Chương 81: Ban 7 chết chóc 5
Vì trường cấp ba Viễn Ninh yêu cầu học sinh ở kí túc xá, giáo viên phải trông coi tiết tự học buổi tối và kiểm tra phòng kí túc xá, đương nhiên Tô Cẩn cũng không ngoại lệ.
Trên đường đi, tốc độ của Tiêu Mộ Vũ nhanh hơn bình thường rất nhiều, nếu không phải không rõ vị trí cụ thể, thì sớm đã một mình đi xa.
Vừa đi cô vừa hỏi Tô Cẩn, "Rốt cuộc cô ấy làm sao? Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Tô Cẩn sớm biết quan hệ của hai người không bình thường, cũng không vòng vo tam quốc: "Tôi cũng không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ là nửa tiếng trước đột nhiên cô Thẩm tới tìm tôi, lúc đó sắc mặt có chút khó coi. Khi đó tôi phát hiện thấy điểm khác thường, liền dẫn cô ấy về kí túc xá của tôi, vừa vào cửa cô ấy đã không chống đỡ được nữa."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, hô hấp hỗn loạn, vội hỏi: "Cô ấy thế nào rồi?"
"Không biết bị thứ gì làm bị thương, trên bụng bị rạch một vết lớn, quần áo bên ngoài dính toàn là máu." Nhớ lại dáng vẻ bản thân nhìn thấy vết thương sau khi kiểm tra cho Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Tô Cẩn cũng có chút tái đi, cô nàng cũng không tưởng tượng nổi Thẩm Thanh Thu chịu đựng bằng cách nào.
Kí túc xá của giáo viên cũng không quá xa, cộng thêm Tiêu Mộ Vũ đi rất nhanh, ba người nhanh chóng lên tới tầng hai.
Cửa phòng Tô Cẩn đang đóng, nhưng vẫn sáng đèn.
Tiêu Mộ Vũ thở ra một hơi, giơ tay gõ cửa.
"Ai thế?" Âm thanh rất khẽ, có chút mơ hồ vì cách một tấm cửa.
"Là tôi, Tiêu Mộ Vũ."
Cạch, cửa mở ra. Tiêu Mộ Vũ cúi đầu, ánh mắt nhìn một lượt lên bụng Thẩm Thanh Thu, sau đó mới nhanh chân đi tới dừng trước mặt đối phương.
Xác thực sắc mặt không ổn, càng thêm nhợt nhạt dưới ánh đèn, đôi môi đã khô tới độ nứt toác. Quần áo trên người đã đổi, chiếc áo phông trắng đơn giản, mái tóc đen dài khác với mái tóc xoăn màu hạt dẻ nguyên bản xõa ra, bỏ qua ánh mắt không hề phù hợp với ngoại hình của Thẩm Thanh Thu, nhìn dáng vẻ vô cùng giống nữ sinh cấp ba.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ không có tâm trạng để thưởng thức những điều này, cô ngửi thấy mùi máu tanh.
"Có chuyện gì thế?" Âm thanh không tính là dịu dàng, nhưng tay đã đưa ra đỡ lấy Thẩm Thanh Thu.
Được Tiêu Mộ Vũ đỡ lấy, Thẩm Thanh Thu vốn dĩ đang cảm thấy đau đớn vì vết thương, dứt khoát dựa lên người kia, hít một hơi, ngữ điều lười biếng tùy tiện, "Thì là đi điều tra xung quanh trường, gặp phải thứ không sạch sẽ, có chút nằm ngoài dự đoán của tôi, cho nên bị rạch một nhát, vết thương ngoài da thôi, không có gì to tát."
Tiêu Mộ Vũ rất không thích bộ dạng này của Thẩm Thanh Thu, mỗi lần bị thương đều được Thẩm Thanh Thu nói ra giống như việc ăn cơm uống nước thường ngày. Cái gì cũng không quan trọng, không có gì to tát.
Thế là không nghe Thẩm Thanh Thu nói tiếp, Tiêu Mộ Vũ trực tiếp vén áo cô ấy lên, lộ ra vùng bụng trắng trẻo mềm mại, cũng nhìn thấy vết thương Tô Cẩn đã băng bó thay cô ấy.
Vết thương bị băng gạc che đi, không nhìn ra tình hình cụ thể thế nào, nhưng vết máu thấm ra ngoài rất dài, không phải là vết thương nhỏ.
Thẩm Thanh Thu không ngờ Tiêu Mộ Vũ lại trực tiếp như thế, cũng vì vết thương không thoải mái, nên động tác chậm hơn, bị Tiêu Mộ Vũ nhìn bụng liền cứng người lại, sau đó lại không đứng đắn nói: "Ở đây còn người khác kìa, gấp vậy không tốt đâu."
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ càng thêm tệ, "Không phải cô lợi hại lắm à, chỉ bảo cô trốn học đi nghe ngóng tin tức, cô đã biến bản thân thành thế này. Phó bản còn chưa bắt đầu, cô đã bị thương, sau đây cô còn muốn làm gì nữa?"
Nếu người khác nghe những lời này, chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng Thẩm Thanh Thu rõ ràng nhận ra vẻ sốt ruột cùng tức giận bên trong. Sao lại có người dùng phương pháp này để biểu đạt sự để tâm của bản thân với người khác chứ?
Thẩm Thanh Thu bất lực lắc đầu trong lòng, dịu dàng cười lên, cũng không tức giận: "Cô nói đúng, là tôi quá sơ suất, nếu tối nay xảy ra chuyện gì, chỉ sợ liên lụy tới mọi người. Nhưng cũng may mà tôi lợi hại, nếu không sợi tơ hồng của cô phải đổi người rồi."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, trái tim run lên, cô thực sự không thích cảm giác này, tâm trạng của bản thân bị nhất cử nhất động của người này chi phối, cho dù là một câu nói cũng đủ để lay động cảm xúc của cô, khiến cô không cách nào lí trí suy nghĩ.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không thể phản kháng cảm giác này, cũng không khống chế nổi.
Tiêu Mộ Vũ biết ban nãy bản thân nói năng cứng nhắc, thế là nhẫn nhịn, quay đầu hỏi Tô Cẩn: "Có cốc không?"
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm lui vào một góc xem kịch, nghe xong vội vàng nói: "Có, để tôi đi lấy."
Tô Cẩn lấy cốc rót nước, nhìn hai người một cái, đưa cốc cho Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được liếc Tô Cẩn một cái, "Môi cô ấy khô rồi."
Mặt Tô Cẩn không cảm xúc chuyển hướng, đưa nước cho Thẩm Thanh Thu, đương nhiên cô nàng biết nước này là rót cho Thẩm Thanh Thu, đây không phải là thấy không khí không ổn, để hai cánh chim đầu đàn hòa hoãn chút sao.
Quả thực Thẩm Thanh Thu rất khát, nhận lấy cốc nước cúi đầu cười một cái, chầm chậm uống hết.
Thực ra nhóm Tả Điềm Điềm rất muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mới khiến Thẩm Thanh Thu bị thương, nhưng Tiêu Mộ Vũ chỉ ngồi ở một bên, mãi tới khi Thẩm Thanh Thu uống nước xong, đôi môi tươi tắn hơn một chút, mới lên tiếng hỏi: "Cô đã gặp phải chuyện gì?"
Thẩm Thanh Thu nghe xong đặt cốc xuống, sắc mặt nghiêm túc, "Trường học này, không thể ra ngoài."
"Không thể ra ngoài?" Tả Điềm Điềm ngẩn ra, sau đó lập tức lắc đầu: "Trần Khải Kiệt có thể tự do ra vào mà?"
"Là cô không ra được, hay là không đúng thời gian?" Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, lập tức hỏi.
Trong con ngươi Thẩm Thanh Thu trào ra một tia sáng, cười nói: "Tư duy của cô luôn tỉ mỉ như thế."
"Là thế này, Trần Khải Kiệt và chúng ta cùng là người chơi, anh ta không bị hạn chế, việc không thể rời đi có lẽ không liên quan tới thân phận người chơi. Mà một thân phận khác, là học sinh, tôi nhìn thấy cũng có học sinh trốn tiết ra ngoài, nhưng họ cũng không sao. Nhưng sau bữa tối, khi tôi thử ra ngoài nghe ngóng tình hình, nó liền xuất hiện." Âm thanh của Thẩm Thanh Thu đột nhiên nhỏ đi, sắc mặt cũng trở nên ngưng trệ.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Thẩm Thanh Thu, hô hấp của Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều thắt lại, sống lưng lạnh toát. Khó lòng ngăn chặn cảm giác sợ hãi trào ra dành cho "nó" từ miệng Thẩm Thanh Thu.
Trong con mắt Tô Cẩn ngập vẻ lo lắng, nhìn Thẩm Thanh Thu, lại liếc Tiêu Mộ Vũ, cuối cùng cũng không nói một lời.
Tuy cô nàng chưa từng gặp, nhưng có thể làm Thẩm Thanh Thu bị thương tới mức này, lại có thể khiến sắc mặt một người không sợ trời không sợ đất, ngay tới ma quỷ cũng không sợ như Thẩm Thanh Thu biến hóa, cô nàng không dám tưởng tượng, đó là thứ đáng sợ tới nhường nào.
"Nó là gì? Nữ quỷ áo đỏ kia sao?" Tiêu Mộ Vũ hỏi Thẩm Thanh Thu.
Nhắc tới chuyện gặp phải thứ kia, Thẩm Thanh Thu vẫn còn run, "Không phải, là một bộ xác khô vô cùng cao gầy, nhìn có vẻ giống như xác ướp, nhưng cao hơn 3 mét. Khi nó đứng dậy giống như một cái cây khô, chân cũng gầy gò dài ngoằng, giống cành cây. Khi tôi trèo tường, đột nhiên nó xuất hiện trước mặt tôi, tốc độ rất nhanh. Vì chân tay quá dài, tôi không tránh được. Cho nên tốt nhất các cô đừng thử rời đi, dù sao chúng ta vẫn chưa xác định được rốt cuộc ra ngoài có hạn chế gì. Nếu gặp phải thứ đó, hậu quả khó mà tưởng tượng." Nói xong cô ấy nhìn Tô Cẩn một cái.
Đối phương nhận được ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, lặng lẽ gật đầu.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt qua hai người, nhưng không nói gì. Chỉ nghĩ thứ có thể khiến Thẩm Thanh Thu nói như thế, bản thân nghe xong trong lòng cũng lạnh toát, phó bản lần này thực sự không thể hiền lành được nữa.
"Nếu trong giờ có người trốn tiết, ban ngày chắc chắn không vấn đề gì. Còn nữa, Thẩm Thanh Thu, ngoại trừ việc cô là học sinh, còn là học sinh ban 7." Tiêu Mộ Vũ bổ sung một câu, nhìn Thẩm Thanh Thu rồi nói tiếp: "Tên phó bản lần này đưa ra gợi ý rất trực tiếp, Ban 7 chết chóc. Hiểu biết của chúng ta tới hiện tại cũng là lớp học này bị nguyền rủa, nhìn từ biểu hiện của giáo viên và học sinh, tất cả đều có một loại trạng thái cam chịu số phận, cô không cảm thấy kì lạ sao?"
"Đúng, nếu là ban 7 bị nguyền rủa, vậy là một người bình thường, cho dù là học sinh hay phụ huynh, lựa chọn trước hết có lẽ là rời khỏi lớp học này, rời khỏi ngôi trường này. Nếu không được thì cũng nên thử rời khỏi chỗ này, cũng không đến mức nghe theo mệnh trời mặc cho con mình xảy ra chuyện. Rất có khả năng là vì, họ đã thử, nhưng không có tác dụng. Có lẽ, học sinh ban 7 không cách nào rời đi." Tô Cẩn đưa ra một giải thích hợp lí nhất, cũng là tình huống thường gặp nhất trong các loại cài đặt.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Rất có khả năng, cho nên giống như Thẩm Thanh Thu nói, không tới bước vạn bất đắc dĩ đừng thử rời khỏi trường học."
Nói xong cô nhìn lên bụng Thẩm Thanh Thu, hỏi lại lần nữa, "Thực sự không sao chứ?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu: "Tô Cẩn đã tới phòng y tế lấy thuốc giúp tôi rồi, đã uống thuốc tiêu viêm, vết thương cũng đã được khử trùng, không sao."
Lúc này Tiêu Mộ Vũ mới thôi.
"Vậy mọi người muốn về kí túc xá không?" Sau một khoảng im lặng thật lâu, Tô Cẩn có chút chần chừ hỏi.
Vừa vào phó bản, nếu có thể ở cùng nhau chắc chắn là tốt nhất, hôm nay Trần Khải Kiệt có việc không cách nào tới đây, mấy người bọn họ phải tách ra trong phó bản nguy cơ ẩn nấp tứ phía như thế này, là một chuyện rất nguy hiểm.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, lên tiếng: "Tối nay làm phiền một tối, cô ấy bị thương, nếu phải tách ra..."
"Cảnh cáo, cảnh cáo, không được vi phạm cài đặt nhân vật, 11 giờ tắt đèn, vui lòng nhanh chóng quay về kí túc xá!" Tiêu Mộ Vũ còn chưa nói xong, hệ thống đã lên tiếng.
Tiêu Mộ Vũ mím môi dưới, sắc mặt có chút khó coi. Thẩm Thanh Thu đứng dậy, trong ngữ điệu lộ ra chút an ủi: "Không sao, vừa hay hai chúng ta ở chung một phòng, có cô ở bên tôi, không sao."
Nói xong, cô ấy nói với hệ thống: "Trong cài đặt nhân vật không nói giáo viên và học sinh không thể ngủ cùng nhau đúng không, một giáo viên thiên vị học sinh, giữ học sinh ở lại kí túc xá, cũng không phải không được. Dù sao cũng không phải không có giáo viên lòng lang dạ thú, cho nên Tả Điềm Điềm ở lại đây đi, rất phù hợp với cài đặt nhân vật."
Tô Cẩn: "..."
Tả Điềm Điềm: "..."
Hệ thống: "..."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong cũng ngẩn ra, nhưng Thẩm Thanh Thu đã kéo cô rời đi.
Chỉ có Tả Điềm Điềm ở lại kí túc xá của Tô Cẩn, lần này hệ thống lại không có bất kì cảnh cáo nào, dường như thực sự bị logic của Thẩm Thanh Thu đánh bại.
Giáo viên lòng lang dạ sói và Tả Điềm Điềm bốn mắt nhìn nhau, thế này cũng được sao? Sau đó bỗng cảm thấy có chút bối rối, Tô Cẩn cũng không hiểu, tại sao bản thân lại phù hợp với loại cài đặt nhân vật này. Nhưng Tả Điềm Điềm có thể ở lại, xác thực là một chuyện tốt.
Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay về kí túc xá, đã không thấy một ai trong trường, ngoại trừ tiếng bước chân của hai người, ngay tới tiếng gió cũng không có, tất cả đều rơi vào trong im lặng chết chóc.
Sau đó hai người phát hiện, ba con đường đi về kí túc xá, chỉ có con đường nhỏ mà học sinh ban 7 đi đang sáng đèn, hai con đường còn lại ẩn trong màn đêm, hoàn toàn không nhìn thấy.
Bước chân của Tiêu Mộ Vũ vô thức dừng lại, Thẩm Thanh Thu nhìn cô một cái, đưa tay ra nắm lấy tay trái cô, nhỏ tiếng nói: "Có tôi đây, đi thôi."
Lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu lạnh lẽo, Tiêu Mộ Vũ vô thức run lên, sau đó nhíu mày nắm lại: "Sao lại lạnh thế? Lạnh à?"
Thẩm Thanh Thu cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay Tiêu Mộ Vũ, "Hơi mát thôi, có lẽ là vì trước đó chảy ít máu, hơi suy nhược, không tới mức lạnh. Thời gian không còn sớm, mau về trước đã."
Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, tăng nhanh bước chân, nhưng ánh mắt đang quan sát bức tường bao quanh trường học trong màn đêm, toát lên hơi lạnh nặng nề.
Có một bóng đen khổng lồ như chiếc cây khô đứng sừng sững ở đó, lúc này đang đi theo bước chân hai người, chầm chậm dịch chuyển, cành lá khô héo cũng đang lắc lư trong màn đêm âm u.
Tiêu Mộ Vũ đã cảm nhận được có thứ gì đó đang quan sát hai người từ sau lưng, hơn nữa trong lòng có một suy nghĩ mãnh liệt, muốn quay lại nhìn thử.
Chỉ là vẫn chưa hành động, Thẩm Thanh Thu phủ xuống bên tai nhỏ tiếng dặn dò, "Đừng quay đầu!"
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy hơi thở của Thẩm Thanh Thu trở nên nhanh hơn, lòng bàn tay có chút ẩm ướt, hơi thở nóng hổi phả lên cổ Tiêu Mộ Vũ, có chút ngứa ngáy, cũng phân tán quá nửa lực chú ý của cô với thứ kia.
Cổng sắt của kí túc xá đã chỉ còn lại một khe hở, cô quản lí kí túc xá sắp đóng cổng.
Bước chân Thẩm Thanh Thu nhanh hơn, cuối cùng gần như chạy bước nhỏ kéo Tiêu Mộ Vũ chui vào trong.
Cạch một tiếng, cổng kí túc xá tự đóng lại.
"Muộn thêm chút nữa là hai em không về được nữa đâu." Giọng điệu âm u, không nhanh không chậm đột nhiên vang lên, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vội vàng ngẩng đầu, giật nảy mình.
Chiếc đầu của một người phụ nữ thò từ cửa sổ phòng kí túc xá ra ngoài, góc độ này rất kì quái, thực sự chỉ có thể nhìn được đầu, giống như không có thân.
Vì đèn cầu thang đã tắt, cho nên khuôn mặt ngược sáng của người phụ nữ chìm trong bóng tối, sắc mặt cứng ngắc tối tăm, ngũ quan không rõ ràng.
Nói xong người phụ nữ lại nhìn ra ngoài cổng, sắc mặt có chút hoảng hốt, "Sắp tắt đèn rồi, mau về phòng đi." Nói xong chiếc đầu kia cũng rụt lại.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu, nhìn ra chiếc cổng xếp làm bằng chất liệu thép không gỉ, cô có thể nhìn được cảnh tượng bên ngoài.
Lúc này bóng người cao gầy kia đã đứng trước cổng, giống như người mà lại không thể là người, vì Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể nhìn thấy một phần bụng đối phương, nó cao một cách không thể tưởng tượng nổi.
Rầm! Nó giơ tay đấm xuống cổng thép, sau đó nhấc chân rời đi, chiếc bóng khổng lồ được đèn đường bên ngoài kí túc xá chiếu hắt vào trong, hoàn toàn che đi Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, thứ kia cao 2, 3 mét giống như một cái cây khô, đang lượn lờ bên ngoài, giống như tìm kiếm thứ gì đó.
"Thứ làm cô bị thương chính là nó à?" Tiêu Mộ Vũ nuốt nước bọt, nhỏ tiếng nói.
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, dẫn Tiêu Mộ Vũ lên tầng ba.
"Đúng thế, nếu gặp phải nó, thì đừng nhìn vào mắt nó, nhớ kĩ đấy." Thẩm Thanh Thu ném lại một câu.
Nhịp tim của Tiêu Mộ Vũ đập thình thịch, nhìn vào mắt nó? Tại sao Thẩm Thanh Thu biết không thể nhìn vào mắt nó? Cô nhanh chóng nghĩ lại động tác nhỏ ban nãy giữa Thẩm Thanh Thu và Tô Cẩn, trái tim nhanh chóng chùng xuống.
Mở cửa phòng kí túc xá, bên trong còn có bốn cô gái khác, khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, bốn người đều rụt vào trong chăn, giống như nhìn thấy ác quỷ.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ nhìn nhau, sau đó tự thu dọn quần áo, lần lượt tắm rửa.
Két! Một âm thanh có chút sắc nhọn vang lên, giống như tiếng cành cây cọ lên cửa kính.
Tiêu Mộ Vũ đang sửa sang chăn đệm nhìn mấy người bạn cùng phòng của bản thân, rèm giường đều rung rung lên, rõ ràng bị dọa tới hồn lìa khỏi xác.
Rốt cuộc thứ kia là gì, nó đang ở đây chọn con mồi sao?
Vào lúc Thẩm Thanh Thu tắm xong, vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Tiêu Mộ Vũ phát hiện rèm cửa động đậy, giây tiếp theo, một ngón tay giống như cành cây hiện lên cửa kính. Ngón tay đó dài tới nỗi không thể tin được, nước da màu nâu khô khốc nhăn lại, nhìn rất buồn nôn.
Rèm cửa động đậy... Rèm cửa... Rèm cửa ở bên trong cửa kính, không phải bên ngoài! Sau khi suy nghĩ này lướt qua đầu, dường như trong vô thức, Tiêu Mộ Vũ mạnh mẽ đưa tay kéo lấy Thẩm Thanh Thu với cơ thể vương đầy hơi nước, hai người cùng nghiêng người, quay lưng về phía cửa sổ.
Chỉ nghe thấy soạt một tiếng, rèm cửa đồng loạt bị vén lên!
+++++++++++++++++
Chương 82: Ban 7 chết chóc 6
Sau lưng hai người, một khuôn mặt khô héo như thịt bò hong gió dính lên cửa, con ngươi lồi ra nhìn chằm chằm vào bên trong kí túc xá, cổ họng phát ra tiếng cách cách như ống thổi cũ.
Bốn người còn lại