Chương 83: Ban 7 chết chóc 7
Tiêu Mộ Vũ nghe xong nghẹn lời, chắc không ai biết Thẩm Thanh Thu muốn nghỉ ngơi một lúc?
"Tôi không bảo cô nghỉ ngơi trên giường tôi."
Thẩm Thanh Thu ôm đầu không quan tâm, ậm à ậm ừ trong chăn: "Cô có thể gọi Tả Điềm Điềm là Điềm Điềm, gọi tôi là Thẩm Thanh Thu, nên tôi có thể nghỉ trên giường cô."
Tiêu Mộ Vũ câm nín cùng cực, "Hai điều này có liên quan logic gì với nhau?"
Nhất thời Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, rất lâu sau mới vừa yêu kiều vừa mềm mại nói: "Tôi bị thương rồi, cô không thể dung túng tôi chút sao?"
Không nghe Tiêu Mộ Vũ phản bác, cô ấy lại nhỏ tiếng lầu bầu: "Hơn nữa tôi ngủ một mình, sợ."
Trong đêm tối, bên cạnh truyền tới một tiếng cười, thực sự Tiêu Mộ Vũ đã hết cách với Thẩm Thanh Thu, thở dài một tiếng, "Sợ cái gì, sợ bản thân dọa chết quỷ à?"
Vừa cất tiếng, Tiêu Mộ Vũ lại không nhịn được cong môi, khẽ nói: "Được rồi, nghỉ đi."
Không có thêm bất kì lời dư thừa nào khác, rõ ràng là mặc nhận.
Thẩm Thanh Thu cong môi lên, không nhịn được nghiêng người nhìn Tiêu Mộ Vũ, sao cô ấy lại cảm thấy Tiêu Mộ Vũ trở nên dịu dàng thế nhỉ?
Vào lúc này, một ngón tay thon dài trong đêm tối đưa ra chạm lên trán Thẩm Thanh Thu, đẩy mặt cô ấy ra xa, sau đó lại yên lặng co về.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy bản thân vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh sau đó ý thức đã bắt đầu trì độn.
"Keng, keng!"
Mấy tiếng chuông đồng hồ nặng nề nối tiếp nhau, gọi tỉnh ý thức còn đang mộng mị của Tiêu Mộ Vũ, cô thình lình mở mắt ra. Nhưng giây tiếp theo, đồng tử của Tiêu Mộ Vũ co chặt, nhanh chóng quay người quan sát xung quanh, mặt mày chấn động.
Cô phát hiện bản thân căn bản không nằm trên giường, lúc này cô đang đứng trên sân vận động của trường học.
Trên đỉnh đầu cô có một ngọn đèn đường cô độc, rọi xuống một vòng tròn sáng trưng, cô đang đứng trong vòng tròn ấy, dưới chân không có bóng.
Rõ ràng là ban đêm, nhưng xung quanh không tối tăm, mà là một mảng mây mù trắng xóa, tất cả mọi thứ xung quanh mơ hồ thấp thoáng không nhìn rõ.
Dần dần, Tiêu Mộ Vũ phát hiện làn sương trắng kia đang thấp thoáng chuyển động, ở bên trong có một chiếc bóng lềnh bềnh không mục đích, càng ngày càng rõ ràng.
Tiêu Mộ Vũ có chút căng thẳng, tập trung toàn bộ tinh thần quan sát chiếc bóng không ngừng tới gần kia, ngập tràn phòng bị.
Đột nhiên có một chiếc bóng nhanh chóng tiến lại gần từ sau lưng Tiêu Mộ Vũ, trong lòng Tiêu Mộ Vũ lạnh toát, tay phải nắm chặt quay người vung nắm đấm, nhưng còn chưa chạm vào đã bị đối phương bắt được.
Đang muốn giãy giụa, người kia lại sốt ruột nói: "Là tôi, cuối cùng cũng tìm được cô."
"Thẩm Thanh Thu?" Trong lòng Tiêu Mộ Vũ thở phào, vội vàng nhìn Thẩm Thanh Thu mấy cái, mới nhỏ tiếng nói: "Đây là chuyện sẽ xảy ra vào buổi tối à?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu nghiêm túc: "Có lẽ là vậy, ở đây không chỉ có chúng ta, còn có người khác nữa."
"Ý cô là, chỉ cần bị thứ kia thu hút, nhìn vào mắt nó, đều sẽ vào... đây." Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp nói xong, liền nhìn thấy Tả Điềm Điềm, bỗng biến sắc.
"Tả Điềm Điềm, sao cô lại ở đây? Tô Cẩn đâu?" Vừa nói xong lại có mấy người nữa xuất hiện, bên trong có Tô Cẩn.
"Có chuyện gì thế? Hai người gặp thứ kia rồi?"
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu cũng biến đổi, không phải Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở kí túc xá giáo viên sao? Lẽ nào căn bản là không trốn được, hơn nữa Tô Cẩn còn là giáo viên?
"Chúng tôi không trốn được, nó xuất hiện quá đột ngột." Tô Cẩn cũng rất đau đầu, thực ra Thẩm Thanh Thu vừa quay lại đã lặng lẽ dặn dò cô nàng, tuyệt đối không được nhìn vào mắt thứ kia. Nhưng cô nàng lại thở phào một hơi, nhỏ tiếng nói: "Vào đây cũng không sao, để các cô vào đây tôi cũng không yên tâm."
Đặc biệt là Thẩm Thanh Thu giấu giếm Tiêu Mộ Vũ, khi dặn dò riêng Tô Cẩn không được nhìn vào mắt thứ kia, Tô Cẩn đã rất lo lắng. Nếu cô nàng không vào, có lẽ Thẩm Thanh Thu sẽ phải đối diện với những chuyện này một mình.
Nhưng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều, làm sao Tiêu Mộ Vũ có thể để Thẩm Thanh Thu một mình chứ.
Chỉ một lúc sau, Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện nơi này không chỉ có bốn người họ, mà bốn nữ sinh trong kí túc xá của cô cũng ở đây. Lúc này từng dòng người lần lượt tụ lại bên nhau, trong đó có Trương Chử còn cả Huỳnh Mộng ngồi sau Lưu Nhã một hàng.
Tiêu Mộ Vũ đếm được tổng cộng mười ba người. Tám nữ, bốn nam, cộng thêm Tô Cẩn.
Mấy cô cậu học trò này đã run như cái sàng, khi nhìn thấy Tô Cẩn gần như muốn khóc thành tiếng, Huỳnh Mộng nghẹn ngào nói: "Cô ơi, lần này tới lượt chúng ta rồi, những ngày tháng này tới khi nào mới kết thúc ạ?" Gặp được giáo viên, không khác gì gặp được cọng rơm cứu mạng, nữ sinh nhát gan đều quây quanh Tô Cẩn, không dám rời đi.
"Nơi quỷ quái gì thế này, chắc chắn là tôi đang nằm mơ, chắc chắn là nằm mơ! Các cậu điên hết rồi nên mới đi tin những thứ linh tinh kia, chính vì các cậu lảm nhảm, nên mới xuất hiện nhiều chuyện linh tinh như thế." Mặt mày Trương Chử đỏ ửng, cảm xúc rất không ổn định, hét lớn lên với cả đám người.
Nam sinh bên cạnh kéo Trương Chử một cái, ra sức khuyên cậu ta bình tĩnh lại.
"Ha ha." Đột nhiên một tiếng cười vang lên trong đám người, đột ngột lại trống rỗng, dọa tất cả mọi người tắt tiếng.
Nhất thời chỉ có những âm thanh thở gấp và tiếng hàm răng va vào nhau.
"Tạch!" Trên sân vận động, trên cầu thang tòa giảng đường, mấy bóng đèn đồng loạt sáng lên, ánh đèn tối tăm giống như những đôi mắt, do thám những con cừu non đã lên chuồng trong đêm khuya.
"Ha ha, hôm nay mọi người lại đi học cả một ngày, chắc chắn là mệt lắm đúng không?" Tiếng cười kia lại lần nữa lên tiếng, lần này bọn họ đã nghe rõ, âm thanh đang được phát ra từ phòng phát thanh của trường học.
"A, a, a!" Một nữ sinh trong đám người không cách nào ngăn chặn hét lên, cô nàng chỉ vào vị trí phòng phát thanh, hét lên như thể tan vỡ: "Các cậu... các cậu nghe thấy chưa? Âm thanh đó, âm thanh đó rất quen tai... rất quen tai!"
Cô nàng vừa thốt lên lời này, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm và Thẩm Thanh Thu chỉ cảm thấy không ổn, nhưng sắc mặt Tiêu Mộ Vũ lại biến đổi, đúng là rất quen tai!
"Lạc Tử Hào, là Lạc Tử Hào!"
Sắc mặt Huỳnh Mộng xám như tro tàn, những lời nói ra giống như cọng rơm cuối cùng, đè chết tất cả học sinh. Có tới mấy người đã nghe ra, run rẩy nói: "Cô ơi, là Lạc Tử Hào đang nói chuyện."
"A, không ngờ các cậu lại ghi nhớ giọng nói của tôi như thế, vậy tôi đi đâu, chắc chắn các cậu rất nhớ tôi đúng không. Ừm, bạn học tiễn tôi đoạn đường cuối cùng cũng ở đây à, thực sự tốt quá rồi. Vậy tiếp sau đây, để tôi chơi cùng các cậu một trò chơi nhé, ừm, chắc chắn các cậu sẽ thích... trò này gọi là... bịt mắt bắt dê."
Ban đầu Lạc Tử Hào nhả chữ rất rõ ràng, nhưng càng về sau tạp âm càng ngày càng lớn, có chút rít răng không rõ. Mỗi một tiếng động trong loa phóng thanh đều được phóng to ra ngoài, thế là tất cả mọi người đều nghe rõ âm thanh ùng ục ùng ục trào lên giống như Lạc Tử Hào đang ngậm nước trong miệng.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ tận mắt chứng kiến cái chết của Lạc Tử Hào, đều có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy.
Máu tươi trong miệng Lạc Tử Hào không ngừng trào ra ngoài, nhưng vẫn tươi cười nói chuyện.
"Các cậu có thể lựa chọn nơi có thể trốn, tôi đếm đến 100, rồi sẽ đi tìm các cậu. Ha ha, trong vòng nửa tiếng, nếu tôi tìm được cậu, thì cậu sẽ ở lại bên cạnh tôi, biết không? Ha ha." Trong âm thanh mơ hồ ấy, bọn họ cố gắng nghe rõ xem cậu ta đang nói gì, nhưng mỗi một chữ trong đó đều giống như lời nguyền đòi mạng, kích thích nỗi sợ trong sâu thẳm linh hồn bọn họ.
"Là... là sao? Chúng ta có thể trốn đi đâu được chứ?"
"Ting! Người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn kích hoạt trò chơi sinh tồn quy mô lớn của phó bản số 004, Ú òa. Một trò chơi rất thú vị, nhưng đừng quên, ú òa sẽ chết người. Nhưng mong người chơi đừng sợ hãi, đừng tuyệt vọng, người chết tìm người sẽ dùng phương pháp của người chết, cũng sẽ dùng dáng vẻ của người chết."
Bốn người nghe xong đồng loạt nhíu mày, bên kia đám học sinh vẫn đang gào thét, vô cùng hỗn loạn.
"Câm miệng, đừng nói nữa." Ánh mắt Thẩm Thanh Thu nhìn về phía đám học sinh, câu chữ cất lên lạnh lùng lại hung dữ, khiến những người đang bị dọa tới hoảng loạn kia không dám thở mạnh. Quả nhiên là uy lực của đầu gấu trường học, vừa lên tiếng còn đáng sợ hơn ma quỷ.
"Nghĩ kĩ xem có nơi nào mà cậu ta không quen thuộc, có nơi nào có thể lánh thân, chú ý giữ im lặng, tuyệt đối đừng lên tiếng. Cho dù nhìn thấy cái gì, nghe thấy cái gì cũng đừng lên tiếng, đừng nhìn!" Tiêu Mộ Vũ không có thời gian nói nhiều với đám học sinh kia, cũng chỉ có thể đưa ra chút gợi ý này.
Ngay sau đó giơ tay lên, biểu thị mau chóng tản ra.
"Tôi... tôi sợ... tôi không dám đi một mình." Mặt mày Huỳnh Mộng ngập ngụa nước mắt, thút thít nói.
"Nhiều nhất là hai người, nếu không mục tiêu càng lớn, trốn nơi nào cũng vô dụng." Tiêu Mộ Vũ cũng biết nỗi sợ của những người kia, nhưng cô không phải thần, mọi thứ trước mắt đều mơ hồ. So với đám học sinh kia, bốn người bọn họ ngoại trừ có thẻ, còn không quen thuộc với trường học bằng. Nhắc tới thẻ, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn một cái, "Rất nhiều đạo cụ của tôi đều không dùng được." Vừa nhìn, trái tim Tiêu Mộ Vũ trầm lại, phát hiện một chuyện đòi mạng.
"Xem ra, chuyện này xác thực chỉ có thể chơi trò bịt mắt bắt dê, đừng mơ lấy đá chọi đá." Trong lòng Thẩm Thanh Thu không nhịn được hỏi thăm tổ tông của hệ thống này.
"Nhưng may mắn là, thẻ Một gia đình yêu thương thắm thiết vẫn có tác dụng. Chỉ là hệ thống nói phương pháp của người chết, dáng vẻ của người chết là có ý gì?" Phó bản luôn lưu lại một đường sống, vẫn có thể dùng loại đạo cụ không có năng lực phòng thủ và tấn công này, khiến bọn họ có chút an ủi, nhưng hai câu nói kia lại mơ hồ không rõ.
"Trong nửa tiếng đồng hồ, người bình thường muốn tìm thấy người trong ngôi trường rộng lớn thế này, độ khó sẽ rất cao, cho nên chắc chắn Lạc Tử Hào sẽ lấy hình dạng của quỷ để đi tìm người. Vậy tốc độ, thính giác gì đó chắc chắn là vượt trội hơn người bình thường. Dáng vẻ của người chết có lẽ là vẫn dùng thi thể của cậu ta." Nếu không lúc nói chuyện cũng sẽ không tiếp tục nôn ra máu.
"Chuẩn... bị... xong chưa?" Âm thanh khiến người ta hoảng loạn kia lại truyền từ loa phát thanh tới.
Thời gian gấp gáp, Tiêu Mộ Vũ vội nói: "Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, hai cô hành động chung, tốt nhất đừng vào trong phòng học, Lạc Tử Hào nắm rõ nơi đó trong lòng bàn tay, hơn nữa không có nơi nào có thể trốn. Có chuyện gì thì vào nhóm chat nói, nhất định phải nhớ đọc tin nhắn."
Lúc rời đi, Thẩm Thanh Thu khẽ nói: "Hai cô đừng sợ quá, có lẽ tối nay nó sẽ ưu tiên tìm chúng tôi."
Tô Cẩn nghe xong, trong lòng lạnh buốt, còn muốn nói gì đó, Thẩm Thanh Thu đã dẫn Tiêu Mộ Vũ rời đi.
"1, 2, 3..." Lạc Tử Hào đã bắt đầu tính giờ, cho dù cậu ta nhả chữ có mơ hồ tới đâu, có loa phát thanh ở đó, mười ba người có trốn tới đâu cũng nghe rõ ràng âm thanh đếm số.
Âm thanh này giống như nhát dao đoạt mạng, từ dao đâm xuống, khiến người ta hồn lìa khỏi xác.
May mà trước đó đã đi mấy vòng quan sát trường học kĩ càng, cho nên Thẩm Thanh Thu đã nắm rõ bố cục cấp ba Viễn Ninh.
Sau khi sử dụng Một gia đình yêu thương thắm thiết, Thẩm Thanh Thu bắt đầu trình bày bố cục kiến trúc mấy tòa nhà trong trường cấp ba Viễn Ninh vào nhóm chat.
"Ba tòa nhà giảng đường trong trường được sắp xếp song song, bố cục giống hệt nhau. Phía trước tòa nhà của khối 12 là sân bóng rổ, đối diện chính là nhà thi đấu, diện tích nhà thi đấu rất lớn, khán đài xây hai tầng, có rất nhiều chỗ ngồi, còn có hai hàng ghế gập, nơi đó có rất nhiều chỗ trốn. Phía sau tòa giảng đường có một hồ nước nhân tạo, bên phải hồ là nhà ăn, ba tầng, rộng rãi chỉ có chỗ ngồi. Đằng sau nhà ăn là kí túc xá, cũng không có nơi trốn. Phía trước nhà ăn là tòa nhà hành chính, thư viện, còn có một phòng thí nghiệm Hóa học, rất nhiều phòng, rất nhiều giá sách, cũng là một nơi rất nhiều chỗ trốn."
Cũng vào lúc này Tiêu Mộ Vũ vừa nghe vừa vẽ sơ đồ mặt bằng trường học, gửi vào trong nhóm, khiến Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ngẩn tò te.
"Thế chúng ta đi đâu?"
Tiêu Mộ Vũ lắng nghe âm thanh vẫn đang vang lên trong loa phát thanh, nhíu mày trầm tư, gõ chữ gửi một tin nhắn: Bắt đầu từ bây giờ liền bắt đầu trốn, cậu ta không phải người, đừng hi vọng cậu ta thực sự ở lì trong phòng phát thanh.
Sống lưng Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm lạnh lẽo, sau khi nhìn xung quanh một vòng liền lập tức chui vào bụi cây xanh bên cạnh, trốn trong đó.
Khóe môi Thẩm Thanh Thu cong lên nụ cười lạnh, ngẩng mắt nhìn về phía cây ngô đồng bên cạnh, trên cây có một cái cọc, bên trên có một vết màu đỏ nhỏ bé.
Lúc này, Lạc Tử Hào đã đếm tới 50. Thẩm Thanh Thu không chần chừ lâu, rút dao găm tiến lại gần thân cây, trèo lên trên cây, nhấc chân đạp nát camera.
"Đừng quên có camera, không để lại cái nào hết."
Trong phòng phát thanh, máy tính và micro đều đổ trên sàn, Lạc Tử Hào đang đếm số nhìn cảnh tượng từng chiếc camera tối đi trên màn hình máy tính trước mặt, ngã lõm cả nửa khuôn mặt, biểu cảm chầm chậm vặn vẹo, trở nên vô cùng dọa người.
"70, 71!"
"Cậu ta tức rồi, chúng ta nên tìm nơi trốn đi thôi."
Mười ba người, nhìn giống như có rất nhiều nơi để trốn, nhưng cấp ba Viễn Ninh lớn như thế, một con quỷ tìm người, sẽ mất bao lâu? Tiêu Mộ Vũ không biết, cũng không cách nào biết được.
Vì chỗ ngồi trong nhà thi đấu quá dày, lại có tám lối ra, gần như là sự lựa chọn của tuyệt đại đa số.
Chỉ là nhiều thêm một người, thì sẽ không còn là nơi lánh nạn an toàn nữa, mới bắt đầu Tiêu Mộ Vũ đã nhìn thấy những mấy người đi về phía ấy, cho nên cô và Thẩm Thanh Thu không thể tới đó.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng nhìn thấy mấy người đi về phía nhà thi đấu, sau khi được Thẩm Thanh Thu nhắc nhở, hai người lựa chọn tới thư viện.
"Nơi đó có ổn không?"
Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ giây lát, "Ổn, nhưng nhớ là trốn thấp không trốn cao."
+++++++++++++++++++
Chương 84: Ban 7 chết chóc 8
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nghe xong có chút khó hiểu, "Trốn thấp không trốn cao là gì?"
"Chỉ là tôi đột nhiên nhớ ra, Lạc Tử Hào đã chết mười mấy tiếng đồng hồ, theo lí mà nói thi thể sẽ cứng lại, nếu hệ thống nói dùng dáng vẻ của người chết, vậy có lẽ cậu ta sẽ tương đối khó khăn trong việc khom lưng. Suy đoán này không chặt chẽ lắm, nhưng cẩn thận vẫn hơn."
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nghe xong, cảm thấy rất có lí. Loại suy đoán này cho dù có sai, cũng không quan trọng.
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ trầm ngâm như nước, chăm chú quan sát bản đồ mặt bằng trong nhóm, sau đó đưa tay chỉ vào một chỗ.
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, sau đó lại cười lên: "Tại sao mỗi lần Mộ Vũ đều có thể nghĩ tới cùng một nơi giống tôi thế?"
Nhưng Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới điều gì đó, ấn đường nhíu lại, đưa tay sờ lên eo của Thẩm Thanh Thu, băng gạc vẫn ở đó.
Thẩm Thanh Thu đè lên tay Tiêu Mộ Vũ, hiểu ý của cô, đè giọng nói: "Không sao, thời gian gấp rút, không thể chậm trễ nữa."
Nói xong Thẩm Thanh Thu kéo Tiêu Mộ Vũ đi, hai người tránh khỏi khu vực đèn đường, lặng lẽ sờ mò tới hồ nước nhân tạo từ hàng cây và lùm cây hai bên đường. Trên mặt hồ có một chiếc đình, đình lộ ra khoảng mặt nước nhỏ, hai người bọn họ có thể trốn ở đó.
Vào