Chương 91: Ban 7 chết chóc 15
Không phải Thẩm Thanh Thu tê liệt với cảm giác đau đớn, chỉ là có thể nhẫn nhịn mà thôi. Vào lúc không kịp phòng bị như lúc này, cô ấy hoàn toàn không thể quản lí tốt biểu cảm của bản thân, cắn răng chịu đựng, dáng vẻ xinh đẹp diễm lệ kia lập tức trở nên vặn vẹo.
Thẩm Thanh Thu hừ một tiếng, đau tới nỗi toàn thân nhũn ra, nhanh chóng ngã về phía trước, nhào vào vòng tay Tiêu Mộ Vũ.
"Đau." Một tiếng này không biết đáng thương tới nhường nào.
Tiêu Mộ Vũ sợ lại chạm tới vết thương của Thẩm Thanh Thu, vội vàng nhích tới vững vàng ôm lấy người kia, nhỏ tiếng nói: "Tôi còn tưởng cô không biết đau chứ. Đau thì là đúng rồi, đóng cái miệng cô lại, bớt được chút sức."
Có lúc xử lí vết thương còn đau hơn lúc bị thương, Thẩm Thanh Thu cắn răng vùi đầu lên hõm vai Tiêu Mộ Vũ, không nói không rằng.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện cảnh tượng hiện tại có cảm giác quen thuộc một cách bất ngờ, loại cảm giác đã lâu không thấy ấy lại trào lên trong tim.
Thực ra trong phó bản số 002, cô cũng từng giúp Thẩm Thanh Thu băng bó vết thương, nhưng tâm trạng hiện tại đã có khác biệt lớn.
Lúc đó hiếu kì và khó hiểu chiếm phần nhiều, nhưng lần này về cơ bản đều bị đau lòng chiếm giữ.
"Xong nhanh thôi, nhịn chút đi." Tuy ban nãy hành động hung dữ, nhưng nhìn Thẩm Thanh Thu đau đớn, Tiêu Mộ Vũ vẫn không nhịn được mà dịu dàng lại.
Hơn nữa, ngoại trừ xử lí vết thương khiến Thẩm Thanh Thu đau đớn, những động tác còn lại của Tiêu Mộ Vũ đều rất nhẹ nhàng, rất nhanh sau đó đã xử lí xong.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, trên trán vẫn còn mấy giọt mồ hôi lạnh, tóc tai ươn ướt. Nhưng có vẻ như tâm trạng của cô ấy không tệ, nhìn băng gạc trên người được quấn rất ngay ngắn, thắt nơ cũng đẹp đẽ.
"Sao lại thuần thục thế?" Lần trước khi băng bó cho bản thân, Thẩm Thanh Thu đã cảm nhận được.
Tiêu Mộ Vũ khựng người, không lên tiếng, chỉ nhìn Thẩm Thanh Thu một cái. Đưa tay ra, động tác lau sạch mồ hôi trên mặt Thẩm Thanh Thu nhìn có vẻ thô lỗ.
Thẩm Thanh Thu híp mắt mặc cho Tiêu Mộ Vũ lau, khóe môi nở nụ cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt cũng toát lên ý cười, vô cùng động lòng người, khiến động tác của Tiêu Mộ Vũ vô thức nhẹ lại.
"Đội trưởng Tiêu, cô cũng xử lí vết thương đi." Tô Cẩn cân nhắc thế thời, chen một câu.
Hai người ngồi bên đó mới dịch chuyển ánh mắt khỏi người đối phương.
"Trải qua trò chơi nhỏ ban nãy, suy đoán của tôi đã là sự thật. Đồng thời còn có được hai thông tin khác, hung thủ không phải là Lưu Nhã, nhưng có quan hệ với Lưu Nhã. Vậy thì chắc chắn Lưu Nhã có dây dưa với sự việc bạo lực học đường, hiện tại có thể thấy người thừa không phải là cô ta, nhưng có một điều có thể xác định, trọng tâm điều tra của chúng ta là Lưu Nhã."
Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, hệ thống lập tức có phản ứng.
"Ting, chúc mừng người chơi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu, Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm, Trần Khải Kiệt thành công khởi động nhiệm vụ chính của phó bản số 004, Điều tra chân tướng ban 7 chết chóc bị nguyền rủa! Tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 40%!"
"Phù, cuối cùng cũng tới rồi. Xem ra vì trước đó đều là suy đoán không có chứng cứ, nên mới không thông báo." Tả Điềm Điềm thở phào một hơi.
"Được rồi, không còn sớm nữa, mọi người mau quay lại lớp đi. Hiện tại phải lưu ý nhiều hơn tới Lưu Nhã, còn có mấy người có thành tích giảm sút trong tháng Một, cũng phải quan sát." Tiêu Mộ Vũ dặn dò.
"Được." Mấy người Tả Điềm Điềm đồng thanh đáp.
Tiết tự học buổi tối rất dài, nhưng suy cho cùng vẫn phải có thời điểm kết thúc.
Không khí trong lớp học có chút khác thường, nhưng Trương Chử vẫn còn sống, cho nên, trong lòng tất cả mọi người đều có một hi vọng, có lẽ hôm nay sẽ không xảy ra chuyện.
Không biết tối nay Lý Duyệt Hàng đã nhìn Trương Chử bao nhiêu lần, chuông tan học vừa vang lên, cậu ta vội vội vàng vàng thu dọn đồ đạc mau chóng chạy ra ngoài, sợ hãi như bị ma quỷ đuổi theo.
Vì đi quá vội, Lý Duyệt Hàng đụng phải bàn Lâm Tuyết, thế là làm rơi mấy quyển sách trên bàn Lâm Tuyết.
"Bộp" một tiếng, vang lên vô cùng rõ ràng trong lớp học.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn một cái, phát hiện Lý Duyệt Hàng chỉ quay đầu nhìn sàn nhà sau đó nhìn Lâm Tuyết một cái, nhưng cũng không dừng lại, mà cùng một nam sinh khác đi thẳng.
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ ngưng trệ, không nói gì hết, khom lưng giúp Lâm Tuyết nhặt đồ.
Trong đó có một quyển, sau khi rơi xuống sàn liền mở ra. Khi Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra nhặt, phát hiện bên trên có một bức họa, một người đàn ông đeo gông xiềng trên người, đang cúi đầu đẩy tảng đá cực lớn.
Tiêu Mộ Vũ có ấn tượng với quyển sách này, không phải của Lâm Tuyết, có lẽ là của bạn cùng bàn Lâm Tuyết, Lưu Nhã. Tiêu Mộ Vũ không chỉ một lần thấy Lưu Nhã vẽ nguệch ngoạc lên sách trong giờ học, lẽ nào chính là bức họa này?
"Cảm ơn." Lâm Tuyết đưa tay ra nhận lấy, lộ ra ý cười cảm kích với Tiêu Mộ Vũ, Lâm Tuyết cười lên, trên má còn lộ ra hai lúm đồng tiền.
Thực ra Lâm Tuyết có vẻ ngoài rất xinh đẹp, mặt mày thanh tú dịu dàng, da dẻ trắng trẻo. Cô nàng buộc tóc đuôi ngựa, lộ ra chiếc trán mịn màng căng đầy, là dáng vẻ yêu kiều của con gái Giang Nam điển hình. Lúc nhìn người khác, ánh mắt chăm chú, là một nữ sinh rất nhã nhặn.
"Không cần khách sáo." Khi trả quyển sách đã gập vào, Tiêu Mộ Vũ lại nhìn thấy một mặt khác, vẫn là bức họa kia.
Mà ở một bên khác, Lưu Nhã cũng đã đứng dậy, giúp Lâm Tuyết sửa sang sách vở, biểu cảm trên mặt có chút tệ, trầm ngâm nói: "Cậu ta làm rơi đồ của cậu, sao ngay cả lời xin lỗi cũng không nói được chứ?"
Lâm Tuyết cười cười: "Có lẽ là do cậu ấy có chuyện gấp." Lâm Tuyết đưa tay ra, ánh mắt Tiêu Mộ Vũ cũng di chuyển theo, phát hiện trên tay phải của Lưu Nhã có một vết sẹo, cô chưa kịp quan sát kĩ càng, rất nhanh sau đó đã bị tay áo che đi, nhưng rất giống vết bỏng.
Mà Lưu Nhã nghe xong lời Lâm Tuyết, chỉ nhìn ra ngoài một cái, không nói gì.
Bên kia Lâm Tuyết thu dọn đồ xong, đưa quyển sách cho Lưu Nhã, vô cùng lo lắng nhìn ra bên ngoài: "Trời lại tối rồi, mau về thôi."
Lưu Nhã gật đầu, hai người nắm tay nhau, cùng rời khỏi lớp học.
Tiêu Mộ Vũ vẫn đang ở sau lưng quan sát hai người này, lúc hoàn hồn mới phát hiện Thẩm Thanh Thu đang đứng bên cạnh mình, cũng nhìn hai người kia.
"Sao lại nhìn chằm chằm hai người đó thế? Phát hiện chỗ nào khác thường à?" Thẩm Thanh Thu tiện miệng hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, sau đó lại nghĩ tới bức họa kia, "Tôi nhìn thấy thứ Lưu Nhã vẽ trong sách."
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu thoáng ngưng trệ, "Có gì đặc biệt không?"
"Vừa đi vừa nói, đưa cô về trước đã." Tiêu Mộ Vũ nói với Tả Điềm Điềm sau lưng.
Sắc trời đã tối, không biết đi một mình sẽ xảy ra chuyện gì, Tả Điềm Điềm cũng không từ chối, ba người vừa đi vừa trao đổi về bức họa kia.
"Một người đàn ông đẩy đá, là Sisyphus bị trừng phạt không ngừng đẩy đá trong thần thoại Hy Lạp cổ đúng không?" Tả Điềm Điềm vừa nghe xong, phản ứng đầu tiên chính là nghĩ tới câu chuyện thần thoại này.
"Có lẽ là vậy, hơn nữa không chỉ có một bức, tôi không nghĩ rằng điều này không mang theo bất kì ý nghĩa nào." Hai mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn con đường nhỏ đá cuội, trong đầu không ngừng nghĩ về bức họa kia.
"Vậy cô ta vẽ Sisyphus là muốn biểu đạt điều gì? Hay đây là cài đặt của hệ thống, muốn truyền đạt một vài hàm ý đặc biệt?" Tả Điềm Điềm nhớ lại miêu tả về Sisyphus trong kí ức.
"Các thần linh bắt Sisyphus không ngừng đẩy một tảng đá nặng, khi tảng đá tới được đỉnh núi sẽ lại lăn xuống. Loại tuần hoàn hết lần này tới lần khác như thế, khiến Sisyphus muôn đời lặp lại một công việc vất vả nhưng vô nghĩa kia." Tả Điềm Điềm lẩm nhẩm một mình, lại cảm thấy vô cùng mù mịt.
"Nó muốn nói điều gì? Là chỉ lời nguyền của ban 7 này giống như Sisyphus đẩy đá, vĩnh viễn không có hi vọng, một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Cách giải thích rất hợp lí, nhưng không có bất kì ý nghĩa thực tiễn nào, vòng vòng vèo vèo như thế để công kích chúng ta, có lẽ là không cần thiết."
Bên kia Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt cũng nhận được tin nhắn, cũng đưa ra một suy đoán tương tự.
"Tôi từng đọc một câu chuyện, bên trong có nhắc tới bức họa này, trong đó nhắc tới phép ẩn dụ, thực ra tất cả những việc Sisyphus làm là một vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại, hay đổi cách nói khác chính là một vòng tuần hoàn chết, mãi mãi không thể trốn thoát. Liệu có khả năng phó bản này của chúng ta cũng là một vòng tuần hoàn không?"
Sau khi Tô Cẩn nói xong, bước chân Tiêu Mộ Vũ đột nhiên dừng lại, sắc mặt cũng biến đổi. Không biết tại sao trong lòng Thẩm Thanh Thu cũng cảm thấy chấn động, quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, nhất thời cũng không lên tiếng.
Biểu hiện kì lạ của hai người khiến Tả Điềm Điềm ngẩn ra: "Sao thế? Đội trưởng Tiêu, cô nghĩ ra điều gì rồi à?"
Tiêu Mộ Vũ không trả lời Tả Điềm Điềm, dường như rơi vào trạng thái bất bình thường, điều này khiến Tả Điềm Điềm có chút căng thẳng: "Đội trưởng Tiêu, đội trưởng Tiêu, cô sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn, không khống chế được hít thở sâu một hơi, lắc đầu nhỏ tiếng nói: "Tôi không sao, chỉ là đột nhiên có chút khó chịu."
Thẩm Thanh Thu thấy vậy cũng nhanh chóng đi tới: "Sao thế? Khó chịu chỗ nào?"
Thẩm Thanh Thu nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, giật mình vì lòng bàn tay ướt lạnh của Tiêu Mộ Vũ, lập tức nhíu mày lại: "Cô sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Không sao, chỉ là cảm thấy hơi mệt thôi."
Không biết câu nói này là thật hay giả, nhưng Thẩm Thanh Thu biết, Tiêu Mộ Vũ không muốn nói nhiều.
"Tiểu Tả, cô tự về đi, chúng tôi nhìn cô đi, chuyện về bức họa cô nói lại với Tô Cẩn, sau đó chúng ta sẽ thảo luận tiếp."
Kí túc xá giáo viên ở trước mặt, có thể nhìn thấy cổng.
"Được, tôi tự về, cô mau đưa đội trưởng Tiêu về nghỉ ngơi đi, hai ngày nay cô ấy vất vả quá rồi." Tiêu Mộ Vũ có quá nhiều suy xét, dùng não không thể so với hoạt động thể lực, rất tốn tâm sức.
Nhìn Tả Điềm Điềm lên tầng, xác nhận an toàn tới nơi, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu mới quay về. Thẩm Thanh Thu không tiếp tục gạn hỏi, chỉ nắm lấy tay Tiêu Mộ Vũ, yên lặng quay về kí túc xá.
Bốn nữ sinh trong kí túc xá đã tắm rửa đơn giản rồi nghỉ ngơi từ sớm, trước kia không để ý, hiện tại Tiêu Mộ Vũ mới phát hiện, trong bốn người đó có Trần Tuyền, cũng chính là đại diện môn Ngữ văn của Tô Cẩn. Trong bảng thành tích trước đó, Trần Tuyền cũng là một trong những người có thành tích thi cuối kì tháng Một giảm sút.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quan sát giây lát, phát hiện bốn người chia thành hai nhóm, mỗi nhóm ngủ một giường, có lẽ là bị dọa tới mất mật.
Thẩm Thanh Thu biết cảm xúc của Tiêu Mộ Vũ không ổn, thế là khi lấy quần áo ngủ giúp cô, còn cười nói: "Có cần tôi ngủ cùng cô không?"
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu. Vào lúc Thẩm Thanh Thu tưởng rằng Tiêu Mộ Vũ lại muốn đấu miệng với mình, Tiêu Mộ Vũ lại bình tĩnh nói: "Lúc ngủ thì cách xa tôi ra một chút, đừng trèo lên người tôi."
Thẩm Thanh Thu ngây ra, đứng ở đó rất lâu không động đậy.
Tiêu Mộ Vũ lấy quần áo trong tay Thẩm Thanh Thu, lại cứng nhắc bổ sung một câu, "Thời điểm đặc thù, cô đừng nghĩ nhiều."
Thẩm Thanh Thu mím môi cười lên, khẽ nói về phía nhà vệ sinh: "Biết rồi, cô sợ tôi sợ, nên mới gắng gượng để tôi ngủ cùng cô."
Tối nay hai người vẫn dựa sát vào nhau mà ngủ, lần này Thẩm Thanh Thu rất quy củ, dính lấy mép giường nằm rất ngoan ngoãn.
Nhưng giường đơn trong kí túc xá chỉ rộng mét hai, tuy thân hình hai người mảnh khảnh, ngủ cùng nhau không tới nỗi chen chúc, nhưng cũng không thể nói là rộng rãi. Tiêu Mộ Vũ quan sát rất lâu, kéo lấy Thẩm Thanh Thu, "Rơi xuống đất thì đừng trách tôi."
Thẩm Thanh Thu híp mắt, nhích gần một chút, "Không trách."
Tiêu Mộ Vũ quay lưng với cô ấy, nhắm mắt đi ngủ.
Đèn đã tắt, kí túc xá chìm trong một mảng tối tăm. Bên ngoài chỉ có cô quản lí kí túc xá và tiếng hô cách một cánh cửa như ẩn như hiện, không ngừng bảo học sinh yên lặng, mau lên giường đi ngủ, sau đó tất cả chầm chậm trở nên yên tĩnh.
Tiêu Mộ Vũ vốn muốn ngủ muộn một chút để quan sát tình hình, nhưng lý trí tốt tới đâu cũng không thể kháng cự được cơn buồn ngủ, cô vẫn chìm vào mộng mị.
Tới nửa đêm, hai người lại lần nữa dựa vào nhau, tại sao lại biết, là vì cả hai lại tỉnh giấc, không chút điềm báo mở mắt ra.
Nhưng điều đáng chúc mừng là cả hai vẫn ngủ trên giường, điều bất hạnh là, rèm cửa lại lần nữa bị vén lên, mà ánh sáng trắng lóe lên bên ngoài phòng, chính là tia chớp vô thanh.
Không chỉ có hai người, mượn ánh sáng bên ngoài, bọn họ phát hiện bốn người còn lại trong kí túc xá cũng đã tỉnh.
Nguyên nhân rất đơn giản, chăn màn rung tới bất thường. Chỉ là bốn người đó đang run rẩy vì điều gì?
Rất nhanh sau đó, hai người liền hiểu ra.
Kí túc xá trong trường học là phòng sáu người, cũng chính là ba chiếc giường tầng, đầu giường đều hướng về phía cửa sổ.
Tình hình lúc này rất không ổn, vì bọn họ đã nhìn ra tình hình bên ngoài cửa sổ. Theo lí mà nói, tầm mắt nhìn ban đêm không thể tốt như thế, nhưng hiện tại chỉ cần nằm trên giường quay đầu lại là có thể quan sát không sót thứ gì.
Bản tính của con người đại khái là nhát gan nhưng lại tò mò, quả thật tất cả đều không khống chế được hiếu kì, nhìn ra bên ngoài cửa sổ một cái.
Vừa nhìn liền phát hiện, xác khô tới tìm người tối hôm qua đang đứng trên bãi cỏ trước cổng kí túc xá. Tia chớp lướt qua, chiếu sáng một bóng dáng bên cạnh xác khô, chiều cao thấp hơn xác khô rất nhiều.
Đứng bên cạnh nó là Lạc Tử Hào với tư thế trồng cây chuối.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ chấn động, nhịp tim đột nhiên trở nên kịch liệt. Mồm miệng có chút khô khốc, chúng đang làm gì?
Thẩm Thanh Thu bên cạnh giơ tay nắm lấy tay cô, co chặt, đúng vào lúc này, hô hấp của Tiêu Mộ Vũ đột nhiên biến đổi, Thẩm Thanh Thu vội vàng nhìn sang, cô ấy nhìn thấy một chiếc bóng đỏ.
Là một người phụ nữ... Không đúng, nghiêm túc mà nói là một cô gái. Cô ta mặc đồ đỏ, chiếc váy tung bay giống như ngọn lửa, đôi mắt giống như có thể đốt cháy mọi thứ, có lẽ chính là nữ quỷ mà Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy vào ngày đầu tiên.
Đây là bầy quỷ tập hợp sao? Nửa đêm canh ba sợ không dọa chết được người à?
Từ đây nhìn ra, góc độ ba con lệ quỷ nhìn tới, có lẽ không phải tòa nhà kí túc xá của hai người, mà là kí túc xá nam bên cạnh.
Vào lúc hai người Tiêu Mộ Vũ muốn nhìn rõ khuôn mặt nữ quỷ, nữ quỷ váy đỏ kia đột nhiên quay đầu sang. Dáng vẻ không phải người sống ấy quay sang, hơn nữa đầu trực tiếp xoay một góc 90 độ, tầm nhìn vô cùng sáng tỏ thẳng tắp, chính xác là đang nhìn về phía hai người.
Khuôn mặt kia giống như bị người ta kéo gần phóng đại bằng kính viễn vọng, nhìn vô cùng rõ ràng.
Nhưng khuôn mặt vốn dĩ trắng bệch kia nhanh chóng biến thành da thịt mục rữa, lộ ra màu đỏ máu bên dưới lớp da, sau đó khô héo vặn vẹo, hóa thành một nắm cháy khét! Nó đang cười.
Lực công kích này thực sự quá đáng sợ, Thẩm Thanh Thu suýt chút nữa không nhịn được bật dậy.
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ động đậy, không nhịn được muốn vô thức kêu lên, bị Thẩm Thanh Thu che miệng, mạnh mẽ ôm trong lòng, rúc vào trong chăn.
"A!" Âm thanh gào thét bên tai, là tiếng kêu thảm thiết không thể kiềm chế của nữ sinh cùng phòng kí túc xá.
+++++++++++++++++
Chương 92: Ban 7 chết chóc 16
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có cảm giác không lành, nhưng Thẩm Thanh Thu kéo lấy cô, không cho cô động đậy. Rất nhanh sau đó có cơn gió nổi lên bên cửa sổ, rõ ràng là đêm cuối tháng Tư, nhưng gió thổi vào lại mang theo cảm giác khô nóng, cộng thêm căng thẳng quá mức, rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ đã đổ mồ hôi toàn thân.
"Tưng tưng", đây là âm thanh đi lại của Lạc Tử Hào, theo lí mà nói kí túc xá của hai người nằm trên tầng ba, Lạc Tử Hào không thể lên đây, nhưng âm thanh tưng tưng rõ ràng gần ngay trong gang tấc, tuyệt đối không phải là tiếng động tầng ba có thể nghe được.
Lạc Tử Hào tới rồi!
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không rõ điều này có nghĩa gì, lẽ nào cuộc đi săn lần thứ hai đã bắt đầu rồi sao?
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ có thể quan sát được tình hình trong kí túc xá, Lạc Tử Hào đẩy cửa sổ bằng kính ra rồi nhảy vào trong phòng. Tưng, tưng, còn đang khẽ cười trong phòng.
"Tỉnh cả rồi đúng không, sao không nhìn tôi thế? Lẽ nào không hiếu kì sao?" Trên người Lạc Tử Hào phả ra một