Chương 139: Thành phố G tuyệt mệnh 24
Thẩm Thanh Thu nhíu mày, "Phải làm gì đây? Lúc này mất điện cơ bản là không thể cấp điện lại nữa. Nhưng thư điện tử kia của em?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nghĩ cách khác vậy. Còn thư điện tử kia em cũng chỉ muốn thử xem thôi, trong tận thế cho dù có điện, internet cũng chưa chắc có thể duy trì. Hơn nữa mật khẩu đăng nhập thư điện tử, em cũng không biết có thể phá giải giống như trước đó hay không." Cho nên cô mới đặt thư điện tử này phía sau nhiệm vụ tìm kiếm đối tượng mục tiêu.
Chỉ là Tiêu Mộ Vũ có chút lúng túng: "Mất điện rồi, tới tối sẽ rất phiền phức, nên phải tìm một số thứ chiếu sáng, đương nhiên hiện tại chưa bàn tới chuyện này vội, trước tiên hãy tìm kiếm một vài thông tin không có ý nghĩa quá lớn với những người khác, nhưng lại có ý nghĩa quan trọng với chúng ta."
Tiêu Mộ Vũ nói xong không khống chế được nhớ tới chuyện mật khẩu kia, ban nãy cô đã cẩn thận quan sát, cửa mật khẩu không bị phá hủy, bên trên có chút bẩn, nhờ vào ánh sáng có thể nhìn thấy rất nhiều dấu vân tay hỗn loạn.
Loại khóa mật mã này hoàn toàn không lưu lại dấu vết mài mòn, cộng thêm trước đó có người từng động vào, từ dấu vết này cũng không thể phán đoán được mật khẩu có bao nhiêu chữ số, bao gồm những số này. Có thể nói trong hoàn cảnh tận thế, không có khả năng tìm được mật khẩu khi không có gợi ý.
"Vậy mật khẩu trên cửa kia, có lẽ cũng sẽ tìm thấy." Tiêu Mộ Vũ dựa vào bên bàn làm việc, ánh mắt quan sát khắp nơi, trong lòng đang nghĩ ngợi.
"Chuyện này hoàn toàn không có khả năng, không có bất kì gợi ý nào, mở cửa bằng cách nào chứ? Hệ thống đang đùa cợt à?" Trước đó máy tính không cho gợi ý là vì vẫn còn cách khác, vậy cánh cửa lớn này thì phải làm sao? Tả Điềm Điềm không thông suốt.
Tiêu Mộ Vũ cũng nhíu mày, nhưng nghe xong lời này của Tả Điềm Điềm, trong đầu cô bỗng trào lên một suy nghĩ, lập tức lẩm nhẩm: "Đúng thế, nếu cánh cửa này rất quan trọng, vậy chắc chắn hệ thống sẽ đưa ra điều kiện để chúng ta mở cửa, cho dù là khó hay dễ, cũng không để chúng ta cùng đường hết cách thế này. Trò chơi này có chân thực thế nào, có phức tạp tới đâu cũng chỉ là trò chơi, trên thực tế có vô số khả năng xảy ra, nhưng trò chơi chỉ có hai khả năng – Tìm được manh mối sẽ vượt ải, không tìm được manh mối sẽ thất bại. Tuyệt đối sẽ không thể để chúng ta trơ mắt đứng nhìn, rồi lại bắt tìm kiếm khắp nơi."
Tôn Khởi Niên là người phụ trách của Viện nghiên cứu, cánh cửa này được bảo mật cấp cao như thế, chắc chắn Tôn Khải Niên biết mật mã, thậm chí rất có khả năng là người tạo ra mật mã. Nếu hệ thống cài đặt bọn họ có thể mở cửa, gợi ý sẽ không vu vơ không mục đích, nếu không tầng ba Viện nghiên cứu có gợi ý cũng như không. Nếu như thế, khả năng lớn nhất chính là văn phòng của Tôn Khởi Niên.
"Kiểm tra thật kĩ văn phòng của Tôn Khởi Niên." Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng khóa chặt ánh mắt lấy văn phòng kia, tỉ mỉ đánh giá.
Tuy văn phòng của Tôn Khởi Niên rất hỗn loạn, nhưng tủ phía sau, còn có đồ đạc trên giá sách không bị tổn thất quá nhiều.
Tả Điềm Điềm và Thẩm Thanh Thu đã bắt đầu tìm kiếm khắp nơi, nhưng ánh mắt Tiêu Mộ Vũ lại vô thức dừng trên bàn làm việc của ông ta, bên trên có mấy quyển sách bị ném sang một bên. Trên bàn của ông ta có rất nhiều sách, đa số là sách chuyên ngành liên quan tới Sinh học. Nhưng Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy có mấy quyển sách rõ ràng phồng lên một chút, nhìn có vẻ như số lần lật giở tương đối nhiều.
Tiêu Mộ Vũ tiện tay cầm một quyển lên xem, là "The Eighth Day of Creation", cô từng nghe nói về quyển sách này, nhưng chưa đọc kĩ.
Tiêu Mộ Vũ lật phần mục lục, quyển sách chia thành ba phần mười chương, từ chương số một, "Ông là một người phi phàm, trước đó không có sau này cũng không", tới chương số mười, "Tôi phát hiện ra bí mật số hai của sinh mệnh".
Nội dung lần lượt giảng giải ba điều vô cùng quan trọng trong Di truyền học Sinh học, cấu trúc và công dụng của DNA, RNA cùng Protein. Có đọc thế nào bạn cũng sẽ cho rằng đây là một quyển sách khoa học Sinh học nghiêm túc, nhưng trên thực tế quyển sách này giới thiệu về nguồn gốc phát triển của Sinh vật học, đưa ra rất nhiều ví dụ về những con người nổi tiếng và nghiên cứu quan trọng trong lịch sử Sinh vật học.
Chỉ là một nhân vật đứng đầu trong ngành nghề Sinh học, Tôn Khải Niên vẫn đọc một quyển Lịch sử phát triển ngành Sinh vật học được phát hành mười mấy năm trước, điều này rất bất hợp lí.
Tiêu Mộ Vũ lật giở, phần liên quan tới Protein phía sau có dấu vết đọc rõ ràng, vừa vặn là chương về Protein, Tiêu Mộ Vũ tùy tiện lật giở, đều là các nhà Sinh vật học quan trọng trong lĩnh vực Protein, rất nhiều người chưa từng nghe đến bao giờ.
Mà ở một bên khác, Thẩm Thanh Thu và Tả Điềm Điềm cũng phát hiện được một thứ. Trên bức tường bên trái trong phòng làm việc của Tôn Khởi Niên có một tấm bảng trắng, thứ viết bên trên đã bị người ta xóa sạch, nhưng lờ mờ có thể nhìn được năm chữ viết viết bằng bút dạ bên trên, dường như là "Mật mã của sinh mệnh".
"Mộ Vũ." Đột nhiên Thẩm Thanh Thu lên tiếng gọi Tiêu Mộ Vũ.
Mà khi Thẩm Thanh Thu đưa tay sờ lên bảng trắng, những chữ này khơi gợi thần kinh của cô ấy, hơn nữa lắp bảng trắng trên tường có chút kì quái, phần mép lồi lên quá rõ ràng, không quá hợp lí.
Thế là Thẩm Thanh Thu sờ lần tứ phía, phát hiện đằng sau tấm bảng trắng này có một khe cắm thẻ nhớ, vừa mở tấm bảng này ra là có thể nhấc lên.
Sau khi nhấc lên cũng không có gì đặc biệt, chỉ là một bức họa, thứ trên bức họa chỉ có người hiểu biết chút ít về Sinh vật học mới có thể hiểu, đây là một tập hợp các trình tự cơ sở DNA trong quá trình phiên mã RNA thông tin, sau đó chuỗi polypeptit tổng hợp.
Tiêu Mộ Vũ tạm dừng đồng thời cầm quyển sách đi tới, ánh mắt cô nhìn chằm chằm lên tấm bảng trắng.
Khi học đại học Tả Điềm Điềm không chọn môn Sinh học, chỉ có hiểu biết cơ bản, nhìn mà mụ tịt. Nhưng đoạn DNA, cô nàng vẫn có hiểu biết. Hai chuỗi DNA trên hình đứt ra, một chuỗi bên trên đang bắt cặp hình thành một chuỗi đơn. Nơi đang bắt cặp được phóng đại bằng một đường tròn màu đỏ, sau khi phóng đại có thể nhìn thấy phía trên hai chuỗi đều có chữ cái, quan sát đơn giản Tả Điềm Điềm đã phát hiện bên trên đoạn DNA có bốn chữ cái, lần lượt là A, T, C, G, vừa vặn kết hợp cùng bốn loại U, A, G, C trên RNA. Cũng chính là A tương ứng với U, T tương ứng với A, C tương ứng với G, G tương ứng với C.
Mà ở khoảng trắng bên phải, có một bảng biểu, chính là ba chữ cái viết hoa, phía dưới mỗi chữ cái tương ứng với tên của Acid amin, ví dụ GCG, GCA chỉ Alanine; UGC, UGA là Cystein; GAC, HAU là chỉ Acid aspartic; UUC là Phenylalanin, CGA là Arginine, GGA là Glyxine... AUG là Methionine (mã mở đầu), UAG là kết thúc.
Tả Điềm Điềm tốn rất nhiều sức lực mới hiểu được thứ này là gì, nhưng vẫn mù mờ.
Nhưng Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ thực sự quá quen thuộc với thứ này, chính là sự biểu hiện của vật chất di truyền trong Sinh học, phiên mã và phiên dịch cơ bản nhất. Mà trong sinh học bảng biểu kia được gọi là Mã di truyền, cũng chính là một loại mã tương ứng với một loại Acid amin. Có bảng biểu này, sẽ cho chúng là một trình tự cơ sở DNA cũng chính là với bốn loại mã hiệu A, T, C, G hình thành nên DNA này bạn có thể biết cách phiên dịch thành trình tự RAN nào, đồng thời có thể sinh sản hợp thành những Acid amin nào.
Những thông tin như sách, bảng trắng, bức họa, chữ cái, mật mã của sinh mã ùn ùn trào ra trong đầu Tiêu Mộ Vũ, đầu óc xoay vòng hỗn loạn. Nhưng dần dần ánh mắt Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng chăm chú, thông tin hỗn loạn vốn dĩ chầm chậm lắng đọng trong đầu cô.
Thẩm Thanh Thu có thể nhận ra Tiêu Mộ Vũ đang nghĩ gì, vì ánh sáng khiến cô ấy si mê lại chói mắt đang tràn trề trong mắt Tiêu Mộ Vũ. Thế là sau khi gọi Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu không nói thêm bất kì lời nào, chỉ chăm chú ngắm nhìn Tiêu Mộ Vũ, yêu thích trong ánh mắt không hề che đậy.
"Thanh Thu, Tiểu Tả, mau tìm sách, vở, giấy của ông ta, bất cứ thứ gì, xem xem có thể tìm thấy một đoạn trình tự DNA không." Tiêu Mộ Vũ nói xong bắt đầu nhanh chóng lật giở quyển sách trong tay.
Đủ các nội dung khó hiểu lọt vào trong mắt, sạch sẽ không có bất kì dấu vết nào, lật thêm lần nữa vẫn không có.
"Ting, chúc mừng người chơi tiến vào Viện nghiên cứu của Dược phẩm Sinh học Noro, hệ thống kiểm tra thấy tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ kích hoạt thành công nhiệm vụ tìm kiếm lần này. Hệ thống thân thiện gợi ý, thời gian giới hạn 10 phút, sau 10 phút nếu không thành công vào được căn phòng bí mật, tất cả thông tin đều bị tiêu hủy, nguy hiểm không thể dự đoán!"
"Ha, xem ra Mộ Vũ đoán đúng rồi, em sắp giải được rồi, cho nên nó không ngồi yên được nữa." Thẩm Thanh Thu nói xong, nhanh chóng lật giở quyển sách trong tay.
Ba người ở đó lật sách, nhưng không tìm thấy bất kì thông tin nào. Vẻ mặt Tiêu Mộ Vũ có chút sốt ruột, "Không đúng, không đúng, ngoại trừ trình tự DNA, còn có sách mã, mật khẩu là chữ số, không phải Acid amin, chắc chắn còn bỏ lọt điều gì đó."
"Acid amin có thể sản sinh quan hệ gì với chữ số?" Thẩm Thanh Thu vừa tìm vừa nhíu mày nghĩ, ánh mắt hướng lên quyển sách trong tay Tiêu Mộ Vũ.
"Một Vũ, sao em lại chọn quyển sách này?"
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, nhìn một cái, nhíu mày nói: "Vì nó có dấu vết bị lật giở, hơn nữa là một người tương đối có thành tựu trong lĩnh vực Sinh vật học, em nghĩ không ra một quyển tài liệu Sinh học cơ bản thế này có gì đáng để Tôn Khởi Niên đọc."
Tiêu Mộ Vũ lại không nhịn được giở thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không có thu hoạch, chỉ là khi đóng quyển sách lại, còn nhìn lại mục lục cùng tiêu đề của chương số mười bên trên thêm lần nữa.
Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn số trang, lật tới tiêu đề của trang đó, trang số 384 là một trang hết sức bình thường, thậm chí không tìm được nội dung có liên quan tới Acid amin hay Protein. Mãi tới khi lật tới trang 386, cái tên Acid amin mới xuất hiện ở bên trái bức hình, dường như đều xuất hiện trong trang này, đồng thời ở góc trái Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ba chữ, bắt đầu từ đoạn thứ hai, đánh dấu ba dòng, số 1, 2, 3 được viết bằng bút chì, cho nên rất nhạt.
"Ở đây có chữ số, là ý gì? Hàng số sao?" Tiêu Mộ Vũ đang lẩm nhẩm một mình, đột nhiên Thẩm Thanh Thu lên tiếng, "Mộ Vũ, ở đây có hai tờ giấy."
Thẩm Thanh Thu nhìn thấy hai tờ giấy giữa khe hở của bàn và tủ, sau khi lấy ra, mặt mày nở nụ cười, một tờ giấy trong số đó có một hàng chữ cái được viết bằng bút đỏ. Tả Điềm Điềm nhanh chóng quan sát, CGT, TAC, CGC, ACG, CCT, GCT, CCT, ATC, TAC.
Lúc này Tả Điềm Điềm cũng hiểu ra chút ít, kích động nói: "Có phải là cần viết ra các RNA tương ứng với nó dựa theo nguyên tắc bắt cặp trên hình không?"
Thẩm Thanh Thu gật đầu: "Đúng."
Tả Điềm Điềm nhanh chóng đối chiếu với hình ảnh rồi viết ra, cuối cùng viết xong vẫn có chút mù mịt, "Đội trưởng Tiêu, đó chính là Alanine, Methionine, Alanine, Cysteine, Glycine, Arginine, đây là kết thúc, vậy không cần tới Acid amin phía sau nữa đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ chỉ vào cái thứ hai, "Methionine là mã mở đầu, cũng có thể nói là nó mới là tín hiệu khởi đầu cho chuỗi peptit tổng hợp, Acid amin phía trước cũng sẽ bị loại bỏ."
Sau khi nói xong, Tiêu Mộ Vũ lật tới trang đó của quyển sách trong tay, từng người đi tới quan sát, "Hiện tại tôi cảm thấy có lẽ Acid amin chính là hàng số tương ứng với trang này, căn cứ theo mã hóa này, Alanine ở hàng thứ tư, Methionine ở hàng thứ sáu... Arginine ở hàng thứ mười ba, suy luận lần lượt tiếp theo, mật khẩu chính là 628913."
Vừa nói xong, Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng nhìn thời gian, chỉ còn lại 2 phút 21 giây, Thẩm Thanh Thu nhìn một tờ giấy khác trong tay, ánh mắt thoáng tối lại, tạm thời cất đi trước.
Ba người vội vàng lên trên tầng, Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, giơ tay ấn xuống, 628913, tít một tiếng, mật khẩu sai.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ biến đổi, Tả Điềm Điềm cũng sốt ruột, lúc này Thẩm Thanh Thu đứng sau lưng Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ra đè lấy tay cô, ngữ điệu dịu dàng bình tĩnh: "Thử lật ngược lại xem."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, hít một hơi, nhập ngược dãy số một lần, chỉ thấy đèn xanh bên trên sáng lên, sau đó cạch một tiếng, cửa lớn dày nặng trước mặt chầm chậm mở ra, lộ ra thế giới bị che giấu bên trong.
Trên hành lang bên trong được dán đầy các hạng mục chú ý, bên trên có những dòng nhắc nhở tỉ mỉ nghiêm khắc, đều chứng minh nơi đang tiến hành nghiên cứu này vô cùng nguy hiểm.
"Chẳng trách những người đó phải mua nhiều đồ phòng hộ và tủ an toàn sinh học như thế, thì ra là đặt ở đây." Thẩm Thanh Thu nhìn xong nhíu mày.
"Nghiên cứu vi-rút sinh học cấp độ thế này, chắc chắn phải được đặt ở khu vực độc lập, nơi đây cần duy trì trạng thái áp suất phòng âm, không khí cũng được sàng lọc kĩ càng, họ cũng quá to gan." Tiêu Mộ Vũ có chút chần chừ, theo lí mà nói có lẽ đều đã di tản, sẽ không lưu lại vi-rút ở bên trong. Nhưng không sợ chuyện xảy ra một nghìn lần mà chỉ sợ một lần ngộ nhỡ, cô bỗng nhớ tới xác sống nửa thân kia, trong lòng càng thêm căng thẳng.
"Mau thay quần áo bảo hộ đi, nhớ đừng chạm vào bất cứ thứ gì ở đây, ở đây là vùng đệm, có lẽ vẫn ổn, lát nữa rời khỏi đây, mặc quần áo trực tiếp đi tới phòng khử độc để khử khuẩn, tắm rửa xong mới được rời đi."
Ba người thay quần áo xong, không lập tức tiến vào bên trong, hơn nữa bên trong còn có một lớp cửa, cũng không thể vào.
Trong vùng đệm và khu vực nghỉ ngơi thông thường, ba người tìm được một căn phòng lớn, cửa phòng có mật khẩu, Tiêu Mộ Vũ thử nhập, mật khẩu giống với mật khẩu cửa lớn.
Vừa vào trong, bốn chiếc giường khi vào cửa thu hút sự chú ý của ba người. Trong bốn chiếc giường, mỗi chiếc đều được trang bị thiết bị cố định, tay chân đầu đều bị vòng sắt khống chế, rõ ràng không phải giường bình thường, nó dùng để làm gì thì chỉ nhìn thôi cũng rõ.
Phía sau cùng có bốn chiếc tủ, được gắn bốn loại mã ABCD, ba người Tiêu Mộ Vũ quay sang nhìn nhau, lập tức nghĩ tới số hiệu B trên người xác sống nữ kia, mà tủ cũng có khóa mật mã, mật khẩu là bốn chữ số.
"9527." Tiêu Mộ Vũ nhỏ tiếng nhắc nhở, Thẩm Thanh Thu điều chỉnh xong, cạch một tiếng, tủ mở ra.
Bên trong là một quyển sổ ghi chép hàng ngày dày cộp ghi chép tình trạng có liên quan tới B9527 này mỗi ngày, ban đầu 9527 còn có tên, là Sở Bình, bên trên viết: Người làm thí nghiệm Sở Bình số 9527 ngày 16 tháng 04.
Liều lượng tiêm: 5ml, hôm nay tinh thần trạng thái của người làm thí nghiệm rất tốt, nhiệt độ 36,3 độ, huyết áp 114/79, tỉ lệ trao đổi chất cơ bản...
"Ban đầu có lẽ là một loại thí nghiệm bình thường, còn có tên của người làm thí nghiệm." Tả Điềm Điềm đọc xong, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng, vì tới ngày 20 tháng 04, ghi chép bắt đầu xuất hiện vấn đề, Sở Bình xuất hiện phóng điện não bất thường, cơ thể mất nước nghiêm trọng, ghi chép nhiệt độ đạt tới 39,2 độ, huyết áp cũng giảm thấp, càng về sau càng nghiêm trọng.
Trong đó có một trang, ngày 23 tháng 04, nhân viên ghi chép đã thay đổi, dùng bút máy ghi chép.
"Không khống chế được nữa, vi-rút triệt để mất khống chế. B9527 bắt đầu khát máu, móng tay dài ra cực nhanh, ý thức xác sống, da dẻ mất nước nghiêm trọng mất đi tính đàn hồi, thí nghiệm của chúng ta đã thất bại! Tế bào ung thư bị tiêu diệt, nhưng người cũng không sống được nữa, xong rồi."
++++++++++++++++++
Chương 140: Thành phố G tuyệt mệnh 25
Tới nỗi biểu cảm của ba người vô cùng phức tạp, mục đích ban đầu của hạng mục nghiên cứu này thực sự chỉ là muốn tạo phúc cho nhân loại, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì diễn biến thành tai họa tận thế không cách nào tránh khỏi phía sau?
Cho dù là gì, đã đi tới bước này, cơ bản phần lớn sự thật đã sáng tỏ. Cái gọi là thuốc thử Z chính là một loại thuốc điều trị ung thư, dùng vi-rút để tiến hành thí nghiệm loại bỏ ung thư, thật là không thể tin nổi.
"Cho nên tai họa này là sự cố ngoài ý muốn? Dược phẩm Sinh học Noro chỉ muốn phát triển một loại thuốc chống ung thư, kết quả thí nghiệm lâm sàng thất bại, dẫn tới việc lây truyền vi-rút xác sống?" Trong lòng Tả Điềm Điềm trào lên đủ loại cảm xúc, loại nghiên cứu này quá mạo hiểm.
"Không phải." Tiêu Mộ Vũ vẫn đang nhìn cuốn sổ ghi chép, sau khi nghe thấy những lời này của Tả Điềm Điềm lại phản bác, cô đặt quyển sổ trong tay xuống, ánh mắt ngưng trệ: "Sự cố này không phải ngoài ý muốn, mà chính là họa do con người."
Tả Điềm Điềm ngẩn ra, "Cuối cùng dẫn tới việc để lọt vi-rút ra ngoài chắc chắn là lỗi của con người, nhưng ban đầu có lẽ những người đó không nghĩ tới hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy. Nếu không thì thực sự quá điên rồ."
Thẩm Thanh Thu nhìn ba chiếc giường còn lại, có cả dấu vết lưu lại trên sàn, lắc đầu, "Tôi tán thành với suy nghĩ của Mộ Vũ, ngay từ đầu đã là họa do con người. Thí nghiệm vi-rút ở cấp độ này, cơ bản không có khả năng dùng vi-rút vẫn có năng lực truyền nhiễm mạo hiểm tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người. Trong chế tạo thuốc, thí nghiệm lâm sàng có lẽ là một khâu rất nghiêm ngặt, trước lúc đó nhất định phải đảm bảo không để sản sinh nguy hiểm rõ ràng, khả năng dẫn tới tình trạng truyền nhiễm vi-rút gốc vào cơ thể người nên là con số 0, đặt giả thiết trong giới hạn cao nhất, nếu có nguy hiểm, vậy trên một mức độ nhất định có thể quan sát được từ động