Chương 137: Thành phố G tuyệt mệnh 22
Người đàn ông cầm đầu nhìn miếng ăn tới miệng lại sắp rơi mất, hận tới nỗi nghiến răng nghiến lợi, "Các người là ai, bắt xác sống này làm gì?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ cảnh giác, liếc thấy Thẩm Thanh Thu dùng dây xích khóa chặt hai tay của xác sống kia, nhét vào trong xe, mới không nhanh không chậm hỏi: "Tôi cũng hiếu kì, tại sao các anh lại tốn công tốn sức tới bắt xác sống này như thế, là ai cử các anh tới? Lãnh đạo cấp cao của Dược phẩm Sinh học Noro, hay là Tôn Khởi Niên?"
Nếu trước đó nhóm Tiêu Mộ Vũ vẫn lo lắng bản thân lựa chọn sai mục tiêu, vậy sự xuất hiện của đám người này vừa hay chứng minh cho kết luận này, xác sống này chính là đối tượng bọn họ cần bảo vệ.
Mà Tôn Khởi Niên chính là bố của Tôn Hy, cũng chính là giáo sư Sinh học hàng đầu trong tay Dược phẩm sinh học Noro. Hiện tại thông tin bọn họ có được cho thấy, rất có khả năng Dược phẩm Sinh học Noro chính là người gây ra tai họa này.
Cái gọi là thuốc thử Z, và cả vắc-xin mà Vũ An nhắc tới đều rất kì quặc, cộng thêm việc hệ thống biến xác sống kì lạ này trở thành đối tượng mục tiêu của bọn họ, không khỏi khiến Tiêu Mộ Vũ hoài nghi, rất có khả năng xác sống này là người lây bệnh thế hệ đầu.
"Cô nói gì tôi không hiểu. Nhưng tôi cảnh cáo cô, tốt nhất đừng chống đối chúng tôi, nếu hiện tại cô trả nó lại cho tôi, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu cô dám dẫn nó đi, tôi đảm bảo, cô sẽ không sống nổi ba ngày trong thế giới tận thế này!" Hô hấp của người đàn ông gấp gáp, trong ánh mắt lạnh lẽo toát lên ý định giết chóc, xem ra gã thực sự rất quan tâm tới xác sống này.
Tiêu Mộ Vũ nhàn nhạt cười một tiếng, họng súng đột nhiên chuyển hướng không chút chần chừ bắn ra, một người đàn ông trong đó, người đó đau đớn rên lên, nắm lấy tay phải khom lưng xuống.
"Tôi cảnh cáo thêm lần nữa, nếu để tôi gặp được, thì không phải tay mà sẽ là đầu của các người, hơn nữa vui lòng tin tưởng tôi có bản lĩnh này." Phát súng này khiến đám người kia triệt để tắt tiếng, mà Thẩm Thanh Thu như hồn ma vòng qua hai người, kề dao găm lên cổ một người đàn ông, "Chìa khóa."
Cơ mặt người đàn ông co rút, trong mắt hiện lên vẻ chấn động đồng thời lại có chút sợ hãi, gã hoàn toàn không nhìn rõ Thẩm Thanh Thu kề dao lên cổ mình bằng cách nào, gã nhìn thủ lĩnh của mình, người đàn ông kia lạnh lùng nhìn sang, không có bất kì chỉ thị nào.
"Nhanh lên!" Lưỡi dao lạnh lẽo, da thịt trên cổ đau đớn, ngón tay người đàn ông run rẩy lấy chìa khóa ra đưa cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu nắm lấy cổ áo gã lôi gã tới bên ghế lái phụ, sau đó nhấc chân đạp gã vào đám người, lên xe cắm chìa khóa khởi động, vô cùng lưu loát.
Tiêu Mộ Vũ mở cửa ghế lái phụ ngồi lên trên, chiếc xe xoay 90 độ, sau đó lao vút đi. Người đàn ông cắn răng lấy ra khẩu súng nãy giờ không dám hành động điên cuồng bắn, cuối cùng hung hăng đập khẩu súng bắn hụt xuống đất.
"Con mẹ nó, phế vật! Mau đuổi theo, để mất nó, không ai trong số bọn mày lấy được vắc-xin đâu!"
Thẩm Thanh Thu lái chiếc xe jeep với trạng thái lái máy bay, ánh mắt khóa chặt lấy tình trạng đường phía trước, nghiêm túc cất lời: "Trần Khải Kiệt, mọi người cẩn thận một chút, nhất định phải đè chặt tay nó, cẩn thận miệng nó, đừng lơ là."
"Rõ." Trần Khải Kiệt lấy đao Đường và một thanh gậy sắt mạnh mẽ cố định lấy đầu xác sống, còn xé một nắm bông nhét vào miệng nó, mà Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng đã đè chặt, thần kinh căng thẳng.
"Đội trưởng Tiêu, những người kia muốn bắt thứ này, có phải chứng minh suy đoán của chúng ta là đúng hay không? Xác sống đột biến này chính là tốp xác sống bị lây nhiễm đầu tiên?" Tô Cẩn nhìn khuôn mặt dữ tợn nhưng không cách nào hét lên thành tiếng của xác sống, trong lòng có chút sợ sệt.
Có trời đất chứng giám, đây là lần đầu tiên Tô Cẩn tiếp xúc trong khoảng cách gần với xác sống như thế, tuy toàn thân trên dưới đều bị vải bông quấn chặt, nhưng sức lực của xác sống cực lớn, khống chế như thế vẫn có thể cử động, đã khiến hai chân Tô Cẩn run rẩy.
"Ừm, hơn nữa căn cứ theo tình hình hiện tại, tôi hoài nghi không chỉ đơn giản là xác sống thế hệ đầu. Theo quan sát của chúng tôi, xác sống lan truyền dịch bệnh là cả một tốp người, trong đó không chỉ có mình nó có tư duy sau đột biến, nhưng có thể thấy đám người kia có chuẩn bị trước khi tới, hơn nữa mục đích giống với chúng ta, chính là tới đây rình nó. Ban nãy những người đó tránh câu hỏi của tôi, nhưng biểu cảm đã bán đứng họ, tôi kết luận sự tồn tại của xác sống này ở Sinh học Noro rất rõ ràng, thậm chí rất có khả năng chính là do họ tạo ra." Tiêu Mộ Vũ phân tích rõ ràng suy đoán của bản thân, nhóm Tô Cẩn lũ lượt gật đầu, biểu cảm tán thành.
Rất nhanh sau đó, xe của Thẩm Thanh Thu dừng ở một khu công nghiệp, nơi này có chút hẻo lánh, cũng là nơi bọn họ lựa chọn trước kia hành động.
Vì thứ năm người cần bảo vệ là một xác sống, căn bản không có khả năng giải thích rõ ràng với nó, sau khi tìm được ngoại trừ trói lại căn bản không còn cách nào khác. Cho nên tiến hành nghiên cứu khảo sát, sớm đã quyết định nhốt nó ở nơi này, đã làm sẵn công cụ.
Sự phối hợp của năm người hôm nay, cũng là do Tiêu Mộ Vũ sắp xếp từ trước, Tả Điềm Điềm quăng dây thừng đỏ, cô và Thẩm Thanh Thu quấn vải bông, trực tiếp quấn thành bánh chưng. Chỉ là tình hình có biến, cuối cùng Tô Cẩn và Trần Khải Kiệt phối hợp rất tốt, tuy có phần nguy hiểm nhưng vẫn phối hợp hoàn hảo.
Chiếc xe đã được giấu kĩ, năm người dẫn xác sống này lên tầng hai nhà xưởng, nhà xưởng này trống không không một bóng người, tầng hai có cửa sắt lớn khép kín, một khi đóng lại, rất khó để mở ra, là một nơi ẩn nấp rất tốt.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ dùng dây xích trói chặt xác sống lại, xác sống đã vượt khỏi phạm vi tức giận, ra sức giãy giụa, vì miệng nó bị kẹt, nó chỉ có thể kêu ô ô.
Ban đầu Tiêu Mộ Vũ đã phát hiện ra một vấn đề, đứa trẻ trên người nó đã biến mất, hôm qua khi nhìn thấy đứa trẻ, đứa trẻ đang được xác sống ôm trong lòng, hơn nữa dáng vẻ không giống có thể cử động, không biết có phải không kịp đột biến thành xác sống đã chết triệt để hay là vì nguyên nhân nào khác.
Nhưng rõ ràng xác sống này rất bảo vệ đứa trẻ, tại sao lần này lại không dẫn theo? Tiêu Mộ Vũ cẩn thận tiến lại gần nó, kiểm tra hết một lượt, xác thực không nhìn thấy đứa trẻ, lẽ nào thực sự ném đi rồi?
Nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ tiến lại gần, Thẩm Thanh Thu vội vàng đi theo, cô ấy biết suy nghĩ của Tiêu Mộ Vũ, cũng quan sát một lượt rồi lắc đầu. Sau đó Thẩm Thanh Thu đưa tay ra nắm lấy sợi dây xích, cẩn thận quan sát móc câu trong người nó.
Chút vết thương này cơ bản không đủ lấy mạng xác sống, nhưng móc câu kẹt bên trong, chắc chắn không thoải mái.
Thẩm Thanh Thu rút dao găm ra, tỉ mỉ quan sát, rạch dọc theo vết thương, sau đó dùng lực rút móc câu ra, xác sống kia phẫn nộ thò đầu về phía bên này, dây xích buộc trên tay không ngừng vang lên tiếng keng keng.
"Mày phẫn nộ cũng vô dụng thôi, tuy ở lại đây không được tự do lắm, nhưng tốt xấu gì cũng còn mạng. Hơn nữa cũng chỉ oan ức mấy ngày, sau khi việc này kết thúc, mày cũng được tự do." Thẩm Thanh Thu xua tay, dự định không để ý tới nó nữa, dẫn Tiêu Mộ Vũ chuẩn bị cách xa một chút.
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ bỗng dừng lại, vì cô phát hiện ra một thứ màu đen trên cổ chân của xác sống, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, là một dãy số, B-9527.
"Đây là gì?" Thẩm Thanh Thu ngồi xổm xuống quan sát, có chút nghi hoặc hỏi.
"Có vẻ là một mã hiệu, điều này càng chứng thực suy luận của chúng ta, đây chính là sản phẩm thử nghiệm."
"Ting! Chúc mừng tổ đội Tiêu Mộ Vũ thành công hoàn thành nhiệm vụ giai đoạn, tìm được chứng cứ nòng cốt B-9527 của phó bản số 005, điểm số tổ đội +25 điểm. Nhiệm vụ phụ bảo vệ đối tượng mục tiêu ½."
Âm thanh đã lâu không thấy khiến tinh thần của năm người phấn khởi, không khống chế được lộ ra vẻ mừng rỡ. Nhưng ½ này khiến bọn họ ngẩn ra.
"Ý của nó là vì vẫn chưa tính là bảo vệ kết thúc sao?" Tả Điềm Điềm hiếu kì nói.
"Rất có khả năng, dù sao những người kia sẽ không từ bỏ, chắc chắn vẫn sẽ tìm nó, nó không an toàn tuyệt đối." Suy luận này không có vấn đề.
"Nhưng không thấy con của nó đâu nữa, điều này rất kì quái." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy không bình thường.
"Không phải là vì không thấy con của nó, cho nên mới tính là ½ chứ?" Tô Cẩn có chút lo lắng.
"Nó không có lí do gì để vứt bỏ đứa trẻ, trừ phi đã xảy ra chuyện. Nhưng tình huống trước đó của đứa trẻ không giống như còn sống, không tới nỗi bắt chúng ta bảo vệ một đứa bé đã chết." Tiêu Mộ Vũ vừa nói xong, hệ thống lại bắt đầu.
"Đối tượng mục tiêu của tổ đội người chơi Tưởng Vĩ tử vong, đối tượng mục tiêu của tổ đội người chơi Tưởng Vĩ tử vong, toàn đội tiến vào mô hình địa ngục, toàn bộ xác sống trong phạm vi 500 mét, tăng 20% tốc độ, tăng 10% lực tấn công, duy trì trong 3 giờ đồng hồ!"
Thông báo đột nhiên vang lên lại là một thông tin bùng nổ, Trần Khải Kiệt nghe xong không nhịn được líu lưỡi, "Tăng 20% tốc độ, vậy nếu gặp phải xác sống đột biến thì chẳng phải sẽ xong đời à, cũng thật biến lời của tôi thành thật rồi, có lẽ đám người đó cơ bản không cứu chị em của Tôn Hy, dẫn tới nhiệm vụ phía sau cũng thất bại."
"Tính tới hiện tại, ưu thế của chúng ta rất rõ ràng, nhưng giữ thứ này ở đây cũng không phải kế sách lâu dài, sự biến mất của đứa trẻ kia rất kì quái, mọi người nhất định phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ nhanh hết mức có thể, nếu không sẽ là đêm dài lắm mộng." Tiêu Mộ Vũ không quá vui mừng, nhìn xác sống nữ bị quấn chặt tay chân cổ bằng dây xích, có chút lo lắng nói.
Mấy người Tô Cẩn gật đầu, đều yên tĩnh lắng lại cảm xúc, suy nghĩ tới thông tin có được mấy ngày này.
Một lúc sau, Tô Cẩn lên tiếng trước tiên: "Hiện tại cũng coi như chúng ta đã bảo vệ được đối tượng này, nhưng lúc này chúng ta không có mục tiêu rõ ràng. Vậy căn cứ theo những thông tin trước đó, chúng ta có mấy lựa chọn. Một là, bệnh viện Số 2 nơi báo cáo ca bệnh đầu tiên, có lẽ có thông tin. Hai là, Viện nghiên cứu của tập đoàn Noro, dù sao đây cũng là nơi đầu tiên nghiên cứu thuốc thử Z, không chừng sẽ có thông tin. Ba là, chính là tìm tới nhà xưởng bỏ hoang ở ngoại ô phía bắc của Dược phẩm Sinh học Noro mà Vũ An đã nhắc tới, đó là nơi đóng quân của họ, tuyệt đối sẽ có thứ hữu dụng, chỉ là chắc chắn nơi đó được canh phòng nghiêm ngặt, tới đó cũng rất mạo hiểm, hơn nữa không có mục tiêu."
Những lời này của Tô Cẩn đã đủ rõ ràng, Tiêu Mộ Vũ gật đầu, biểu thị tán thành. Chỉ là giữ xác sống ở lại nơi này là một vấn đề lớn, bọn họ hoàn toàn không thể ném nó ở đây không quản, nhưng ở lại đây lại sợ xảy ra chuyện sẽ không cách nào ứng phó, thực sự là chuyện đau đầu.
Cuối cùng sau khi bàn bạc, Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn ở lại nhà xưởng canh giữ xác sống, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu dẫn theo Tả Điềm Điềm đi tìm thông tin.
"Sau khi chúng tôi đi, hai người ở đây canh giữ, không tới bước vạn bất đắc dĩ tuyệt đối đừng tới gần xác sống, trực tiếp khóa chết cửa là được. Buổi tối chúng tôi sẽ quay lại, hai người không cần căng thẳng quá. Đồng thời nếu thực sự gặp phải người có ý định xấu, hai người không tránh được thì thả nó ra, sau đó mặc kệ nó. Nó là đối tượng mục tiêu, đương nhiên là quan trọng, nhưng hai người còn quan trọng hơn, hiểu không?" Những lời này của Tiêu Mộ Vũ khiến lòng dạ Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn nóng lên, thời gian bọn họ ở cạnh nhau càng lâu, mọi người lại càng may mắn vì đã lựa chọn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Ác ý trong phó bản lần này tương đối lớn, trò chơi Cửu liên hoàn, hệ thống vẫn luôn chỉ ra người có năng lực yếu trong đội. Khi gỡ Cửu liên hoàn, nếu loại người chơi mới không quen thuộc trước, vậy thì càng dễ vượt ải. Cuối cùng khi gỡ Cửu liên hoàn, những người khác không ra sức bảo vệ, Trần Khải Kiệt cũng không có cách nào tiếp tục hoàn thành. Cuối cùng khi có người không có cách nào hoàn thành, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đã hoàn toàn dùng mạng của bản thân để giúp bọn họ.
Nếu là tổ đội khác, nặng lòng tư lợi, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, chỉ sợ thành viên trong đội đã vơi mất quá nửa. Lúc rời đi, Thẩm Thanh Thu nhìn Tô Cẩn, chỉ vào tay cô nàng, "Lúc nguy cấp cô cũng có thể sử dụng sự hỗ trợ từ bên ngoài, ở đây không cần phải cậy mạnh, cũng không cần tiết kiệm những tấm thẻ này, dù sao mạng chỉ có một."
Tô Cẩn cười cười, đứng thẳng người nói: "Rõ!"
Thẩm Thanh Thu bật cười thành tiếng, quay người rời đi.
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, nhưng trên mặt hiện lên ý cười, Thẩm Thanh Thu hiếu kì hỏi: "Cười gì thế?"
"Không có gì, chỉ là cảm thấy chị tốt lên nhiều rồi." Tiêu Mộ Vũ khẽ nói.
Thẩm Thanh Thu có chút lạ lùng, quay đầu nhìn Tả Điềm Điềm, "Tôi thay đổi rồi sao?"
Tả Điềm Điềm bị hỏi tới ngớ ra, nghĩ ngợi giây lát rồi có chút ấp úng nói: "Ý của đội trưởng Tiêu là, đội phó chị trở nên dịu dàng hơn một chút rồi."
Thẩm Thanh Thu nhướng mày, nhìn Tả Điềm Điềm, kéo dài âm nói: "Trước kia tôi không dịu dàng sao? Hơn nữa cái gì gọi là dịu dàng hơn một chút?"
Tả Điềm Điềm xin trợ giúp từ Tô Cẩn theo thói quen, lúc quay đầu mới ý thức được Tô Cẩn không ở đây, khuôn mặt lập tức đỏ ửng nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lườm Thẩm Thanh Thu một cái, "Trước kia trong mắt bọn họ chị còn dọa người hơn ma quỷ, căn bản không thèm để ý tới ai, càng không nói tới những việc như đặc biệt dặn dò người ta."
"Người như chị, nổi tiếng xấu tính, không bắt nạt kẻ yếu, nếu đã là một đội, chắc chắn sẽ chăm sóc hơn." Nói xong Thẩm Thanh Thu lấy chìa khóa, sau đó mở cửa xe nhìn lên gương chiếu hậu, "Chúng ta đi đâu trước đây?"
"Viện nghiên cứu."
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Tôn Khởi Niên kia đã dẫn người chạy tới ngoại ô phía bắc rồi, rất có khả năng nơi đó đã không còn gì quan trọng, hơn nữa đã là ngày thứ ba, có lẽ các đội khác cũng đã sớm tới đó, có cần thiết phải tới đó nữa không?"
"Mục tiêu của em không chỉ là tìm tài liệu, quan trọng hơn là, em cần dùng máy tính." Tiêu Mộ Vũ giải thích.
Thẩm Thanh Thu nghĩ ngợi giây lát, hiểu ra, "Em muốn nói là tài liệu bị em âm thầm xóa kia sao?"
"Ừm."Khi đó cô chỉ tiện miệng nhắc tới việc cảm thấy thư điện tử này có vấn đề, hiện tại đột nhiên nói muốn cần dùng máy tính, Thẩm Thanh Thu liền nghĩ ngay tới điều này, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy không thể tin nổi, tại sao chuyện gì Thẩm Thanh Thu cũng biết vậy?
Trên đường lái xe, Thẩm Thanh Thu phát hiện xác sống trên đường phố nhiều vô cùng, cô ấy phóng tầm mắt ra xa, cười lạnh nói: "Có một đội ở kia."
Nhìn thấy ánh lửa đột nhiên bùng lên, mà một người trong số đó nhanh chóng biến mất khỏi vị trí nguyên trạng, Tiêu Mộ Vũ lập tức phản ứng ra đó là người chơi, sau đó quan sát xác sống đột nhiên tăng tốc xông tới, cô nhìn sang Thẩm Thanh Thu, "Đi vòng."
Không cần Tiêu Mộ Vũ nói, Thẩm Thanh Thu đã quay đầu quay lại đường cũ, đi vòng hơn một cây số mới tiếp tục tiến về phía Viện nghiên cứu của Noro. Không thể không nói hệ thống này thiết kế rất kì công, mỗi một địa điểm quan trọng đều sắp xếp người chơi xuất hiện ở đó, cho nên cho dù tín hiệu gián đoạn không cách nào dùng điện thoại dẫn đường, lại không có kí ức, bọn họ vẫn có thể tìm tới đích.
Không ngoài dự đoán, đã có người từng tới Viện nghiên cứu, những xác sống bị tàn sát kia, con nào con nấy đều có thân thủ dị thường, thậm chí có con sau khi bị chém eo còn bị chặt đầu. Nhìn vết máu bị kéo đi, Tiêu Mộ Vũ có thể tưởng tượng được cảnh tượng ấy.
Khi ba người đang cẩn thận tiến vào cầu thang lối vào Viện nghiên cứu, một tiếng gầm vang lên, một xác sống với tốc độ cực nhanh bò từ cầu thang xuống.
Xác thực là bò, vì cơ thể nó đã bị chém đứt từ phần lưng trở xuống, sống lưng sót lại trắng hếu, nội tạng đã quấn thành một nhúm thò ra ngoài.
Âm thanh vừa kết thúc, xác sống kia đã bò tới trước mặt ba người Thẩm Thanh Thu, hai tay chống nạnh, nhanh chóng bật lên, nửa cơ thể nó nhảy cao bằng một người, nhào về phía Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không ngờ tới tình huống đột ngột như thế, bị dọa tới độ sống lưng thắt lại, mà xác sống kia căn bản không chạm nổi Tiêu Mộ Vũ, vì Thẩm Thanh Thu đã nhanh tay nhanh mắt, nhấc cao chân phải đạp lên đỉnh đầu nó, đá vào bụng xác sống, khiến nó nặng nề bay xa.
"Đúng là con gián đập không chết, đã thế này rồi còn linh hoạt vậy." Thẩm Thanh Thu vung tay, rút gậy sắt trên lưng, đập thêm một phát về phía xác sống, gậy sắt càn quét, một đòn nặng nề đập lên đầu xác sống, mạnh tới nỗi hợp cốc của Thẩm Thanh Thu đau đớn, mà sau khi bị Thẩm