Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 35


trước sau


Chương 67: Cô nhi oán 27

Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được nguy hiểm cận kề, nhưng tốc độ này quá nhanh, cô ấy cắn răng tránh đi, nhưng trong lòng đã chuẩn bị lãnh trọn mũi tên kia.

Chỉ là cơn đau đớn trong dự đoán không truyền tới, ngược lại cơ thể ngã vào trong một vòng tay ấm áp. Lại là Tiêu Mộ Vũ chớp mắt xuất hiện ở bên cạnh, kéo cô ấy tránh đi.

"Mộ Vũ, cô sao rồi?" Thẩm Thanh Thu không hề có cảm giác vui mừng, vì cô ấy cảm nhận rõ ràng được Tiêu Mộ Vũ cắn răng nhỏ tiếng hừ lên, còn mũi tên kia chưa bắn lên cửa, vậy chỉ có thể là làm Tiêu Mộ Vũ bị thương.

Đèn kéo quân đã tắt, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra sờ lên cơ thể Tiêu Mộ Vũ, cô ấy sờ thấy một mũi tên lạnh lẽo cứng nhắc trên vai trái của Tiêu Mộ Vũ, còn có chất lỏng dinh dính ấm nóng chảy ra ngoài.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu lập tức biến đổi, cô ấy quay đầu nhìn thi thể lại nhào tới kia, căm phẫn trong mắt đã trào ra.

Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra ngăn cản Thẩm Thanh Thu, hổn hển nói: "Tôi không sao, vẫn chống đỡ được, mau mở cửa." Nói xong tay phải yếu ớt xòe ra cưỡng chế ngăn cản thi thể kia.

Nhân lúc Tiêu Mộ Vũ và thứ quỷ quái kia nới ra một khoảng, từng mũi tên trong tay Chương Dương Phong được kéo căng lực bắn tới.

Hoàng Tuấn Phong thoát khỏi miệng tử thần, vô cùng cảm tạ ơn đức, gậy bóng chày của cậu ta có thuộc tính tích lũy, sau khi tấn công đối phương sẽ làm giảm tốc độ hành động của đối phương, khi Chương Dương Phong bắn tên ghìm chân nó, cậu ta cũng cắn răng xông tới hung hăng đập nó mấy gậy.

Lúc này Dương Nhụy cũng thả rối gỗ tới trước mặt Thẩm Thanh Thu, là vì ngăn cản thi thể kia cản trở Thẩm Thanh Thu mở cửa.

Tuy trong lòng vừa sốt ruột vừa tức giận, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn giữ lí trí, nhiệm vụ cấp bách lúc này là mở cửa.

Tìm chìa khóa trong đêm cũng là một chuyện hết sức khó khăn, Thẩm Thanh Thu dứt khoát nhanh nhẹn rút "Kẻ đánh cắp trái tim" của mình ra đưa cho Dương Nhụy. Ánh sáng dịu dàng tỏa ra của cây nến hỷ màu đỏ rực, thắp sáng cả một khoảng trời, lộ ra ổ khóa.

Thẩm Thanh Thu nhét chìa khóa vào ổ trong tiếng gầm căm phẫn của thi thể, nhưng cô ấy không lập tức mở ra, mà quay đầu hét lên với Tiêu Mộ Vũ: "Mộ Vũ."

Một tiếng gọi tên, Tiêu Mộ Vũ đã hiểu được ý của Thẩm Thanh Thu.

Thẩm Thanh Thu vội vàng nhỏ tiếng nói với Dương Nhụy: "Nắm chặt chìa khóa, tùy cơ hành động! Đợi nó tiến gần thì mở cửa!"

"Được, yên tâm!" Dương Nhụy quyết đoán trả lời, đưa tay ra nắm lấy tay nắm cửa, nắm chặt lấy chìa khóa. Cây nến kia được đặt yên ở một bên cầu thang, trong tình huống căng thẳng này không ai chú ý tới cây nến hỷ ấy.

Mà ở một bên, sau khi Thẩm Thanh Thu lên tiếng, toàn bộ sức lực ma quỷ trên người Tiêu Mộ Vũ mãnh liệt trào ra, hóa thành xúc tua màu đen lũ lượt quấn chặt lấy thi thể kia.

Sau khi hai tay Tiêu Mộ Vũ ra sức kéo, thi thể kia bị trói lại thành một khối ngã từ trên không trung xuống, đập lên cửa nhà vệ sinh.

"Mở cửa!" Đôi mắt Thẩm Thanh Thu sáng quắc, trước khi Tiêu Mộ Vũ hành động còn lớn tiếng quát lên, Dương Nhụy tập trung lực chú ý cao độ, vặn chìa khóa thả lỏng tay, mở cửa, đầu đuôi liền lạc!

Cửa vừa mở ra, một khoảng sáng vàng nhạt từ trong phòng tràn ra ngoài, tám con búp bê đồng loạt đứng trước cửa. Cảnh tượng này đã đủ ghê người, đáng sợ hơn là chiếc đầu của một con búp bê trong số đó rõ ràng chính là Lưu Bái, hai mắt nó mở to, đúng lúc nhìn về phía Dương Nhụy.

Cả cơ thể Dương Nhụy loạng choạng lùi sau mấy bước, bị dọa tới nỗi suýt chút nữa ngất đi.

Lại nhìn thấy thi thể bị rơi vào trong cửa, quờ quạng mười ngón tay hai bàn tay đang phình lên, mãi tới khi vùi vào trong bức tường ở cửa, mạnh mẽ ngăn chặn cơ thể mình ngã vào trong.

Gân xanh trên trán Tiêu Mộ Vũ nổi lên, hai bên giằng co.

Đôi mắt Thẩm Thanh Thu tối sầm, lật con dao găm lại dứt khoát cắt chiếc cổ trên đầu thi thể kia xuống.

Con dao găm của Thẩm Thanh Thu chém sắt như chém bùn, chiếc đầu được ghép lại một cách thô kệch này hoàn toàn không chịu nổi sức lực kinh người của cô ấy, lập tức lăn vào trong, lại bị Thẩm Thanh Thu đã có phòng bị từ trước nhấc chân đạp vào. Phương hướng ấy vô cùng chuẩn xác, bay thẳng tới tay Tiểu Nhị đang đứng ở giữa.

Biểu cảm của Tiểu Nhị lập tức nứt nẻ, hai mắt đỏ máu, há miệng lộ ra một hàm răng nhọn, sống chết nắm lấy đầu nó.

Mấy con búp bê bên cạnh cũng nhốn nháo, tiếng thét trào ra bên ngoài, có vẻ như đã mất lí trí.

"Không thể để chúng ra ngoài!"


Nếu búp bê ra ngoài, những oán linh đỏ ửng mắt vì báo thù này căn bản sẽ không tha cho bọn họ.

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cũng biến đổi, cô ấy nắm lấy cây nến đặt ở một bên, nhét vào trong tay Tiểu Nhị đứng gần mình nhất, nói: "Nhìn tao!"

Sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, biểu cảm dữ tợn của Tiểu Nhị cũng bắt đầu hòa hoãn lại, thậm chí vì lộ ra chút biểu cảm hoang mang nên có chút ngẩn ngơ.

"Kéo nó vào trong thay tao, đây là kẻ thù của bọn mày."

Bên này Tiêu Mộ Vũ cắn răng muốn kéo thi thể vào trong, Hoàng Tuấn Phong và Chương Dương Phong ở một bên liều mạng ngăn cản những con búp bê kia ra ngoài.

Tiêu Mộ Vũ nhìn rõ hành động của Thẩm Thanh Thu, nghĩ tới tác dụng khác của cây nến này – tăng mức độ thiện cảm với một đối tượng. Nhưng thẻ đạo cụ này có một nhắc nhở, chính là thận trọng khi sử dụng, điều này khiến Tiêu Mộ Vũ có chút bất an.

Con búp bê Tiểu Nhị rất để tâm tới Thẩm Thanh Thu, khi sử dụng thẻ đạo cụ này càng làm loại để tâm này trở nên rõ ràng, không đợi nhóm Tiêu Mộ Vũ có hành động tiếp theo, Tiểu Nhị đã nhào tới nắm lấy thi thể kia vào trong tay, mạnh mẽ kéo vào trong.

Thi thể không kháng cự được sức lực ấy, đã bị xé rách, nhưng Tiểu Nhị hoàn toàn không để tâm, xách từng mảnh vào trong ném trên sàn.

Chúng bị phanh thây ở nơi này, đám búp bê nhìn rõ cái chết của chúng, oán khí dành cho chúng nặng hơn bất cứ người nào, lúc này mặc kệ tất cả quây lại xé xác thi thể như một đám sói hoang.

Trong tình huống này, cho dù thi thể kia có thể hồi phục nguyên trạng, cũng không chịu nổi sự cắn xé cường độ cao ấy, tới nỗi không ngừng gào thét. Trong chớp mắt, cả hiện trường chính là bầy quỷ nhảy múa, dọa mấy người bên ngoài không ngừng lùi sau.

Thẩm Thanh Thu vẫn sót lại chút lí trí, nhanh chân tiến lên phía trước muốn đóng cửa lại, đúng vào lúc này, một cánh tay đột nhiên nắm lấy tay trái của Thẩm Thanh Thu, mạnh mẽ kéo cô ấy vào trong.

"A!"

Dương Nhụy sợ hãi hét lên, nhưng phát hiện cơ thể Thẩm Thanh Thu bỗng dưng dừng giữa không trung, sau đó Tiêu Mộ Vũ nhíu mày dùng sức quỷ kéo Thẩm Thanh Thu lại.

Thứ trong phòng kéo lấy Thẩm Thanh Thu chính là Tiểu Nhị, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm của nó có chút ngẩn ra, sau đó ngữ điệu vừa nhanh vừa gấp, nói: "Mày buông ra, cô ấy là của tao, cho dù là mày cũng không thể cướp của tao!"

Những lời này kết hợp cùng biểu cảm sốt ruột của nó, thực sự khiến người ta sởn tóc gáy. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vô cùng căng thẳng, biểu cảm cũng không thể thả lỏng, đôi mắt trầm xuống, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, "Nói bậy nói bạ! Ai nói cô ấy là của mày, buông tay ra cho tao, lập tức!"

Câu nói cuối cùng Tiêu Mộ Vũ gần như nghiến răng quát lên với Tiểu Nhị, dọa Tiểu Nhị run rẩy.

Đám Hoàng Tuấn Phong sớm đã bị dọa tới nhũn chân, cố gắng chống đỡ muốn đi tới giúp đỡ, nhưng bị Tiểu Nhị phát hiện.

Ánh mắt nó nhìn tới, Hoàng Tuấn Phong dường như bị đóng đinh trên sàn không dám động đậy. Nhưng giây tiếp theo một sức lực khổng lồ ập tới, cậu ta hoàn toàn không thể nắm được gậy bóng chày, chỉ đành buông tay.

Cậu ta mở to mắt nhìn gậy bóng chày vút lên cao rồi rơi xuống tay Tiêu Mộ Vũ. Sau đó đối phương căn bản mặc kệ vết thương trên vai trái, cầm gậy bóng chày đập lên mặt Tiểu Nhị.

"Rầm" một tiếng, chiếc gậy kia đánh lún mũi búp bê vào trong, cơ thể nhỏ bé của Tiểu Nhị bay ra xa, Thẩm Thanh Thu mượn lực Tiêu Mộ Vũ kéo mình, nặng nề đóng cửa lại.

Sau khi cửa đóng lại, có một sức mạnh khổng lồ đụng lên cửa, cả cánh cửa kịch liệt rung lên, ngay sau đó lại thêm một phát. Rõ ràng hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đã kích động Tiểu Nhị, nó ở bên trong không ngừng xô lên cửa giống như phát điên, nhưng may mắn là, cánh cửa này có tác dụng giam cầm chúng, mấy phen công kích với lực lớn ấy cũng không phá hỏng cánh cửa.

Đạo cụ nến sử dụng xong lại biến thành một tấm thẻ quay về tay Thẩm Thanh Thu, tiếng xô cửa bên trong phòng cũng ngừng lại, nhưng tiếng gào thét lại rất lâu không ngừng.

Toàn bộ năm người đều ngã ngồi xuống sàn, không ngừng thở dốc.

Thẩm Thanh Thu lần mò trong tối tăm đỡ Tiêu Mộ Vũ dậy, âm thanh sốt ruột: "Nhân lúc thời gian mặt nạ chưa hết thời gian, nhổ tên ra đi."

Lúc này sắc đêm không còn dày đặc như trước đó, tuy không nhìn rõ nhưng vẫn có thể nhìn được bóng dáng hành động của đối phương. Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, cắn răng hít một hơi, khẽ "ừ" một tiếng.

Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ vào phòng, kĩ năng của nến đã mất hiệu quả, nhưng vẫn còn công dụng cơ bản là thắp sáng, với sự giúp đỡ của đám Dương Nhụy, cũng coi như về được tới phòng.

Sắc mặt Hoàng Tuấn Phong trắng bệch, máu thịt trên cổ mơ hồ, bị xác thối kia cắn một cái không phải là chuyện nhỏ, chí ít vết thương cần được xử lí.

"Những thứ kia căn bản đã giải quyết rồi, lên trên lấy nước có lẽ không thành vấn đề, chúng tôi đi xem thử." Dương Nhụy biết cần phải xử lí vết thương cho thành viên bị thương, ban nãy bọn họ đồng sinh cộng tử, chút chuyện này hai người cũng bằng lòng giúp đỡ.

Sau khi lấy hai chậu nước sạch, Thẩm Thanh Thu bảo bọn họ đặt xuống rồi từ chối sự giúp đỡ, nhanh chóng cầm nến quan sát vết thương của Tiêu Mộ Vũ.

Loại vũ khí lạnh cổ đại như thương giáo gì đó, lực sát thương không quá lớn, nhưng trong điều kiện này, cứng rắn rút tên ra cũng là một chuyện rất nguy hiểm. Một khi mất đi sức mạnh của ma quỷ, Tiêu Mộ Vũ chỉ là người bình thường, ngay tới việc cầm máu cũng rất tốn sức, cho nên Thẩm Thanh Thu không dám chậm trễ thời gian.

Đưa tay nhanh chóng xé áo ra, Thẩm Thanh Thu xé một miếng vải gấp lại đưa cho Tiêu Mộ Vũ, biểu thị cô ngậm lấy.

Trên mặt Tiêu Mộ Vũ toàn là mồ hôi, đôi môi trắng bệch, nhìn thấy miếng vải đưa tới trước mặt liền ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, cuối cùng vẫn hé miệng ngậm lấy.

Vừa mới ngậm vải, sau lưng truyền tới cơn đau kịch liệt, hoàn toàn không cho cô thời gian chuẩn bị, Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt kêu lên, nhanh chóng không chống đỡ được ngã xuống.

Thẩm Thanh Thu nhích vai tới để Tiêu Mộ Vũ dựa vào lòng mình, tay trái nhanh chóng xé băng gạc đã chuẩn bị sẵn sàng ra, ấn lên vết thương, máu thấm ra ngoài lập tức ướt sũng băng.

Lúc này Thẩm Thanh Thu cảm thấy vô cùng may mắn vì mang theo băng gạc có được trong phó bản thứ hai.

"Mộ Vũ, nhanh cầm máu." Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu rất nhanh, mang theo sự căng thẳng khó lòng khống chế, nhỏ tiếng nói.

Tiêu Mộ Vũ đau tới nỗi sắp ngất đi, miễn cưỡng lợi dụng sức mạnh của ma quỷ để cầm máu, dựa vào lòng Thẩm Thanh Thu không ngừng thở dốc.

Hiểu được nỗi đau của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không lên tiếng cũng không cử động, chỉ đè vết thương cho Tiêu Mộ Vũ. Cô ấy cúi đầu, ánh mắt mù mờ không rõ, cảm giác bức bối không ngừng va chạm vào lồng ngực, khiến trái tim vừa khó chịu vừa đau đớn, không diễn tả được là tức giận hay buồn bã, cô ấy rất không thoải mái.

Nhìn tấm lưng loang lổ vết máu của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu trúc trắc nói: "Bảo cô lo chuyện bao đồng à, khiến bản thân biến thành bộ dạng này."

Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ đang nhịn đau, nghe thấy câu nói của Thẩm Thanh Thu, thực sự sắp tức cười, cô hít một hơi quay đầu lại liền nhìn thấy khuôn mặt vừa trầm ngâm vừa bức bối của Thẩm Thanh Thu, đối phương đang mím chặt môi, có thể dễ dàng nhận ra sự buồn bực trong mắt.

Thế là Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ quay đầu về, âm thanh lộ ra chút yếu ớt, hờ hững nói: "Tôi đang hối hận đây này, nên để cô bị đâm xuyên tim mới đúng."

Nói xong ánh sáng trước mắt tối lại, là Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay áo sạch khẽ khàng lau mồ hôi cho cô, động tác này khác một trời một vực với động tác cầm dao găm chém người của cô ấy, mỗi một động tác đều toát lên vẻ dịu dàng, đồng thời Thẩm Thanh Thu lại trúc trắc lên tiếng: "Cho dù tôi có bị đâm xuyên tim cũng dễ chịu hơn nhìn cô như thế này."

Không phải những lời đùa giỡn cố ý pha trò, mà mang theo ủ rũ, vô thức buột miệng nói ra, nói xong động tác của Thẩm Thanh Thu cũng khựng lại, nhất thời có chút im lặng.

Rất nhanh sau đó Thẩm Thanh Thu rụt tay về, tay trái đè lên vết thương thay cho khuỷu tay phải.

Sau đó cô ấy mới nhỏ tiếng nói bên tai Tiêu Mộ Vũ: "Nhịn thêm chút nữa, phải băng bó vết thương." Thẩm Thanh Thu chỉ có một tay, hành động rất bất tiện, Tiêu Mộ Vũ cũng bị thương, không thể cử động mạnh, thế là tay trái Thẩm Thanh Thu đè lên vết thương, đợi Tiêu Mộ Vũ cởi áo.

Tiêu Mộ Vũ chần chừ giây lát, nhưng lúc này cũng không còn cách nào khác, chỉ đành chậm chạp cởi cúc áo.

Đúng vào lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, âm thanh của Dương Nhụy từ bên ngoài truyền tới: "Cô Thẩm, cô Tiêu thế nào rồi, có cần tôi giúp không?"

Giúp đỡ là tốt nhất, nhưng Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ đã cởi ba cúc áo, lạnh lùng nhanh chóng nói: "Cô ấy vẫn ổn, không cần giúp."

Nói xong cô ấy và Tiêu Mộ Vũ mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, điều này khiến Thẩm Thanh Thu mất tự nhiên. Thật ra Thẩm Thanh Thu có chút khó hiểu, nhưng cô ấy không muốn Dương Nhụy vào phòng quấn băng thay Tiêu Mộ Vũ.

"Vậy... vậy được, hai cô nghỉ ngơi đi." Dương Nhụy bị cấm cửa, chỉ đành quay về phòng.

Tiêu Mộ Vũ bất đắc dĩ cởi cúc áo, để Thẩm Thanh Thu cẩn thận lột áo ra cho mình.

Một cánh tay đang treo lên không thể dùng quá nhiều sức, tay còn lại phải đè lên vết thương, chỉ số độ khó của thao tác này tương đối lớn, cũng vô cùng chậm.

Lúc này Tiêu Mộ Vũ chỉ mặc một chiếc áo lót, ban nãy khuôn mặt Khúc Mộc Hề đã biến mất, cô đã hồi phục dáng vẻ vốn dĩ, ánh nến nhàn nhạt không che được cơ thể trắng trẻo mịn màng, tự mang theo vẻ thanh nhã.

Có thứ gì Thẩm Thanh Thu chưa từng thấy? Tự nhận bản thân da mặt dày như tường thành, nhưng chỉ thay áo cho Tiêu Mộ Vũ, một người cũng là nữ giới như bản thân, cô ấy lại cảm thấy có chút chật vật, đôi mắt mất tự nhiên nhìn lên trên rồi lại vội vã dịch chuyển, hệt như một kẻ ngốc.

Cuối cùng cũng xử lí xong, Thẩm Thanh Thu đổ mồ hôi toàn thân.

Mất đi tác dụng đặc biệt của tấm da người, tinh thần Tiêu Mộ Vũ tệ đi rất nhiều, sắc môi trắng bệch không có chút màu máu, điều này khiến ngũ quan vốn dĩ dịu dàng tinh tế của cô nhìn có vẻ càng thêm yếu ớt, sự lạnh lùng bình thường cũng ẩn trong yếu ớt, khiến Thẩm Thanh Thu cảm thấy tim mình có chút đau.


Loại cảm xúc này không ngừng chuyển động trong tim kể từ sau khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ bị thương vì cứu bản thân, khiến Thẩm Thanh Thu rất hoang mang. Đợi sau khi Tiêu Mộ Vũ đi ngủ, Thẩm Thanh Thu liền ở bên cạnh yên lặng ngắm nhìn đối phương, ánh mắt hoảng hốt lại ảm đạm.

Không nên, cô ấy là người chuyên nghiệp, cũng tự nhận bản thân rất tỉnh táo lí trí, rõ ràng cô ấy biết mình đang làm gì, nên làm gì. Hỉ nộ ái ố của cô ấy, quan tâm ân cần của cô ấy đều là bày ra cho người khác xem, không phải là cảm xúc chân thực của cô ấy.

Trước giờ Thẩm Thanh Thu biết rõ bản thân đang ngụy trang, thậm chí lúc này cũng biết rõ, những cảm xúc hiện tại của bản thân, là thật!

Thẩm Thanh Thu ghét có người làm tổn thương Tiêu Mộ Vũ, càng không thể chịu được Tiêu Mộ Vũ bị thương, tại sao loại cảm xúc dung tục nhàm chán này lại xuất hiện trên người cô ấy?

Thẩm Thanh Thu híp mắt, cúi người nhích lại gần Tiêu Mộ Vũ, con ngươi màu xám dần dần trở nên lạnh lẽo, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.

Cô ấy có chút hài lòng, như thế mới đúng.

+++++++++++++++++++

Chương 68: Cô nhi oán 28

Thẩm Thanh Thu tự nhận bản thân đã xây dựng tâm lí đủ tốt, nhưng trên thực tế tối hôm nay cô ấy không có cách nào ngủ được, nguyên nhân không điều gì khác ngoài việc không yên tâm về Tiêu Mộ Vũ.

Mũi tên kia bắn rất sâu, lại ở trong hoàn cảnh không có thuốc thang, đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói thực sự là một chuyện cực kì nguy hiểm, chỉ riêng việc vết thương nhiễm trùng đã đủ lấy mạng.

Lần thứ năm tỉnh lại, Thẩm Thanh Thu lại lần nữa nói với bản thân, cô ấy chỉ đang làm nhiệm vụ, cô ấy biểu hiện để tâm tới Tiêu Mộ Vũ như thế, chắc chắn là do bản thân không thể thoải mái tự nhiên nghỉ ngơi sau khi đối phương vì cứu bản thân, thức dậy xem xét tình hình là chuyện rất bình thường.

Động tác còn nhanh hơn suy nghĩ của Thẩm Thanh Thu, đợi cô ấy nghĩ xong đã phát hiện bản thân đứng trước giường Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra sờ trán cô.

Nhiệt độ bất thường trong lòng bàn tay khiến Thẩm Thanh Thu biến sắc, ấn đường nhíu chặt lại.

Tối nay Tiêu Mộ Vũ cũng không ngủ ngon, sự giày vò từ vết thương căn bản khiến cô không cách nào ngủ sâu, cộng thêm việc Thẩm Thanh Thu cứ sờ chỗ nọ mó chỗ kia trên trán trên mặt trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, khiến Tiêu Mộ Vũ không còn tâm trạng ngủ một giấc hẳn hoi.

Khi lần nữa cảm nhận được cảm giác lành lạnh mềm mại phủ lên trán, Tiêu Mộ Vũ mở mắt, lọt vào mắt chính là ấn đường nhíu chặt tới nỗi có thể kẹp chết ruồi của Thẩm Thanh Thu, trái tim như thể bị một chiếc lông vũ khẽ khàng cọ qua, mang theo chút ngứa ngáy.

Trời đã sáng, Tiêu Mộ Vũ ho một tiếng. Cả tối không uống nước khiến mồm miệng cô khô khốc, cô có thể cảm nhận được bản thân nóng rực, vết thương sưng vù nóng bỏng, thấp thoáng cơn đau.

Miễn cưỡng chống người, Tiêu Mộ Vũ muốn ngồi dậy, Thẩm Thanh

Thu vội vàng đưa tay ra đỡ cô, ngữ điệu có chút lo lắng: "Cô sốt rồi, cảm giác thế nào, có phải khó chịu lắm không?"

Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ uể oải, nhỏ tiếng ừm, "Có lẽ là vết thương bị viêm rồi, cơ thể có chút mệt mỏi, nhưng vẫn chống đỡ được."

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ ngồi bên mép giường, liền ngồi xổm xuống lấy giày tới cho Tiêu Mộ Vũ, tay trái cầm giày chuẩn bị xỏ lên chân giúp cô.

Tiêu Mộ Vũ vội dịch chuyển chân, nhỏ tiếng nói: "Cô không cần làm vậy, tôi... tôi tự đi được."

Thẩm Thanh Thu ngồi xổm, ngửa đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái rồi lại cúi đầu nói: "Cô bị thương vai trái, mất cả buổi tối vết thương mới vừa đóng vảy, khom lưng giơ tay sẽ ảnh hưởng tới vết thương. Cô chỉ là người bình thường, vết thương do mũi tên tạo ra, cô chịu không nổi đâu."

Nói xong sắc mặt Thẩm Thanh Thu càng khó coi, ngữ điệu cũng càng ngày càng bức bối. Cô ấy cũng chỉ có thể cử động tay trái, thế là giữ lấy bàn chân của Tiêu Mộ Vũ đặt lên đùi mình, sau đó dùng tay trái trúc trắc xỏ giày cho cô.

Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu nắm lấy bàn chân, biểu cảm có chút mất tự nhiên, thế là khẽ quay đầu đi, nhỏ tiếng nói: "Không phải cô cũng là người bình thường à? Bị người ta mạnh mẽ bẻ gãy tay, cô có chịu được không?"

Động tác xỏ giày giúp Tiêu Mộ Vũ của Thẩm Thanh Thu khựng lại, rất lâu sau mới ngẩng đầu cười với Tiêu Mộ Vũ, ngữ điệu lại hồi phục dáng vẻ cợt nhả trước kia, "Nên là Mộ Vũ đang đau lòng tôi đúng không?"

Hô hấp của Tiêu Mộ Vũ ngừng lại, xấu xa trợn mắt với cô ấy, "Đau lòng cô cái gì? Đau lòng một cánh tay của cô chém người không đủ cay độc à?"

Nói xong Tiêu Mộ Vũ thu chân về miễn cưỡng đứng dậy, Thẩm Thanh Thu cẩn thận đỡ cô: "Chậm thôi."

Nhìn cơ thể Tiêu Mộ Vũ rất yếu ớt, đi đứng có chút loạng choạng. Thẩm Thanh Thu hít một hơi, có chút phức tạp nói: "Tại sao lại chặn tên cho tôi, trong thế giới này, bị thương rất có khả năng đồng nghĩa với mất mạng."

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, Thẩm Thanh Thu nói đúng, người không vì mình trời chu đất diệt. Hơn nữa tuy cô và Thẩm Thanh Thu là đồng đội, nhưng cũng còn xa mới tới bước nhảy vào nước sôi lửa bỏng giúp đối phương. Đổi cách nói khác, thân là đồng đội ra tay cứu Thẩm Thanh Thu cũng không có gì lạ, cách tốt nhất tối hôm qua chính là đẩy Thẩm Thanh Thu ra.

Chỉ là với tốc độ mũi tên tối qua, Thẩm Thanh Thu không thể nào tránh được mà hoàn hảo không tổn thất, cho nên Tiêu Mộ Vũ lựa chọn nhanh chóng chạy tới kéo Thẩm Thanh Thu tránh đi, đổi cách nói khác chính là chặn mũi tên kia thay Thẩm Thanh Thu. Đây không phải quyết định được Tiêu Mộ Vũ đưa ra, mà gần như là phản ứng trong chớp mắt của cơ thể khi chưa thông qua đại não.

Sau khi hai người ra ngoài, Chương Dương Phong, Dương Nhụy và cả Hoàng Tuấn Phong đều đã dậy, sắc mặt ba người không được tốt, có thể dễ dàng nhận ra mệt mỏi trên khuôn mặt, nhưng người có sắc mặt tệ nhất trong số bọn họ, vẫn là Tiêu Mộ Vũ.

Dương Nhụy nhìn thấy bộ dạng Tiêu Mộ Vũ, lo lắng cũng hiện lên trên mặt, cô nàng đánh giá Tiêu Mộ Vũ, hỏi: "Cô Tiêu, cô vẫn ổn chứ?"

Trên mặt Tiêu Mộ Vũ không có lấy một tia máu, đôi môi trắng bệch khô khốc nứt nẻ, trên mặt là trạng thái bệnh tật yếu ớt. Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Vẫn kiên trì được, mấy người Khúc Mộc Hề nên xuất hiện rồi, cốt truyện đã gần hết, chỉ cần làm rõ một số chi tiết còn lại, chúng ta có thể vượt ải rồi."

Dương Nhụy gật đầu, hiện tại điểm số của cô nàng đã là 72 điểm, bọn họ đoán đúng hung thủ được cộng 20 điểm, hôm qua sau khi trò chơi của tám con búp bê kết thúc cô nàng tìm được mối quan hệ tương ứng của năm người khác, được cộng 5 điểm, tối qua giải quyết thi thể kia được cộng 15 điểm. Nhưng Chương Dương Phong chỉ được 54 điểm, Hoàng Tuấn Phong cũng mới được 50 điểm, vẫn phải tiếp tục tìm kiếm manh mối để giành điểm.

"Vậy chúng ta trực tiếp đi tìm đám Khúc Mộc Hề, hay là đi tìm manh mối khác?" Hoàng Tuấn Phong quấn vải trắng trên cổ, tinh thần cũng không được tốt, tối qua cậu ta đã bị kích thích quá mạnh.

"Họ sẽ tới tìm chúng ta, vẫn nên tới một nơi này quan sát trước đã, có lẽ các vị cũng có thể giành thêm chút điểm." Tiêu Mộ Vũ chầm chậm nói xong rồi nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, chỉ đưa tay ra đỡ cô, nhỏ tiếng nói: "Cẩn thận dưới chân, đi chậm thôi."

Ngoại trừ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, những người khác đều không biết còn có cổng sau, đương nhiên có chút khó hiểu. Mãi tới khi nhìn cánh cổng bị khóa kia, ba người mới hiểu ra đây là nơi nào.

Mặt mày Dương Nhụy sửng sốt, ngây ra nói: "Sao ở đây lại có một cánh cổng, thế mà trước đó chúng ta lại không nhìn thấy?"

"Đừng nói gì vội, mở cổng vào trong xem thử đi." Thẩm Thanh Thu không muốn chậm trễ quá lâu, trực tiếp lấy chìa khóa ra.

Sau khi lấy khóa mở cổng, chiếc cổng gỉ sét lâu ngày két một tiếng rồi mở ra, sau đó đung đưa đụng vào hai bên tường bao rồi khẽ bật lên mấy cái.

Cả đoàn người đi vào bên trong, sau cánh cổng rộng mở chính là một con đường nhỏ. Con đường nhỏ dẫn tới một rừng cây nhỏ vắng lặng, sáng sớm ở cô nhi viện không có mưa, thậm chí có một loại cảm giác trời quang sau ngày mưa, cho nên sắc trời vô cùng sáng tỏ, nhưng rừng cây này lại tối tăm ngoài dự đoán.

Hoàng Tuấn Phong run lên một cái, lẩy bà lẩy bẩy nói: "Sao ở đây lại kì quái thế, âm u đáng sợ, có chút dọa người."

Âm thanh của cậu ta vừa dứt, "quác... quác", đột nhiên một loạt tiếng chim khàn khàn vang lên trong rừng cây tĩnh lặng, dọa Hoàng Tuấn Phong lập tức co ro, Dương Nhụy cũng không khống chế được vội vàng vỗ ngực.

Thẩm Thanh Thu cũng giật mình, một lát sau âm thanh của Tiêu Mộ Vũ bên cạnh có chút khẽ khàng vang lên: "Là quạ."

"Quạ? Lẽ nào thịt quạ kia..." Chương Dương Phong lập tức phản ứng lại, như người vừa tỉnh khỏi cơn mơ nói: "Quạ thích ăn xác thối, trong nhà ăn có nhiều quạ như thế chắc chắn không thể vô duyên vô cớ xuất hiện, vậy có phải có nghĩa là gần cô nhi viện có quạ, hơn nữa còn có chỗ khiến chúng sống rất thoải mái hay không?"

Chương Dương Phong nói xong đi lên phía trước mấy bước, chỉ nghe thấy những âm thanh xào xạc vang lên từ trong rừng cây, âm thanh vỗ cánh cực lớn kèm theo tiếng kêu thô kệch "quác quác" của quạ cũng truyền tới.

Chỉ thấy một bầy quạ giống như một đám mây đen nhanh chóng bay về phía nhóm Tiêu Mộ Vũ, vô cùng hung hăng.

Đám Hoàng Tuấn Phong bị dọa tới nỗi vội vàng ôm đầu ngồi xuống, tay trái Thẩm Thanh Thu đè đầu Tiêu Mộ Vũ vào lòng mình, quay người bảo vệ chặt chẽ.

Đám quạ kia không hề công kích bọn họ, chỉ lướt qua đám người, chớp mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mấy chiếc lông rụng rơi trên đất.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác quan sát xung quanh, mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ trong lòng khẽ đẩy một cái, cô ấy mới nhanh chóng buông tay, cúi đầu xuống, trong mắt lại là vẻ dịu dàng cùng lo lắng trong vô thức: "Không chạm vào vết thương chứ?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu.

Ba người đứng lên khỏi mặt đất quay sang nhìn nhau, Dương Nhụy không nhịn được chọc Chương Dương Phong một cái, "Anh nhìn người ta xem."

Chương Dương Phong ngớ ra, có chút tủi thân. Ban nãy anh cũng kéo Dương Nhụy ngồi xuống biết không hả? Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cũng đâu phải người yêu.

Sau khi quạ bay đi, năm người cẩn thận đi tới, sau đó toàn bộ đều ngây ra.

Đây là một bãi tha ma!

Mấy ngày mưa to liên tiếp tạo ra vô số rãnh nước trên mặt đất, có mấy chiếc xương trắng lộ ra khỏi bùn lầy, thậm chí còn có mấy chiếc đầu lâu, hốc mắt trống rỗng nhìn chằm chằm năm người đang tiến tới.


Dương Nhụy nhìn tới nỗi trái tim thắt lại, không nhịn được nắm lấy cánh tay Chương Dương Phong: "Những người chôn ở đây đều là..."

Bên kia Thẩm Thanh Thu dặn Tiêu Mộ Vũ đứng ở một bên đừng hành động lung tung, rồi đi tới quan sát. Đi được hơn hai chục bước, cô ấy phát hiện phía trước có một đống mồ mả, không giống những thi thể bị tùy tiện vứt bừa bãi xung quanh, rõ ràng những ngôi mộ này có người dọn dẹp, hơn nữa còn có người lấy thanh gỗ làm bia mộ. Từng cái tên bên trên, Tiểu Môi, Tiểu Kiều, đã khắc sâu vào trong đầu Thẩm Thanh Thu trong ba ngày ngắn ngủi, thậm chí dáng vẻ của chúng cũng vô cùng chân thực.

Thẩm Thanh Thu nhìn một vòng, quay người nói: "Tìm được rồi, mộ của Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ kia."

Hoàng Tuấn Phong vội vàng nhảy mấy bước tới, mà Tiêu Mộ Vũ nghe xong, cũng nhấc chân chầm chậm đi tới.

Xác thực là mộ của đám Khúc Mộc Hề, chỉ là ngoại trừ mộ của Khúc Mộc Hề, mộ của tám đứa trẻ đều bị đào lên.

"Ai thất đức đào mộ của chúng lên thế, theo lí mà nói có lẽ Lão Tang sẽ bảo vệ những ngôi mộ này." Hoàng Tuấn Phong sửng sốt nói.

"Không phải bị đào, là thứ bên trong tự bật mồ ra ngoài." Một câu nói của Tiêu Mộ Vũ vạch trần sự thực.

"Hả?"

"Vết tích hỗn loạn từ bùn đất không phải bị người ta đào lên, ngược lại giống như có thứ gì đó chui từ bên trong ra, cậu nhìn lỗ hổng này đi, bốn phía đều tích đất." Chương Dương Phong ngồi xổm xuống quan sát, giải thích.

"Đào lên." Thẩm Thanh Thu nhìn đám Hoàng Tuấn Phong, ngắn gọn súc tích lên tiếng.

Mặt mày Hoàng Tuấn Phong chấn động chỉ vào bản thân: "Cô bảo tôi đào mộ?"

Thẩm Thanh Thu lườm cậu ta một cái, lạnh lùng nói: "Sao thế? Có vấn đề gì không?"

"Làm vậy thì thất đức quá." Đương nhiên Hoàng Tuấn Phong biết Thẩm Thanh Thu nói như thế chắc chắn là có nguyên nhân, chỉ là mồm miệng ngứa ngáy, nhất định phải chõ mồm.

Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, nhìn tay phải của bản thân: "Nếu không phải tay tôi không tiện, đừng nói là mộ, đầu lâu xương sọ tôi cũng xới tung lên."

Hoàng Tuấn Phong không cho rằng Thẩm Thanh Thu nói đùa, cậu ta và Chương Dương Phong tốn rất nhiều thời gian tìm công cụ mới đào được mộ của mấy đứa trẻ Tiểu Môi.

Thi thể được người ta gom lại bên trong, quan tài rất đơn giản, chỉ dài hơn một mét, nắp từng chiếc quan tài đều bị cạy ra, lộ ra hài cốt bên trong, đều đã mục ruỗng.

Nhìn từng bộ hài cốt trẻ con mục rữa lộ ra xương trắng, nhất thời bọn họ khó lòng liên hệ được tám đứa trẻ vui vẻ chạy nhảy với một đống xương trắng này lại với nhau.

Dương Nhụy sợ hãi, nhưng càng buồn bã, rất lâu sau mới nghiến răng: "Nếu không có đám súc sinh kia, có lẽ chúng vẫn còn sống, cùng nhau ăn uống học tập vui đùa, thích búp bê của mình."

"Đám súc sinh kia chết thật là nhẹ nhàng, buồn nôn quá đi mất." Mặt mày Hoàng Tuấn Phong căm ghét phẫn nộ.

"Cho nên thứ mở quan tài bò ra khỏi mộ là búp bê của chúng?" Dương Nhụy nhớ ra.

"Đúng thế."

"A a a!" Đột nhiên Hoàng Tuấn Phong khóc lóc thảm thiết gào lên, hai mắt trừng lên như muốn lồi ra, ngón tay chỉ vào nhóm người phía sau, ngoại trừ kêu gào cũng không nói được lời nào.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đồng loạt quay người, sau lưng họ, Khúc Mộc Hề và tám đứa trẻ Tiểu Môi đang đứng ở đó, mặt không cảm xúc nhìn bọn họ.

Sắc mặt chín người trắng bệch, hai mắt tím tái, xác thực dáng vẻ rất đáng sợ.

"Các người đã biết hết rồi?" Khúc Mộc Hề lạnh lẽo nói.

Tay trái Thẩm Thanh Thu đã lấy ra dao găm, mặt mày ngưng trệ nhìn họ.

Tiêu Mộ Vũ không nhìn Khúc Mộc Hề, mà ánh mắt nhìn lên người Tiểu Môi, dịu dàng nói: "Đúng thế, chúng tôi đã biết cả rồi. Tối qua thi thể trong nhà bếp đã tới tìm chúng tôi."

Sắc mặt của Tiểu Môi lập tức biến đổi, nhưng vẫn không nói một lời.

Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không để ý tới Khúc Mộc Hề, chỉ nói với Tiểu Môi: "Chúng tôi đã giải quyết nó, nhốt thứ buồn nôn ấy vào nhà vệ sinh. Dù sao chúng đã chết ở đó, thì nên chết cho triệt để."

"Cô nhìn thấy cảnh tượng bên trong rồi đúng không, còn cả thi thể của chúng, không cảm thấy chúng tôi tàn nhẫn sao?" Người lên tiếng vẫn là Khúc Mộc Hề.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lần lượt lướt qua tám đứa trẻ, ánh mắt buồn bã, cô lắc đầu: "Chúng phải chết là đúng người đúng tội, chỉ là chúng tôi rất xin lỗi, chuyện này không nên để các em làm, càng không nên để các em gặp phải chuyện như thế. Các em vẫn còn là trẻ con, người lớn vốn nên che chở cho các em trưởng thành, kết quả thì lại không. Những đứa trẻ bị vứt bỏ như các em khó khăn lắm mới có một gia đình, nhưng lại không được bảo vệ, thậm chí, người bảo vệ các em lại có kết cục như thế."

Biểu cảm của Tiểu Môi bắt đầu có vết nứt, trong con ngươi đen đặc trào ra nước mắt, quỷ rơi nước mắt, đó là loại đau khổ tới cùng cực. Nhưng rất nhanh sau đó nó lại bắt đầu trở nên dữ tợn. Lần này Khúc Mộc Hề không lên tiếng, mà Tiểu Môi nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ không cho chúng tôi công bằng, chúng tôi phải tự tìm công bằng, rõ ràng chúng tôi nghe lời như thế ngoan ngoãn như thế, ông ta bảo chúng tôi làm gì chúng tôi đều làm đấy. Ông ta không vui thì đánh chúng tôi, mắng chúng tôi, chúng tôi cũng không oán thán, là ông ta cho chúng tôi có chỗ ngủ, có chỗ ăn cơm."

"Nhưng ông ta quá xấu xa, quá xấu xa, bắt nạt Tiểu Kiểu. Chỉ vì Tiểu Kiều ngốc nghếch không biết gì, nên không ngừng lừa gạt ức hiếp nó. Không chỉ có ông ta, còn cả đám người kia, chúng ghê tởm như thế, đều đáng chết, đều đáng chết!"

Tiểu Môi đã vượt khỏi căm phẫn, sự tàn bạo trên người tỏa ra xung quanh, cơn gió điên cuồng nổi lên trong rừng cây, nhìn rất đáng sợ.

"Tôi biết, cho nên em đã cầu nguyện thay em ấy, muốn em ấy trở nên thông minh hơn, đúng không?" Những người trước mắt vừa sửng sốt vừa sợ hãi, Thẩm Thanh Thu vẫn luôn đề phòng chuyện bất ngờ, chỉ có một mình Tiêu Mộ Vũ nhìn thẳng vào mắt Tiểu Môi, nói chuyện với nó.

Câu nói này an ủi Tiểu Môi một cách kì lạ, gió chầm chậm bình thường lại, biểu cảm của Tiểu Môi xót xa, quay đầu nhìn Tiểu Kiều đơ ra như gỗ.

"Kẻ ngốc tuy ngốc nhưng nó cũng là con người, nó cũng biết sợ, cũng biết đau, nhưng không biết trốn, không biết nói."

"Tiểu Môi là một đứa trẻ tốt."

"Vậy tôi xé xác tám tên cặn bã kia, tôi có còn là đứa trẻ tốt nữa không?" Đột nhiên nó hung dữ ngắt lời Tiêu Mộ Vũ, nhanh chóng bay tới trước mặt Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu muốn ra tay nhưng bị Tiêu Mô Vũ đè lại.

Tóc dài của Tiểu Môi nhảy múa trong gió, đôi mắt không có lòng trắng gần như dính lên mặt Tiêu Mộ Vũ, dọa Dương Nhụy bên cạnh nhũn cả chân.

"Có."

"Cô nói dối!" Tiểu Môi tức giận hét lên, ước gì có thể xé xác người trước mặt, nhưng câu nói của Tiêu Mộ Vũ khiến nó bỗng ngây ra.

"Vì tôi cũng từng làm như thế, không có ai giúp đỡ, vậy thì tự giải quyết!"








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện