Chương 7: Sơn thôn da người 6
Bà lão rũ mí mắt xuống, "Các vị không phát hiện nơi này không có người sao?" Nói xong, bà ta lại di chuyển ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài.
Những người trong phòng không nhịn được nhìn ra ngoài cửa sổ theo bà ta, màn đêm đã mênh mang bên ngoài cửa sổ, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng cây màu đen lắc lư, thỉnh thoảng còn có thể nghe được một tiếng gào thét chói tai, khiến trái tim người ta không khống chế được mà run rẩy.
"Thế tại sao chỉ còn lại một mình bà?" Bỗng Thẩm Thanh Thu lên tiếng, lúc này đôi mắt xinh đẹp toát lên vẻ rực rỡ kia trở nên lạnh lùng sâu thẳm, nhìn chằm chằm vào bà lão.
Không chỉ có Thẩm Thanh Thu, tất cả mọi người cũng chú ý tới bà lão, rõ ràng bọn họ đều có nghi hoặc này.
Bà lão nhìn bọn họ, đôi mắt đục ngầu ấy có chút hoang mang, sau đó trào ra nước mắt thêm lần nữa.
"Thôn của chúng tôi bị nguyền rủa, chúng tôi tạo quá nhiều nghiệt. Bọn họ đều bị da người... bị da người giết hại, trở thành một trong số chúng, không biết gì hết, duy chỉ có một mình tôi ở lại đây chịu đựng những tội nghiệt này, người không ra người, quỷ không ra quỷ, bị trói buộc ở chỗ này, mãi mãi không thoát ra được."
"Không thoát ra được? Bà muốn nói là bà bị nhốt ở đây? Thế bà sinh hoạt bằng cách nào?"
"Bà nói là tạo nghiệt, là chuyện gì thế?"
Vì có cài đặt giành điểm, không ai tình nguyện bỏ lỡ cơ hội phát hiện điểm mấu chốt, vừa có câu hỏi liền lập tức hỏi ra.
"Chỉ có ban ngày tôi mới có thể hoạt động dưới ánh mặt trời, hôm nay thời tiết không tốt, ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm. Nơi này như thể đã bị giam cầm, tôi không có cách nào rời đi, cho dù tôi đi thế nào, cuối cùng cũng sẽ quay trở lại nơi này, hết lần này tới lần khác, cuối cùng chỉ có thể ở lại đây một mình, ngôi nhà này trở thành nơi duy nhất bảo vệ tôi. Còn về sinh hoạt, chỉ cần không đói chết, có thế nào cũng được."
"Hung thủ kia đã nguyền rủa thôn chúng tôi, là chúng tôi không tốt, là chúng tôi có lỗi với cô ấy. Gia đình kia đều không phải thứ tốt đẹp gì, không coi cô ấy là người, chúng tôi đều là hung thủ, đều đáng đời." Cảm xúc của bà lão có chút kích động, liên tục lắc đầu lặp lại câu nói đáng đời, khi nhắc tới gia đình kia, trong mắt vẫn còn nỗi căm hận.
Bọn họ nghe xong quay sang nhìn nhau, lời của bà lão không hợp lí, nhưng bọn họ không hỏi ra được vấn đề gì, còn về hung thủ được coi là người nguyền rủa thôn này, bà lão cũng không kể tỉ mỉ, như thể quá đau khổ nên không bằng lòng nhắc lại.
Dường như bà lão cố tình che giấu, tránh đi rất nhiều chuyện không nhắc, điều này khiến bọn họ rất vướng bận.
"Vậy ban ngày chúng ta mới có thể ra ngoài à? Chúng ta không phải người ở đây, có thể rời đi không?" Báo trọc đầu thì thầm to nhỏ với người bên cạnh.
Nhìn bà lão đã cao tuổi, nhưng thính lực vẫn rất nhạy, bà ta mở miệng cười cười với hai người kia: "Người trẻ tuổi, cậu có thể thử, nếu không quay lại được, vậy thì... ha ha."
Nói xong bà lão khẩn thiết nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu: "Hai cô có thể giết được thứ đó, rất có bản lĩnh, nhất định phải giúp tôi, cho tôi thoát khỏi những ngày tháng giống như địa ngục này."
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu cũng không trả lời, dường như hai người đang nghĩ tới chuyện gì đó, cũng không để tâm tới ánh mắt của những người trên hiện trường đang nhìn mình.
Bà lão không để ý việc hai người không lên tiếng, đứng dậy nói: "Mọi người đói rồi đúng không, tôi đi chuẩn bị đồ ăn cho các vị, tối nay ở lại đây đi. Tầng hai và tầng ba tổng cộng có tám căn phòng, muốn ở thế nào, ăn uống xong các vị tự sắp xếp. Nhưng, tuyệt đối không được vào căn phòng đã khóa cửa, nếu không cho dù có trốn vào trong nhà cũng không cứu nổi các vị đâu." Mấy câu phía sau bà lão nói rất âm u nặng nề, ánh mắt lạnh lẽo, có chút dọa người.
Nhìn bà lão xuống dưới nhà, cả đám người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận.
"Căn cứ theo lời bà lão này, nhiệm vụ của chúng ta chính là tìm hiểu chuyện bà ta đã trải qua, sau đó giúp bà ta giải quyết lời nguyền này là có thể vượt ải rồi đúng không?"
"Ừm, có lẽ là vậy." Sắc mặt Lưu Nguy ngưng trệ, gật gật đầu.
"Nhưng chúng ta đều đã tìm hiểu câu chuyện của bà ta rồi, tại sao điểm số vẫn không thay đổi?" Thôi Tiếu Tuyền nghi hoặc nói.
Vừa nói xong, tất cả mọi người đều ngớ ra, điểm số đã có thay đổi.
Bên trên hiển thị: Phát hiện NPC then chốt, đồng thời nghe NPC tự thuật, +5 điểm.
Điểm số này không khỏi giành được một cách quá dễ dàng, nhưng đồng thời cũng quá ít. 72 giờ đồng hồ, nếu bọn họ nghỉ ngơi vào buổi tối, vậy thời gian còn lại nhiều nhất cũng chỉ hơn 60 giờ, muốn tích đủ 60 điểm phải chờ tới khi nào?
Vừa nghĩ tới 10 điểm mà Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ giành được, ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi, sớm biết như thế đã làm thịt thêm mấy tấm da người, cũng không biết sau đây giết được da người liệu có giành được điểm hay không.
Không có mặt bà lão, bọn họ cũng không chờ đợi vô ích, bàn bạc cử một người đi quan sát bà ta, tránh cho bà ta động tay động chân vào đồ ăn, những người khác tìm kiếm trong phòng.
Nhưng rất nhiều người đều có chung nỗi băn khoăn, dù sao cả một phó bản chỉ có độc một NPC cùng độc một chốn nương thân như thế này, không thể không có manh mối khác.
Nhưng việc truy tìm dấu vết này đồng nghĩa với tập thể đều được cộng điểm, hơn nữa chỉ có một chút điểm, xét từ cách có được điểm số của Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu cùng với Lưu Nguy và Thôi Tiếu Tuyền ban đầu có thể thấy, rất có khả năng người phát hiện sớm nhất mới có điểm, chỉ sợ là bọn họ đã bị người khác cướp mất từ trước.
Vì chuyện này, ánh mắt của những người 0 điểm cũng những người âm điểm đều hướng lên người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đoán được tâm tư của bọn họ, vì hai người đã có điểm, trong suy nghĩ của những người khác, cho dù mất đi cơ hội cũng không thành vấn đề.
Khi Tiêu Mộ Vũ đang định lên tiếng, Thẩm Thanh Thu trước giờ không tham gia lại chủ động mở miệng vàng: "Tôi đi."
Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy một cái, đối phương cũng không có biểu cảm dư thừa, ném lại hai chữ xong rồi đi thẳng xuống dưới nhà.
Những người khác thấy vậy liền thở phào một hơi, vội vàng bận rộn với công việc của bản thân.
Biểu cảm của Tiêu Mộ Vũ như có suy nghĩ, xem ra nơi này không có manh mối gì khác.
Một phía phòng khách lớn này là nhà ăn, cũng chính là nơi bố trí chiếc bàn này, nhà ăn nằm gần cầu thang, một phía khác lại là một phòng khách nhỏ. Những người tìm kiếm ở đó phát hiện ra một chiếc máy may, bên cạnh chất đầy vải vụn, còn có một vài bộ quần áo đã may được một nửa, xem ra bình thường bà lão may vá quần áo ở nơi này.
Vải vóc cùng quần áo đã bị bọn họ lật xem, xác thực chỉ là quần áo.
Tiêu Mộ Vũ đi tới, đứng bên cạnh chiếc máy may kiểu cũ, cô đưa tay ra sờ vải vóc đặt bên cạnh, nhìn có vẻ là vải bố, chất liệu rất thô ráp, không có gì đặc biệt.
Chỉ là khi cô chuẩn bị rời đi, đầu mũi thấp thoáng ngửi thấy một mùi hương nhàn nhạt, nhưng ngửi kĩ lại như thể không tồn tại. Tiêu Mộ Vũ ngửi thêm lần nữa, có chút quen thuộc, nhưng như có như không, rất khó phân biệt, cô cũng không đắn đo quá nhiều.
Sau khi tìm kiếm xong, phát hiện trong bốn căn phòng trên tầng hai có một phòng bị khóa, nhìn dấu vết có thể thấy đây chính là phòng của bà lão.
Ba căn phòng còn lại đều đã trải sẵn chăn gối, vừa nhìn là biết chuẩn bị sẵn cho bọn họ nghỉ ngơi.
Ngoài phòng của bà lão, bọn họ đều đã tìm kiếm những nơi khác, không có bất kì thu hoạch nào, bố cục tầng ba tương tự như tầng hai, cũng có một căn phòng bị khóa y hệt, ba phòng còn lại đều là phòng ngủ.
"Những nơi khác đều không có gì đặc biệt, chỉ có hai căn phòng bị khóa rất kì quái, nếu đã khóa lại, vậy chắc chắn đang che giấu thứ gì đó quan trọng, chúng ta có nên bậy ra xem thử không?" Báo có chút nóng ruột, lên tiếng nói.
"Nhưng bà lão kia đã nói, không thể vào phòng bị khóa, nếu không..." Cô gái với búi tóc củ tỏi trong đôi tình nhân đã đỏ ửng mắt, tiếng nói chuyện nhỏ như muỗi kêu, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi.
Người bạn trai vẫn luôn nắm lấy tay cô gái cũng cẩn thận nói: "Tiểu Điềm nói đúng, nếu những lời bà lão kia nói là thật, chúng ta làm vậy không phải tự tìm đường chết sao?"
Thôi Tiếu Tuyền nhìn Lưu Nguy một cái, lại đánh giá Tiêu Mộ Vũ, trong lòng cô nàng đã đưa ra kết luận về những người xung quanh, cô nàng muốn nghe thử ý kiến của bọn họ.
Chỉ tiếc là Tiêu Mộ Vũ không tỏ thái độ, Lưu Nguy lại đặt an toàn trên hết, thận trọng nói: "Tạm thời đừng mạo hiểm, đây mới là đêm đầu tiên, đừng quá liều lĩnh bước vào trong."
Nói xong Lưu Nguy lại nhìn sang người bên cạnh một cái, nghiêm túc dặn dò: "Nếu mọi người muốn sống sót ra ngoài, nhất định phải phối hợp cùng nhau, tuy rất khó để tin tưởng nhau trong một chốc một nhát, nhưng tôi vẫn hi vọng đừng ai tự ý hành động, có được tin tức đặc biệt nào cũng có thể chia sẻ với mọi người, dù sao người đông sức lớn. Tuy tích được 60 điểm rất quan trọng, nhưng còn sống mới là tiền đề."
"Anh Lưu nói đúng." Thôi Tiếu Tuyền biểu thị tán thành, những người khác cũng lũ lượt đáp ứng. Dù sao đều đột ngột bị kéo vào trong thế giới này, nếu chỉ dựa vào bản thân không chừng sẽ phải ở lại nơi này mãi mãi.
Vì để kéo gần khoảng cách giữa bọn họ, Lưu Nguy là người đầu tiên bắt đầu kể về nguyên nhân anh tới đây, đây là chuyện tất cả mọi người đều đã trải qua, lập tức câu chuyện được khơi thông, ngay cả hai người đàn ông im lặng không lên tiếng cũng đã lên tiếng.
Người đàn ông với dáng người thấp tên Trần Đông, người cao tên Trần Tây, xác thực là hai anh em, nghe nói là xe rơi xuống sông, từ đó mọi người phát hiện điểm chung giữa bọn họ chính là đều xảy ra tai nạn xe rồi mới tới nơi này.
"Cô Tiêu, cô và cô Thẩm cũng gặp tai nạn xe sao?" Thôi Tiếu Tuyền hỏi.
Lúc vừa vào đây, Thẩm Thanh Thu ra tay cứu Tiêu Mộ Vũ, vì thế bọn họ đều cho rằng hai người là chỗ quen biết, cho nên mới hỏi như thế.
Tiêu Mộ Vũ chần chừ giây lát, gật đầu, có lẽ đều giống nhau.
Đúng vào lúc này, cầu thang truyền tới âm thanh, Tiêu Mộ Vũ đứng dậy đi tới đón.
Trong tay Thẩm Thanh Thu bưng một nồi canh lớn, nhìn trọng lượng không nhẹ, Tiêu Mộ Vũ vội vàng đưa tay ra muốn giúp đỡ.
Nhưng Lưu Nguy lại phi tới như tên lửa, Từ Nhiên cũng đi tới vội vàng nói: "Việc nặng thế này để đàn ông chúng tôi làm là được."
Tiêu Mộ Vũ không tranh, mà quay sang nhận lấy đồ bà lão đang bưng trong tay, thuận tiện nói một câu: "Bà đi chậm thôi."
Bà lão nhìn cô một cái, chiếc miệng móp móp hé ra cười: "Cảm ơn."
Tiêu Mộ Vũ không nói nhiều, cả nhóm người lúc trước bận rộn tìm manh mối lúc này mới phản ứng ra, bọn họ đều đang đợi bà lão chuẩn bị bữa tối cho bản thân, đều đi tới giúp bưng đồ ăn.
Bữa tối bà lão chuẩn bị rất đơn giản, chỉ có canh và bánh mì lúa mạch, ngửi mùi cũng không ngon nghẻ gì cho cam. Bánh mì lúa mạch đen đúa cứng ngắc, cũng không nhìn ra canh được nấu từ thứ gì, chỉ có mấy lá rau nổi lềnh phềnh trong nồi.
Đối diện với đồ ăn sơ sài, trong lòng người nào người nấy đều có cảm giác một lời khó nói hết. Tiêu Mộ Vũ không chú trọng nhiều, điều cô lo lắng chỉ là những thứ này thật sự có thể ăn hay không? Thế là cô nhìn Thẩm Thanh Thu một cái.
Cho dù tất cả mọi người trên bàn đều rưng rưng nhìn Thẩm Thanh Thu, cô ấy cũng không lên tiếng, ngược lại dường như bà lão nhìn thấu suy nghĩ của họ, đôi môi quắt queo cử động nói: "Đồ ăn có phần sơ sài, nhưng ăn rồi mới có thể sống được, ha ha."
Lại là nụ cười này, còn cả những lời nói mang theo hàm ý khác, quả là đau đầu. Tiêu Mộ Vũ vẫn nhớ ban đầu hệ thống kia từng nhắc nhở cô, chú tới tới từng chữ, từng câu nói, tới nỗi Tiêu Mộ Vũ cảm thấy mỗi một câu nói đều mang theo hơi thở âm u quỷ quyệt, ngấm ngầm hãm hại sau lưng.
Chỉ một lời nói vẩn vơ cô cũng có thể giải thích với hàm ý uy hiếp, đúng vào lúc cô chuẩn bị ăn, Thẩm Thanh Thu với khuôn mặt không biến sắc đã bưng bát uống một ngụm canh.
Có sự mở đầu của Thẩm Thanh Thu, Lưu Nguy, Thôi Tiếu Tuyền, và cả hai anh em Trần Đông Trần Tây đều bắt đầu ăn.
Chỉ là khi ngụm canh vào miệng, mấy người họ suýt chút nữa đã nôn ra.
Thật sự rất khó ăn!
Không phải không ngọt không mặn không có bất kì mùi vị nào, mà giống như vị của thức ăn thừa cho lợn, quả thật rất khó nuốt.
Sau đó lại nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ, ăn canh với khuôn mặt không biến sắc, nếu không phải đều múc ra từ một nồi, bọn họ còn muốn nghi ngờ bản thân và hai người này ăn hai thứ canh khác nhau.
+++++++++++
Chương 8: Sơn thôn da người 7
Canh không dễ ăn, bánh mì cũng vừa khô vừa cứng, vô cùng khó nuốt, mọi người ăn uống vô cùng khổ sở. Đặc biệt một vài người vốn được nuông chiều, khẩu vị kén ăn càng thêm đau khổ, cô gái trong đôi tình nhân kia đã không chịu được nữa, làm cách nào cũng không chịu ăn tiếp.
Nhìn bà lão già nua yếu ớt, nhưng tốc độ ăn không hề chậm, bà ta cũng mặc kệ bọn họ có ăn hết hay không, đứng dậy nói: "Tôi ăn xong rồi, bà già này lớn tuổi không thể thức khuya, phải đi ngủ rồi, các vị cứ ăn từ từ, ăn no rồi mới có thể ngủ yên."
Nói xong, bà ta run rẩy đi về phía phòng mình, nhìn hướng đi chính là căn phòng ngủ bị khóa ở tầng hai. Người già sống một mình, sao có thể đóng khư khư phòng ngủ của bản thân lại? Như thế chẳng phải rất bất tiện, hơn nữa còn là một hành động quá mức dư thừa hay sao?
Bữa cơm này diễn ra trong nửa tiếng đồng hồ, còn có người chưa ăn xong, cô gái tên Tiểu Điềm bất mãn oán thán với bạn trai: "Thật sự khó ăn quá đi mất, em không nuốt nổi, em ăn một chút là được rồi, còn lại em không muốn ăn nữa."
Bạn trai Tiểu Điềm cũng sâu sắc tán thành, rất ân cần với