Chương 65: Cô nhi oán 25
Thẩm Thanh Thu rất dứt khoát nhanh nhẹn từ chối chuyện mời người khác đi xem kịch, Tiêu Mộ Vũ không có cách nào với cô ấy, tự đi gọi mấy người Dương Nhụy, tất cả mọi người cùng nhau xuống dưới tầng.
Từ sau khi hệ thống vá lỗi cho Khúc Mộc Hề và mấy đứa trẻ kia xong, Tiêu Mộ Vũ không nhìn thấy họ nữa, đi từ cầu thang xuống dưới cũng không nghe thấy tiếng động, cô không biết tiếp sau đây Khúc Mộc Hề sẽ làm gì.
Trong câu chuyện này, họ là người bị hại, mà sau khi kết thúc phó bản này, họ sẽ thế nào? Trong đầu Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ mãi, bọn họ cũng đã xuống tới tầng một. Tiêu Mộ Vũ vẫy tay biểu thị nhóm Thẩm Thanh Thu dừng lại, bản thân tự đi qua quan sát.
Lão Tang đã tỉnh, nhưng nhìn dáng vẻ có lẽ mới vừa tỉnh được một lúc. Tiêu Mộ Vũ lại quay lại cầu thang, sau một lúc cân nhắc, mặt mày cô ghét bỏ đưa tay ra, trong lòng bàn tay xuất hiện một tấm mặt nạ da người.
Chất liệu của tấm da người này rất kì quái, khiến ba người Dương Nhụy tái mặt, cái này có chút đáng sợ.
Hít một hơi, Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt lại đeo mặt nạ lên, nhấc chân cất bước ra ngoài trong đôi mắt không hẹn mà gặp đều mở to của bốn người, kết quả suýt chút nữa đụng phải tường.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn bản thân, trong mắt có chút ngạc nhiên, thì ra cách ngụy trang của mặt nạ da người là như thế, không chỉ có hình dáng tương đồng, mà cho dù không phải con người như Khúc Mộc Hề, bản thân giả trang thành Khúc Mộc Hề cũng sẽ có đặc điểm của cô ta.
Tiêu Mộ Vũ giơ tay gõ cửa, Lão Tang xoa cổ mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, lập tức cúi thấp đầu, biểu cảm có chút sợ hãi: "Viện trưởng."
Tiêu Mộ Vũ không biết khi Khúc Mộc Hề và Lão Tang tiếp xúc với nhau sẽ có trạng thái như thế nào, như thật như giả nói: "Có lẽ ông đã rõ tình hình hiện tại, tám thứ súc sinh kia đã triệt để thoát ra ngoài, với ông mà nói chuyện này rất nguy hiểm, ông không muốn chạy trốn sao?"
Không ngoài dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, Lão Tang vô cùng sợ hãi chuyện này, nhưng trong mắt lão còn có nỗi hận và cả áy náy đau khổ nặng nề: "Tôi không chạy trốn, tôi vốn dĩ tội nghiệt nặng nề, chết chưa đền hết tội. Tôi đã nói rồi, tôi ở lại đây chính là muốn đền tội, càng muốn cô và đám trẻ Tiểu Môi có thể an nghỉ. Cô lương thiện như thế, đám trẻ Tiểu Môi vô tội như vậy, không nên ở lại nơi này trở thành yêu ma hại người giống đám cặn bã kia."
Tiêu Mộ Vũ nghe tới thật giả lẫn lộn, ánh mắt cô dịu dàng như Khúc Mộc Hề, chăm chú nhìn Lão Tang, rất lâu sau hỏi một câu: "Ông biết tôi chết thế nào đúng không, ông biết đám trẻ Tiểu Môi chết thế nào đúng không? Ông cảm thấy có thể buông được không?"
Sắc mặt Lão Tang trắng bệch, lùi sau từng bước từng bước, biểu cảm cực kì đau khổ, lão phịch một tiếng quỳ xuống: "Xin lỗi, xin lỗi. Rõ ràng tôi biết viện trưởng là một tên súc sinh, rõ ràng tôi biết những chuyện ghê tởm của ông ta và những người kia đã làm, nhưng tôi lại luôn giả điếc làm ngơ."
"Chúng đều là trẻ con, lớn nhất cũng mới 13 tuổi! Sao ông có thể..." Trong mắt Tiêu Mộ Vũ ngập tràn căm phẫn, ngữ điệu cũng trở nên sắc nhọn.
"Tôi ân hận vì ngay từ đầu đã làm sai, ông ta lấy con trai tôi ra uy hiếp tôi, tôi quá yếu đuối, tôi không dám... Tôi thật sự không ngờ ông ta sẽ hại chết cô, còn vì muốn diệt khẩu mà... mà hại chết đám trẻ Tiểu Môi." Lão Tang nhớ ra chuyện gì đó, ôm mặt khóc to.
"Khóc thì có tác dụng gì, chúng ta đã không còn đường lui nữa. Búp bê hấp thụ quá nhiều oán khí, đã không khống chế được nữa, tám kẻ đã chết kia cũng không chịu yên ổn, bản thân ông đã bị ảnh hưởng rồi, ông không biết sao?" Đại khái những lời này của Tiêu Mộ Vũ quá lí trí, Lão Tang ngẩng đầu lên có chút nghi hoặc nhìn cô, rất lâu sau mới cẩn thận nói: "Cô Khúc, cô... cô khôi phục trí nhớ rồi sao?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong trái tim nhảy lên, Thẩm Thanh Thu đang nghe trộm ở cách đó không xa cũng không nhịn được nhíu mày.
"Sao lại nói vậy?" Tiêu Mộ Vũ thăm dò hỏi ngược lại.
Lão Tang cẩn thận nói: "Kết cục của tám tên kia là vì bọn chúng đáng như thế, nhưng người bên ngoài thì vô tội. Tiểu Môi vẫn là trẻ con, con bé dễ đi sai đường, cô Khúc, cô không phải người cực đoan như thế, ban đầu sau khi báo thù xong, cô còn khuyên Tiểu Môi đừng nên để bị hận thù che mờ lí trí, cuối cùng trở thành lệ quỷ. Nhưng cũng không biết tại sao, sau này cô lại cùng bọn trẻ ở lại nơi này, nhất định không chịu rời đi, còn... còn..."
Lão có chút căng thẳng, như thể không dám nói ra. Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ nhớ ra hành vi khác thường của Lão Tang khi bọn họ vào đây, dường như lão không muốn bọn họ vào trong, còn có ánh mắt cổ quái kia, rõ ràng là đồng cảm.
"Còn giết rất nhiều người qua đường vô tội đúng không?" Tiêu Mộ Vũ nói thay lão. Lão Tang nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong sửng sốt mang theo sợ hãi, phản ứng này đã chứng thực suy đoán của Tiêu Mộ Vũ.
Vì Tiêu Mộ Vũ không rõ chi tiết sự việc, cho nên không thể thăm dò quá sâu, nhưng có một số thông tin vẫn có tác dụng.
Khi Tiêu Mộ Vũ rời đi, Lão Tang đi theo ra ngoài, khàn khàn nói: "Viện trưởng, tôi cứ gọi cô là viện trưởng nhé, cô là người tốt, trong lòng đám trẻ Tiểu Môi cô vô cùng quan trọng, nếu không phải bị oán khí quá sâu từ những con búp bê cô tặng bọn trẻ ảnh hưởng, chúng sẽ không kéo theo cô nhốt chung ở nơi này không được siêu sinh. Cho nên nếu cô tỉnh táo rồi, vậy thì giúp đỡ chúng, cùng chúng an nghỉ đi, cả đời Lão Tang này sẽ ở lại đây bảo vệ mồ mả cho mọi người."
Câu nói của Lão Tang vượt khỏi dự đoán của Tiêu Mộ Vũ, thời gian sử dụng mặt nạ da người có hạn, Tiêu Mộ Vũ bỗng nhớ ra một chuyện, lên tiếng: "Tám kẻ kia thoát ra rồi, không giải quyết chúng, đám trẻ Tiểu Môi sao có thể an nghỉ."
Lão Tang ngây ra, sau đó cúi đầu, khuôn mặt lão càng thêm mơ hồ bên dưới ánh sáng nhạt, rất lâu sau lão lẩm nhẩm: "Vậy thì phải xem đám người kia có thể giải quyết chúng không, qua tối nay sẽ biết."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ nhảy lên, quả nhiên đêm nay lại là một đêm không ngủ.
Đợi khi Tiêu Mộ Vũ quay lại, khuôn mặt của bốn người Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang nặng nề, nhưng sau khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, bốn người đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt kì lạ thống nhất, khiến Tiêu Mộ Vũ lạnh mặt.
Cô cũng lười để ý tới dáng vẻ ấy của bọn họ, chỉ trầm giọng nói: "Tối nay mọi người phải chuẩn bị sẵn, thi thể của tám người kia đang ở trong nhà ăn, liên hệ với lời của Lão Tang, đại khái tối nay bên đó sẽ có hành động khác thường."
"Hành động... hành động khác thường gì? Không phải những khối thịt kia có thể tự chạy ra ngoài chứ?" Hoàng Tuấn Phong tưởng tượng tới nỗi mồm miệng run rẩy, Dương Nhụy nghe xong cũng run lên.
Chương Dương Phong thấy vậy vội vàng ngăn cậu ta: "Đừng nghĩ linh tinh tự dọa mình."
"Quay về đi, tới lúc này rồi đám Khúc Mộc Hề không có động tĩnh gì, có lẽ tối nay cũng không có." Tiêu Mộ Vũ nhắc nhở một câu, ba người còn lại liên tục gật đầu, trong tình huống này ai còn muốn ăn cơm nữa chứ.
Mọi người quay về phòng đóng chặt cửa, Tiêu Mộ Vũ khẽ thở phào một hơi, còn chưa kịp nói gì, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Thẩm Thanh Thu nhích tới chăm chú nhìn mình, biểu cảm có chút cổ quái.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy lạ lùng, lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nói: "Làm gì thế?"
Thẩm Thanh Thu đứng đắn nhìn cô, sau đó nói một câu khiến Tiêu Mộ Vũ câm nín.
"Mau tháo mặt nạ ra, tôi không nhìn được mặt Mộ Vũ nhà tôi, không có cảm giác an toàn."
Người nói chuyện tỏ ra rất hệ trọng, khuôn mặt nghiêm túc, khiến Tiêu Mộ Vũ ước gì có thể cho Thẩm Thanh Thu một đường quyền.
"Đầu tiên, tôi không phải nhà cô, thứ hai tôi không bắt cô nhìn tôi, thứ ba, đi ngủ đi."
Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, sau đó nhíu mày ghét bỏ nhìn bản thân, mặt mày khó xử: "Tôi ra nhiều mồ hôi lắm, muốn tắm rửa. Cô ngửi xem, tôi sắp thối rồi đây này."
Nói xong cô ấy vén tay áo đưa tay trái ra muốn cho Tiêu Mộ Vũ ngửi, Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt quay mặt, vô cùng kiên quyết chặn tay trái của Thẩm Thanh Thu lại, không chút nể nang nói: "Không cần thò tay, ban nãy tôi đã ngửi rồi, hôi lắm."
Thẩm Thanh Thu vốn chỉ cố ý trêu đùa Tiêu Mộ Vũ, nhưng biểu cảm ghét bỏ của Tiêu Mộ Vũ không hề giống như giả vờ, cộng thêm trước đó xác thực cô ấy đã ngã vào lòng Tiêu Mộ Vũ, điều này khiến Thẩm Thanh Thu không nhịn được nghi ngờ bản thân, có phải bản thân thực sự hôi lắm không?
Thế là biểu cảm của Thẩm Thanh Thu khựng lại, rụt tay về cẩn thận ngửi, tuy không thấy thối, nhưng xác thực có chút mồ hôi. Lại nhớ tới khứu giác nhạy bén khác thường của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy nhanh chóng cách xa Tiêu Mộ Vũ một chút.
"Thật sự hôi lắm à? Cô ngửi thấy à? Thế tôi đi tắm đây." Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu có chút lúng túng, không ngừng hít hà. Nói thật lòng, cô ấy vẫn là người phụ nữ rất cầu toàn, lần đầu tiên là cố tình trêu chọc Tiêu Mộ Vũ nên mới tùy tiện như thế, hiện tại, cô ấy tuyệt đối không muốn để đối phương ngửi thấy mùi hôi trên người mình.
Vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ giận dỗi nên mới nói như thế, nhưng nhìn hành động nhanh chóng lùi xa của Thẩm Thanh Thu, vô thức nhớ lại phó bản thứ hai, Thẩm Thanh Thu bị thương đầy người, nhưng lại sợ mùi máu tanh xông vào mũi cô, nên luôn ngồi rất xa, trái tim lại mềm đi.
Nhưng trái tim mềm rồi, mồm miệng Tiêu Mộ Vũ vẫn không tha cho ai, "Cô không sợ đi tắm lại bị đôi mắt kia nhìn à?"
Nói xong Tiêu Mộ Vũ ra ngoài. Không đợi Thẩm Thanh Thu hỏi, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng lên tầng ba.
Thẩm Thanh Thu có chút lo lắng, nơi này kì quái quá thể, thế là đi theo ra ngoài. Nhưng Tiêu Mộ Vũ đã nhanh chóng quay lại, còn bưng theo một chậu nước ấm xuống. Cô cũng mặc kệ Thẩm Thanh Thu đi sau lưng nhìn bản thân, quay đầu chỉ một cái.
"Rửa đi, nếu không thật sự hôi đấy."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ tìm khăn sạch đặt ở một bên, rồi tự nhiên đi làm chuyện của bản thân.
Thẩm Thanh Thu nhìn chậu nước đặt trước mặt một cái, rồi lại nhìn người đang trải giường, trong mắt ngập tràn ý cười, sao người này có thể quanh co, lại còn ngoài lạnh trong nóng vậy chứ?
Toàn thân đổ mồ hôi, xác thực Thẩm Thanh Thu không hề dễ chịu, sau khi lau người, cô ấy có chút mệt mỏi, lên giường từ sớm.
Không biết qua bao lâu, trong phòng đã đen kịt, chỗ bị gãy xương trên tay phải của Thẩm Thanh Thu sưng tấy đau đớn, cảm giác không thích ứng này không ngừng trào ra khỏi xương cốt, khiến cô ấy trằn trọc, không thể yên tĩnh được.
Ngược lại Tiêu Mộ Vũ bên cạnh vẫn luôn yên lặng, khi Thẩm Thanh Thu lật người lần thứ tư, Tiêu Mộ Vũ hỏi một câu: "Đau tay à?"
Thẩm Thanh Thu phủ nhận, nói: "Không, chỉ là không ngủ được. À đúng rồi, lưng cô sao rồi, còn đau không?" Cô ấy vẫn chưa kịp hỏi Tiêu Mộ Vũ, hiện tại nhớ tới động tác quăng Tiêu Mộ Vũ sang một bên của Tiểu Thất, Thẩm Thanh Thu vẫn thấy không vui.
"Không sao."
"Hiện tại cốt truyện của chúng ta đã hoàn thành gần xong rồi, lời của Lão Tang rất có ý nghĩa, nhưng trên thanh tiến độ vẫn còn 15% ẩn số, không biết là gì."
Thẩm Thanh Thu nhìn tiến độ, trang giấy kia đã gần được lấp đầy. Sau khi Tiêu Mộ Vũ lừa Lão Tang nói ra, toàn bộ giới thiệu về nhân vật Lão Tang đã được bổ sung đầy đủ, lão là một nhân vật rất quan trọng, lúc này bọn họ không chỉ được cộng 20 điểm giải đề, mà còn được cộng 15 điểm phụ. Cũng có thể nói là, hiện tại, hai người họ đều đã giành đủ 70 điểm đạt yêu cầu.
Đồng thời Lão Tang tiết lộ thông tin của Khúc Mộc Hề, vừa hay giúp bọn họ hoàn thiện một phần nội dung trong cốt truyện, tức là Khúc Mộc Hề không phải là nhân viên của cô nhi viện Nhân Ái, mà là tình nguyện viên tới cô nhi viện Nhân Ái để chăm nom đám trẻ. Có lẽ cô ta vô tình phát hiện được chuyện viện trưởng ngược đãi xâm hại đám trẻ kia, cuối cùng bị giết chết.
Mà vì tám đứa trẻ nhìn thấy hành vi phạm tội của viện trưởng, trong đó còn xảy ra một số chuyện khác, nên tám đứa trẻ cũng bị giết người diệt khẩu, cuối cùng Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ hóa thành lệ quỷ, giết chết viện trưởng và những người cùng tham gia.
"Có lẽ còn thiếu một vài tình tiết, những thứ chúng ta suy đoán quá nhiều rồi."
Sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, Thẩm Thanh Thu nằm trên giường suy nghĩ, căn phòng cũng yên tĩnh trở lại trong sắc đêm.
Vào lúc bọn họ ngừng nói chuyện, bên ngoài truyền tới một tiếng động rất nhỏ, ban đầu như có như không rất mù mờ, sau đó càng ngày càng rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ nín thở lắng nghe, hiệu quả cách âm của căn phòng này rất tệ, thế là cô có thể đại khái nghe ra âm thanh kia truyền tới từ hành lang, chuẩn xác hơn là truyền tới từ cầu thang. Lúc là tiếng "két" giống như một loại ma sát, khiến người ta rất khó chịu, cảm giác như móng tay rạch lên mặt đất; lúc là âm thanh bí bách của vật thể gì đó đụng lên tường, giống như có người không cẩn thận bị đụng phải.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhấc lên, trong tình huống căng thẳng, lực chú ý tập trung cao độ, thính giác càng trở nên nhạy bén.
Két, két, trong tiếng móng tay ma sát, lại có một âm thanh bí bách vang lên theo tiết tấu, giống như thứ gì đó đang gõ lên sàn theo quy luật, đã rất rõ ràng, Tiêu Mộ Vũ có thể nghe ra, âm thanh khó chịu nặng nề rơi xuống sàn này dừng trước cửa phòng bọn họ.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ đập nhanh tới nỗi khiến lồng ngực đau đớn, quay đầu nhìn sang bên cạnh, Thẩm Thanh Thu đã ngồi dậy, nhìn chằm chằm ra cửa, tay trái đã rút dao găm ra.
Tiếng bước chân vang lên, đúng, là tiếng bước chân! Nó rời khỏi cửa phòng hai người Tiêu Mộ Vũ, đi sang phòng bên cạnh, thế là đồng thời tiếng móng tay ma sát cũng rít sang bên.
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ gần như lập tức nhớ tới câu nói lúc trước của Hoàng Tuấn Phong.
"Không phải những khối thịt kia tự chạy ra ngoài chứ?"
Trong sắc đêm, trên mặt Tiêu Mộ Vũ rịn ra một lớp mồ hôi, tay cũng nắm lấy đèn kéo quân. Cô đã ngửi thấy... ngửi thấy mùi mà Thẩm Thanh Thu từng ra sức ngăn cản cô ngửi, mùi xác thối, chúng thật sự tới rồi!
"Rầm!"
Đột nhiên, trong đêm tối yên lặng như tờ, một tiếng gõ cửa đột nhiên truyền tới, thay vì nói là tiếng gõ cửa, chẳng thà nói là âm thanh đạp cửa.
"Rầm, rầm, rầm!" Tiếng sau mạnh hơn tiếng trước, giống như đang đòi mạng, đây là âm thanh truyền tới từ bên phòng Dương Nhụy và Chương Dương Phong, không khí đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hai người Tiêu Mộ Vũ xuống giường, lúc này tay trái Thẩm Thanh Thu đã ngăn Tiêu Mộ Vũ lại phía sau, đôi mắt hiện lên ánh sáng trong đêm tối.
Đột nhiên, một tia chớp rạch qua, chiếu sáng khung cảnh bên ngoài phòng rõ như ban ngày, ánh sáng rõ ràng lọt qua tất cả cửa kính. Thế là đôi mắt trên cửa kính, không, nên nói là một khuôn mặt, thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Tiêu Mộ Vũ.
Nó đang nhìn chằm chằm hai người Tiêu Mộ Vũ, con ngươi dính lên kính dường như muốn rơi khỏi hốc mắt, khuôn mặt mục rữa lộ xương, vẻ xấu xí ấy toát lên cảm giác buồn nôn khiến người ta không thích ứng, dường như khiến người nhìn muốn ngạt thở.
Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, cứng rắn đè lại nỗi sợ đã nhảy lên cổ họng, tay trái vô thức nắm lấy áo Thẩm Thanh Thu, nắm rất chặt.
Rầm một tiếng, một hàng năm cánh cửa phòng đồng loạt bị đạp đổ, chiếc đầu trước cửa há miệng cười lên. Chớp mắt đã lăn vào phòng Tiêu Mộ Vũ như quả bóng, mùi hôi thối cũng theo đó phả tới.
"Cười chết bà đây! Bẩn mất con mắt tao!" Không đợi chiếc đầu dừng lại, chân phải Thẩm Thanh Thu ra sức đá một cước lên chiếc đầu kia, nó phát ra một tiếng thét, sau đó vọt ra cửa như quả bóng, ra khỏi phòng lăn xuống dưới tầng!
+++++++++++++++++++++
Chương 66: Cô nhi oán 26
Tiêu Mộ Vũ cũng có chút ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu thực sự là một người dũng mãnh.
Trong phòng đã không còn an toàn, thay vì chờ đợi trong căn phong bị bao vây, chẳng thà chủ động phản đòn.
Thế là sau khi chiếc đầu bị đá bay, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều xông ra ngoài. Bên ngoài sấm chớp đùng đoàng, giống như cố tình, khiến Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ được cảnh tượng trước mặt.
Trong phòng Dương Nhụy và Chương Dương Phong, một cánh tay thối rữa cao độ bò nhanh như bay dưới đất, bám riết không tha sau lưng hai người, ép hai bọn họ nhảy lên luồn xuống.
Mà Hoàng Tuấn Phong sau khi gào khóc thảm thiết, mặt mày ngập trong sự sợ hãi vừa lăn vừa bò ra khỏi phòng, khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, khóc lóc nói: "Cứu mạng, cô Thẩm!"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt lạnh tanh bên cạnh, xem ra thực lực của Thẩm Thanh Thu đã khắc sâu vào lòng người, khiến Hoàng Tuấn Phong rõ ràng đang nhìn cô, nhưng lại gọi Thẩm Thanh Thu cứu mạng.
Tiêu Mộ Vũ tập trung tinh thần nhìn qua, nhờ những tia chớp nối tiếp nhau, cô nhìn rõ thứ đuổi theo Hoàng Tuấn Phong là một đôi chân.
Thay vì nói là chân chẳng thà nói là xương dính thịt, cứng nhắc bước qua bên này, tiếng bước chân ban nãy chính là phát ra từ nó.
Một người đàn ông cao to như Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới nỗi chân tay mềm nhũn, sau khi xông ra ngoài liền vứt bỏ cả tự tôn thể diện, rụt người muốn trốn sau lưng Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu quay lại nhìn cậu ta một cái, nhấc chân đá Hoàng Tuấn Phong sang một bên, đồng thời kéo Tiêu Mộ Vũ ra sau lưng, nói: "Ở đây không có chỗ của cậu."
Hoàng Tuấn Phong run lẩy bẩy, vội vàng bò dậy trốn sau lưng Tiêu Mộ Vũ, "Thế tôi trốn ở đây, đợi tôi, đợi tôi dịu lại đã."
Đôi chân kia đã đi tới cửa phòng của Chương Dương Phong và Dương Nhụy, có thể thấy đã sắp áp sát. Đồng thời Chương Dương Phong và Dương Nhụy trong phòng lúc này thực sự bị đuổi theo không chịu được nữa, chạy ra khỏi cửa giống như phát điên.
"Oành!" Lại một tia chớp nữa lóe lên, hai người chuẩn xác đụng phải đôi chân ngang qua kia.
"A!" Dương Nhụy bị dọa tới nỗi suýt chút nữa trụy tim, adrenaline trong thận lại lần nữa tăng cao, cô nàng nhắm mắt hét lên, hung hăng nhấc chân đá tới, trực tiếp đá một chiếc chân kia bay đi đập vào lan can hành lang, rắc một tiếng, chiếc chân kia gãy thành hai mảnh.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ quan sát rõ ràng, vô