Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 42


trước sau


Chương 81: Ban 7 chết chóc 5

Vì trường cấp ba Viễn Ninh yêu cầu học sinh ở kí túc xá, giáo viên phải trông coi tiết tự học buổi tối và kiểm tra phòng kí túc xá, đương nhiên Tô Cẩn cũng không ngoại lệ.

Trên đường đi, tốc độ của Tiêu Mộ Vũ nhanh hơn bình thường rất nhiều, nếu không phải không rõ vị trí cụ thể, thì sớm đã một mình đi xa.

Vừa đi cô vừa hỏi Tô Cẩn, "Rốt cuộc cô ấy làm sao? Đã xảy ra chuyện gì thế?"

Tô Cẩn sớm biết quan hệ của hai người không bình thường, cũng không vòng vo tam quốc: "Tôi cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nửa tiếng trước đột nhiên cô Thẩm tới tìm tôi, lúc đó sắc mặt có chút khó coi. Khi đó tôi phát hiện thấy điểm khác thường, liền dẫn cô ấy về kí túc xá của tôi, vừa vào cửa cô ấy đã không chống đỡ được nữa."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, hô hấp hỗn loạn, vội hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"

"Không biết bị thứ gì làm bị thương, trên bụng bị rạch một vết lớn, quần áo bên ngoài dính toàn là máu." Nhớ lại dáng vẻ bản thân nhìn thấy vết thương sau khi kiểm tra cho Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Tô Cẩn cũng có chút tái đi, cô nàng cũng không tưởng tượng nổi Thẩm Thanh Thu chịu đựng bằng cách nào.

Kí túc xá của giáo viên cũng không quá xa, cộng thêm Tiêu Mộ Vũ đi rất nhanh, ba người nhanh chóng lên tới tầng hai.

Cửa phòng Tô Cẩn đang đóng, nhưng vẫn sáng đèn.

Tiêu Mộ Vũ thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa.

"Ai thế?" Âm thanh rất khẽ, có chút mơ hồ vì cách một tấm cửa.

"Là tôi, Tiêu Mộ Vũ."

Cạch, cửa mở ra. Tiêu Mộ Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn một lượt lên bụng Thẩm Thanh Thu, sau đó mới nhanh chân đi tới dừng trước mặt đối phương.

Xác thực sắc mặt không ổn, càng thêm nhợt nhạt dưới ánh đèn, đôi môi đã khô tới độ nứt toác. Quần áo trên người đã đổi, chiếc áo phông trắng đơn giản, mái tóc đen dài khác với mái tóc xoăn màu hạt dẻ nguyên bản xõa ra, bỏ qua ánh mắt không hề phù hợp với ngoại hình của Thẩm Thanh Thu, nhìn dáng vẻ vô cùng giống nữ sinh cấp ba.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ không có tâm trạng để thưởng thức những điều này, cô ngửi thấy mùi máu tanh.

"Có chuyện gì thế?" Âm thanh không tính là dịu dàng, nhưng tay đã đưa ra đỡ lấy Thẩm Thanh Thu.

Được Tiêu Mộ Vũ đỡ lấy, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang cảm thấy đau đớn vì vết thương, dứt khoát dựa lên người kia, hít một hơi, ngữ điều lười biếng tùy tiện, "Thì là đi điều tra xung quanh trường, gặp phải thứ không sạch sẽ, có chút nằm ngoài dự đoán của tôi, cho nên bị rạch một nhát, vết thương ngoài da thôi, không có gì to tát."

Tiêu Mộ Vũ rất không thích bộ dạng này của Thẩm Thanh Thu, mỗi lần bị thương đều được Thẩm Thanh Thu nói ra giống như việc ăn cơm uống nước thường ngày. Cái gì cũng không quan trọng, không có gì to tát.

Thế là không nghe Thẩm Thanh Thu nói tiếp, Tiêu Mộ Vũ trực tiếp vén áo cô ấy lên, lộ ra vùng bụng trắng trẻo mềm mại, cũng nhìn thấy vết thương Tô Cẩn đã băng bó thay cô ấy.

Vết thương bị băng gạc che đi, không nhìn ra tình hình cụ thể thế nào, nhưng vết máu thấm ra ngoài rất dài, không phải là vết thương nhỏ.

Thẩm Thanh Thu không ngờ Tiêu Mộ Vũ lại trực tiếp như thế, cũng vì vết thương không thoải mái, nên động tác chậm hơn, bị Tiêu Mộ Vũ nhìn bụng liền cứng người lại, sau đó lại không đứng đắn nói: "Ở đây còn người khác kìa, gấp vậy không tốt đâu."

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ càng thêm tệ, "Không phải cô lợi hại lắm à, chỉ bảo cô trốn học đi nghe ngóng tin tức, cô đã biến bản thân thành thế này. Phó bản còn chưa bắt đầu, cô đã bị thương, sau đây cô còn muốn làm gì nữa?"

Nếu người khác nghe những lời này, chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng Thẩm Thanh Thu rõ ràng nhận ra vẻ sốt ruột cùng tức giận bên trong. Sao lại có người dùng phương pháp này để biểu đạt sự để tâm của bản thân với người khác chứ?

Thẩm Thanh Thu bất lực lắc đầu trong lòng, dịu dàng cười lên, cũng không tức giận: "Cô nói đúng, là tôi quá sơ suất, nếu tối nay xảy ra chuyện gì, chỉ sợ liên lụy tới mọi người. Nhưng cũng may mà tôi lợi hại, nếu không sợi tơ hồng của cô phải đổi người rồi."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, trái tim run lên, cô thực sự không thích cảm giác này, tâm trạng của bản thân bị nhất cử nhất động của người này chi phối, cho dù là một câu nói cũng đủ để lay động cảm xúc của cô, khiến cô không cách nào lí trí suy nghĩ.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không thể phản kháng cảm giác này, cũng không khống chế nổi.

Tiêu Mộ Vũ biết ban nãy bản thân nói năng cứng nhắc, thế là nhẫn nhịn, quay đầu hỏi Tô Cẩn: "Có cốc không?"

Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm lui vào một góc xem kịch, nghe xong vội vàng nói: "Có, để tôi đi lấy."


Tô Cẩn lấy cốc rót nước, nhìn hai người một cái, đưa cốc cho Tiêu Mộ Vũ.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được liếc Tô Cẩn một cái, "Môi cô ấy khô rồi."

Mặt Tô Cẩn không cảm xúc chuyển hướng, đưa nước cho Thẩm Thanh Thu, đương nhiên cô nàng biết nước này là rót cho Thẩm Thanh Thu, đây không phải là thấy không khí không ổn, để hai cánh chim đầu đàn hòa hoãn chút sao.

Quả thực Thẩm Thanh Thu rất khát, nhận lấy cốc nước cúi đầu cười một cái, chầm chậm uống hết.

Thực ra nhóm Tả Điềm Điềm rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Thẩm Thanh Thu bị thương, nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ ngồi ở một bên, mãi tới khi Thẩm Thanh Thu uống nước xong, đôi môi tươi tắn hơn một chút, mới lên tiếng hỏi: "Cô đã gặp phải chuyện gì?"

Thẩm Thanh Thu nghe xong đặt cốc xuống, sắc mặt nghiêm túc, "Trường học này, không thể ra ngoài."

"Không thể ra ngoài?" Tả Điềm Điềm ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu: "Trần Khải Kiệt có thể tự do ra vào mà?"

"Là cô không ra được, hay là không đúng thời gian?" Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, lập tức hỏi.

Trong con ngươi Thẩm Thanh Thu trào ra một tia sáng, cười nói: "Tư duy của cô luôn tỉ mỉ như thế."

"Là thế này, Trần Khải Kiệt và chúng ta cùng là người chơi, anh ta không bị hạn chế, việc không thể rời đi có lẽ không liên quan tới thân phận người chơi. Mà một thân phận khác, là học sinh, tôi nhìn thấy cũng có học sinh trốn tiết ra ngoài, nhưng họ cũng không sao. Nhưng sau bữa tối, khi tôi thử ra ngoài nghe ngóng tình hình, nó liền xuất hiện." Âm thanh của Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhỏ đi, sắc mặt cũng trở nên ngưng trệ.

Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu, hô hấp của Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều thắt lại, sống lưng lạnh toát. Khó lòng ngăn chặn cảm giác sợ hãi trào ra dành cho "nó" từ miệng Thẩm Thanh Thu.

Trong con mắt Tô Cẩn ngập vẻ lo lắng, nhìn Thẩm Thanh Thu, lại liếc Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng cũng không nói một lời.

Tuy cô nàng chưa từng gặp, nhưng có thể làm Thẩm Thanh Thu bị thương tới mức này, lại có thể khiến sắc mặt một người không sợ trời không sợ đất, ngay tới ma quỷ cũng không sợ như Thẩm Thanh Thu biến hóa, cô nàng không dám tưởng tượng, đó là thứ đáng sợ tới nhường nào.

"Nó là gì? Nữ quỷ áo đỏ kia sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi Thẩm Thanh Thu.

Nhắc tới chuyện gặp phải thứ kia, Thẩm Thanh Thu vẫn còn run, "Không phải, là một bộ xác khô vô cùng cao gầy, nhìn có vẻ giống như xác ướp, nhưng cao hơn 3 mét. Khi nó đứng dậy giống như một cái cây khô, chân cũng gầy gò dài ngoằng, giống cành cây. Khi tôi trèo tường, đột nhiên nó xuất hiện trước mặt tôi, tốc độ rất nhanh. Vì chân tay quá dài, tôi không tránh được. Cho nên tốt nhất các cô đừng thử rời đi, dù sao chúng ta vẫn chưa xác định được rốt cuộc ra ngoài có hạn chế gì. Nếu gặp phải thứ đó, hậu quả khó mà tưởng tượng." Nói xong cô ấy nhìn Tô Cẩn một cái.

Đối phương nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, lặng lẽ gật đầu.

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt qua hai người, nhưng không nói gì. Chỉ nghĩ thứ có thể khiến Thẩm Thanh Thu nói như thế, bản thân nghe xong trong lòng cũng lạnh toát, phó bản lần này thực sự không thể hiền lành được nữa.

"Nếu trong giờ có người trốn tiết, ban ngày chắc chắn không vấn đề gì. Còn nữa, Thẩm Thanh Thu, ngoại trừ việc cô là học sinh, còn là học sinh ban 7." Tiêu Mộ Vũ bổ sung một câu, nhìn Thẩm Thanh Thu rồi nói tiếp: "Tên phó bản lần này đưa ra gợi ý rất trực tiếp, Ban 7 chết chóc. Hiểu biết của chúng ta tới hiện tại cũng là lớp học này bị nguyền rủa, nhìn từ biểu hiện của giáo viên và học sinh, tất cả đều có một loại trạng thái cam chịu số phận, cô không cảm thấy kì lạ sao?"

"Đúng, nếu là ban 7 bị nguyền rủa, vậy là một người bình thường, cho dù là học sinh hay phụ huynh, lựa chọn trước hết có lẽ là rời khỏi lớp học này, rời khỏi ngôi trường này. Nếu không được thì cũng nên thử rời khỏi chỗ này, cũng không đến mức nghe theo mệnh trời mặc cho con mình xảy ra chuyện. Rất có khả năng là vì, họ đã thử, nhưng không có tác dụng. Có lẽ, học sinh ban 7 không cách nào rời đi." Tô Cẩn đưa ra một giải thích hợp lí nhất, cũng là tình huống thường gặp nhất trong các loại cài đặt.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Rất có khả năng, cho nên giống như Thẩm Thanh Thu nói, không tới bước vạn bất đắc dĩ đừng thử rời khỏi trường học."

Nói xong cô nhìn lên bụng Thẩm Thanh Thu, hỏi lại lần nữa, "Thực sự không sao chứ?"

Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Tô Cẩn đã tới phòng y tế lấy thuốc giúp tôi rồi, đã uống thuốc tiêu viêm, vết thương cũng đã được khử trùng, không sao."

Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới thôi.

"Vậy mọi người muốn về kí túc xá không?" Sau một khoảng im lặng thật lâu, Tô Cẩn có chút chần chừ hỏi.

Vừa vào phó bản, nếu có thể ở cùng nhau chắc chắn là tốt nhất, hôm nay Trần Khải Kiệt có việc không cách nào tới đây, mấy người bọn họ phải tách ra trong phó bản nguy cơ ẩn nấp tứ phía như thế này, là một chuyện rất nguy hiểm.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lên tiếng: "Tối nay làm phiền một tối, cô ấy bị thương, nếu phải tách ra..."

"Cảnh cáo, cảnh cáo, không được vi phạm cài đặt nhân vật, 11 giờ tắt đèn, vui lòng nhanh chóng quay về kí túc xá!" Tiêu Mộ Vũ còn chưa nói xong, hệ thống đã lên tiếng.

Tiêu Mộ Vũ mím môi dưới, sắc mặt có chút khó coi. Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trong ngữ điệu lộ ra chút an ủi: "Không sao, vừa hay hai chúng ta ở chung một phòng, có cô ở bên tôi, không sao."

Nói xong, cô ấy nói với hệ thống: "Trong cài đặt nhân vật không nói giáo viên và học sinh không thể ngủ cùng nhau đúng không, một giáo viên thiên vị học sinh, giữ học sinh ở lại kí túc xá, cũng không phải không được. Dù sao cũng không phải không có giáo viên lòng lang dạ thú, cho nên Tả Điềm Điềm ở lại đây đi, rất phù hợp với cài đặt nhân vật."

Tô Cẩn: "..."

Tả Điềm Điềm: "..."

Hệ thống: "..."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong cũng ngẩn ra, nhưng Thẩm Thanh Thu đã kéo cô rời đi.

Chỉ có Tả Điềm Điềm ở lại kí túc xá của Tô Cẩn, lần này hệ thống lại không có bất kì cảnh cáo nào, dường như thực sự bị logic của Thẩm Thanh Thu đánh bại.

Giáo viên lòng lang dạ sói và Tả Điềm Điềm bốn mắt nhìn nhau, thế này cũng được sao? Sau đó bỗng cảm thấy có chút bối rối, Tô Cẩn cũng không hiểu, tại sao bản thân lại phù hợp với loại cài đặt nhân vật này. Nhưng Tả Điềm Điềm có thể ở lại, xác thực là một chuyện tốt.

Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay về kí túc xá, đã không thấy một ai trong trường, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người, ngay tới tiếng gió cũng không có, tất cả đều rơi vào trong im lặng chết chóc.

Sau đó hai người phát hiện, ba con đường đi về kí túc xá, chỉ có con đường nhỏ mà học sinh ban 7 đi đang sáng đèn, hai con đường còn lại ẩn trong màn đêm, hoàn toàn không nhìn thấy.

Bước chân của Tiêu Mộ Vũ vô thức dừng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn cô một cái, đưa tay ra nắm lấy tay trái cô, nhỏ tiếng nói: "Có tôi đây, đi thôi."

Lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, Tiêu Mộ Vũ vô thức run lên, sau đó nhíu mày nắm lại: "Sao lại lạnh thế? Lạnh à?"

Thẩm Thanh Thu cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ, "Hơi mát thôi, có lẽ là vì trước đó chảy ít máu, hơi suy nhược, không tới mức lạnh. Thời gian không còn sớm, mau về trước đã."

Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, tăng nhanh bước chân, nhưng ánh mắt đang quan sát bức tường bao quanh trường học trong màn đêm, toát lên hơi lạnh nặng nề.

Có một bóng đen khổng lồ như chiếc cây khô đứng sừng sững ở đó, lúc này đang đi theo bước chân hai người, chầm chậm dịch chuyển, cành lá khô héo cũng đang lắc lư trong màn đêm âm u.

Tiêu Mộ Vũ đã cảm nhận được có thứ gì đó đang quan sát hai người từ sau lưng, hơn nữa trong lòng có một suy nghĩ mãnh liệt, muốn quay lại nhìn thử.

Chỉ là vẫn chưa hành động, Thẩm Thanh Thu phủ xuống bên tai nhỏ tiếng dặn dò, "Đừng quay đầu!"

Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hơi thở của Thẩm Thanh Thu trở nên nhanh hơn, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Tiêu Mộ Vũ, có chút ngứa ngáy, cũng phân tán quá nửa lực chú ý của cô với thứ kia.

Cổng sắt của kí túc xá đã chỉ còn lại một khe hở, cô quản lí kí túc xá sắp đóng cổng.

Bước chân Thẩm Thanh Thu nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy bước nhỏ kéo Tiêu Mộ Vũ chui vào trong.

Cạch một tiếng, cổng kí túc xá tự đóng lại.

"Muộn thêm chút nữa là hai em không về được nữa đâu." Giọng điệu âm u, không nhanh không chậm đột nhiên vang lên, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vội vàng ngẩng đầu, giật nảy mình.

Chiếc đầu của một người phụ nữ thò từ cửa sổ phòng kí túc xá ra ngoài, góc độ này rất kì quái, thực sự chỉ có thể nhìn được đầu, giống như không có thân.

Vì đèn cầu thang đã tắt, cho nên khuôn mặt ngược sáng của người phụ nữ chìm trong bóng tối, sắc mặt cứng ngắc tối tăm, ngũ quan không rõ ràng.

Nói xong người phụ nữ lại nhìn ra ngoài cổng, sắc mặt có chút hoảng hốt, "Sắp tắt đèn rồi, mau về phòng đi." Nói xong chiếc đầu kia cũng rụt lại.

Tiêu Mộ Vũ quay đầu, nhìn ra chiếc cổng xếp làm bằng chất liệu thép không gỉ, cô có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài.

Lúc này bóng người cao gầy kia đã đứng trước cổng, giống như người mà lại không thể là người, vì Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhìn thấy một phần bụng đối phương, nó cao một cách không thể tưởng tượng nổi.

Rầm! Nó giơ tay đấm xuống cổng thép, sau đó nhấc chân rời đi, chiếc bóng khổng lồ được đèn đường bên ngoài kí túc xá chiếu hắt vào trong, hoàn toàn che đi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, thứ kia cao 2, 3 mét giống như một cái cây khô, đang lượn lờ bên ngoài, giống như tìm kiếm thứ gì đó.

"Thứ làm cô bị thương chính là nó à?" Tiêu Mộ Vũ nuốt nước bọt, nhỏ tiếng nói.


Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, dẫn Tiêu Mộ Vũ lên tầng ba.

"Đúng thế, nếu gặp phải nó, thì đừng nhìn vào mắt nó, nhớ kĩ đấy." Thẩm Thanh Thu ném lại một câu.

Nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ đập thình thịch, nhìn vào mắt nó? Tại sao Thẩm Thanh Thu biết không thể nhìn vào mắt nó? Cô nhanh chóng nghĩ lại động tác nhỏ ban nãy giữa Thẩm Thanh Thu và Tô Cẩn, trái tim nhanh chóng chùng xuống.

Mở cửa phòng kí túc xá, bên trong còn có bốn cô gái khác, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, bốn người đều rụt vào trong chăn, giống như nhìn thấy ác quỷ.

Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn nhau, sau đó tự thu dọn quần áo, lần lượt tắm rửa.

Két! Một âm thanh có chút sắc nhọn vang lên, giống như tiếng cành cây cọ lên cửa kính.

Tiêu Mộ Vũ đang sửa sang chăn đệm nhìn mấy người bạn cùng phòng của bản thân, rèm giường đều rung rung lên, rõ ràng bị dọa tới hồn lìa khỏi xác.

Rốt cuộc thứ kia là gì, nó đang ở đây chọn con mồi sao?

Vào lúc Thẩm Thanh Thu tắm xong, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Mộ Vũ phát hiện rèm cửa động đậy, giây tiếp theo, một ngón tay giống như cành cây hiện lên cửa kính. Ngón tay đó dài tới nỗi không thể tin được, nước da màu nâu khô khốc nhăn lại, nhìn rất buồn nôn.

Rèm cửa động đậy... Rèm cửa... Rèm cửa ở bên trong cửa kính, không phải bên ngoài! Sau khi suy nghĩ này lướt qua đầu, dường như trong vô thức, Tiêu Mộ Vũ mạnh mẽ đưa tay kéo lấy Thẩm Thanh Thu với cơ thể vương đầy hơi nước, hai người cùng nghiêng người, quay lưng về phía cửa sổ.

Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, rèm cửa đồng loạt bị vén lên!

+++++++++++++++++

Chương 82: Ban 7 chết chóc 6

Sau lưng hai người, một khuôn mặt khô héo như thịt bò hong gió dính lên cửa, con ngươi lồi ra nhìn chằm chằm vào bên trong kí túc xá, cổ họng phát ra tiếng cách cách như ống thổi cũ.

Bốn người còn lại

đã đứng trên bờ vực tan vỡ, "oa oa", thút thít như muốn khóc thành tiếng.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ dường như đang va đập trong khoang ngực, từng cơn đau ập tới.

"Nó... nó đang làm gì?" Tiêu Mộ Vũ nặn ra được một câu qua kẽ răng.

Sắc mặt Thẩm Thanh Thu có chút nhợt nhạt, nhưng rất trấn tĩnh, nghiêng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, dùng âm yết hầu nói: "Nó đang tìm người."

"Người nào?"

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới điều gì đó, mặt thoáng biến sắc, "Có phải cô đã nhìn thấy mắt nó đúng không?"

Thẩm Thanh Thu đưa ngón trỏ đè lên môi Tiêu Mộ Vũ, khẽ suỵt một tiếng, sau đó lắc đầu, trên khuôn mặt còn mang theo ý cười, sau đó đưa tay ra che mặt Tiêu Mộ Vũ.

Trái tim Tiêu Mộ Vũ lạnh toát, thứ kia đã vào trong!

Lúc này tiếng gào thét vang lên, mùi hôi thối mục rữa lan tràn trong kí túc xá.

Mắt bị Thẩm Thanh Thu che chặt, nhưng mũi và tai Tiêu Mộ Vũ vẫn rất nhạy bén. Chỉ nghe thấy một cơn gió lạnh thổi qua, Thẩm Thanh Thu động đậy, trong đó có âm thanh dao găm va chạm với vật cứng, còn có giọng điệu lạnh lùng lại ngạo mạn thường thấy của Thẩm Thanh Thu: "Cút đi, tránh xa cô ấy ra!"

Thẩm Thanh Thu không nhắm mắt, cũng không tránh nó! Điều này khiến Tiêu Mộ Vũ triệt để mất bình tĩnh.

Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa rõ nhìn vào mắt thứ kia sẽ có hậu quả gì, nhưng có một điều cô rất rõ, cô không thể để một mình Thẩm Thanh Thu đi đối mặt.

Rõ ràng cô biết người phụ nữ này không có lòng tốt, giống như buổi gặp gỡ trong hoàng hôn hôm ấy, hoàn toàn không cho phép cô từ chối, xâm chiếm lấy trái tim cô, có đuổi cũng không đi.

Sau khi Thẩm Thanh Thu ra tay, Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu đang che mắt mình, ghì chặt trong tay, cũng nhìn rõ tình huống trước mặt.

Bốn cô gái đang trốn trong chăn đều ngồi cả dậy, nhìn chằm chằm Tiêu Mộ Vũ và xác khô thò nửa người từ ngoài cửa sổ vào trong phòng.

Dao găm của Thẩm Thanh Thu rạch một vết sâu trên cổ xác khô, trên mặt là sát ý không hề giấu giếm.

Chỉ là cảm nhận được động tác của Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt Thẩm Thanh Thu liền biến đổi, không thể tin nổi quay đầu lại.

Cũng vào lúc này, đôi mắt trống rỗng của xác khô hiện lên màu xanh ngọc, nhanh chóng khóa chặt lấy Tiêu Mộ Vũ, khiến Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng cảm thấy quay cuồng, giống như sắp bị rút cạn hồn. Vô số cảnh tượng như đèn kéo quân lướt qua trong đầu, đủ các kiểu tử vong ngoài ý muốn, muôn hình vạn trạng, điều duy nhất không thay đổi chính là, nhân vật chính luôn là cô.

Nhưng cảm giác này không duy trì quá lâu, vì Thẩm Thanh Thu nắm lấy lan can giường dưới trong kí túc xá, nhanh chóng bẻ gãy. Sau đó bật lên đâm cả con dao găm lên mắt phải của nó, hung hăng móc con mắt vốn co lại chỉ bằng hạt đỗ xanh của nó xuống.

Cô ấy nghiến răng nghiến lợi nói: "Tao đã bảo mày tránh xa cô ấy ra, mày nhìn rồi, tao móc mắt chó của mày ra!"

"Ngao!" Tiếng rống vang vọng rất lâu trong phòng kí túc xá 312, xác khô cao gầy quắt queo lập tức rụt người lại, ôm mặt loạng choạng như người không đứng vững trên đôi giày cao gót, va đập khắp nơi.

Nói ra cũng kì lạ, động tĩnh lớn như thế, ngoại trừ tiếng ma kêu sói hú ở kí túc xá của hai người, những kí túc xá còn lại đều rất yên tĩnh.

"A, ha!" Một cơn cuồng phong thổi tới, xác khô kia cuốn theo một đống lá khô lại thò vào trong cửa sổ thêm lần nữa, chiếc khăn liệm bọc lấy cơ thể nó bẩn thỉu, rách nát.

Mà khuôn mặt màu hạt dẻ quắt queo kia cũng lộ ra khỏi tấm khăn rách, há miệng gào lên, dường như muốn dính lên mặt Thẩm Thanh Thu.

Lúc này vì quá sợ hãi, bốn cô gái còn lại co giật một cái rồi nhũn đi, cuối cùng tiếng thét cũng dừng lại.

Thẩm Thanh Thu nhíu mày nghiêng đầu, lại là một nhát dao dứt khoát gọn gàng, âm u nói: "Mày còn dám tới, hôm nay tao không móc nốt con mắt còn lại của mày, tao không mang họ Thẩm nữa!"

Đại khái là do khí thế hừng hực cùng động tác tàn độc của Thẩm Thanh Thu, xác khô kia dù không cam tâm, cũng vội vã rụt về, cuồng loạn gào lên mấy tiếng, sau đó thực sự lui ra ngoài.

Thẩm Thanh Thu cảnh giác nhìn chằm chằm nó, lạnh giọng nói: "Đóng chặt cửa sổ lại cho tao!"

"Rầm!" Cửa kính nhanh chóng đóng lại, phát ra tiếng rầm rầm, không ngừng lắc lư.

Tiêu Mộ Vũ: "..."

"Tiêu Mộ Vũ, cô uống lộn thuốc à? Ban nãy cô làm gì thế?"

Tiêu Mộ Vũ còn chưa hoàn hồn khỏi phen chấn động, âm thanh mắng mỏ lạnh lùng của một Thẩm Thanh Thu trước nay luôn tươi cười hớn hở, dường như không biết nổi nóng trước mặt cô đã dội tới.

Trước giờ chưa từng thấy Thẩm Thanh Thu đối xử với bản thân như thế, nhất thời Tiêu Mộ Vũ khẽ há miệng, ngẩn ra nhìn đối phương.

Khuôn mặt của Thẩm Thanh Thu với dáng vẻ thuần khiết lúc này đã tối sầm, ánh mắt cũng lạnh như băng, cặp lông mày dài mảnh nhíu chặt, âm thanh cũng lạnh như cột băng rơi xuống.

Nhưng Tiêu Mộ Vũ không thức thời nghĩ tới chuyện, chẳng trách ngay cả ma quỷ cũng sợ Thẩm Thanh Thu, một khi người phụ nữ này nổi giận, xác thực rất dọa người.

Nhìn Tiêu Mộ Vũ không nói một lời, biểu cảm cũng không đổi nhìn chằm chằm bản thân, lửa giận trong lòng Thẩm Thanh Thu càng ngày càng lan rộng. Cô ấy cười lạnh một tiếng qua mũi: "Nếu cô muốn chết, không cần vội vàng tìm thứ kia như thế, bây giờ tôi có thể thành toàn cho cô."

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, ánh mắt dịch chuyển xuống con dao găm trong tay cô ấy, nhàn nhạt nói: "Cô muốn thành toàn thế nào?"

Thẩm Thanh Thu tức tới nín thở, nghiến răng hít sâu mấy hơi.

"Cô bảo tôi đừng nhìn vào mắt nó, cô thì sao?" Nhìn Thẩm Thanh Thu tức tới sắp run lên, ngữ điệu của Tiêu Mộ Vũ dịu lại, hỏi.

"Tôi đã không thoát được rồi, lẽ nào còn không thể để cô tránh đi sao? Cô khăng khăng kéo lấy tay tôi! Những lời trước đó tôi nói với cô, cô có nghe vào đầu không?" Càng nói Thẩm Thanh Thu càng tức.

"Cô sợ nó như thế sao? Ban nãy cô ra tay móc mắt nó, quát mắng nó, nhưng không hề có chút do dự nào." Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân bị Thẩm Thanh Thu mắng tới đầu rơi máu chảy, nhưng không hề tức giận, ngược lại còn không khống chế được, trong mắt có chút ấm áp, âm thanh cũng trở nên dịu dàng.


Hai mắt Thẩm Thanh Thu đã đỏ ửng vì tức, ấn đường nhíu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi sợ nó sao? Tôi sợ cô bị nó... Có lẽ cô biết cảm giác trong khoảnh khắc bị nó nhìn vào mắt, mục đích tối nay của nó không phải giết người, mà đang chọn người. Cô vừa vào đây đã dây dưa với Lạc Tử Hào, tôi lại tận mắt chứng kiến cậu ta ngã chết, cô đừng nói với tôi trong lòng cô không có suy nghĩ gì. Học sinh trong lớp sợ chúng ta như thế, không phải chứng minh chúng ta rất có khả năng là con quỷ đen đủi tiếp theo sao? Trước mắt phó bản này vẫn chưa có động cơ giết người, cô biết đối mặt với chuyện này sẽ là gì không? Những cảnh tượng kia, còn cả bối cảnh..."

"Tôi biết." Ngữ điệu của Tiêu Mộ Vũ dịu dàng hiếm thấy, "Vì biết, nên tôi mới không yên tâm để cô một mình."

Thẩm Thanh Thu vốn còn muốn nói gì đó, nhưng phát hiện tất cả những lời muốn nói, tất cả tức giận, đều bị câu nói dịu dàng không thể từ chối này chặn lại.

Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu trở nên phức tạp, ánh mắt nhìn thẳng vào Tiêu Mộ Vũ.

"Nếu cô nói hai chúng ta rất có khả năng là con quỷ đen đủi, vậy thì sớm muộn gì cũng phải trải nghiệm. Chúng ta là đồng đội, nên cùng nhau đối mặt, ngược lại hành động riêng lẻ sẽ càng nguy hiểm. Cộng thêm việc cô đã bị thương, tôi càng không yên tâm để cô một mình." Nói xong, Tiêu Mộ Vũ khẽ cười một tiếng, "Nói thật lòng, cô nổi nóng rất dọa người, đoán chừng nó tính chọn tôi, cũng không dám làm gì."

Thẩm Thanh Thu bỗng có chút cảm giác khó xử, âm thanh cũng nhỏ đi, "Quỷ quái trong phó bản cấp A sẽ càng ngày càng khó đối phó, ban nãy nó có thực tế, tôi không sợ nó. Nhưng nếu những ý định giết người này là sự cố bất ngờ, tôi sợ tôi không bảo vệ được cô."

Nói tới đây, Thẩm Thanh Thu có chút nóng ruột.

"Cô điều tra được gì rồi?" Tiêu Mộ Vũ vô thức hỏi.

Thẩm Thanh Thu phản ứng mạnh như thế, chắc chắn không phải vì lo lắng phó bản này là phó bản cấp A, nghe giọng điệu của cô ấy, chắc chắn là biết được một số chuyện gì đó.

"Học sinh ban 7, đã có ba người tử vong. Lạc Tử Hào là nhảy lầu, một tháng trước có một nam sinh tử vong là do tường bao trường học đổ nên bị đè chết, còn một nữ sinh trước đó, đang đi trên đường bị quả bóng đập vào gáy, chết ngay tại chỗ."

Đều là những sự cố ngoài ý muốn có thể xảy ra trong trường học, nhưng hoàn toàn không nên xảy ra với xác suất cao như thế.

"Ý cô là, sự cố bất ngờ và bị chọn có quan hệ với nhau?" Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, Thẩm Thanh Thu đã điều tra được nhiều như vậy rồi sao?

"Đúng thế, mỗi buổi tối, đều có một lần lựa chọn, hình thức không cố định. Trường học này, chính là một trường săn." Thẩm Thanh Thu hít một hơi, chầm chậm nói.

"Sao cô biết?" Thực sự Tiêu Mộ Vũ rất mù mịt.

Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, biểu cảm một lời khó nói tận, sau đó mở giao diện điều khiển. Trong chớp mắt, đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu hiện lên hai chữ phát ra ánh sáng vàng.

Tiêu Mộ Vũ há miệng, cuối cùng phì cười thành tiếng.

"Cô đừng cười nữa, có lẽ cô cũng có. Lúc đó cũng là do tôi được câu nói của cô nhắc nhở, mở ra thì phát hiện là trạng thái đã được kích hoạt, sau đó liền thành thế này."

Trên đỉnh đầu Thẩm Thanh Thu không phải là thứ gì khác, mà là phần thưởng danh hiệu vinh quang trong phó bản trước đó, Đầu gấu.

Lúc này danh hiệu kia còn đính kèm chú thích, Đầu gấu trường học: Độ hiếm: Cấp S. Có thể giành được danh hiệu khi vũ lực đạt tới 15000/s trong quá trình vượt ải. Cái gọi là đầu gấu trường học, chính là bá vương của trường học, chị đại giang hồ tên tuổi lẫy lừng, khí thế hai mét tám. Sau khi kích hoạt danh hiệu Đầu gấu, học sinh sợ giáo viên sầu, tự mang theo tính uy hiếp, chèn ép ức hiếp tất cả đều thuận lợi, quỷ cũng sợ bạn! Lưu ý: Vui lòng chú ý, làm một công dân lương thiện.

Tiêu Mộ Vũ xem xong càng muốn cười, "Cho nên cô thật sự lấy nó ra để chèn ép ức hiếp người khác à?"

Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, khóe môi bĩu ra, "Chèn ép đàn ông thì đúng, nhưng ức hiếp phụ nữ, cô cho tôi ức hiếp à?"

Tiêu Mộ Vũ liếc nhìn cô ấy, "Vậy những tin tức ban nãy là cô nghe được từ miệng người khác à?"

"Ừm, nhắm vào kẻ đi vệ sinh một mình, kéo vào trong nhà vệ sinh đè lên tường bức cung. Những người đó rất sợ tôi, không cần tôi uy hiếp đã run rẩy kể lại toàn bộ."

Tiêu Mộ Vũ bật cười, không hổ là Thẩm Thanh Thu, mấy câu nói đơn giản, cô đã có thể hình dung ra cảnh tượng ấy.

"Nhưng chuyện lựa chọn người là tôi đoán thôi, trong kí ức của những người đó chỉ có mỗi tối đều nằm mơ thấy một cơn ác mộng, bên trong giấc mơ có người xảy ra chuyện, thông thường trong hiện thực cũng sẽ xảy ra chuyện." Sau khi Thẩm Thanh Thu bất cẩn nhìn thấy đôi mắt xác ướp kia, liền liên tưởng tới chuyện này.

Tiêu Mộ Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ Thẩm Thanh Thu nói không sai.

"Xem ra danh hiệu đầu gấu trường học này của cô thực sự rất có tác dụng, tôi và Điềm Điềm ở trong lớp nghe ngóng, hỏi thế nào mọi người cũng đều dè dặt thận trọng, cũng không nhanh bằng cô kéo người vào nhà vệ sinh."

"Điềm Điềm?" Bỗng Thẩm Thanh Thu hỏi lại một câu.

Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, có chút khó hiểu, kết quả bạn học đầu gấu Thẩm Thanh Thu nhíu mày, trong mắt toàn là tủi hờn, "Cô và cô ta mới quen nhau bao lâu, cô đã gọi cô ta là Điềm Điềm rồi? Chúng ta sớm chiều ở chung, còn thắt cả dây tơ hồng, cô vẫn cứ gọi cả họ lẫn tên tôi."

Tiêu Mộ Vũ câm nín: "Đây là điểm chú ý của cô sao?"

Nói xong "tách" một tiếng, đèn trong kí túc xá tắt ngụm.

Thẩm Thanh Thu biết địa điểm không thích hợp, đưa tay ra kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, nhìn chằm chằm cửa sổ, đi giật lùi từng bước về bên giường hai người.

Chiếc bóng cao gầy kia vẫn ở đó, nhưng không phải đứng ở chỗ bọn họ, nhìn có vẻ như đang ở kí túc xá bên cạnh.

"Xem ra không chỉ có chúng ta." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm.

"Ban 7 đều nằm trong phạm vi lựa chọn, cụ thể sẽ xảy ra chuyện gì, đám học sinh kia vốn dĩ không nói rõ. Nhưng tối nay chắc chắn chúng ta không thể yên ổn." Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói, sau đó muốn dặn dò: "Tối nay còn phải đánh một trận, nghỉ ngơi trước đi."

Tiêu Mộ Vũ không thể không khâm phục Thẩm Thanh Thu, trái tim cũng thật lớn. Thứ quỷ quái này lượn lờ bên ngoài, cô ấy vẫn có thể nghỉ ngơi.

Nhưng Thẩm Thanh Thu nói đúng, thế là Tiêu Mộ Vũ bỏ dép nằm lên giường, "Vết thương của cô vẫn chưa lành, càng cần nghỉ ngơi."

Thẩm Thanh Thu "ừm" một tiếng.

Sau khi đèn trong kí túc xá tắt, hai người đã thích ứng với bóng tối, ánh sáng yếu ớt bên ngoài lọt vào trong, giúp Tiêu Mộ Vũ vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy đôi mắt của Thẩm Thanh Thu. Đôi mắt Thẩm Thanh Thu sáng lấp lánh, rất xinh đẹp, nhưng luôn có cảm giác ẩn chứa chút xấu xa.

Sau đó Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy người đang chăm chú nhìn mình rất tự giác hất dép nằm xuống bên cạnh.

Tiêu Mộ Vũ mở to mắt: "Thẩm Thanh Thu, cô làm gì thế?"

Thẩm Thanh Thu chớp chớp mắt, nhỏ tiếng nói: "Nghỉ ngơi một lúc."

Tiêu Mộ Vũ vừa tức vừa buồn cười, rõ ràng cảnh tượng hiện tại rất kinh khủng, nhưng lại bị Thẩm Thanh Thu khuấy động tới nỗi không quan tâm tới thứ gì khác.








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện