Chương 101: Ban 7 chết chóc 25
Thẩm Thanh Thu cũng quan sát được điểm khác thường, ánh mắt cô ấy cảnh giác lại thâm trầm, nhỏ tiếng nói: "Những người còn sống tới hiện tại đã là nhóm người ưu tú trong đám học sinh. Tôi không nghĩ là phán đoán của chúng là sai, cho dù bên chúng cũng biến thành dấu chấm tròn, xuất phát từ sự ép buộc, chúng cũng sẽ lựa chọn rẽ phải mới đúng, sẽ không nhanh chóng lựa chọn rẽ trái, chắc chắn là đã xảy ra vấn đề."
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn tán thành, trong đầu cô nhanh chóng hiện lên quy tắc trò chơi mà giọng nói kia đã nói, lại không ngừng nhớ lại vị trí những căn phòng kia, cùng với dấu X, dấu chấm tròn và cả vị trí trống.
"Trong quy tắc nhắc tới manh mối của mê cung nằm ngay giữa chúng ta, vui lòng không quên thân phận của bản thân trong bất kì tình huống nào. Còn nhắc tới việc là học sinh lớp Khoa học tự nhiên giỏi suy luận, hãy tìm kiếm thật kĩ. Tuy cô đã sắp 30, tốt nghiệp nhiều năm rồi, nhưng khi nghe tới học sinh lớp Khoa học tự nhiên, cô sẽ nghĩ tới điều gì?" Thời gian dừng lại có hạn, ngữ điệu của Tiêu Mộ Vũ có chút nhanh, ngay cả ánh mắt cũng không dừng trên người Thẩm Thanh Thu.
Thế là cô không nhìn được biểu cảm một lời khó nói hết của Thẩm Thanh Thu: "Nếu em không nhắc tới gần 30 sẽ tốt hơn chút, tuy tôi không thông minh được bằng Mộ Vũ em, cũng không trẻ tuổi bằng em, nhưng cũng xuất thân từ ban Khoa học tự nhiên, nhắc tới điều này, đương nhiên là nhắc tới Lý Hóa Sinh."
Nói xong Thẩm Thanh Thu ngừng lại, biểu cảm có chút đắc ý, tiếp tục nói: "Tôi hiểu ý của em, nhìn thấy X và cả dấu chấm tròn, tương ứng với Lý Hóa Sinh, tôi nghĩ điều kiện rõ ràng nhất chính là từ trường, nhân vật trong phó bản này đều là học sinh lớp 12, từ trường Vật lý của lớp 12 cũng là kiến thức bình thường. Nếu tôi nhớ không nhầm, lực Lo-ren-xơ trong từ trường tương ứng với quy tắc bàn tay trái, nếu là X, lòng bàn tay trái hướng lên trên, ngón tay cái chỉ theo hướng của lực, vậy thì rẽ trái là hoàn toàn chính xác. Mà nếu không có kí hiệu, có nghĩa là không có từ trường, duy trì phương hướng đi thẳng vốn dĩ, đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy đuôi của Thẩm Thanh Thu đang vểnh lên, khóe môi khẽ cong, "Đúng, hoàn toàn chính xác. Cho nên căn cứ theo kiến thức này, lúc này chúng ta nên rẽ phải."
"Vậy nguyên nhân hai nữ sinh kia lựa chọn sai là gì?" Nếu suy đoán là đúng, vậy phải giải thích cái chết của hai nữ sinh thế nào? Huống hồ cho dù không biết đây là từ trường, cũng có thể tìm ra quy luật, thực sự không thể hiểu được tại sao lại sai.
Tiêu Mộ Vũ nhất thời cũng không ý thức được điểm khác thường, đèn lại bắt đầu nhấp nháy, Thẩm Thanh Thu hít một hơi, "Tôi đi thử xem."
Nói xong cô ấy không hề chần chừ lựa chọn bên trái, cô vẫn đánh cược không phải hai học sinh kia phán đoán sai lầm, mà là có thứ gì đó đã biến đổi.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại, vội vàng đi theo, chỉ là vào khoảnh khắc Thẩm Thanh Thu đi tới, biến cố đã nổi lên.
Hai cánh cửa bên trái bên phải Thẩm Thanh Thu đồng loạt bật ra, vốn dĩ đường đi không rộng, lực hai cánh cửa lại lớn, khi đồng thời mở ra, khe hở còn lại không tới 20 xen-ti-mét.
"Đừng qua đây!" Ngữ điệu của Thẩm Thanh Thu vô cùng nghiêm túc, đồng thời nghiêng người, vô cùng chuẩn xác xoạc chân, lướt qua khe hở kia. Đồng thời nghiêng thân trên, cơ thể hoàn toàn dính lên mặt đất, tránh thoát hai móng vuốt sắc nhọn thò ra từ hai cánh cửa.
Rõ ràng chúng đã chuẩn bị một phát lấy mạng, ra tay không chút nể nang, thậm chí không ngừng lại được, hung hăng luồn qua người đối phương.
Tiêu Mộ Vũ dừng trước ngã tư, nhìn Thẩm Thanh Thu tránh được hành động giết chóc kia, cô mới thở phào một hơi.
Ngay sau đó cô nhanh chóng tiến về phía trước, ánh mắt quan sát trái phải, đây là một tổ hợp "X". Sau khi thu ánh mắt về liền khóa chặt lên cửa, Tiêu Mộ Vũ nhảy một cái, giữ lấy cánh cửa bên phải, lực nhảy tới khiến cánh cửa nhanh chóng đóng lại.
Quái vật trong cửa vốn dĩ phát hiện vồ hụt gào thét, mỗi con đều thò cánh tay còn lại ra muốn xé xác Thẩm Thanh Thu.
Mà Tiêu Mộ Vũ trong nháy mắt đã nhảy tới phía trước, lực vai kinh người, giữ lấy cửa nghiêng đầu giơ hai chân, hung hăng đạp lên trên cửa đang mở bên trái. Dưới tác dụng của hai phía, cửa bên trái nặng nề đóng lại, cửa bên phải nhanh chóng lùi sau.
Vốn dĩ con quái vật trong cửa bên phải nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ nhảy tới liền muốn thò tay ra bắt lấy, đột nhiên vồ hụt, ngược lại con quái vật bên phải dự đoán sai, tay trống đã vồ về phía Thẩm Thanh Thu trên đất.
Thế là sứ lực khổng lồ này không chút nể nang đánh lên tay phải đang thò ra của con quái vật trong cửa bên trái, rắc một tiếng, xương cốt đứt gãy.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu đuổi theo Tiêu Mộ Vũ, hai người phối hợp rất ăn ý. Khi cánh cửa kia đụng tới, làm nhiễu tầm nhìn của hai con quái vật, Thẩm Thanh Thu nắm bắt thời cơ đứng dậy, nhanh nhẹn tránh khỏi cánh tay kia, vung dao găm đâm lên miệng vết thương trên cánh tay bị gãy.
Da thịt khô héo vô cùng rắn chắc, nhưng cũng không kháng cự được bạo lực của Thẩm Thanh Thu, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, cánh tay kia đã đứt lìa.
"A!" Quái vật bị đứt một tay lập tức gầm rú lùi về sau.
Sau khi Tiêu Mộ Vũ vững vàng tiếp đất, gọi một tiếng: "Thanh Thu!"
Ánh mắt hai người giao nhau, mọi thứ đều diễn ra trong im lặng, một người lặng lẽ sang phải, quái vật bị dao găm làm thịt ngớ ra; một người nhảy trước mặt sang trái, đạp một cước lên bụng thứ đang chìm đắm trong cơn đau gãy tay.
Khi con quái vật bên trái ngã ra đất, con quái vật bên phải đã bị Thẩm Thanh Thu rạch từ cằm tới bụng, hai xác khô ăn thịt người như ăn dưa hấu này, còn chưa ra khỏi cửa, đã bị hai người tiễn về chầu trời, cửa lại lần nữa đóng lại.
Hai người đồng thời quay người, nhìn đối phương rồi cười lên. Sự ăn ý của cả hai đã không còn là lần đầu tiên, nhưng lần này tâm trạng trong lòng cả hai đã thay đổi, không còn sửng sốt, không còn kinh ngạc, mà là một loại vui vẻ trào ra từ đáy lòng, đại khái chính là, "Nhìn xem, phải thế này, luôn có thể như thế này."
Chỉ là niềm vui này không duy trì được quá lâu, đã giải quyết xong hai thứ kia, nhưng Lưu Nhã trước đó biến mất không thấy tăm hơi lại quay lại, cô ta cười ghê rợn, không nói gì chỉ nhảy tới, chân cô ta dài tới nỗi chỉ một cú nhảy đã tới được sau lưng hai người, nhanh tới khó mà tin được.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra nắm lấy tay phải của Thẩm Thanh Thu, hét lớn một tiếng: "Trái!"
Vừa rẽ sang bên trái, Lưu Nhã đã đuổi tới ngã tư kia. Nhưng rõ ràng quy luật vẫn chưa biến đổi, xác thực "X" chính là rẽ trái, hai bên bình an vô sự.
Tiếp tục đi, hai bên lại trống rỗng, có thể đi thẳng. Thẩm Thanh Thu nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, ra sức chạy về phía trước. Ở nơi này, Thẩm Thanh Thu không dám trực diện đối đầu với Lưu Nhã, ngộ nhỡ đánh nhau lựa chọn sai hướng, dẫn tới việc Lưu Nhã có thêm một trợ thủ, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Lưu Nhã sau lưng bám riết không buông, mà sau đó, liên tiếp năm ngã tư đều là đi thẳng, đối với hai người Tiêu Mộ Vũ mà nói, điều này không phải chuyện tốt. Tốc độ của Lưu Nhã nhanh hơn hai người rất nhiều, tới hiện tại vẫn chưa bắt được bọn họ, khiến Tiêu Mộ Vũ có cảm giác cô ta đang chơi mèo vờn chuột.
Mà khoảnh khắc tiếp theo, kí hiệu trên phòng biến thành dấu chấm tròn.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không chút chần chừ, rẽ phải, vẫn đúng. Tiếp sau đó vẫn là dấu chấm tròn, tiếp tục rẽ phải, bình an vô sự, nhưng một dấu chấm tròn nữa khiến Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ không thể không dừng lại.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại: "Chuyện này là sao?"
Vì hai lần rẽ phải liên tiếp, nếu tiếp tục rẽ phải, hai người sẽ quay lại nơi rẽ phải lần đầu tiên. Đổi cách nói khác chính là chuyện này tạo thành một tuần hoàn chết, bọn họ sẽ không ngừng đi vòng quanh nơi này.
Thẩm Thanh Thu có chút nóng ruột, may mà ban nãy Lưu Nhã không đuổi theo, nếu không cô ta không bị hạn chế trực tiếp nhào tới, hai người căn bản không có chỗ trốn.
Nhưng suy nghĩ này vừa hiện lên, dự cảm bất an liền xông lên đầu Thẩm Thanh Thu, tại sao Lưu Nhã kia không đuổi theo?
Thẩm Thanh Thu vội vàng nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, thực ra Tiêu Mộ Vũ cũng đã phát hiện điểm bất thường, nhưng vẫn chưa kịp nói, cả người cô bị một lực hấp dẫn cực lớn trực tiếp kéo vào trong căn phòng bên trái. Không hề dự báo, thậm chí cửa cũng không mở ra, cứ vô duyên vô cớ biến mất như thế.
Thứ cuối cùng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chính là khuôn mặt đột nhiên biến sắc của Thẩm Thanh Thu, còn cả bàn tay nhanh chóng đưa ra muốn kéo bản thân lại, nhưng những cảnh tượng ấy vừa tiến vào trong đầu, Tiêu Mộ Vũ đã không nhìn thấy Thẩm Thanh Thu đâu nữa.
Chỉ còn một mình Thẩm Thanh Thu ở lại mù mịt lại sốt ruột hô lên: "Mộ Vũ!"
Còn có âm thanh nắm đấm nặng nề đập lên cửa.
Tiêu Mộ Vũ mơ hồ nghĩ, tên ngốc này không biết đau sao?
Sau khi bị kéo vào phòng, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân đứng giữa một khoảng hoang vu, bên tai truyền tới âm thanh mù mịt.
"Cái gọi là lí giải, phương pháp tốt nhất chính là đích thân cảm nhận, cảm nhận địa ngục mà chúng tôi từng trải qua, nhất định phải nhẫn nhịn, nếu không người trong lòng cô sẽ giống như tôi lúc đó, sống không bằng chết."
Đó là âm thanh của Lưu Nhã, Tiêu Mộ Vũ lúc này không nhìn rõ mọi thứ xung quanh, nhưng lại không sợ hãi, chỉ lo lắng, lo lắng cho Thẩm Thanh Thu.
Thậm chí Tiêu Mộ Vũ không ý thức được, khi Lưu Nhã nói "người trong lòng cô", bản thân lập tức nghĩ tới Thẩm Thanh Thu.
"Cô ghét lời tôi đã nói thì cứ nhằm vào tôi là được, liên quan gì tới cô ấy? Oan có đầu nợ có chủ, cho dù thù hận có là gì, cũng nên tuân theo quy tắc này."
"Ha ha, oan có đầu nợ có chủ, cô ta nợ tôi nhiều lắm, cô quên tối hôm đó cô ta bảo vệ cô, đã độc ác với tôi thế nào rồi à? Tại sao tôi phải tha cho cô ta?" Nói xong Lưu Nhã lại cười nói, "Cô đừng vội lo lắng cho cô ta, lo lắng cho bản thân trước đi."
Câu nói này mang theo chút tàn nhẫn, chỉ trong chớp mắt Tiêu Mộ Vũ phát hiện bản thân lại xuất hiện trong kí túc xá cấp ba Viễn Ninh, mà người đứng trước mặt cô chính là đại diện môn Ngữ văn của ban 7, Trần Tuyền.
"Lâm Tuyết, tớ có chuyện muốn nói với cậu, cậu và Lưu Nhã thực sự là quan hệ kia à?"
Tiêu Mộ Vũ ngớ ra, Lâm Tuyết? Cô muốn lên tiếng nhưng phát hiện bản thân không thể khống chế cơ thể của chính mình, mà Trần Tuyền bên kia lại vội vàng giải thích: "Tớ không có ý gì khác, chỉ là gần đây chuyện của cậu và Lưu Nhã bị đồn ầm lên trong lớp, còn có người xì xào bàn tán sau lưng, tớ thực sự không nghe nổi nữa mới muốn hỏi cậu. Hơn nữa còn nói giáo viên muốn mời phụ huynh hai cậu tới."
Tiêu Mộ Vũ không nhìn được biểu cảm của bản thân, cũng không biết Lâm Tuyết có phản ứng gì, chỉ nghe thấy Lâm Tuyết bình tĩnh nói: "Rốt cuộc bọn tớ có quan hệ gì thì có ảnh hưởng gì tới các cậu chứ? Nếu không làm tổn hại các cậu, cũng không làm chậm trễ gì cho các cậu, hà tất phải hiếu kì với những chuyện này chứ? Chẳng qua chỉ là tình cảm của bọn tớ tốt, thân thiết với nhau, điều này cũng sai sao? Mời phụ huynh, bọn tớ cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ cũng không ảnh hưởng tới học tập, tại sao phải mời phụ huynh?"
"Cậu đừng tức giận mà, tớ cũng cảm thấy như thế. Cho dù là sự thật cũng không có gì, ngầu biết bao, các cậu còn là cặp đầu tiên trong trường chúng ta." Trần Tuyền vừa nói vừa an ủi Lâm Tuyết, đưa cho Lâm Tuyết một cốc nước.
Tiêu Mộ Vũ đã hiểu ra, hiện tại sợ là bản thân chính là Lâm Tuyết. Đại khái là cảm xúc có chút kích động, Lâm Tuyết nhận lấy nước của Trần Tuyền, uống mấy ngụm, hai người tùy tiện nói thêm vài chuyện.
Quay về lớp học, ngồi bên Lưu Nhã, bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Trên lớp thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn hai người, Lưu Nhã cúi đầu rất thấp, cố ý cách xa Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết thỉnh thoảng nhìn Lưu Nhã một cái, thở dài.
Nhưng dần dần Lâm Tuyết, cũng có thể nói là Tiêu Mộ Vũ liền cảm nhận được mắt không mở nổi, đầu óc choáng váng, cơ thể không thoải mái.
Cô chống đỡ rất lâu, vẫn không thể ngồi thẳng mà bò ra bàn, rất nhanh sau đó Lưu Nhã vốn đang co rúc ở một bên đã phát hiện.
Thậm chí Tiêu Mộ Vũ đã đoán được chuyện xảy ra sau đó, Lâm Tuyết không thoải mái, sau khi học hết tiết tự học đầu tiên liền được Lưu Nhã đưa về kí túc xá nghỉ ngơi.
Vì sợ chậm trễ Lưu Nhã lên lớp, cũng không muốn dây dưa Lưu Nhã, Lâm Tuyết liền giục Lưu Nhã về lớp.
Nhưng Lưu Nhã chần chừ giây lát, cuối cùng lấy chậu rửa mặt vào nhà vệ sinh, có lẽ là muốn hứng chút nước nóng.
Với góc nhìn của Lâm Tuyết, tới cuối cùng Lâm Tuyết tiến vào giấc ngủ, rất trầm, thế là rốt cuộc Lưu Nhã bên kia xảy ra chuyện gì, không ai biết.
Nhưng trong lòng Tiêu Mộ Vũ rất rõ ràng những chuyện Lâm Tuyết sắp gặp phải, cô vẫn chưa thông suốt tại sao Lâm Tuyết lại xuất hiện trong kí túc xá trong khi đám học sinh đang ở trên lớp. Cô từng đoán Lâm Tuyết bị bệnh, nhưng không ngờ không phải là bị bệnh, mà là bị người ta bỏ thuốc.
Nhưng cho dù cô có hiểu rõ thế nào, cũng không cách nào nói ra, chỉ có thể nhìn Lưu Nhã rời đi, vừa rời đi, chính là âm dương cách biệt.
Mà ý thức của Tiêu Mộ Vũ cũng biến mất theo giấc ngủ trầm của Lâm Tuyết.
Khi lần nữa tỉnh lại, Tiêu Mộ Vũ bị sặc tới tỉnh, lúc mở mắt ra đôi mắt đau nhói, đầu mũi chát chúa không ngừng sặc sụa.
Hít khói vào phổi, sặc tới nỗi lồng ngực đau đớn. Tiêu Mộ Vũ muốn bò dậy, nhưng cơ thể mềm nhũn vô lực, đầu đau như búa bổ.
Cảm giác này chân thực hơn nhiều so với trước đó, nước mắt, tiếng ho, đau đớn, mỗi khi xảy ra một cách rõ ràng trên người mình, nhất thời khiến Tiêu Mộ Vũ không phân biệt rõ rốt cuộc đây là ảo cảnh hay là hiện thực.
Cô cố gắng mấy lần mới coi như chống được nửa thân trên dậy, nhưng những tiếng tách tách nghe được trước đó trong phòng 409 đã xuất hiện.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn ánh lửa kia, con ngươi không rõ sáng tối. Lửa sắp bùng lên, quả nhiên, một tiếng bốp vang lên, tia lửa bắt tứ phía.
Trên chiếc giường tầng kia, đầu giường còn có một ổ điện, bên trên có một sợi dây sạc, tia lửa lúc này chính là tóe ra từ đó.
Mà tia lửa rơi xuống giường, từ sáng tới tối rồi lại từ tối tới sáng, sau đó triệt để cháy lên.
Tiêu Mộ Vũ cô đã hiểu ý Lưu Nhã, đích thân cảm nhận, không có cách nào trực tiếp bằng cách này.
+++++++++++++++++++
Chương 102: Ban 7 chết chóc 26
Tiêu Mộ Vũ bịt mũi, cố gắng lăn xuống giường. Bị ngã xuống đất khiến cơ thể Tiêu Mộ Vũ mềm nhũn, không có lấy chút sức lực nào, nhìn ngọn lửa ngày càng lớn, khói đen cũng bắt đầu cuộn trào, không khí trong phòng càng ngày càng đục, nhiệt độ cũng bắt đầu tăng cao.
Tiêu Mộ Vũ cố gắng bò lên trên, di chuyển tới một góc, nhìn tường, yên tĩnh nhìn chằm chằm ngọn lửa kia.
Nó lan ra rất nhanh, chăn đệm trên chiếc giường tầng hoàn toàn bị thiêu rụi. Tiêu Mộ Vũ nhìn rất rõ ràng chiếc chăn được trải ở giường dưới trong ánh lửa, là vải ca rô màu xanh, giống hệt như chăn trên giường trong kí túc xá của cô.
Ngọn lửa thiêu rụi chăn đệm, sau khi sản phẩm từ sợi bị lửa thiêu đốt liền rụng xuống, đốt cháy sơn trên tường, sau đó cháy tới bên Tiêu Mộ Vũ.
Ánh lửa nhảy nhót trước mặt Tiêu Mộ Vũ, nóng hổi bỏng rát, không khí hít vào sặc sụa cay mũi, khiến Tiêu Mộ Vũ vốn đã hoa mắt chóng mặt càng thêm mơ hồ.
Tiêu Mộ Vũ không khống chế được nữa, cô co người lại, ngã xuống. Ngọn lửa và khói dày cuồn cuộn ập tới, từng chút từng chút ép gần, rất nhanh sau đó muốn nuốt chửng Tiêu Mộ Vũ.
"Chỉ cần em sống sót, chị sẽ sống sót. Cho nên nhất định phải bước tiếp, êm đẹp thoát ra, Mộ Vũ, nghe thấy không?" Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt đột nhiên nghe thấy một âm thanh, kí ức trong sâu thẳm bỗng hiện lên, phá vỡ ý thức sắp đầu hàng, khiến Tiêu Mộ Vũ bỗng tỉnh táo lại.
Cô mở to mắt, hít sâu một hơi, đầu óc tỉnh táo hơn một chút, sau khi hoàn hồn phát hiện ngọn lửa đã bao trùm lấy bản thân. Tóc tai úa vàng xoăn lại vì bị thiêu cháy, ngọn lửa thiêu đốt khiến toàn thân đau đớn kịch liệt.
Ngay sau đó Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa sặc sụa dữ dội.
Tiêu Mộ Vũ với ý thức hỗn độn bỗng phát hiện được một điểm bất thường, dường như bị khuấy đảo trong đầu đang rất tốn sức chuyển động, giây tiếp theo cô nhắm mắt lại, làm sạch đầu óc, lan man nghĩ tới một vài thứ linh tinh.
Rất lâu sau đó, cô chủ động đưa tay ra, lòng bàn tay đặt trong thứ gọi là ngọn lửa dữ dội, cơ thể đau đớn vì bị lửa thiêu... không hề xuất hiện. Sau đó, mùi vị sặc mũi, lồng ngực, đau đớn sắp làm lồng ngực nứt toác,