Chương 103: Ban 7 chết chóc 27
Tiêu Mộ Vũ không biết rốt cuộc những người khác thế nào, từ sau khi cô bị ném ra khỏi căn phòng kia, cô liền cảm thấy không ổn.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ bị ném vào giữa hai căn phòng, cũng có thể nói là cô có thể lựa chọn đi về bên trái, cũng có thể đi về bên phải, nhưng khi đi đường cô phát hiện, ngã tư ban đầu biến thành ngã ba, hai bên đều như vậy.
Cô đã tìm được ranh giới của mê cung này.
Không có thời gian sợ hãi, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng kích hoạt nhóm chat lần nữa, trong nhóm chat vẫn không có lấy một tin nhắn. Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có chút hoang mang, nhanh chóng mở giao diện điều khiển, ngón tay khựng một cái rồi mới nhấp vào cột đồng đội kia.
Ánh mắt không chịu điều khiển của Tiêu Mộ Vũ, nhìn thẳng tới cái tên bên cạnh cô, sau khi lướt qua chữ Hỷ hình trái tim lớn, cô nhìn thấy tên Thẩm Thanh Thu, vẫn là màu sáng.
Cảm giác lo sợ bất an mà Tiêu Mộ Vũ cảm nhận rõ ràng trong lòng đột nhiên biến mất, lại nhìn ba người phía dưới, vẫn đang ổn, trái tim tạm thời quay về lồng ngực.
Tuy bị Lưu Nhã thiết kế một ảo cảnh trong phòng, nhưng Tiêu Mộ Vũ không đơn thuần quy tất cả thành hành động ác ý của Lưu Nhã.
Cô không khởi động điều kiện trừng phạt, chỉ rơi vào một vòng tuần hoàn chết. Không có lí nào Lưu Nhã lại vô duyên vô cớ hại cô, mà hiện tại Tiêu Mộ Vũ phát hiện ra một điểm mới, kí hiệu bên cạnh trống, như thế cô có thể tiếp tục đi về phía trước, cho nên vòng tuần hoàn chết kia không những đã bị phá vỡ, mà còn tìm thấy ranh giới.
Tiêu Mộ Vũ to gan suy đoán, chỉ cần thoát khỏi tuần hoàn, bọn họ đều sẽ gặp được chuyện này, bước vào trung tâm điều khiển, sau đó trở ra, xuất phát từ một điểm khởi đầu mới.
Tiêu Mộ Vũ nhắm mắt, bắt đầu mô phỏng con đường bản thân và Thẩm Thanh Thu đã đi qua trong đầu, những nét ngang nét dọc tạo thành một sân thượng, mà tuyến đường hai người đi, là... Từng đường nét sân thượng hiện lên trong đầu cô, đi thẳng, rẽ trái, rẽ phải...
Đột nhiên Tiêu Mộ Vũ mở mắt ra, bỗng phát hiện ra một vấn đề, bắt đầu từ nơi cô và Thẩm Thanh Thu xuất hiện, cho dù là quá trình ở giữa, chỉ có thể tính bằng khoảng cách, hai người tiến 14 bước về phía trước 19 bước về bên phải.
Cũng có thể nói là, nếu lấy điểm xuất phát ban đầu của cả hai là điểm khởi đầu, vậy căn phòng xuất hiện tuần hoàn kia cách vị trí điểm khởi đầu 19 bước về bên trái, 14 bước về phía trước.
Nếu suy luận như thế, diện tích hai người từng đi qua ít nhất chính là một vị trí 19 x 14.
Nhưng hiện tại Tiêu Mộ Vũ bị căn phòng này đưa tới một nơi khác, cô không rõ nơi này cách nơi hai người hoạt động trước đó bao xa, điều này khiến cô mất đi vị trí xác định, nhưng có thể lấy căn phòng này làm điểm khởi đầu mới, ghi lại vị trí bản thân đi qua.
Lúc này Tiêu Mộ Vũ nhìn sang trái phải một lượt, đều là hành lang có thể quan sát bằng một ánh mắt nhưng lại không có điểm cuối, tuy ánh sáng không tốt, nhưng tầm mắt không bị cản trở, có như vậy cũng không nhìn thấy người. Tiêu Mộ Vũ cúi đầu suy nghĩ, nếu học sinh ban 7 đều vào đây, ít nhất sẽ có hơn 40 người. Trước đó cô và Thẩm Thanh Thu đã gặp ba người, cộng thêm hai người là năm, trên đường tới đây, xác suất chỉ nhìn thấy ba người trên hành lang này cực kì thấp, nhưng hễ có người ở cùng một khu vực với cả hai, chắc chắn có thể quan sát được, cho nên có lẽ điểm xuất phát của mỗi người là khác nhau.
Đầu óc Tiêu Mộ Vũ suy nghĩ, hít sâu một hơi, chuẩn bị tiếp tục xuất phát.
Thời gian dừng lại đã quá dài, cô bắt buộc phải đưa ra lựa chọn, những chuyện khác tạm thời có thể tiếp tục thăm dò, nhưng có một điều cô rất lo lắng, Thẩm Thanh Thu không tìm được cô, sợ là sẽ làm bậy, nên Tiêu Mộ Vũ vừa phải lần mò khu vực này vừa phải tìm Thẩm Thanh Thu.
Nghĩ ngợi giây lát, Tiêu Mộ Vũ lựa chọn con đường bên trái, vì cánh cửa này không có kí hiệu, cho nên cô phải tiếp tục đi thẳng. Mà tại ngã ba tiếp theo, kí hiệu là dấu chấm tròn, theo lí mà nói cô nên đi về bên phải, nhưng đã không cần lựa chọn nữa, bên phải là đường chết. Nếu đã đi ngược lại đạo lí thông thường, cô cũng chỉ có một con đường để đi, Tiêu Mộ Vũ cũng rất quyết đoán, lựa chọn rẽ trái.
Khi có Thẩm Thanh Thu, vì đối phương quá lợi hại, hơn nữa luôn bảo vệ cô, cho nên Tiêu Mộ Vũ rất ít khi ra tay, nhưng trên thực tế, tuy cô không lợi hại bằng Thẩm Thanh Thu, nhưng hành động cũng không run tay.
Cho dù là nguy hiểm, Tiêu Mộ Vũ cũng phải thử, cũng dám thử.
Rẽ trái, thế mà lại bình an vô sự!
Tiêu Mộ Vũ lập tức dừng lại, quay đầu nhìn con đường sau lưng, căn cứ theo phân tích về lực từ trường còn cả kinh nghiệm trước đó, rõ ràng cô đã lựa chọn sai, nhưng quy tắc không có khả năng thay đổi, vậy rẽ trái chắc chắn có lí.
Bốn ngón tay hướng về phía dòng điện, lòng bàn tay hướng xuống dưới, ngón tay cái nên xoay về bên phải... nhưng ở đây lại là trái, Tiêu Mộ Vũ điều chỉnh ngón tay cái, đột nhiên phản ứng lại. Trong từ trường, hướng chuyển động của các hạt không tương đồng với hướng dòng điện, nếu là điện tích dương mới nhất trí, điện tích âm sẽ là tương phản.
Vậy hiện tại cô chính là điện tích âm!
Sau khi làm rõ nguyên nhân, Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa đi qua ngã ba, đi thẳng, rẽ phải, rẽ phải, vẫn đúng!
Con người ở trong từ trường tương đương với việc mang theo hạt electron, hơn nữa còn làm biến đổi điện tích âm dương, vậy rốt cuộc nguyên nhân gì dẫn tới sự biến đổi này? Hai cô gái đi sai đường kia là vì đã thay đổi điện tích âm và điện tích dương sao?
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới căn phòng kia, tạm thời trong lòng có nghi hoặc. Quy tắc, đáp án nằm ngay giữa bọn họ, nhưng tính tới hiện tại, ngoại trừ ba học sinh đã chết, cô cũng không nhìn thấy những người còn sống.
Tiêu Mộ Vũ còn nhớ Lưu Nhã từng nói thời gian chỉ còn hơn 20 phút, hiện tại vẫn không có đầu mối, điểm kì lạ duy nhất chính là căn phòng tuần hoàn chết kia.
Tiêu Mộ Vũ bắt đầu đi từng bước theo những kí hiệu kia, vì đã xác được quy tắc, Tiêu Mộ Vũ đi rất thuận lợi, mà vào lúc cô phát hiện bản thân đi rẽ trái hai lần liên tiếp, đột nhiên sau lưng truyền tới một âm thanh.
Cô nhanh chóng quay đầu, trùng hợp nhìn thấy một con quái vật cao to nặng nề ngã xuống đất. Ngã xuống cùng cơ thể còn có một chiếc đầu thối rữa, Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn một cái, ánh mắt liền khựng lại.
Không phải nhìn quái vật, mà là nhìn bóng người cao ráo đang đứng trong ánh sáng có chút tối tăm, là Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ không biết diễn tả tâm trạng bản thân thế nào, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, tất cả giác quan của cô đều bị Thẩm Thanh Thu cưỡng chế vén lên. Thậm chí trong đầu có một khoảng trống rỗng ngắn, khiến Tiêu Mộ Vũ chỉ có thể ngẩn ra nhìn đối phương, sau đó từng nhịp tim nối tiếp nhau mãnh liệt đập lên, một loại cảm giác mãnh liệt tới nỗi cô muốn khóc dữ dội dâng trào trong lồng ngực.
Nhìn Thẩm Thanh Thu rất chật vật, có mấy chỗ trên quần áo bị rách, trên tay toàn là vết máu, đôi mắt kia đỏ rực vì tức giận và chém giết, mang theo vẻ hung tợn nồng nặc, lúc nhìn qua đây giống như con sói đang nhìn chằm chằm con mồi.
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ thấy được rõ ràng, khi ánh mắt đó nhìn thấy bản thân, rõ ràng đã ngẩn ra. Rất nhanh sau đó vẻ hung tợn kia liền biến mất, tia sáng trong mắt toác ra rồi lay động, rồi sau đó cảm xúc cuộn trào.
Tiêu Mộ Vũ nhất thời không biết nói gì, thời gian tách ra không lâu, nhưng không ai có thể cảm nhận được tâm trạng khi cô nhìn Thẩm Thanh Thu, thực sự giống như cửu biệt trùng phùng.
Thẩm Thanh Thu không nói lời nào, mà bước nhanh tới, thậm chí không nhìn kí hiệu bên cạnh là gì.
Vì hiện tại quy tắc gì cũng không cách nào quyết định được phương hướng của cô ấy, Tiêu Mộ Vũ chính là phương hướng của cô ấy, Tiêu Mộ Vũ chính là phương hướng tiến về của cô ấy.
Thậm chí Tiêu Mộ Vũ không kịp ngăn cản Thẩm Thanh Thu đi tới, đã bị Thẩm Thanh Thu ôm chặt vào lòng. Cái ôm dùng rất nhiều lực, thậm chí Tiêu Mộ Vũ còn cảm nhận được đau đớn.
Cơ thể dính gần không ngăn cách được nhịp tim nóng bỏng cấp bách, còn cả hô hấp gấp gáp không bình phục nổi. Tiêu Mộ Vũ đọc được quá nhiều thứ trong cái ôm này của Thẩm Thanh Thu, sự căng thẳng của Thẩm Thanh Thu, sự sợ hãi sau khi sự việc xảy ra của Thẩm Thanh Thu, còn cả sốt ruột cùng mừng rỡ.
"Xin lỗi, tôi đã không kéo được em."
Trong kí ức, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân không giống như sẽ khóc, lúc còn nhỏ đã như vậy, bố đánh bố chửi, cô không khóc, bị người ta bắt nạt cũng không khóc. Thậm chí lần đầu tiên khi bố mẹ đánh nhau đã ném kéo đâm trúng tay, chảy một vũng máu, Tiêu Mộ Vũ cũng không khóc.
Cho nên mẹ nói cô là quái vật, máu lạnh, và khi mẹ và bố dượng chết, cô cũng không khóc.
Nhưng khi Thẩm Thanh Thu ôm cô, nói một câu như thế, đôi mắt Tiêu Mộ Vũ đột nhiên chua xót. Chất lỏng nóng bỏng trong hốc mắt không khống chế được rơi xuống, vô cùng xa lạ, cũng vô cùng đau xót.
Âm thanh của cô cũng như bị bỏng, lúc hé miệng nghẹn ngào không thể diễn tả, "Cái đồ điên, đồ ngốc nhà chị!"
Lần đầu tiên Tiêu Mộ Vũ không cứng miệng, không quan tâm Thẩm Thanh Thu bẩn tới nỗi khiến bản thân ghét bỏ, giơ tay cũng ra sức ôm lấy Thẩm Thanh Thu, cô cảm thấy bản thân sớm nên ôm Thẩm Thanh Thu như thế, ôm thật chặt, tuyệt đối không thể buông tay!
Thẩm Thanh Thu không ngờ Tiêu Mộ Vũ sẽ chủ động ôm mình, nghe thấy tiếng mắng có chút hung dữ lại nghẹn ngào của cô, con ngươi đột nhiên đỏ ửng, lại không nhịn được cười lên.
"Khó khăn lắm tôi mới tìm được em, không được mắng tôi nữa." Thẩm Thanh Thu đè nhỏ giọng, cảm giác trái tim trống rỗng lại lần nữa được lấp đầy, không nhịn được ôm thật chặt.
Khi Tiêu Mộ Vũ bị ném ra khỏi phòng bị đụng phải tường, vết thương vẫn còn rất đau, Thẩm Thanh Thu vừa dùng lực, vai cô nhanh chóng co lại.
Thẩm Thanh Thu lập tức phát hiện ra, vội vàng buông tay, ánh mắt căng thẳng gấp gáp: "Bị thương rồi sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Tôi không sao."
Nói xong lại đánh giá Thẩm Thanh Thu, trên người đều là vết máu bẩn, cũng không biết trên đường đã đánh bao nhiêu trận.
"Chị... chị thật sự rất ghê gớm!" Nghĩ tới những cuộc đánh đấm trên đường của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cũng không dám tưởng tượng.
"Lưu Nhã nói với tôi em đang ở hướng này, vào trong căn phòng đó rồi không biết sẽ quăng người tới đâu, tôi không tiếp tục rẽ phải. Nhưng tôi lại sợ em tự đi, sẽ chệch hướng quá lớn, chỉ có thể nhanh chóng đi về bên này. May mà em đi về phía bên này của tôi, không lệch quá nhiều."
Tiêu Mộ Vũ nhất thời không biết nói gì, lại không nói được những lời trách móc, chỉ có thể nhíu mày nói: "Chị thực sự coi mình là người sắt à? Ngộ nhỡ sẩy tay, đừng nói là tìm tôi, còn có thể..."
Thẩm Thanh Thu cúi đầu, biểu cảm mất mát tủi thân: "Tôi sợ em xảy ra chuyện, chỉ cần nghĩ tới việc em ở một mình, tôi liền không bình tĩnh nổi."
Trái tim Tiêu Mộ Vũ mềm nhũn, trúc trắc nói: "Khăn tay của tôi đâu?"
"Hả?" Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau khi phản ứng lại liền rút khăn tay ra, có chút áy náy nói: "Tôi kích động quá, làm bẩn em rồi."
Thẩm Thanh Thu còn chưa đưa khăn tay ra đã bị Tiêu Mộ Vũ lấy lại, ngay sau đó chiếc khăn tay ấy lại hạ xuống mặt Thẩm Thanh Thu. Tiêu Mộ Vũ nhíu mày, ngón tay giữ lấy cằm Thẩm Thanh Thu, quay sang, cẩn thận lau vết máu trên má và bên tai cho cô ấy, rồi rạch ra một vết.
Thẩm Thanh Thu bị Tiêu Mộ Vũ giữ lấy mặt như thế, cũng không cảm thấy không ổn, ngược lại thầm mím môi cười.
"Khuôn mặt ra dáng con người thế này, suýt chút nữa bị hư hại rồi." Sau khi lau xong, Tiêu Mộ Vũ nhét khăn tay cho Thẩm Thanh Thu, ném lại một câu, Thẩm Thanh Thu nghe xong liền bật cười.
"Chỗ nào của tôi cũng ra dáng người, đâu phải em chưa từng nhìn."
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, không tiếp tục chọc cười với Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng nói: "Thời gian có hạn, chúng ta nhất định phải nắm bắt. Chị nói Lưu Nhã nói với chị tôi đang ở đây, sao cô ta lại nói cho chị?"
Thẩm Thanh Thu im lặng giây lát, trao đổi đơn giản sự tình đã diễn ra. Tiêu Mộ Vũ sửng sốt lại có chút buồn bã, qua ngữ điệu bình tĩnh của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ có thể tưởng tượng được nỗi buồn và sự lo lắng của Thẩm Thanh Thu khi ấy.
"Em thật sự không bị thương chứ? Ban nãy tôi chạm vào lưng em đúng không? Đau lắm không?" Thẩm Thanh Thu vẫn canh cánh trong lòng, nói tới đây cô ấy lạnh mắt nói: "Tôi nói rồi, nếu cô ta làm em bị thương, tôi sẽ róc xương vợ quỷ của cô ta."
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, suy nghĩ giây lát rồi nghiêm túc nói: "Sau đây nếu còn xảy ra những chuyện thế này, chị đừng làm bậy nữa, tôi cũng không phải chim hoàng yến, tôi có thể tự bảo vệ tốt bản thân. Cũng như thế, chị chỉ cần bảo vệ tốt bản thân chị là được."
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, chỉ đưa tay ra nắm chặt lấy tay Tiêu Mộ Vũ, rất lâu sau mới nhỏ tiếng nói: "Tôi sẽ không buông em ra nữa."
Bàn tay Thẩm Thanh Thu ấm áp mềm mại, mang theo chút sức lực thận trọng, khiến Tiêu Mộ Vũ bỗng cảm thấy nóng mặt, nhưng giãy một cái rồi không giãy nữa, cô cũng mặc cho Thẩm Thanh Thu nắm lấy, chỉ chuyển chủ đề: "Thanh Thu, chị từ căn phòng kia qua đây đã đi qua mấy ngã tư, chị có nhớ không?" Tiêu Mộ Vũ hỏi xong, trao đổi với Thẩm Thanh Thu những thông tin bản thân có được trước đó.
Thẩm Thanh Thu suy nghĩ giây lát, bản thân cô ấy rất mẫn cảm với những điều này, thế là sau khi nhớ lại liền dứt khoát nói: "Nhớ, nếu tôi lấy căn phòng đó làm điểm khởi đầu, vậy thì chính là 13 bước về bên trái, 6 bước về phía sau."
"13 bước về bên trái, 6 bước về phía sau? Của tôi là 17 bước về bên phải, 8 bước về phía trước." Tiêu Mộ Vũ lẩm nhẩm, đưa tay ra nói với Thẩm Thanh Thu: "Dao găm."
Thẩm Thanh Thu rút dao găm đưa cho Tiêu Mộ Vũ, nhìn Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng khắc mấy cái lên tường, hiển thị số liệu lên trên.
"Tôi đã đếm, nếu lấy vị trí ban đầu của chúng ta làm điểm khởi đầu, căn phòng kia là 19 bước về bên trái, 14 bước về phía trước, mà con đường chị đi lúc nãy là 6 bước về phía sau, con đường tôi đi là 8 bước về trước, vừa hay trùng khớp, chứng minh điểm tôi bị đưa tới cùng một mặt phẳng với điểm khởi đầu ban đầu của chúng ta, một người trái, một người phải. Như thế chúng ta có thể suy luận, khoảng cách mặt phẳng giữa ba điểm khởi đầu này là 19 + 13 + 17 = 49. 49, 409, là trùng hợp sao? Tiêu Mộ Vũ quay đầu hỏi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cười lên: "Tôi cảm thấy không phải, em đã đoán được một điểm mấu chốt. Mặt phẳng này rất có khả năng là một sân thượng 49 x 49, mỗi căn phòng bên trên chính là một điểm, đều có vị trí của chính nó. Mà bên trong đây có những căn phòng là phòng bình thường, có những căn phòng chính là trực tiếp chuyển người tới, nếu chúng ta đã phát hiện ra một phòng, nhưng không phải là lối thoát, mà là ranh giới, vậy chúng ta phải tiếp tục tìm."
+++++++++++++++
Chương 104: Ban 7 chết chóc 28
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, sau đó lại nhíu mày: "Nếu là 49 x 49, điều này chứng minh ít nhất có 2401 căn phòng, những con đường được hình thành nhiều vô số kể. Bình quân mỗi phòng là 3 mét, cộng thêm lối đi tổng cộng 4 mét, tuy độ dài ngang dọc không tới 200 mét, nhưng chồng lên nhau phải rộng tới mười mấy ki-lô-mét, khoảng cách này khó mà đo lường, nếu không có mục tiêu, 20 phút, tuyệt đối không có khả năng."
Thẩm