Chương 97: Ban 7 chết chóc 21
Mấy người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt đều ngưng trệ. Oán hận sâu như thế, nên làm cách nào mới có thể hóa giải đây?
Tiêu Mộ Vũ không muốn nhìn những chữ kia nữa, cô lật lên trên, phong cách vẽ tranh lại thay đổi lần nữa, nét bút rất sạch sẽ phác họa ra một đôi mắt. Trong con ngươi lấp lánh ánh sáng, cho dù không có đường nét miệng hay mặt, bọn họ cũng có thể cảm nhận được đôi mắt kia đang cười, giống như đang chăm chú nhìn người nào đó.
"Là Lâm Tuyết." Tiêu Mộ Vũ vừa nhìn là nhận ra.
Nhóm Tả Điềm Điềm yên lặng không nói, từ bức họa này có thể nhìn ra người vẽ tranh rất dụng tâm, dùng từng nét bút miêu tả lòng trắng và đồng tử, nhẫn nại tỉ mỉ.
"Cô ta vẽ rất đẹp." Trần Khải Kiệt có chút phức tạp, nhỏ tiếng nói một câu.
Những bức họa linh tinh phía trước đều là Lâm Tuyết, dáng vẻ lúc ngủ, dáng vẻ lúc làm bài, mỗi một bức đều sinh động như thật.
Từ đó có thể quan sát được người vẽ vô cùng cẩn thận, mỗi bức vẽ giống như mang theo cả tâm tình.
Trong lòng Tả Điềm Điềm có cảm giác rất khó tả, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Phải thích tới nhường nào mới có thể vẽ tỉ mỉ như thế chứ?" Lại nghĩ tới đám học sinh trong lớp không đối xử tử tế với Lưu Nhã, chỉ có Lâm Tuyết ở bên Lưu Nhã, nhưng tới cuối cùng ánh sáng trong lòng Lưu Nhã lại bị người ta thiêu rụi, trong lòng càng chua xót.
Tiêu Mộ Vũ lật xong lại cẩn thận quan sát phía sau, cuối cùng đặt về chỗ cũ.
Thẩm Thanh Thu ở một bên im lặng giây lát, tiếp tục lục tìm ngăn kéo của Lâm Tuyết, nhưng bên trong không có gì hết.
"Xem ra chỉ có chỗ Lưu Nhã có manh mối." Tiêu Mộ Vũ quan sát một lượt, xác định không nhìn thấy thứ gì, liền ra hiệu cho mọi người rời đi trước, còn bản thân đứng ở con đường nhỏ phía sau tòa nhà dạy học đợi Tô Cẩn.
Bên kia Tô Cẩn nhận được tin nhắn, bảo đám học sinh dọn dẹp đơn giản xong mới cho chúng ra về.
"Sao thế? Phát hiện được gì rồi?" Tô Cẩn vội vàng tới nơi, hỏi.
Cảm xúc của Tả Điềm Điềm vẫn chưa bình phục lại, thở dài một hơi mới miêu tả tỉ mỉ một lượt những thứ quan sát được cho Tô Cẩn.
Tô Cẩn nghe xong, trong lòng cũng thổn thức, "Chúng thực sự đáng đời, ai có thể chịu đựng được chuyện này chứ? Nếu đổi lại là tôi, sợ là tôi cũng muốn chúng nợ máu phải trả bằng máu."
Nhưng lúc này cũng không phải thời điểm đa sầu đa cảm, nghĩ tới những bức họa kia, Tô Cẩn nhíu mày nói: "Vậy những bức họa này có lẽ có thể dùng làm chứng cứ chứng minh Lưu Nhã chính là hung thủ. Xác khô muốn giết sáu học sinh kia được sinh ra từ lời nguyền của Lưu Nhã, giúp Lâm Tuyết báo thù đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ im lặng giây lát, "Có khả năng, nếu là tranh do Lưu Nhã vẽ, vậy nguồn gốc của xác khô cao kều kia, chắc chắn Lưu Nhã biết rõ."
Chỉ tiếc là dù có tìm được những manh mối này cũng không cách nào ngăn cản màn đêm ập tới, hiện tại Tiêu Mộ Vũ không có đầu mối. Nếu đã biết ai là hung thủ, thực ra bọn họ có thể ngả bài với Lưu Nhã và Lâm Tuyết, nhưng tùy tiện ngả bài, không ai dự đoán được chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo. Nếu phản tác dụng kích động Lâm Tuyết và Lưu Nhã, sợ là sự việc càng trở nên khó khăn.
Thẩm Thanh Thu nhìn rõ sự khó xử của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy thức thời đưa ra câu hỏi: "Sao rồi, lại gặp vấn đề khó rồi à?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, cô nhìn Thẩm Thanh Thu, lại nhìn ba người còn lại một lượt, nghiêm túc nói: "Thực ra chứng cứ hiện tại đã hòm hòm rồi, ngọn ngành câu chuyện chỉ thiếu phía cảnh sát rốt cuộc đã làm gì, dẫn tới việc Trần Khải Kiệt bị liên lụy, còn cả ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến Lâm Tuyết không được kịp thời cứu mạng. Lưu Nhã đã xảy ra chuyện gì khiến trên tay cô ta có vết bỏng mà không thể cứu được người. Nhưng vì những người trong cuộc người chết thì đã chết người sống thì mất trí nhớ, ngoại trừ Lâm Tuyết và Lưu Nhã, không còn ai có thể nói cho chúng ta toàn bộ quá trình, cho nên tiến độ hoàn thiện cốt truyện đã bế tắc. Mà căn cứ theo cài đặt, tối nay người tham gia săn giết có lẽ là Trương Chử, cho dù chúng ta tránh được thì cũng không có ích lợi gì, hơn nữa cũng không thể hoàn thành cốt truyện, cho nên tôi nghĩ có phải không thể chỉ ngồi chờ chết mà phải chủ động xuất trận không?"
Vốn dĩ Tiêu Mộ Vũ chỉ hoài nghi, nhưng khi nói ra, một vài suy nghĩ trong đầu cũng dần dần được hoàn thiện, rốt cuộc nên làm thế nào, thực ra cũng đã có kết luận.
Thẩm Thanh Thu nghiêng người dựa vào cây dã hương bên đường, mỉm cười với Tiêu Mộ Vũ: "Suy đoán của em rất hợp lí, nếu chúng ta không hành động, kết quả sẽ là gì? Bất luận là tốt hay xấu, chúng ta đều hiểu rõ, nhưng suy cho cùng cũng đừng mơ vượt ải. Cho nên ý của em là đi tìm Lâm Tuyết và Lưu Nhã ngả bài, đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu nhưng vẫn có chút chần chừ, dù sao mới là ngày thứ ba, liệu có phải quá kích động? Có lẽ nên đợi thêm một vòng chơi nữa sẽ có manh mối mới.
"Em sợ đương đầu với hai người đó ngược lại sẽ dẫn tới lực uy hiếp lớn hơn, đúng không? Thế tôi muốn hỏi em một vấn đề, nếu là phó bản cá nhân, em sẽ lựa chọn thế nào?" Thẩm Thanh Thu từng bước dẫn dắt.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhưng vừa hay không lên tiếng chính là cho mọi người đáp án. Trần Khải Kiệt đứng thẳng người, nghiêm túc nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Đội trưởng Tiêu, tuy mấy người chúng tôi có khoảng cách với cô và cả cô Thẩm nữa, nhưng cũng đã vượt qua ba phó bản, tuyệt đối không phải là loại người rụt rè sợ hãi, tham sống sợ chết. Chúng tôi lập đội với hai người không phải chỉ đơn giản là tới ôm đùi, điều tôi muốn là cùng nhau cố gắng, tiếp tục sống sót. Rốt cuộc tôi có thể phát huy tác dụng gì, tôi vẫn không dám chắc, nhưng có một điều tôi hiểu rõ, tôi hi vọng chúng tôi có thể trở thành sự trợ giúp cho đội trưởng Tiêu. Một mình cô có tự tin để hành động, có chúng tôi rồi, tôi chỉ hi vọng cô càng thêm tự tin, nguy hiểm tỉ lệ thuận với lợi ích, chúng tôi đều hiểu đạo lí này! Tôi tin mọi người."
Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn bỗng dâng trào nhiệt huyết vì những lời của Trần Khải Kiệt, không ngừng gật đầu: "Anh Trần nói đúng, chỉ cần là quyết định đội trưởng Tiêu dám thực hiện, tất cả chúng tôi nhất định sẽ ủng hộ, cô chỉ cần nói thôi!"
Tiêu Mộ Vũ nhìn đồng đội của bản thân, trong lòng có một cảm giác rất kì lạ, không diễn tả được là vui vẻ hay buồn bã, loại cảm giác này đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói thực sự có chút xa lạ, nhưng thực ra cũng không chỉ lần này, lần trước bản thân đưa ra suy đoán, những người còn lại cũng vô cùng tin tưởng.
Chỉ là sống nhiều năm như thế, trước giờ chưa từng có cảm giác như thế xuất hiện trong Tiêu Mộ Vũ. Vô vẫn luôn cho rằng mệnh mình không tốt, trên không có sự chăm sóc của bố mẹ, dưới không có anh chị em. Cho dù là trong quá trình trưởng thành, cô cũng rất ít khi nhận được lòng tốt, không biết tại sao, rõ ràng lí trí nói với bản thân, thế giới rất tươi đẹp, nhưng chỉ là thế giới của người khác mà không có bất kì quan hệ nào với cô.
Sau khi tiến vào trò chơi, thay vì nói Tiêu Mộ Vũ muốn sống sót, chẳng thà nói cô không cam tâm. Trước giờ cô luôn nghĩ, ở nơi này, sẽ có được thứ bản thân đã từng vô cùng tha thiết chờ mong.
Sự bảo vệ không màng sống chết, sự ỷ lại không màng hậu quả.
Tiêu Mộ Vũ lặng lẽ nhìn bốn người còn lại, sau đó khuôn mặt lộ ra một ý cười, không nhiệt liệt, nhưng xuất phát từ trong nội tâm, mát lành dịu dàng, chớp mắt hóa thành một hồ băng mỏng, giống như nước xuân chuyển động.
"Cảm ơn."
Mấy người Tô Cẩn dường như chưa từng nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cười, cho dù là trong phó bản hay là ngoài phó bản, lúc không cần Tiêu Mộ Vũ phát biểu ý kiến, cô luôn là người yên lặng nhất trong đội.
Thẩm Thanh Thu như băng và lửa đấu đá, lúc hung dữ thì như ngày đông khắc nghiệt, lúc nhiệt tình thì như hoa hồng rực cháy.
Mà cảm giác Tiêu Mộ Vũ cho người ta chính là cái rét thấu xương thấu thịt đầu xuân, rõ ràng nhìn thấy gió nhẹ mưa phùn, nhưng lạnh lẽo lấn át ấm áp, người không thân quen với Tiêu Mộ Vũ, căn bản không dám tới gần cô.
Chỉ là trong cái rét thấu xương, bên dưới lớp băng giá lại luôn ẩn giấu mùa xuân, hiện tại mùa xuân này cũng coi như đang vươn đầu lên.
Thẩm Thanh Thu luôn yêu thích ngắm nhìn Tiêu Mộ Vũ vào những lúc như thế này, cô ấy hoang mang ý thức được, thái độ không đứng đắn của bản thân trước mặt Tiêu Mộ Vũ, chính là muốn thăm dò những cảm xúc Tiêu Mộ Vũ giấu sau vẻ lạnh lùng bình tĩnh kia. Cô ấy luôn cảm thấy Tiêu Mộ Vũ chân chính không nên mang theo loại hoang vu ấy, Tiêu Mộ Vũ nên dịu dàng hơn bất kì ai, cũng đẹp đẽ hơn bất kì ai.
Tiêu Mộ Vũ không thể bỏ qua ánh mắt tới từ người bên cạnh mình, luôn không che đậy như thế, nếu không cũng không đến mức nhóm Tô Cẩn đều có thể nhìn ra tâm tư Thẩm Thanh Thu không đơn thuần.
Chỉ là ánh mắt Thẩm Thanh Thu lúc này quá dịu dàng, khác hoàn toàn với dáng vẻ cợt nhả thường ngày, tới nỗi Tiêu Mộ Vũ không khống chế được nhìn mấy lần.
Thấy Tiêu Mộ Vũ nhìn mình, ý cười trong con ngươi Thẩm Thanh Thu lại ngọt ngào thêm mấy phần.
Tiêu Mộ Vũ bỗng có cảm giác nóng mặt, lại vội vàng dịch chuyển tầm mắt.
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm huých tay sang nhau, ra hiệu cho bọn họ đi trước, chỉ còn lại Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đi sau cùng.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, cũng không cố ý tăng nhanh bước chân, chỉ sánh vai đi cạnh Thẩm Thanh Thu. Chỉ là đi được một lúc, cô cúi đầu vờ như vô tình nói: "Nhìn đường."
Thẩm Thanh Thu mím môi cười lên, nghe lời quay đầu về nhìn đường, chầm chậm nhích gần Tiêu Mộ Vũ một bước, ngữ điệu dịu dàng: "Thực ra cười nhiều chút cũng tốt, giống như ban nãy, xinh lắm."
Tiêu Mộ Vũ vén lọn tóc, biểu cảm có chút hòa hoãn, nhưng ngữ điệu nói chuyện vẫn trầm tĩnh như cũ, "Phải xinh đẹp làm gì?"
Thẩm Thanh Thu thoáng ngẩn ra, sau đó giải thích: "Thực ra em không cười cũng rất xinh, chỉ là khi em cười, tôi nhìn cũng cảm thấy rất vui."
Tiêu Mộ Vũ nhất thời không biết tiếp lời thế nào, cô nhìn Thẩm Thanh Thu sau đó chầm chậm di chuyển ánh mắt, nhìn đường chân trời đã triệt để tối đen ở phía xa.
Thẩm Thanh Thu cũng không nghĩ Tiêu Mộ Vũ có thể nói gì đó, hai người không nhanh không chậm đi phía sau nhóm Tô Cẩn. Sau một lúc lâu im lặng, Thẩm Thanh Thu lại phá vỡ không khí vắng vẻ: "Căng thẳng không?"
Tiêu Mộ Vũ khựng lại, gật đầu, rồi lại lắc đầu.
"Đừng lo, nhất định có thể vượt qua. Mới là phó bản thứ tư, nếu chúng ta không vượt qua được, vậy nhưng người khác càng không có hi vọng."
Thẩm Thanh Thu vẫn luôn tự tin phô trương như thế, dường như không gì có thể đánh gục cô ấy, cũng không gì có thể làm cô ấy sợ hãi. Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại có chút sợ, sợ người này quá bạt mạng, không màng tới chính mình.
Rất nhanh sau đó bọn họ đã tới kí túc xá nữ, mấy người nhìn nhau một cái, chuẩn bị lên trên.
Nhưng Tiêu Mộ Vũ lại ngăn cản nhóm Tô Cẩn: "Tôi lên trước."
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi, nhanh chóng dứt khoát từ chối: "Không được."
Tiêu Mộ Vũ nặng nề nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, "Cô bảo tôi mặc sức làm, sao lại không giữ lời thế?"
Thẩm Thanh Thu khựng người, nhưng vẫn lạnh mặt kiên quyết nói: "Bất luận thế nào chuyện này cũng không được, nếu hai người đó nổi điên ra tay với em thì phải làm sao? Nếu là phó bản trước kia có thể dùng thẻ đạo cụ thì không sao, ở đây luôn bị hạn chế, nếu xảy ra chuyện em sẽ tự bảo vệ bản thân bằng cách nào?"
Nói xong, Thẩm Thanh Thu nhìn mấy người Tô Cẩn một lượt, "Nếu muốn đi, cũng phải là tôi đi."
Tiêu Mộ Vũ bất lực, lườm Thẩm Thanh Thu một cái: "Cô đi? Không tới ba câu cô đã rút dao đâm chém thì sao?"
Thẩm Thanh Thu không tán thành, nhíu mày nói: "Tôi là người cục cằn vậy à?"
"Tôi với em đi, hoặc là tôi đi, em tính đi." Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu ngang ngược giống như con lừa, khiến Tiêu Mộ Vũ bất lực.
Tô Cẩn ở một bên nhỏ tiếng nói: "Vậy tôi đi cùng đội trưởng Tiêu..."
"Tôi không yên tâm, tôi muốn đích thân quan sát." Thẩm Thanh Thu nhanh nhẹn dứt khoát ngắt lời Tô Cẩn. Tô Cẩn lập tức ngậm miệng, bản thân lại làm chuyện dư thừa rồi.
Tiêu Mộ Vũ vừa tức vừa buồn cười, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp, lúc lên tầng cô trúc trắc nói: "Nếu thật sự xảy ra chuyện, hai người chúng ta sẽ tận diệt."
Thẩm Thanh Thu hừ lạnh một tiếng: "Em muốn tách khỏi tôi, như thế mới là tận diệt, diệt em rồi, thì tặng luôn cả tôi nữa."
Tiêu Mộ Vũ không nhịn được muốn cười, "Sao lại trẻ con vậy chứ?"
Dịu dàng hiếm thấy khiến lửa giận trong Thẩm Thanh Thu tan biến sạch sẽ.
Hai người đã tìm hiểu được kí túc xá của Lưu Nhã và Lâm Tuyết, sau khi lên tầng, Tiêu Mộ Vũ chầm chậm hít vào một hơi, giơ tay gõ cửa, Thẩm Thanh Thu đứng ở bên cửa, nghiêng đầu quan sát.
Rất lâu sau đó, cửa mở ra, người mở cửa là Lâm Tuyết. Khi nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, rõ ràng Lâm Tuyết ngây ra, nhưng thời gian ngẩn người không kéo dài, rất nhanh sau đó liền lộ ra nụ cười.
Lưu Nhã sau lưng Lâm Tuyết nhanh chóng đi tới, trong con ngươi ngập tràn vẻ cảnh giác, rõ ràng không chào đón hai người.
"Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu? Hai người có chuyện gì sao?" Ngữ điệu Lâm Tuyết chậm rãi, nhìn không hề có bất kì điều gì khác thường.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ dừng trên người Lâm Tuyết một lúc, rất nhanh sau đó ánh mắt lại di chuyển lên người Lưu Nhã, khẽ gật đầu: "Làm phiền rồi, tôi có thể nói chuyện với hai cô không?"
Lưu Nhã khẽ ngoắc lấy tay Lâm Tuyết, kéo người ra sau lưng: "Tôi không biết có gì để nói với người cả ngày không nói nổi mấy câu?"
Thái độ của Tiêu Mộ Vũ đúng mực, ánh mắt không hề tránh né ánh mắt âm u kia của Lưu Nhã, "Có một số người tuy không nói nổi mấy câu, nhưng còn hiểu về cô hơn những người giao tiếp mỗi ngày, không phải sao?"
Biểu cảm của Lưu Nhã có phần nứt toác, thấp thoáng lộ ra mấy phần hung dữ, "Rốt cuộc hai cô muốn làm gì?"
"Nói chuyện, được không? Cho dù là vì nỗi hận của cô hay sự yêu thích của cô, tôi cảm thấy đều cần nói. Có một số chuyện nếu như còn tiếp tục, không chỉ là trừng phạt người khác, cũng là trừng phạt bản thân. Báo thù, không nhất định phải dây dưa tới bản thân, huống hồ còn dây dưa tới người cô thích, chính là Lâm Tuyết." Câu nói này dường như đã vạch trần tất cả, khiến sắc mặt Lưu Nhã đột nhiên biến đổi.
Nhưng Lưu Nhã không có thời gian lộ ra dáng vẻ hung dữ, mà quay đầu căng thẳng không biết làm sao nhìn Lâm Tuyết.
Nhìn Lâm Tuyết có chút hoang mang, nhưng rất nhanh sau đó lại nắm lấy tay Lưu Nhã, dịu dàng nói với Lưu Nhã: "Tiểu Nhã, chúng ta nói chuyện nhé."
+++++++++++++++++
Chương 98: Ban 7 chết chóc 22
Hiện tại Lưu Nhã và Lâm Tuyết đang ở trên tầng ba, trong kí túc xá này cũng chỉ có hai người.
Lưu Nhã nghe được lời Lâm Tuyết, mím chặt môi nhường đường giống như thỏa hiệp, giữ lấy cửa phòng kí túc xá, nhưng khóe miệng lên lại lộ ra nụ cười lạnh: "Vào đi."
Trong ngữ điệu ngập vẻ bất cần cùng đe dọa.
Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị vào trong, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng đưa tay kéo lấy cổ tay cô, sau đó chắn giữa Lưu Nhã và Tiêu Mộ Vũ, theo Tiêu Mộ Vũ vào phòng.
Lúc lướt qua người, Thẩm Thanh Thu cũng cong môi lên, ý cười trong mắt giống như lưỡi dao, nhìn thẳng vào Lưu Nhã, đây là cuộc đọ sức vô thanh cùng uy hiếp kinh hoàng giữa đôi bên.
Trong kí túc xá có hai chiếc giường phủ ga, nhưng có một giường chăn đệm ngay ngắn bằng phẳng, màu sắc cũng rất mới, giống như rất hiếm khi có người ngủ, giường còn lại rất sạch sẽ, nhưng rõ ràng có dấu vết sinh hoạt.
Lâm Tuyết lấy ghế cho hai người, Tiêu Mộ Vũ liền nói một tiếng cảm ơn. Lưu Nhã phì cười một tiếng, lạnh lẽo nói: "Thật là hiếm thấy, người trong ban 7 có lẽ cũng chỉ có cô biết nói câu cảm ơn, còn những người khác... khà." Nói xong Lưu Nhã nhìn Thẩm Thanh Thu