Chương 95: Ban 7 chết chóc 19
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, sắc mặt ngớ ra, nhưng ánh mắt lại vô thức quay đi, cổ họng trượt xuống mấy cái.
Nếu không phải nhìn thấy trên cơ thể Thẩm Thanh Thu đều là vết thương, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ quăng tới một cái bạt tai.
May mà lúc này có thể dùng thẻ đạo cụ, Tiêu Mộ Vũ xé băng gạc nhúng nước giảm nhiệt độ lưng cho Thẩm Thanh Thu. May mà không bị ngọn lửa thiêu đốt, sau lưng đỏ dữ dội nhưng không nổi bọng nước.
"Da dẻ mềm mại, rõ ràng là rất mềm yếu, dày chỗ nào?" Trong lúc xử lí vết thương cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được nhỏ tiếng nói một câu. Tuy Thẩm Thanh Thu có thể chịu đựng, nhưng xác thực là da dẻ mềm mại, chỉ cần dùng chút lực, là có thể nhìn ra dấu vết.
Sau khi vào phó bản, trên cơ thể bị thương rất nhiều lần, có vẻ như trước kia cũng không phải người an phận, cũng có không ít vết thương, Tiêu Mộ Vũ nhìn mà trái tim nghẹn lại.
"Cho nên em phải thương tôi hơn, đừng hung dữ với tôi như vậy nữa."
Tiêu Mộ Vũ thở dài một hơi, "Nếu mồm miệng cô không làm người ta ghét bỏ như thế, tôi cũng không hung dữ với cô."
Sau khi xử lí thỏa đáng xong, Thẩm Thanh Thu mặc lại áo chuẩn bị rời đi, nhưng quay đầu lại nhìn cửa nhà vệ sinh một cái, bỗng dừng lại.
"Đây là gì?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lướt tới, phát hiện những dấu vết màu đỏ sẫm, nhích tới gần quan sát rồi nhỏ tiếng nói: "Hình như là vết máu."
Có hình dạng vết dài, còn có hình dạng vết tròn, giống như cào cấu va đập dẫn tới.
"Không chỉ có vết máu, mà còn có dấu chân nhàn nhạt." Tiêu Mộ Vũ tiếp tục bổ sung. Chất liệu cửa nhà vệ sinh này không dễ xử lí, có thể lau đi vết chân, nhưng dấu vết nặng hơn vẫn lưu lại bên trên. Những vết chân này dày đặc, cửa cũng có chút biến hình, có lẽ là đã dùng chân đá cửa rất nhiều lần trong tình huống cấp bách.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút ngưng trệ, thậm chí cô có thể tưởng tượng được người bên trong tuyệt vọng nhường nào, bạt mạng muốn thoát ra nhường nào.
Mặt mày Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm không đành lòng, Tô Cẩn nhỏ tiếng nói: "Mục đích chúng ta vượt qua những phó bản này là để sống sót, vậy người thiết kế ra chúng có suy nghĩ gì?"
Tô Cẩn cảm thấy mỗi một phó bản đều cực kì tàn nhẫn với con người, chỉ cần không tập trung là sẽ mất mạng, hơn nữa cách chết vô cùng tàn khốc.
"Vốn dĩ tôi cảm thấy người thiết kế ra trò chơi này, có vẻ như là một người có nhân cách phản xã hội trăm phần trăm, tâm lí tối tăm biến thái mới đúng. Nhưng xét từ cách cài đặt những cốt truyện này có thể thấy, dường như người này muốn cảnh báo nhân loại, nêu ra những vấn đề xấu xí đang tồn tại trong xã hội. Những lệ quỷ này vô cùng đáng sợ, nhưng nghiêm túc mà nói, trước đó chúng bất hạnh hơn bất kì người nào ở đây." Tả Điềm Điềm cũng có chút thổn thức, không chỉ có cô nàng, thực ra Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt, thậm chí cả Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều có cảm giác này.
"Nếu không phải thất bại sẽ triệt để chết trong cài đặt này, hoặc là trong trò chơi không giết chóc nhiều như thế, cài đặt ban đầu của trò chơi này sẽ giống như đang nhắc nhở con người hơn, đáng tiếc, hiện tại có cảm giác như phản xã hội hơn." Thẩm Thanh Thu bổ sung một câu, xác thực trong lời nói có chút tiếc nuối.
"Ting, chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ hoàn thành nhiệm vụ ẩn – Ai là hung thủ thực sự, giành được đạo cụ ẩn, Lò thiêu truy tìm hung thủ!"
Mấy người nghe thấy cái tên, mặt mày đều co rút, Trần Khải Kiệt ở bên kia phỉ nhổ: "Sao tôi cứ có cảm giác hệ thống này đang nguyền rủa chúng ta thế?"
Thẩm Thanh Thu lại nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, trong ngữ điệu mang theo ý tứ trêu đùa sâu xa: "Xem thế nào đã, chỉ cần không phải là lãng tử quay đầu điên cuồng theo đuổi vợ, thì cũng không phải vấn đề to tát gì."
Tiêu Mộ Vũ nghiêng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, lắc đầu lại muốn cười, cả ngày trong đầu cứ nghĩ tới chuyện gì không biết.
Mà ở một bên khác Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhìn hai người một cái, đã cười thành tiếng.
Lò thiêu truy tìm hung thủ:
Độ hiếm: Cấp S, xác suất rơi trong phó bản số 004 cực thấp.
Mô tả vật phẩm: Khi người chơi gặp phải truy sát, chỉ cần lấy thẻ rạch một đường sau lưng, có thể tạo ra một biển lửa dài 6 mét, rộng 3 mét, khiến người đuổi theo rơi vào lò thiêu, duy trì trong thời gian 4 phút. Lưu ý: Nếu xông vào trong biển lửa, người hay quỷ đều có thể bị ngọn lửa lớn duy trì 4 phút thiêu đốt, nếu không cách nào vào trong biển lửa, đồng nghĩa với việc không cách nào xuyên qua biển lửa, chỉ có thể đi đường vòng. Mỗi phó bản chỉ hạn chế sử dụng một lần tấm thẻ này, sau bốn lần sử dụng sẽ tự động mất hiệu lực.
"Tấm thẻ đạo cụ này cũng tương đối mạnh, tiếc là chỉ dùng được bốn lần." Trong mắt Tả Điềm Điềm có chút vui mừng, loại kĩ năng khu vực này, giải phóng không hạn chế, nếu gặp phải sự tấn công tập thể, là lúc thích hợp để sử dụng nhất. Chỉ là phó bản số 004 quá đặc biệt, rất nhiều kĩ năng không thể sử dụng, điều này cũng khiến tình hình của bọn họ trở nên khó khăn như hiện tại.
"Cũng coi như chút bồi thường, tôi thực sự tưởng rằng tôi xong đời rồi chứ." Trần Khải Kiệt vẫn đang ở bên ngoài, không nhìn được tình hình, chỉ có thể lắng nghe động tĩnh bên trong, anh ta dựa vào tường, không nhịn được thở dài một tiếng.
"Có Mộ Vũ ở đây, anh xong đời thế nào được. Đi thôi, xuống đi." Thẩm Thanh Thu nói rất nhẹ nhàng, ngữ điệu vô cùng bình thường nhưng lại ngập tràn vẻ công nhận Tiêu Mộ Vũ.
Khi đi qua phòng bà cô quản lí kí túc xá, Thẩm Thanh Thu có chút cảnh giác, cô ấy đi ngoài cùng, biểu thị ba người còn lại cách xa một chút, sau đó dùng dao găm đẩy cửa sổ ra.
Bên trong không có ai, điện thoại vẫn đặt ở đó, nhưng hình ảnh đã bị dừng lại, que đan len rơi trên mặt đất, cuộn len lăn đi rất xa.
Thẩm Thanh Thu chầm chậm hít một hơi, tiếp tục di chuyển tầm mắt, cô ấy đã nhìn thấy bà cô quản lí kí túc xá. Lúc này đối phương nằm trên đất, đầu đã bị đập vỡ, máu chảy ra một mảng.
Đơn giản thuật lại tình hình với nhóm Tiêu Mộ Vũ, mấy người còn lại vội vàng ra ngoài, thông báo với phòng bảo vệ trong trường, rất nhanh sau đó có người vào kí túc xá, đưa bà cô quản lí đi bệnh viện.
Nhìn ngôi trường yên tĩnh lại lần nữa trở nên ồn ào, năm người Tiêu mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tìm một nơi yên tĩnh, thảo luận sự việc ban nãy.
Cốt truyện quan trọng đã khởi động, nhưng tiến độ vẫn không có động tĩnh, có lẽ vẫn cần sắp xếp lại.
Thực ra trong lòng mọi người đều ngập tràn nghi vấn, vừa ngồi xuống Tô Cẩn đã sốt ruột hỏi: "Hung thủ không phải là Lâm Tuyết, vậy là hai người Lưu Nhã và Lâm Tuyết, hay là Lưu Nhã, Lâm Tuyết và bà cô quản lí kí túc xá?"
Tiêu Mộ Vũ không vòng vo, "Tôi đã điền Lưu Nhã và Lâm Tuyết."
"Nhưng tôi nhớ hôm đó đội trưởng Tiêu và cô Thẩm đã kiểm chứng thân phận của Lưu Nhã, cô ta không phải hung thủ mà?" Tả Điềm Điềm có chút mơ hồ.
Thẩm Thanh Thu đã đoán ra đáp án Tiêu Mộ Vũ điền, cô ấy cũng nhớ lại chuyện hôm đó, cuối cùng nhíu mày nói: "Không phải hệ thống lại tác oai tác quái, chơi trò đố chữ đấy chứ? Lưu Nhã không phải hung thủ, điều này không sai, vì căn cứ theo câu nói điền nhiều, điền ít, không điền đều không được điểm, cho nên đáp án Lưu Nhã là hung thủ xác thực là sai, đồng nghĩa với việc cô ta không phải hung thủ?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Đúng thế, khi đó tôi cũng nghĩ như thế, mà hiện tại nhìn nhận từ kết quả có thể thấy xác thực là như vậy."
"Mẹ kiếp!" Trần Khải Kiệt thực sự không nhịn được, lỗ mãng chửi, "Chuyện này cũng thật độc ác, không phải đang cố ý dẫn dắt sai chúng ta sao?"
Người bình thường nào có ai liên hệ được một nhắc nhở hết sức bình thường trong đề bài với sự việc trước đó? Huống hồ trong tình huống này, lửa cháy khói hun, nếu là bọn họ, sớm đã điền Lâm Tuyết rồi.
Nếu không có Tiêu Mộ Vũ, chắc chắn bọn họ đã chết.
Trần Khải Kiệt cẩn thận suy nghĩ, cảm giác sau lưng toát mồ hôi hột, "Sao tôi cảm thấy hệ... nó cứ muốn chúng ta bước vào suy luận sai lầm này thế."
Nghe xong lời Trần Khải Kiệt, con ngươi màu xám của Thẩm Thanh Thu lướt qua một tia tối tăm, cúi đầu không lên tiếng.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ không thay đổi, dường như không quan tâm, hơn nữa tiếp tục phân tích: "Đương nhiên phán đoán Lưu Nhã là hung thủ không chỉ vì điều này, có một điều chúng ta gần như đã quên mất. Cho dù là ai nguyền rủa ban 7, người trong ban 7 có lẽ cũng không biết người đó là ai, vì đám học sinh ấy không hẹn mà gặp đều đã quên mất sự kiện bạo lực học đường dẫn tới mất mạng trong trường. Đổi cách nói khác, chỉ cần không phải hung thủ, theo lí mà nói sẽ không biết chuyện này. Nhưng mọi người từng nói, trước đó hoài nghi Lâm Tuyết là vì cô ta và Lưu Nhã có quan hệ tốt, Lưu Nhã sẽ không hại cô ta. Vậy cũng có thể chứng minh Lưu Nhã không những biết Lâm Tuyết đã chết, còn giúp Lâm Tuyết nguyền rủa ban 7. Cho nên cho dù Lưu Nhã còn sống hay đã chết, đều không thoát được thân phận hung thủ này."
Sau khi Tiêu Mộ Vũ nói xong, ngoại trừ Thẩm Thanh Thu ở bên cạnh nhìn cô cười, còn lại Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn và Trần Trải Kiệt đều có vẻ mặt nghe tới đây là đủ.
"Tôi biết đội trưởng Tiêu thông minh, nhưng mỗi lần cô đều có thể khiến tôi có nhận thức mới, logic này thực sự quá tuyệt vời! Rõ ràng chúng ta đều biết, nhưng chúng tôi lại không nghĩ tới điều này." Trần Khải Kiệt sửng sốt không thôi, sau đó không nhịn được cười nói: "Tôi đúng là cảnh sát giả."
"Nhưng bà cô quản lí kí túc xá thì sao? Khi đó tại sao đội trưởng Tiêu lại suy nghĩ tới bà ta, còn có xác khô cao kều bên cạnh nữ quỷ váy đỏ, nó từ đâu tới?" Hiện tại Tả Điềm Điềm đã loại trừ bà cô quản lí, vì bà cô quản lí thực sự đã nằm ở đó, nhưng vào lúc ấy, tại sao Tiêu Mộ Vũ dám loại trừ một người giúp đỡ nữ quỷ một cách rõ ràng như thế?
Tiêu Mộ Vũ chỉ cười cười, "Thực ra chỉ cần suy nghĩ một chút là mọi người đều biết rõ đáp án."
Tô Cẩn gật đầu, "Khi đó bị nó đẩy vào phòng đã khiến tôi giật mình, còn tưởng rằng bà cô quản lí biến thành quỷ. Nhưng nhìn khuôn mặt bị thiêu rụi của nó, tôi đã loại trừ khả năng nó là bà cô quản lí. Phòng 409 bị cháy, bà cô quản lí ở tầng một, tôi nghĩ cũng không tới mức thiêu chết bà ta. Cho dù bà ta phát hiện ra hỏa hoạn, cũng sẽ không một thân một mình đi chữa cháy, cùng lắm là gọi điện thoại cho 119, có lẽ bà ta là nữ quỷ váy đỏ đóng giả."
"Em cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng em vẫn không hiểu, tại sao nó phải giả thành bà cô quản lí?" Tả Điềm Điềm không cách nào làm rõ.
"Mọi người không biết cũng là bình thường, trước khi chúng ta xác nhận là phòng 409, tôi và Mộ Vũ đã nói chuyện với bà cô này. Lúc đó bà ta mở cửa sổ, ánh mắt nhìn chúng tôi có chút kì quái, khi hỏi tới cảnh báo cháy ở phòng 409, bà ta nói với chúng tôi phòng 409 không có người ở, đầu báo khói cũng hỏng rồi. Điều này không có gì quan trọng, nhưng bà ta lại nói thêm một câu, Lúc cần kêu thì câm như hến, lúc này thì lại kêu lung tung, cái gì gọi là lúc cần kêu thì câm như hến, rõ ràng bà ta cũng biết đầu báo khói đã hỏng, vậy chỉ có thể là người nhớ những chuyện đã xảy ra, cho nên bà ta dẫn dắt chúng ta lên phòng 409."
Nói tới đây, Thẩm Thanh Thu cũng bất đắc dĩ, "Lúc đó bảo hai người đừng vào, chính là muốn lưu lại đường lùi, ai biết còn có thể chơi như thế."
"Nhưng chuyện này cũng là đại nạn không chết ắt có phúc, trận hỏa hoạn kia đã cung cấp cho chúng ta không ít thông tin, đại khái tôi biết người bên trong chết thế nào rồi." Tô Cẩn nhớ lại cảnh tượng kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không thưa ở bên trong, vui mừng vì biết được chân tướng trong lòng bỗng biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại cảm giác rất khó chịu.
"Không mở được cửa, cửa sổ bị người ta vặn hỏng, cửa nhà vệ sinh cũng bị khóa, nếu đổi lại là tôi, sợ là chết rồi cũng không tan oán khí. Chuyện này thực sự khiến người ta chửi rủa, đám học sinh kia thực sự có thể độc ác tới độ này sao?" Tả Điềm Điềm cũng có chút phức tạp, cúi đầu nhỏ tiếng nói.
"Vốn dĩ chúng có cơ hội cứu người." Tiêu Mộ Vũ hít sâu một hơi, nhỏ tiếng nói.
"Sao chúng không cứu người?"
"Ban đầu chưa chắc chúng đã muốn giết người." Trước giờ Thẩm Thanh Thu luôn là người máu lạnh vô tình, chỉ cần không trêu chọc Tiêu Mộ Vũ, đầu óc cô ấy luôn chuyển biến cực nhanh.
"Làn khói trắng ban đầu xuất hiện trong phòng không phải sinh ra từ lửa cháy, nếu tôi đoán không nhầm, đó là khói dùng trong diễn tập phòng cháy chữa cháy, có tính kích thích, ngửi vào sẽ bị sặc, nhưng không độc." Thẩm Thanh Thu thấy nhiều, cô ấy nói như thế chắc chắn tỉ lệ cao là đúng.
"Cũng có thể nói là, chúng phá hỏng cửa sổ, cửa nhà vệ sinh, còn làm hỏng đầu báo khói, mục đích chỉ là muốn làm Lâm Tuyết sặc, hù dọa cô ta?" Trần Khải Kiệt ngây ra, nghĩ ngợi giây lát, xác thực có khả năng này.
"Đúng... đúng thật là! Nhưng sau đó xuất hiện tia lửa, trùng hợp là mạch điện đoản mạch dẫn tới kí túc xá bị cháy." Sắc mặt Tô Cẩn nặng nề, khi nói ra nguyên nhân này, cô nàng càng không cách nào tiếp nhận.
"20:02 phút, học sinh không nên xuất hiện ở kí túc xá, nhưng Lâm Tuyết lại ở kí túc xá. Nếu như thế, tòa nhà kí túc xá không có người, cũng cách tòa nhà dạy học một khoảng, cho dù Lâm Tuyết hô cứu, nếu bà cô quản lí không nghe thấy, xác suất những người khác chú ý tới chuyện này lại càng thấp." Trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng khó chịu, nhớ tới những dấu vết trong nhà vệ sinh, "Thậm chí tôi hoài nghi, khi đó Lưu Nhã đang ở trong nhà vệ sinh, Lưu Nhã biết Lâm Tuyết xảy ra chuyện, nhưng lại không thể ra ngoài, đợi khi cô ta ra ngoài, có lẽ Lâm Tuyết đã xong rồi."
"Ừm, quan hệ của hai người thân thiết như thế, Lâm Tuyết lại là người bạn duy nhất của Lưu Nhã, tận mắt chứng kiến bạn thân bị thiêu chết, sợ là nỗi hận này không có cách nào bình phục lại." Trong lòng Trần Khải Kiệt đủ loại cảm xúc, cũng từng trải qua thời học sinh, cũng có trải nghiệm bị bạo lực học đường, rất thấu hiểu mùi vị bị bắt nạt ở trường.
"Ngoài ra, tôi hoài nghi hai người này không chỉ có quan hệ bạn bè." Tô Cẩn nói xong, nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, lại cẩn thận nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu: ...
"Nhìn chúng tôi làm gì?"
+++++++++++++++
Chương 96: Ban 7 chết chóc 20
"Khụ, không có gì." Tô Cẩn hắng giọng mấy tiếng, không nói gì thêm, chỉ là trong lòng lại lặng lẽ oán thán, tại sao nhìn hai người, trong lòng hai người còn không rõ sao?
"Còn về xác khô cao kều kia, tôi vẫn chưa có đầu mối, nhưng có thể cảm nhận được, nó cũng đang phát huy tác dụng cực lớn trong phó bản này, chỉ có thể tiếp tục quan sát thôi."
Tiêu Mộ Vũ vừa dứt lời, trùng hợp lúc này âm thanh thông báo của hệ thống cũng vang lên.
"Tiến