Người Chơi Mời Vào Chỗ - Thời Vi Nguyệt Thượng

Chương 46


trước sau


Chương 89: Ban 7 chết chóc 13

Phen "ép cung" của Thẩm Thanh Thu, còn cả điều tra mơ hồ không rõ ràng của Trần Khải Kiệt, đồng thời xây dựng lên suy luận của Tiêu Mộ Vũ với tình tiết đại khái của cốt truyện phó bản số 004.

Một vụ thảm án xảy ra vì tranh chấp giữa học sinh, khiến toàn bộ lớp 12-7 rơi vào lời nguyền. Mỗi lần đều có người rơi vào trong cơn ác mộng đêm tối tiến hành tham gia trò chơi, người chơi thất bại, chết!

Tiêu Mộ Vũ quay người nhìn về phía cửa sổ phòng học ban 7 phía xa, trùng hợp người ngồi bên cửa sổ chính là Lưu Nhã và Lâm Tuyết.

Lúc này hai người đang chụm đầu nói chuyện, không biết Lâm Tuyết đã nói gì, chọc Lưu Nhã trước giờ vẫn luôn cô độc cười lên.

Sau đó Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy Lâm Tuyết đưa tay ra, xoa đỉnh đầu Lưu Nhã, động tác ngập tràn vẻ thân mật chiều chuộng. Lâm Tuyết còn nhích tới bên tai thì thầm với Lưu Nhã, cuối cùng tay cả hai nắm lại cùng nhau, không khí vô cùng hòa hợp, hoàn toàn không ăn nhập với hơi thở chết chóc của ban 7.

Tiêu Mộ Vũ vẫn đang chăm chú quan sát bên kia, Thẩm Thanh Thu phát hiện điểm khác thường, cũng nhìn qua đó.

"Phát hiện gì rồi?"

Bên kia, tay hai người Lâm Tuyết và Lưu Nhã đã tách ra, tự nhiên làm việc của bản thân, dường như Tiêu Mộ Vũ có chút mất tập trung, "Cảm thấy quan hệ của Lưu Nhã và Lâm Tuyết rất tốt."

Thẩm Thanh Thu quan sát một lúc: "Đúng là rất tốt, cùng ra cùng vào, lại là bạn cùng bàn, vô cùng thân mật."

"Cảm thấy cô ta khả nghi à?" Thẩm Thanh Thu quay đầu hỏi.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu: "Trong phó bản này, thực sự Lưu Nhã thu hút lực chú ý của tôi quá nhiều lần."

Nói xong cô lại hít một hơi, chuyển sang nói với mọi người trong nhóm chat: "Phương hướng của chúng ta đã rất rõ ràng, một là trốn thoát khỏi trò chơi săn mồi trong đêm, hai là tìm kiếm xem rốt cuộc lần báo cảnh sát thứ hai ở cấp ba Viễn Ninh đã xảy ra chuyện gì, rốt cuộc những lời nguyền này được sinh ra như thế nào."

"Rõ." Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt vội trả lời.

Ngày hôm nay trôi qua rất bình thường, tuy trước đó Trương Chử ngạo mạn ngang ngược, cũng không tin cái gọi là lời nguyền của ban 7, nhưng trải qua chuyện này, cậu ta trở nên vô cùng ngoan ngoãn, căn bản không thoát ly khỏi tầm mắt của bạn học, cậu ta đang tránh để xảy ra sự cố bất ngờ.

Mà Tiêu Mộ Vũ ngoại trừ nghe giảng, cũng không nói thêm lời nào, rõ ràng vô cùng im ắng.

Sau bữa tối, Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ và Tả Điềm Điềm đi tản bộ bên hồ nhân tạo, Tả Điềm Điềm nhìn chiếc đình kia, trong lòng liền khiếp đảm, nhỏ tiếng nói: "Sao hai người còn dám tới đây tản bộ chứ?"

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, nhìn về phía đình, còn cả độ cao mặt nước giống hệt trong giấc mơ kia, ánh mắt có chút trống rỗng.

Mà Thẩm Thanh Thu liếc Tiêu Mộ Vũ một cái, đưa tay ra sờ môi, trong mắt có ý cười, hệt như hồ ly tinh, ý tứ sâu xa nói: "Tuy tối qua kinh động lòng người, nhưng cũng có một loại cảm giác đặc biệt khác, khiến tôi bỏ qua nỗi sợ tối qua."

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nghiêng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, cuối cùng cúi đầu tiếp tục đi.

Thẩm Thanh Thu như có suy nghĩ, thu lại nụ cười nghiêm túc nói: "Có phải cô có vấn đề vẫn chưa thông suốt đúng không? Cả ngày hôm nay cô có chút mất tập trung."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, bước chân khựng lại, rất lâu sau mới gật đầu.

Trong mắt Thẩm Thanh Thu có chút bất đắc dĩ, "Tôi biết cô thông minh hơn người, nhưng dù sao trí thông minh của ba phó tướng cũng có thể so bì với một Gia Cát Lượng, có vấn đề gì thì nói ra để mọi người cùng suy nghĩ, làm gì phải một mình nhịn trong lòng."

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Không phải, thực ra tôi cũng chưa thông suốt rốt cuộc là vấn đề gì, cho nên mới không nói với mọi người, sợ bản thân chỉ dẫn sai mọi người."

Tả Điềm Điềm mở to mắt, "Sao có thể chứ!"

"Tả Điềm Điềm nói đúng, những thứ mà đầu óc của cô có thể nghĩ ra đối với chúng tôi đều là ngọn đèn sáng soi đường, sao lại là chỉ dẫn sai chứ. Cô không nghĩ thông chỗ nào?" Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu nghiêm túc, không hề nhìn ra có một vài thời điểm người này sẽ khiến người ta câm nín nghẹn lời.

Không phải Tiêu Mộ Vũ không chuẩn bị nói với những người còn lại, chỉ một vài suy đoán nói ra quá sớm chưa chắc đã là chuyện tốt. Đặc biệt là trong tình huống nhóm Tả Điềm Điềm tin tưởng quá mức vào cô.

"Tới hiện tại, tất cả nghi hoặc của tôi đều có thể bước đầu đạt được một kết luận, duy chỉ có hai điều, tôi cảm thấy có chút mù mịt."

Tả Điềm Điềm có chút khó hiểu, nhưng lúc này Thẩm Thanh Thu vẫn đang quan sát Tiêu Mộ Vũ, nghe xong lời cô, trong lòng đã có suy đoán, "Là vì chuyện phát tài liệu môn nghe hôm nay đúng không?"


Tiêu Mộ Vũ ngẩng đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, trong mắt thoáng chút ngạc nhiên, cuối cùng lại thư thái nói, "Đúng."

Thẩm Thanh Thu cười lên: "Vậy có lẽ tôi biết cô đang đắn đo chuyện gì rồi."

Con ngươi màu xám của Thẩm Thanh Thu chăm chú quan sát Tiêu Mộ Vũ, trong mắt mang theo chút dịu dàng, sau đó lên tiếng: "Ngày Lạc Tử Hào chết, chuyện thiếu mất một bộ bàn ghế sợ là vẫn luôn quẩn quanh trong lòng cô, mà lần này lại thiếu mất một bộ tài liệu. Thiếu một bộ tài liệu không phải chuyện hiếm gặp, nhưng nếu liên kết hai chuyện này lại, thì lại có vấn đề, đúng không?"

Tiêu Mộ Vũ không thể không thừa nhận, không ai hiểu bản thân hơn Thẩm Thanh Thu.

"Đúng thế, nhưng luôn có cảm giác dường như tất cả đều quá hiển nhiên. Tôi cảm thấy tôi không nên đưa ra kết luận nhanh như thế, có lúc cũng không phải chuyện tốt." Giống như tối qua, suy đoán võ đoán của cô, suýt chút nữa đã hại Thẩm Thanh Thu. Nếu Tô Cẩn không ra tay, sợ là Thẩm Thanh Thu đã trở thành vật hi sinh tối qua, nói xong, Tiêu Mộ Vũ lại vô thức nhìn sang Thẩm Thanh Thu.

Quá hiểu một người, đặc biệt là người mình thích, cảm giác này chỉ có Thẩm Thanh Thu có thể hiểu được. Tiêu Mộ Vũ nói xong câu ấy lại nhìn sang bản thân, Thẩm Thanh Thu liền hiểu ra Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì.

"Suốt cả hành trình, chúng ta gặp phải vô vàn nguy hiểm, có thể sống sót, có thể nhanh chóng vượt ải, không biết đã nhờ cậy bao nhiêu kết luận mà cô cho rằng là võ đoán ấy, sao có thể vì một lần sai lầm mà từ chối sử dụng nó chứ?" Thẩm Thanh Thu nhìn thẳng về phía Tiêu Mộ Vũ, dịu dàng nói, ngữ điệu dịu dàng khác lạ, hoàn toàn không giống với dáng vẻ hồ ly tinh thường ngày.

Tiêu Mộ Vũ nín thở, không lên tiếng, chỉ dịch chuyển ánh mắt, cô lại bị người này nhìn thấu.

"Chuyện này có là gì chứ, đội trưởng Tiêu, cô cũng không phải thần, sai lầm không phải là chuyện thường tình của con người à? Huống hồ loại sai lầm này của cô, dường như có thể bỏ qua không tính tới." Tả Điềm Điềm cũng ý thức được trong lòng Tiêu Mộ Vũ có nút thắt, vội vàng an ủi nói.

"Tiêu Mộ Vũ, ba người bọn họ cũng không phải phế vật, lựa chọn ba người bọn họ chính là vì cô tin tưởng bọn họ, gánh vác chút nguy hiểm thì làm sao? Hơn nữa, cho dù bọn họ không được, thì còn có tôi. Cô mạnh dạn đoán, mạnh dạn làm, cho dù có sai, vẫn có chúng tôi chống đỡ, tóm lại vẫn còn cơ hội xoay chuyển."

"Đúng, cô Thẩm là người ma quỷ gặp còn phải khóc thét, chúng tôi cũng không ăn chay."

"Mọi người đồng tâm hiệp lực, cho dù đội trưởng Tiêu có nghĩ sai, chúng ta cũng có thể cùng nhau gánh vác." Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt không ở hiện trường, ban nãy vẫn luôn im lặng lắng nghe, lúc này đều lên tiếng biểu thị thái độ.

"Cảm ơn."

Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, im lặng rất lâu cũng chỉ nói ra hai chữ. Nhưng cảm xúc trong đó, mọi người đều hiểu.

"Thực ra liên kết hai chuyện này lại với nhau, tôi liền có một suy đoán. Không thấy bàn ghế của Lạc Tử Hào, có thể lí giải thành trong lớp thiếu mất một bộ bàn ghế, điều này cũng có thể tương ứng với việc thiếu một bộ tài liệu. Ngoài ra học sinh trên lớp nói, chuyện thiếu một tập tài liệu đã không phải lần đầu, vậy thì không phải trùng hợp. Dù sao luôn bị thiếu, người đặt sách chắc chắn sẽ vô cùng lưu ý, không tới nỗi phạm sai lầm hết lần tới lần khác." Tiêu Mộ Vũ nói rất tỉ mỉ lại nghiêm túc, Tô Cẩn ở bên kia nghe xong, thấp thoáng hiểu ra ý tứ của Tiêu Mộ Vũ.

"Đội trưởng Tiêu, ý cô là, số lượng sách không sai, là có người nhận sao?"

Câu nói này của Tô Cẩn vừa cất lên, tất cả mọi người bỗng cảm nhận được một luồng hơi lạnh, không nhịn được run lên.

Suy nghĩ kĩ lại liền thấy sợ hãi cực điểm, Tả Điềm Điềm cảm nhận rõ ràng da gà da vịt của bản thân đã dựng đứng lên.

Trần Khải Kiệt ấp úng, "Cho nên đội trưởng Tiêu, ý cô là, ban 7... ban 7 thừa ra một người, người đó... người đó không phải người?"

Tả Điềm Điềm xoa cánh tay, cảm thấy toàn thân lạnh toát. Ở trong phó bản lâu như thế, không phải bọn họ chưa từng gặp ma quỷ, nhưng loại cảm giác không phân biệt được người quỷ này càng khiến người ta sợ hãi.

Người tiếp xúc sớm chiều với bạn lại là ma quỷ, còn là lệ quỷ dẫn từng người bên cạnh bạn tới cái chết, nghĩ tới thôi cũng khiến ta tắc nghẽn cơ tim.

"Nếu Mộ Vũ nói đúng, vậy hiềm nghi về Lưu Nhã trực tiếp tăng cao." Trong đầu Thẩm Thanh Thu nhanh chóng lướt qua một lượt những chuyện bản thân quan sát được về giáo viên và học sinh trong khoảng thời gian này, vẫn cảm thấy Lưu Nhã không ổn.

Tả Điềm Điềm cũng gật đầu: "Cô nói xem có lẽ nào Lưu Nhã là quỷ không?"

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Chỉ là suy đoán, chúng ta không có bất kì chứng cứ nào. Hơn nữa Lưu Nhã quá rõ ràng, thực ra tôi lại cảm thấy không phải cô ta."

Tô Cẩn đang ở kí túc xá của mình, nghe xong bỗng có một suy nghĩ.

"Nếu đội trưởng Tiêu đoán không sai, vậy chắc chắn trong ban 7 có người không nên ở trong đó. Nếu cài đặt của tôi là giáo viên, có lẽ chỗ tôi sẽ có danh sách học sinh. Thông thường các loại thành tích thi tháng, thi giữa kì, thi cuối kì đều có bản điện tử, có lẽ có thể điều tra trong đó, tôi kiểm tra xem có phải có manh mối gì đó không."

Tiêu Mộ Vũ nghe xong, ánh mắt sáng lên, "Tô Cẩn nghĩ không sai, có thể điều tra thử."

Tô Cẩn không chậm trễ thời gian, lập tức tới văn phòng, bật máy tính của mình lên.

Xác thực bên trong đều có bảng thành tích thi tháng, thi giữa kì, thi cuối kì của từng học sinh. Tô Cẩn vừa nhìn liền phát hiện bản thân không chỉ dạy ban 7, mà năm lớp 12 mới tiếp nhận ban 7.

Kiểm tra đơn giản một lúc, Tô Cẩn liền gửi bảng thành tích sáu đợt thi hai học kì của lớp 12-7 vào trong nhóm chat.

Tiêu Mộ Vũ mở sáu bảng thành tích đối chiếu đi đối chiếu lại, bắt đầu từ khi lên cấp ba, không có học sinh chuyển đi hay chuyển vào lớp 12-7.

Trên bốn bảng thành tích học kì một lớp 12, sĩ số lớp 12-7 đều là 50 người, Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu và Tả Điềm Điềm đều ở bên trong.

Lực chú ý của Thẩm Thanh Thu luôn đặt lên Tiêu Mộ Vũ, đưa tay chỉ chỉ: "Không hổ là học bá, xếp hạng nhất, còn vượt qua hạng hai hơn 30 điểm."

Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, nhìn thành tích của Thẩm Thanh Thu, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên, cũng "cách" hạng hai từ dưới đếm lên hơn 30 điểm.

"Như nhau cả thôi."

Tiêu Mộ Vũ: "..."

Vốn dĩ tới cuối kì vẫn là 50 học sinh, đợi tới kì thi tháng Ba của học kì hai lớp 12, sĩ số học sinh chỉ còn 48 người.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tìm được hai cái tên, một nam một nữ, chính là hai trong số học sinh đã chết trước đó. Bảng thành tích số 6 là kì thi tháng Tư, cách bảng ban nãy hơn một tháng, sĩ số bên trên là 47 người, Lạc Tử Hào vẫn ở bên trên.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ là sau khi đối chiếu, cuối cùng cô chỉ về phía Lưu Nhã, gõ lên điểm số của Lưu Nhã trong hai bảng thành tích trong đó.

Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi từ giữa kì tới cuối học kì một, điểm số của Lưu Nhã từ 598 tụt xuống còn 144. Thành công thay thế vị trí hạng nhất từ dưới lên của Thẩm Thanh Thu.

"Chuyện này là sao thế? Tụt lùi nghiêm trọng quá." Tả Điềm Điềm không nhịn được nhíu mày.

"Thi cuối kì thường là khoảng giữa tới cuối tháng Một." Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt nói ra câu này, dường như tất cả đều nghĩ tới ghi chép báo án Trần Khải Kiệt gửi cho bọn họ trước đó.

"Không phải thực sự là Lưu Nhã chứ? Đều là tháng Một."

Tiêu Mộ Vũ im lặng, tiếp tục xem tiếp, học kì hai lớp 12, thành tích toàn bộ ban 7 đều trượt dốc không phanh, nhưng Lưu Nhã lại lần nữa quay về mức điểm trên 570, thậm chí kì thi thử tháng Ba và thi giữa kì còn có tiến bộ.

"Lâm Tuyết thì sao?" Thẩm Thanh Thu nhắc nhở một câu.

Lúc này Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra giây lát, sau đó tìm kiếm trong bảng danh sách, thứ tự tên họ được sắp xếp theo thành tích, cho nên bị đảo lộn.

Học kì một lớp 12 có tổng cộng bốn đợt thi, học kì hai lớp 12 có hai đợt thi, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng tìm được Lâm Tuyết trên mấy bảng thành tích khác, nhưng tới bảng thành tích thi cuối kì, Tiêu Mộ Vũ nhìn lên lướt xuống, lại nhìn xuống lướt lên, tìm hai lần mới thấy được Lâm Tuyết.

Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, lắc đầu, tỉ mỉ quan sát.

Thành tích của Lâm Tuyết thuộc dạng trên trung bình khá, bốn đợt thi nhìn có vẻ rất bình thường, không khác biệt so với xu hướng của toàn bộ ban 7, không có gì đặc biệt.

"Lâm Tuyết này có vẻ rất bình thường." Tô Cẩn in bảng thành tích ra, đối chiếu từng người.

Hiện tại ban 7 có bốn người xảy ra sự cố ngoài ý muốn, ba nam một nữ, thành tích của bốn người này đều biến động rất lớn, đặc biệt là kì thi tháng Một, cơ bản là rơi xuống đáy sâu nhất.

Sáu bảng thành tích, hơn bốn mươi người, thứ tự có chút hỗn loạn, không dễ quan sát.

Thế là Tiêu Mộ Vũ nói với Tô Cẩn: "Tô Cẩn, bên cạnh cô có máy tính đúng không, cô làm theo lời tôi, bật máy tính lên, sau đó nhập mấy bảng thành tích này vào Excel."

Tô Cẩn vội làm theo, bật video call lên, nghe theo chỉ dẫn của Tiêu Mộ Vũ, không ngừng động tác, biên tập công thức trong Excel.

Cuối cùng trên giao diện máy tính xuất hiện một bảng thao tác, chỉ cần nhập họ tên, phía sau sẽ hiển thị biểu đồ tuyến tính thành tích sáu đợt thi của học sinh đó.

Như thế, vị trí tên học sinh đều xảy ra thay đổi trên sáu bảng thành tích vốn dĩ liền trở nên rõ ràng trong mắt năm người.

Tô Cẩn nhìn máy tính, ngẩn ra: "Tôi lớn vậy rồi mà trước giờ không biết Excel có thể dùng như vậy."


Thẩm Thanh Thu mím môi cười, "Cô chưa thấy Mộ Vũ dùng máy tính đấy, những thứ này chỉ là muỗi thôi."

Mấy người Tô Cẩn vô cùng nể phục, tổ đội của bọn họ, đầu gấu trường học thực sự là đầu gấu trường học, học bá cũng thật sự là học bá, cách giải quyết câu đố vô cùng mới mẻ tao nhã.


++++++++++++++++++++

Chương 90: Ban 7 chết chóc 14

Có bảng này, Tô Cẩn nhập danh sách một lượt, bốn người còn lại đều nhìn chằm chằm màn hình, nhìn thấy bản đồ tuyến tính của từng học sinh, có thể nhìn thấy điểm khác thường một cách trực quan.

Số liệu khác thường nhất chính là Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, một người xuất sắc rất ổn định, một người yếu kém rất ổn định, người khác đều có biến động, chỉ có hai người dường như là đường thẳng.

Bọn họ đều hiểu được nguyên nhân, cho nên không quan tâm nhiều, cười đùa mấy câu rồi cho qua, chú trọng tìm ra những người có biến động khác thường.

"Có thể thấy ngoại trừ Lưu Nhã và bốn người đã chết, thành tích của Trương Chử, Huỳnh Mộng, còn có đại diện môn Ngữ văn Trần Tuyền, lớp trưởng Giang Nhất Phàm có điểm khác thường."

Tô Cẩn quan sát số liệu thuận tiện nhất, cô nàng trực tiếp đưa ra kết quả.

"Quả thực là vậy, thành tích của toàn thể ban 7 đều xuống dốc, đặc biệt là kì thi tháng Ba giảm sút rất sâu, sau đó vẫn tiếp tục xuống dốc cũng không phải rất khác thường. Nhưng những người này không phải bắt đầu đột nhiên xuống dốc từ kì thi tháng Ba, mà là thi cuối kì, cũng chính là tháng Một."

Trần Khải Kiệt quan sát, không nhịn được lên tiếng.

Tháng Một đã là thông tin vô cùng sâu sắc trong đầu Trần Khải Kiệt, vào tháng Một này, chắc chắn ban 7 đã xảy ra một chuyện lớn!

Chuyện này chính là nguồn gốc của tất cả tai họa, cũng chính là nhiệm vụ nòng cốt của phó bản này.

"Cơ bản ăn khớp, lại lần nữa chứng thực suy đoán của chúng ta. Phổ điểm thành tích tháng Ba đột nhiên xuống dốc rất dễ lí giải, khi đó lời nguyền đã có hiệu lực, biết được sự thực này, chắc chắn không có tâm trạng học hành. Thực ra phổ điểm tháng Một cũng đã có biến động, nhưng không lớn. Vậy mọi người nghĩ thế nào về những người có thành tích đột nhiên trượt dốc?" Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu và Tả Điềm Điềm, không nhanh không chậm nói.

"Tháng Một giữa đám học sinh đã xảy ra một sự việc nghiêm trọng, trực tiếp ảnh hưởng tới thành tích thi cử, vậy lại ăn khớp với nhau thêm lần nữa. Nếu là bạo lực học đường, vậy có thể là người gây ra bạo lực, hoặc chính là người bị bạo lực." Thẩm Thanh Thu xoa cằm, chậm rãi lên tiếng, sau đó xùy một tiếng, "Nếu như thế, mục tiêu lại lần nữa khóa chặt lấy Lưu Nhã, dù sao với dáng vẻ của cô ta, cảm giác chỉ có thể là người bị bạo lực mà thôi."

"Vậy không phải người thừa mà chúng ta muốn tìm chính là Lưu Nhã sao?" Trong nhận thức của Tả Điềm Điềm, có lẽ người bị bạo lực đã chết, cho nên biến thành lệ quỷ, vậy đương nhiên chính là Lưu

Nhã.

Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vẫn nhíu chặt, lẩm nhẩm một mình: "Quá thuận lợi, sự tồn tại của Lưu Nhã quá chói mắt."

Không chỉ có Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cũng có cảm giác này, "Không loại trừ khả năng hệ thống cố ý tung hỏa mù, nhưng xét theo tình huống bình thường, với đức hạnh của nó, tuyệt đối không để chúng ta dễ dàng vượt ải như thế. Ngoài ra, mọi người có phát hiện hệ thống giống như chết, không nói không rằng câu nào không? Theo lí mà nói, khi phát hiện tình tiết quan trọng, nó nhất định sẽ xuất hiện để tạo cảm giác tồn tại. Ngay như Cô nhi viện lần trước, đám cô nhi oán tác oai tác quái cũng khiến hệ thống nhảy ra, huống hồ là chúng ta đã tìm được đầu sỏ tội ác."

Giọng điệu khi Thẩm Thanh Thu nhắc tới hệ thống không hề khách sáo, biểu cảm cũng rất khinh thường. Nhưng lời cô ấy lại lọt vào trong đầu những người khác, là cảm giác khác thường.

Chỉ là vừa nói xong, "ting" một tiếng, âm thanh hệ thống lại lần nữa xuất hiện.

"Chúc mừng người chơi Thẩm Thanh Thu kích hoạt nhiệm vụ nhỏ ẩn của hệ thống, hệ thống không giả chết. Do tiến độ nhiệm vụ bị cản trở, hệ thống không có đất phát huy, khi người chơi triệu hồi hệ thống, sẽ khởi động nhiệm vụ ẩn, cưỡng chế đẩy nhanh tiến độ."

Thẩm Thanh Thu nghe xong đen mặt, híp mắt lại, sắc mặt nguy hiểm không thể diễn tả thành lời.

"Tôi thấy cô đang muốn tìm đường chết đấy."

Tiêu Mộ Vũ biết hệ thống quỷ quái này có cảm xúc, thế là đưa tay ra kéo Thẩm Thanh Thu một cái nhàn nhạt nói: "Nhiệm vụ gì?" Cô đã quen rồi, hệ thống không tác quái không phải là hệ thống.

Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ vừa dứt, lan can trước mặt đột nhiên biến mất, mà Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt không có mặt trên hành lang cũng xuất hiện bên cạnh bọn họ.

Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp nói gì, cơ thể đã vô thức trượt xuống.

Ý thức được cảm giác nguy cơ khiến chân tay cô mạnh mẽ dùng lực, miễn cưỡng đứng vững người.

Vừa cúi đầu nhìn, trái tim Tiêu Mộ Vũ bỗng điên cuồng nhảy lên.

Lúc này năm người bọn họ đang đứng trên sân thượng nơi Lạc Tử Hào nhảy lầu, có thể thấy sân thượng trước mặt không bằng phẳng, mà là một vách đứng trơn nhẵn.

Góc nghiêng gần 70 độ, phải dùng toàn bộ sức lực cơ thể giữ lấy vách đứng, đồng thời mũi chân dùng lực cố gắng chống đỡ, mới miễn cưỡng không trượt xuống.

Hơn nữa Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận rõ ràng được cơ thể mình vô cùng nặng nề, chầm chậm trượt xuống.

Mấy người Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn kêu lên một tiếng, Tả Điềm Điềm đã trượt xuống một đoạn mới giữ được cơ thể, cảnh tượng đột nhiên trở nên vô cùng nguy hiểm.

Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng đổ mồ hôi đầy trán, dính lấy vách đứng, nhanh chóng hỏi: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Hai mắt Thẩm Thanh Thu đỏ ửng, nhưng lại không nói một lời. Lúc này cô ấy cảm thấy bản thân có chút nực cười, một thứ mờ ám như thế, còn không tính là người, tại sao ban đầu bản thân lại hồ đồ phạm sai lầm như thế.

"Vui lòng trả lời, trong phó bản Ban 7 chết chóc lần này, nguyên nhân thầy trò ban 7 bị nguyền rủa là gì? Xin hãy chú ý, nếu trả lời sai, độ nghiêng sẽ tiếp tục tăng lên, vui lòng thận trọng khi trả lời."

Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống phía dưới đất và cả bốn người bên cạnh, ngữ điệu Thẩm Thanh Thu bình tĩnh lại trầm thấp: "Cô cứ nói đi."

Tiêu Mộ Vũ biết nếu cứ tiếp tục thế này, chắc chắn sẽ có người không cầm cự được nữa, thế là hít một hơi, nói: "Vào ngày 8 tháng 1 năm nay, lớp 12-7 của trường cấp ba Viễn Ninh xảy ra một sự việc xấu xí, dẫn tới có học sinh bị bạo lực tử vong!"

Sau khi nói xong, sân thượng cạch một tiếng, nghiêng về phía sau một chút, vì sự dao động này, năm người Tiêu Mộ Vũ lại tiếp tục trượt xuống.

Ngón tay Tiêu Mộ Vũ dùng lực, chân dính chặt lấy vách đứng, mạnh mẽ ngăn cản xu hướng trượt xuống, nhưng khoảng cách rơi xuống không tới một mét!

Nhất thời trái tim kịch liệt nhảy lên cổ họng.

Tả Điềm Điềm lại trượt xuống một đoạn, chân dường như đã chạm tới mép, bị dọa tới nỗi không nhịn được kêu lên một tiếng, không ngừng thở hổn hển.

May mà độ nghiêng giảm đi đôi chút, cô nàng cũng nhanh chóng ổn định lại.

Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống dưới một cái, ngón tay Tả Điềm Điềm đã bật máu, trên mặt túa ra cơ man mồ hôi lạnh.

Ngón tay Tiêu Mộ Vũ cũng đã rách ra vì dùng quá nhiều lực, cứng nhắc rạch ra mấy vết máu trên vách đứng. Nhưng vì quá căng thẳng, lúc này đã không cảm nhận được đau đớn.

Tiêu Mộ Vũ lại quay sang phải nhìn Thẩm Thanh Thu, sức lực của Thẩm Thanh Thu thuộc hàng lợi hại nhất trong cả nhóm, cơ bản không động đậy, nhưng đang căng thẳng nhìn bản thân, sắc mặt có chút tái nhợt. Khuôn mặt trước giờ luôn mang theo ý cười cùng tản mạn lúc này biểu cảm cũng đã lạnh đi, giống như hai người khác biệt với trước đó.

Tiêu Mộ Vũ lắc đầu với Thẩm Thanh Thu, biểu thị bản thân không sao, đồng thời ánh mắt liếc xuống eo Thẩm Thanh Thu, có chút lo lắng.

Thế là cô không chần chừ nữa, tiếp tục nói: "Học sinh tử vong không rời khỏi trần thế, mà ở lại trong lớp 12-7, trong con mắt của người khác, người đó vẫn đang sống, đồng thời người đó đã nguyền rủa tất cả học sinh lớp 12-7."

Cạch, lại thêm một tiếng, độ nghiêng vách đứng lần nữa hạ xuống.

Tiêu Mộ Vũ thăm dò giây lát, phát hiện đã không cần dùng nhiều lực để giữ cho bản thân không trượt xuống như trước đó, nhưng vẫn không tới mức có thể bò lên.

"Không chỉ có học sinh, giáo viên của ban 7 cùng cảnh sát xử lí vụ án này cũng trở thành đối tượng của lời nguyền."

Vách đứng lại lần nữa hạ xuống, biên độ rất nhỏ.

Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ thả lỏng đôi chút, nhỏ tiếng nói: "Mọi người mau bò lên trên đi."

Chân Tả Điềm Điềm đã bị dọa nhũn, hít sâu một hơi lật người nhờ sự giúp đỡ của Trần Khải Kiệt, mặt hướng về phía vách đứng, chầm chậm bò lên trên. Vách đứng không tiếp tục động đậy, xem ra xác thực có thể bò lên.

Đợi Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm an toàn rời khỏi vách đứng, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ lại đồng thời dừng lại.

Tô Cẩn có chút sốt ruột: "Đội trưởng Tiêu, cô Thẩm, mau xuống thôi!"

Tiêu Mộ Vũ khẽ nói: "Cô xuống đi."


Thẩm Thanh Thu lắc đầu, trong mắt là sự kiên trì vô thanh.

"Thời gian không còn nhiều, có phải vết thương trên eo cô bị rách ra rồi đúng không?" Ngữ điệu của Tiêu Mộ Vũ vẫn dịu dàng, nhưng lời nói ra lại không thể từ chối.

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, tay phải đã rút dao găm, nhỏ tiếng nói: "Cô biết tôi không thể để cô mạo hiểm một mình, thời gian không còn nhiều nữa, thế thì nên nắm cho chắc."

"Hung thủ có quan hệ với Lưu Nhã!" Tiêu Mộ Vũ đột nhiên nói ra câu này, mấy người Tả Điềm Điềm bên cạnh vô thức nghĩ tới điều gì đó, khiến trái tim như muốn ngừng đập.

Hệ thống im lặng rất lâu, vách đứng không hạ xuống cũng không nâng lên.

Đúng vào lúc Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, trong ánh mắt có chút thất vọng, thì cạch một tiếng, vách đứng lại lần nữa hạ xuống.

Tiêu Mộ Vũ cũng vạch ra: "Hung thủ không phải Lưu Nhã!"

Lần này vách đứng không động tĩnh, trong lòng Tiêu Mộ Vũ đã có tính toán, "Hơn nữa người bị nguyền rủa không chỉ có ban 7, phàm là những người liên quan tới việc xử lí bạo lực lần đó, đều là đối tượng bị nguyền rủa."

Vách đứng lần nữa hạ xuống, đồng thời âm thanh hệ thống cũng vang lên: "Hết thời gian, chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ nhỏ ẩn, tránh được cái chết."

Vẫn là âm thanh của máy móc, nhưng nhóm Tiêu Mộ Vũ lại nghe ra sự bực bội của hệ thống.

Bên kia Thẩm Thanh Thu kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, hai người cùng nhau xuống khỏi vách đứng. Sau khi cả hai đứng vững, khoảnh khắc tiếp theo, bọn họ lại quay trở lại hành lang, dường như cảnh tượng nguy hiểm kích thích ban nãy chưa từng xảy ra.

Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, mà đưa tay ra nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ. Tiêu Mộ Vũ không để móng dài, nhưng ban nãy vì dùng lực, khiến móng tay bị tách khỏi phần thịt, những người trải qua cảm giác đau đớn này đều có thể cảm nhận sâu sắc, huống hồ hiện tại đã nứt toác chảy máu.

Ánh mắt Thẩm Thanh Thu có chút đau đớn, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc, cô ấy nhỏ tiếng nói một câu: "Xin lỗi."

Không chỉ nói với Tiêu Mộ Vũ, còn có nhóm Tả Điềm Điềm, trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng bực dọc như thế, là hệ thống đang cảnh cáo cô ấy.

Tả Điềm Điềm cũng ý thức được vấn đề, vội xua tay: "Sao lại là lỗi của cô chứ, xác thực là hệ thống này có bệnh... à là có chút khiến người không kịp trở tay." Tả Điềm Điềm cưỡng chế sửa lại, nhỏ tiếng nói.

Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn tay mình rồi nói: "Chẳng qua nó đang mượn gió bẻ măng thôi, huống hồ cũng chỉ có chút sợ hãi nhưng không nguy hiểm, hơn nữa chúng ta cũng coi như đại nạn không chết ắt có phúc."

Mặt mày Tả Điềm Điềm khen ngợi: "Tôi thực sự rất khâm phục đội trưởng Tiêu và cô Thẩm, trong tình huống đó, chúng tôi chỉ có thể nghĩ tới việc chạy thoát thân, sao hai người có thể nghĩ tới việc lợi dụng nó để giải câu đố chứ?"

Hai cô gái trong đội, Tô Cẩn bình tĩnh, Tả Điềm Điềm yên tĩnh, rất hiếm khi lộ ra cảm xúc vào những lúc thế này, đều đã nổi sao trong mắt.

Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Cho dù có phải là tự nguyện hay không, xác thực hệ thống vẫn đang cố gắng duy trì cài đặt công bằng chính trực. Ban nãy nhiệm vụ kia quá hài hước, cũng rất quá đáng, thậm chí xuất hiện quá kì lạ. Có chút giống trò chơi cưỡng chế mọi người lựa chọn đồng đội trong phó bản sưu tầm số 002. Nếu trò chơi đó không cho giải thưởng, chính là lợi bất cập hại, hoàn toàn là đùa bỡn người chơi, nhưng sau khi chọn xong lại giành được giải thưởng Đồng hồ bấm giờ rất có giá trị. Cho nên, tôi nghĩ lần này trò chơi có lẽ cũng sẽ có lợi ích tương tự."

Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhường lời cho Thẩm Thanh Thu: "Lúc đó cô nghĩ gì thế?"

Thẩm Thanh Thu di chuyển ánh mắt khỏi tay Tiêu Mộ Vũ, khẽ nói: "Hệ thống nói là muốn cưỡng chế đẩy nhanh tiến độ, vì để bảo toàn mạng sống, chắc chắn trong câu trả lời của chúng ta phải dựa theo suy luận có sức thuyết phục, cho dù được kiểm chứng là đúng, cũng không thể đẩy nhanh bao nhiêu phần tiến độ. Cho nên sau hai câu trả lời của Tiêu Mộ Vũ, tôi liền nghĩ có thể dùng nó làm thành nhà tiên tri hay không. Sau khi ba người bò lên, nó vẫn chưa biến mất, càng chứng minh suy đoán của tôi. Chỉ là tôi sợ trả lời sai, mức phạt càng lớn, cho nên chỉ dám thăm dò quẩn quanh."

Tả Điềm Điềm liên tục lắc đầu, "Lợi hại quá, thực sự rất tuyệt."

Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn bị dọa mất mạng bên kia lại online, đồng thời gửi tới một nút like thật lớn.

"Mau đi xử lí vết thương trên eo cô đi. Tô Cẩn, bên cô còn thuốc không? Sợ là vết thương của cô ấy rách ra rồi, phải đổi thuốc cho cô ấy." Tiêu Mộ Vũ rất lo lắng tới vết thương của Thẩm Thanh Thu.

"Có, ban nãy chắc chắn ngón tay mọi người cũng bị thương rồi, mau tới xử lí đi."

Thẩm Thanh Thu không nói gì, cô ấy cũng muốn nhanh chóng xử lí tay cho Tiêu mộ Vũ.

Tới phòng Tô Cẩn, Tiêu Mộ Vũ không có thời gian quan tâm tới những chuyện khác, biểu thị Thẩm Thanh Thu vén áo lên. Thẩm Thanh Thu chần chừ giây lát, nhíu mày nói: "Tay của cô?"

"Không sao, hiện tại không đau nữa, vết thương của cô quan trọng hơn." Hai tình huống ngay khi từ bắt đầu đã quá căng thẳng. Thẩm Thanh Thu mới chỉ bị thương một ngày, căn bản vết thương không thể khép miệng, không biết lúc này đã rách to cỡ nào.

Thẩm Thanh Thu biết sự kiên trì của Tiêu Mộ Vũ, cũng không định lãng phí thời gian, xử lí xong sớm thì Tiêu Mộ Vũ cũng an tâm bôi thuốc.

Thế là cô ấy cởi đồng phục, đưa tay ra vén áo lên, bên trong là chiếc áo len màu trắng, Tiêu Mộ Vũ phát hiện vết máu đã ngấm ra.

Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhíu mày, nhìn Thẩm Thanh Thu vén áo lộ ra phần eo bị quấn vải trắng, trên eo có một vết máu đỏ tươi, khiến sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng thêm ngưng trệ.

Tô Cẩn mang hộp y tế tới, nhìn eo Thẩm Thanh Thu một cái, cũng có chút lo lắng: "Lại xuất huyết rồi."

Vì để tiện cho Tiêu Mộ Vũ xử lí vết thương, Thẩm Thanh Thu kéo áo tới lên tới sườn, chiếc eo đẹp mắt phong nhã lộ ra ngoài một cách rõ ràng.

Tiêu Mộ Vũ liếc sang Tô Cẩn một cái, chuyển ghế tới: "Ừm, tôi làm là được rồi, cô xử lí ngón tay giúp Điềm Điềm đi." Động tác này chuẩn xác chặn lại tầm mắt của Tô Cẩn.

Thẩm Thanh Thu quan sát rõ ràng động tác của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy quen việc tìm niềm vui trong cái khổ, thế là cười lên buông vạt áo xuống.

"Đừng động đậy lung tung." Tiêu Mộ Vũ đang gỡ băng gạc cho Thẩm Thanh Thu nhắc nhở một câu, Thẩm Thanh Thu nhích tới bên tai cô khẽ cười, nói: "Tôi buông xuống một chút, bọn họ sẽ không nhìn được."

Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lườm lên, mím môi cúi đầu không lên tiếng.

"Tôi rất thích cô như thế." Âm thanh ấm áp dịu dàng, hơi thở như lan.

Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vết thương của Thẩm Thanh Thu, trong lòng có chút khó chịu. Tối qua chỉ nhìn thấy máu, căn bản không nhìn được vết thương.

Miệng vết thương bị thứ quỷ quái tối qua rạch ra, nhìn móng tay có vẻ không sắc nhọn, đến nỗi miệng vết thương rất xù xì, nhưng kéo dài từ eo tới bụng. Vết thương vốn dĩ đã đóng vảy lại bị rách ra, nhìn càng thêm đáng sợ.

Thế mà Thẩm Thanh Thu vẫn có thể nhẫn nhịn vết thương như thế để đánh nhau, ngâm nước, leo cầu thang, người này không tim hay là không biết đau? Còn nhân lúc này cợt nhả với cô.

Tiêu Mộ Vũ vừa tức vừa khó chịu.

"Lo lắng cho tôi, đau lòng cho tôi, ừm, còn có chút ham muốn chiếm hữu ngoài lạnh trong nóng." Thấy Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu lại được đằng chân lân đằng đầu.

"Suỵt! Ưm..." Một phen đau đớn kịch liệt truyền tới từ vết thương, nhưng Tiêu Mộ Vũ không chút nể nang khử trùng vết thương cho Thẩm Thanh Thu. "Thế này thì sao, thích không?" Ngữ điệu Tiêu Mộ Vũ lạnh tanh đáp lại Thẩm Thanh Thu.

Đột nhiên, không khí dịu dàng thắm thiết, tình ý liên miên bỗng nhanh chóng lụi tàn.








trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện