lập tức đánh ngất lão.


Mặt mày Thẩm Thanh Thu sửng sốt, sau đó nhướng mày, biểu cảm ngập vẻ trêu đùa: "Hung dữ vậy sao?"

Tiêu Mộ Vũ ném dao găm cho Thẩm Thanh Thu, đứng dậy nói: "Với trạng thái này lão cũng không nói được gì, hơn nữa trò chơi đã tiến hành tới đây, nếu ông ta nói ra toàn bộ, vậy chẳng phải hết kịch rồi sao."

"Thế hiện tại làm gì đây?" Thẩm Thanh Thu cũng tán thành với lời của Tiêu Mộ Vũ, nhìn Lão Tang một cái.

"Có thứ muốn lão chết, dẫn theo đi, nếu không sợ là 1 kia sắp thành 0 rồi." Câu nói này lại nói ra kết quả.

Thẩm Thanh Thu bất mãn mím môi: "Bắt tôi vác theo một người đàn ông to lớn thế này, không nhân đạo lắm đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn thi thể đã co thành một nhúm: "Bà ta cao hơn 3 mét cô còn có thể quật ngã, một người đàn ông chưa tới mét bảy, không phải chuyện gì to tát."

Thẩm Thanh Thu không tỏ thái độ, thò tay sờ eo Lão Tang, rút ra một chùm chìa khóa tiện tay ném tới phía trước, cũng mặc kệ Tiêu Mộ Vũ có thể bắt được hay không. Sau đó cô ấy đưa tay trái ra, nắm lấy cổ áo Lão Tang, kéo lão như kéo bao tải, đi theo bước chân của Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhận lấy chìa khóa, nghe thấy tiếng động mới quay đầu nhìn một cái, nhìn thấy Lão Tang bị kéo lê trên đất, khóe mắt cô co rút. Nhưng cũng đúng, căn bản Thẩm Thanh Thu không có khả năng sẽ vác lão.

"Đúng rồi, sao cô lại xác định chỉ có một người còn sống, mà lại là Lão Tang?" Thẩm Thanh Thu vẫn chưa trao đổi chuyện này với Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ cũng không quay đầu, chỉ nhàn nhạt nói: "Cô nói với tôi."

"Hả?" Thẩm Thanh Thu ngẩn ra.

"Mười một người trong cô nhi viện này, rõ ràng cô Khương không phải người, chí ít là trong mắt người chơi. Còn tám đứa trẻ kia, thật ra sau trò chơi kia đã có thể đoán ra, tám đứa trẻ tám thế thân, người sống không cần thế thân. Hơn nữa, một cô nhi viện có tám người chết, còn là nhiều người có địa vị như thế, không thể không có ai phát hiện. Trong tình huống này sao có thể giữ lại mấy đứa trẻ ở đây, có ở lại cũng nên để nhân viên chính thức chăm sóc, rõ ràng ở đây không có."

Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Đúng thế, có lẽ mấy người bọn họ cũng biết đám trẻ đều không phải người, vậy Khúc Mộc Hề và Lão Tang thì sao? Cô làm cách nào để xác định?"

"Tôi vừa nói rồi, Lão Tang là cô nói với tôi, khi ở nhà ăn cô phi dao, phản ứng của lão rõ ràng là phản ứng của con người, nếu là ma quỷ thì đã dễ dàng tránh được dao găm của cô. Mà cấp độ quỷ quái trong phó bản này không cao, che giấu thực thể của bản thân cũng không hiếm gặp, nói Lão Tang cố ý ngụy trang tới nỗi tóc bị cắt da chảy máu như thật như thế, thì thật sự không có khả năng. Huống hồ từ lời nói cũng như hành vi của ông ta cũng có thể cảm nhận được ông ta là người sống, ban nãy cô Khương muốn giết ông ta càng chứng thực rằng ông ta vẫn còn sống. Còn về Khúc Mộc Hề... cô nhìn nhận thế nào?"

Thẩm Thanh Thu không để tâm cho lắm, nhún vai: "Đám trẻ kia rất ỷ lại vào cô ta, cộng thêm những tin tức về chị gái xinh đẹp mà đám Chương Dương Phong phát hiện được, người nhiều lần xuất hiện trong chứng cứ quan trọng của trò chơi thì không thể là người qua đường, cho nên đoán được chị gái xinh đẹp là Khúc Mộc Hề, hợp tình hợp lí. Một người phụ nữ trẻ tuổi từ bên ngoài tới tham quan thăm nom đám trẻ trở thành viện trưởng, vốn dĩ đã không hợp lí. Ngoài ra có một điều rất quan trọng, đó là thời gian tử vong của tám người đàn ông, tám đứa trẻ, thậm chí thời gian Khúc Mộc Hề trở thành viện trưởng, thứ tự trước sau của ba vấn đề này, nghĩ thông rồi là hiểu được."

Tiêu Mộ Vũ mỉm cười, quả nhiên Thẩm Thanh Thu luôn có thể nghĩ tới vấn đề giống hệt cô, xác thực chi tiết thời gian mới là điểm mấu chốt.

Một là, tám thi thể kia trở thành bộ dạng kia rõ ràng không phải do con người làm ra, vậy chỉ có thể là ma quỷ, cũng có thể nói là chỉ có thể là có người trong đám Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ trở thành lệ quỷ giết bọn họ.

Hai là, có lẽ đám trẻ đều chết trước tám kẻ cặn bã kia. Vì nếu có đứa trẻ nào chết sau tám người đó, sau khi thoát khỏi vuốt quỷ, nó không thể chết, cũng sẽ không ở lại cô nhi viện.

Đối với Khúc Mộc Hề mà nói, điều này rất thích hợp, một người đang yên đang lành không thể tự dưng chết đi, ngoài ra trừ phi viện trưởng vốn dĩ đã chết, nếu không Khúc Mộc Hề không thể trở thành viện trưởng. Nhưng lại có một nghịch lí, viện trưởng chết rồi, đám trẻ cũng chết rồi, Khúc Mộc Hề trở thành viện trưởng bằng cách nào?

Mà nếu Khúc Mộc Hề chưa chết, một vị khách từ bên ngoài đơn thuần tới thăm lũ trẻ, lại không tham gia vào quá trình bức hại đám trẻ, không có lí do gì bị nhốt ở đây còn tự xưng là viện trưởng.

"Tôi vẫn chưa rõ nguyên nhân cụ thể việc tại sao Khúc Mộc Hề lại cuốn vào chuyện này, nhưng tôi đoán, sau khi cô ta chết đã ở lại cô nhi viện này, cuối cùng mới trở thành viện trưởng trong miệng đám quỷ nhỏ kia." Thẩm Thanh Thu trầm giọng nói.

"Ừm, cho nên đám trẻ kia gọi cô ta là chị mà không phải viện trưởng." Tiêu Mộ Vũ nhìn xung quanh một lượt, cô nhi viện không lớn, động tĩnh lại lớn như thế nhưng không có ai phát hiện, xem ra những người đó căn bản không biết động tĩnh ở nơi này.

"Ngoài ra, tôi từng nói với cô, tôi không nhớ nguyên nhân bản thân vừa vào phó bản đã bị thương, ban nãy tôi nhớ ra rồi, ừm, chính là bà ta. Tôi vừa vào đã bị cô Khương khổng lồ này quăng đi, bị ngã ở chính sân sau này."

Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên: "Vậy có lẽ sân sau có đồ mới đúng." Nhưng nhiệm vụ cấp bách vẫn phải nên quyết từng chuyện một, trước tiên phải đi mở tủ.

Mãi tới khi đi đến cửa phòng Lão Tang, cũng không có bất kì điều gì khác thường. Cuối cùng Thẩm Thanh Thu tận dụng chìa khóa trên người Lão Tang để mở cửa phòng, bọn họ nhìn thấy từng hàng chìa phía bên trên bức tường.

Hình dạng của chìa khóa không giống nhau, bên trên có nét chữ cũ kĩ, trong số đó hai người tìm được chìa khóa mở tòa nhà lớn ngay ở cổng ra vào cô nhi viện, có nhà kho, văn phòng, cuối cùng hai người tìm được chùm chìa khóa của phòng học kia, quả thật bên trong có một chiếc chìa khóa nhỏ.

Tiêu Mộ Vũ nghĩ ngợi giây lát, cuối cùng đưa tay ra lấy chìa khóa tòa nhà kí túc xá, tòa nhà ba tầng, bị thiếu một vài chìa khóa phòng, nhưng lại có chìa khóa phòng tầng ba của đám trẻ.

Thẩm Thanh Thu phát hiện một chiếc khóa kiểu cũ trên tường, hiện tại đã không nhìn thấy, cô ấy chần chừ giây lát, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, cũng đưa tay ra lấy xuống.

Tiêu Mộ Vũ nhìn một cái, lên tiếng nói: "Là chìa khóa cổng sau à?"

"Ừm, có lẽ vậy."

Nhìn Lão Tang có vẻ sắp tỉnh, hôm nay hành động của hai người đã tương đối liều lĩnh, cho nên Tiêu Mộ Vũ không dám hành động sơ suất, vội vàng đóng chặt cửa sắp xếp cho Lão Tang xong xuôi liền lập tức tụ họp với đám Chương Dương Phong.

"Lấy được chưa?"

"Ừm."

Cũng không biết tại sao, trong lòng tất cả mọi người đều vô cùng căng thẳng, Tiêu Mộ Vũ vừa đi vừa vội nói: "Có một chuyện tôi phải nhắc nhở mọi người, Khúc Mộc Hề rất bất thường, nguy hiểm phía sau không phải chỉ là trò chơi Chim trong lồng của tám con búp bê kia nữa."

Đám Hầu Lượng nghe xong, trong lòng đều hỗn loạn, Khúc Mộc Hề khác thường, nhưng bọn họ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cả đoàn người vội vàng quay lại phòng học kia, thử chiếc chìa khóa nhỏ, "cạch", tủ đã mở ra.

Mở tủ ra, bên trong có một chồng bài tập, là đồ đạc đám trẻ để lại.

Một chồng dày, nhìn từ chất liệu có thể thấy một số quyển là gần đây, một số quyển đã từ rất lâu, đếm sơ qua có khoảng 50, 60 quyển, tên họ bên trên đều khác nhau.

"Đây là sách vở của đám trẻ trước kia?" Hoàng Tuấn Phong có chút ngạc nhiên, nhìn vở.

Tám quyển bên trên cùng, là vở của tám bạn nhỏ bọn họ nhìn thấy hiện tại.

Tiêu Mộ Vũ mở quyển đầu tiên, là Tiểu Môi, lật tới trang mới nhất, bên trên có một dòng chữ dùng rất nhiều lực viết ra: Mình rất muốn như hiệp khách trong tiểu thuyết, có một thanh kiếm, có võ nghệ, giết bọn họ!








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện