Chương 167: Song hỷ 9
Nếu trước đó Tả Điềm Điềm vẫn có chút mê man, thì âm thanh thông báo nhiệm vụ khắc sâu trong xương cốt ngay lập tức đả thông kinh huyệt của cô nàng, chớp mắt, kí ức vốn dĩ thuộc về bản thân liền trào ra trong đầu.
Nhất thời còn chưa thoát khỏi hiện thực và hư ảo, Tô Cẩn chỉ đành ngồi nguyên tại chỗ.
Thẩm Thanh Thu rất nhàn nhã uống một ngụm trà, thuận tiện rót cho Tiêu Mộ Vũ một chén, sau đó rót đầy cho ba người còn lại, tùy tiện nói: "Ngồi xuống đi, suy nghĩ cẩn thận, phó bản chỉ vừa mới bắt đầu với mọi người, nhưng tối qua hai chúng tôi đã gặp mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, tình hình không hề lạc quan."
Tô Cẩn vẫn đang chìm trong tin tức Thẩm Thanh Thu tiết lộ, đôi mắt thẳng tắp nhìn Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu lườm cô nàng một cái: "Mau hoàn hồn, nhanh chóng nhìn nhiệm vụ của bản thân."
Cô ấy nói xong, Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đều nhanh chóng quan sát giao diện nhiệm vụ của bản thân.
Tuy trước đó mất trí nhớ, nhưng hiện tại lại có kí ức của nhân vật trong phó bản, bọn họ đều biết rõ nguyên nhân những cô gái kia mất tích, thế là câu nói ban nãy của Thẩm Thanh Thu lập tức bùng nổ trong đầu ba người.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, ý của hai người là hai người đã gặp lang quân sông Bạch à?" Sắc mặt Tô Cẩn biến đổi, có chút căng thẳng.
Trần Khải Kiệt ở một bên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt cũng tái đi, "Đội trưởng Tiêu, lẽ nào tối qua lang quân sông Bạch thật sự tới tìm đội phó sao?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, gật đầu, kể lại tường tận chuyện tối qua cho ba người.
Cho dù ba người không đích thân chứng kiến cảnh tượng ấy, nhưng nghe xong đều sởn gai ốc.
Mặt mày Trần Khải Kiệt áy náy: "Lần này chúng tôi lại không giúp được gì."
"Hiện tại không phải lúc nói chuyện này, hệ thống cài đặt bốn chúng ta không nhớ được thân phận của bản thân, nếu không phải vì người bị chọn là tôi, sợ là tôi cũng hồ đồ." Thẩm Thanh Thu nói xong, trong mắt cũng có chút áy náy.
"Nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải làm rõ, lang quân sông Bạch này có dây dưa với ai, hiện tại những cô gái kia bị đưa đi đâu, còn sống hay đã chết." Tiêu Mộ Vũ kiên trì với suy đoán của bản thân, điều này không chỉ dựa trên việc người giấy kia là đồ mới, mà vì theo lệ cũ, thực ra cốt truyện trong những phó bản này đều có quy luật.
Ngoại trừ phó bản số 002 đơn thuần là phó bản giải mật mã, những phó bản còn lại cho dù có ma quỷ tự tung tự tác đáng sợ, nhưng cuối cùng sau khi kết quả rõ ràng, thực sự bọn họ không biết rốt cuộc là ma quỷ dọa người hơn, hay là nhân tính đáng sợ hơn.
Trong phó bản này, Tiêu Mộ Vũ cho rằng phương hướng sẽ không thay đổi.
Ba người cẩn thận suy nghĩ về cảnh tượng Tiêu Mộ Vũ nhắc tới, bắt đầu có suy nghĩ riêng của bản thân.
"Nếu đội trưởng Tiêu đoán đúng, vậy có thể suy nghĩ theo tư duy này. Tân lang quan chết đuối, không chừng cái chết này không phải là ngoài ý muốn mà là có người hại, cho nên chấp niệm của hắn không tan mới biến thành lệ quỷ." Tả Điềm Điềm chắc chắn nói.
"Điềm Điềm nói đúng, nếu như thế, người làm người giấy cho hắn rất có khả năng biết tại sao hắn chết, nên thay hắn báo thù." Trần Khải Kiệt bổ sung.
Tả Điềm Điềm nhìn trái nhìn phải, "Mọi người đều đã xâu chuỗi câu chuyện này rồi, tôi cũng không thể suy đoán xa vời thực tế, dù sao cũng không có chứng cứ. Nhưng phó bản lần này tên là Song hỷ, song hỷ thường thấy nhất là ở lễ thành hôn, điều này rất phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, cho nên xác suất cao là, người chết thành thân sẽ là điểm mấu chốt của phó bản. Nhưng tôi đang nghĩ tới một vấn đề, có nhiều cách như thế, tại sao hắn muốn thành thân? Hơn nữa kì quái hơn là, đội trưởng Tiêu nói sau khi rước dâu xong quay về, Nghênh tân trên bảng gỗ lại biến thành Xuất tấn, còn có một người giấy mặc đồ đưa tang."
Tuy tư duy của Tô Cẩn không bằng Tiêu Mộ Vũ, nhưng cũng tương đối xuất sắc. Nói tới đây, Tô Cẩn tiếp tục: "Nếu nói là thành thân với quỷ, vậy thì đối với những cô gái kia mà nói chính là đường chết, cho nên viết thành Xuất tấn sẽ thông suốt, nhưng liệu có người mặc đồ tang cho người bị mình giết không?"
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu quay sang nhìn nhau, trong mắt đều có ý cười. Tiêu Mộ Vũ nhìn bọn họ, gật đầu: "Đúng thế, không cần tôi nói nhiều mọi người đã có thể nghĩ ra. Hai điều Tô Cẩn nghĩ tới, cũng là hai điều tôi để tâm nhất. Muốn hóa thành lệ quỷ thì phải có oán khí chống đỡ, hắn không ngừng cưới vợ, tôi nghĩ có lẽ điều này sẽ giúp hắn, hoặc là đây chính là chấp niệm của hắn. Trong tin đồn trước kia từng nói, lang quân sông Bạch ăn diện như tân lang quan, lúc đó hắn không hề rước dâu, tôi nghĩ rất có khả năng lúc hắn chết chính là lúc hắn thành thân."
"Vì chưa thành thân xong đã chết, cho nên bạt mạng thành thân, điều này cũng thật biến thái." Tả Điềm Điềm lắc đầu, có chút sợ hãi.
"Đám quỷ trong phó bản nào có con nào không có nguyên nhân, nhưng có con nào không chém giết thành tính, không phân nổi thiện ác." Têu Mộ Vũ nhàn nhạt bổ sung một câu, nói xong cô lại nhíu mày, "Chuyện đáng sợ nhất khi vào phó bản chính là chúng ta không có bất kì chứng cứ chứng minh tính chân thực, nhưng lại suy đoán ra một đống kết quả. Hiện tại tất cả chỉ là suy đoán, nhưng có thể chắc chắn là, tin đồn lang quân sông Bạch là thật, hơn nữa hắn bị chết đuối."
"Ừm, nhưng lúc này chuyện chúng ta có thể điều tra được không nhiều, thực sự quá khó để tìm một người chết đuối. Hơn nữa tôi nhớ thứ vớt lên khi đó là một bộ xương trắng, điều này chứng minh người đàn ông kia đã chết rất nhiều năm, có lẽ là án cũ." Thẩm Thanh Thu bổ sung, sau đó ánh mắt thả lỏng nói: "Nhưng hiện tại cho dù hắn đã chọn tôi, thì sớm muộn gì cũng tới tìm tôi, tới lúc đó chúng ta sẽ nắm bắt cơ hội."
Biểu cảm của Thẩm Thanh Thu thả lỏng, nhưng mấy người Tiêu Mộ Vũ lại có chút ngưng trệ, đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ đã trải qua chuyện tối qua. Cô liếc nhìn Thẩm Thanh Thu, nghiêm túc nói: "Vẫn không thể xem nhẹ, trong thời gian này mọi người đừng tùy tiện tách ra, Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn, hai người tới nhà họ Thẩm, tôi và Điềm Điềm cũng tìm cớ tới nhà họ Thẩm."
Tả Điềm Điềm có chút khó xử: "Đội trưởng Tiêu và đội phó có quan hệ tốt, hai nhà lại là thế giao, qua lại không có gì bất tiện, nhưng em cũng tới liệu có hơi kì quái không?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, đối phương nghĩ ngợi giây lát, sau đó búng tay, "Tôi có cách."
Cùng ngày Tiêu Mộ Vũ thông báo với Tiêu Càn, Tiêu Càn có chút nghi hoặc: "Không phải trước giờ con không thích nha đầu Thẩm gia sao? Sao đột nhiên lại đổi tính đổi nết còn tới Thẩm gia ở?"
Mai Thiên Thiên ở một bên cũng có chút ngạc nhiên, nghe xong lời của Tiêu Càn, cười nói: "Vốn dĩ Mộ Vũ và nha đầu Thẩm gia lớn lên cùng nhau, tính cách hai đứa hoàn toàn khác biệt, trước đó xảy ra chút mâu thuẫn cũng là bình thường. Lão gia, không phải trước kia người luôn hi vọng hai đứa trẻ có thể chung sống hòa thuận sao? Hiện tại làm lành rồi, là chuyện tốt."
An ủi Tiêu Càn xong, Mai Thiên Thiên lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, dịu dàng nói: "Nhưng con yêu thích sạch sẽ, tính cách của nha đầu Thẩm gia lại hoạt bát, tuy Thẩm bá bá đối xử tốt với con, nhưng chung quy cũng là nhà người ta. Ta sợ là con tới đó ở không quen, ở nhà tự do hơn rất nhiều."
Không thể không nói, những lời này của Mai Thiên Thiên đều rất kín kẽ, Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, cô lập tức gật đầu: "Cảm ơn nhị nương, trong lòng ta có tính toán. Chỉ là ta đã đáp ứng Thanh Thu, hôm qua nàng bị hoảng sợ, cần có người bầu bạn, đợi nàng ổn hơn, ta sẽ về. Hơn nữa Thẩm gia cách nhà ta cũng không xa, đi lại cũng thuận tiện."
Mai Thiên Thiên thoáng ngẩn ra, sau đó bất đắc dĩ cười lên nhìn Tiêu Càn, Tiêu Càn xụ mặt nói: "Nếu đã quyết định rồi thì đi đi, chỉ là cẩn thận chút, tối qua thành nam lại có cô nương mất tích, vẫn không có thu hoạch gì. Ta sẽ nói với Thẩm bá bá của con, cử thêm mấy bảo tiêu gác đêm, hai đứa ở cùng nhau cũng có người chăm sóc, ta cũng yên tâm. Nhưng ngày kia là tết Nguyên Tiêu, phải về nhà đón Tết biết chưa?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Mà Thẩm Thanh Thu ở bên kia vừa quay về nhà liền nói muốn mua nha hoàn, trước nay ở nhà Thẩm Thanh Thu luôn được nuông chiều, lại có sự giúp đỡ của Trần Khải Kiệt, chút chuyện nhỏ này không cần Thẩm Vạn Lâm hỏi nhiều, liền được sắp xếp thỏa đáng. Rất nhanh sau đó Tả Điềm Điềm với danh nghĩa nha hoàn tiến vào nhà họ Thẩm, được sắp xếp tới viện tử của Thẩm Thanh Thu, điều này khiến Tiểu Đào không quá vui vẻ.
"Tiểu thư, Tiểu Đào hầu hạ người không tốt sao? Sao người lại tìm nha hoàn mới chứ." Tiểu Đào vừa trải đặt lò sưởi vừa tủi thân nói.
Thẩm Thanh Thu vẫn duy trì hình tượng nhân vật nguyên bản, lắc đầu nói: "Sao thế được, em hầu hạ rất tốt. Nhưng không phải Tô Cẩn và Tiêu Mộ Vũ sẽ tới à, đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ, cũng đâu phải em không biết tính tình của nàng ấy, vừa trầm vừa lạnh. Nàng ấy chịu vứt bỏ thân phận cao quý tới đây với ta, ta không thể không tìm một người chuyên phục vụ nàng ấy, hơn nữa còn có Tô Cẩn, sai bảo một mình em, chẳng phải sẽ mệt chết sao."
Tiểu Đào nghe xong lập tức vui vẻ trở lại, "Em biết rồi, tiểu thư thích em nhất, chắc chắn không phải chê em hầu hạ không tốt. Nhưng mà tiểu thư, Tô cô nương và Tiêu tiểu thư sẽ tới đây ở mấy ngày, sao người chỉ bảo em đặt lò sưởi, như vậy thì ngủ thế nào?"
Biểu cảm trên mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, sau đó mới vỗ đầu: "Ta hồ đồ rồi, em đi dọn dẹp một phòng phía tây đi."
Chỉ là sau khi Tiểu Đào rời đi, Thẩm Thanh Thu nhìn lò sưởi lại nhìn căn phòng của bản thân, "Sao không ngủ được chứ, chẳng phải ngủ với tôi là được sao."
Cứ như thế cả năm người đều tới nhà họ Thẩm, tối đó đương nhiên Tiêu Mộ Vũ không tới ngủ ở phòng phía tây, Thẩm Thanh Thu sẽ không để cô rời đi, mà lo lắng cho Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ cũng sẽ không tới căn phòng phía tây.
Trước khi ngủ, Tô Cẩn liếc hai người một cái, nhỏ tiếng nói: "Tôi ngủ rất trầm, hai chị cứ mặc kệ tôi."
Mặt mày Tiêu Mộ Vũ bất lực, nhìn Tô Cẩn mím môi cười trộm chạy ra ngoài, liếc sang Thẩm Thanh Thu bên cạnh, "Được rồi, ai bảo chị nói bậy."
"Chị nào có nói bậy, chị chỉ nói sự thực thôi, còn lại là do cô ta tự tưởng tượng đấy chứ."
Tiêu Mộ Vũ vừa buồn cười vừa bất lực, tối hôm nay cho dù là Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ hay là ba người Trần Khải Kiệt đều không dám ngủ, nhưng mãi tới bình minh, năm người cũng không chờ được lang quân sông Bạch xuất hiện.
"Tối qua không có động tĩnh, ban nãy tôi cũng đã quan sát xung quanh nhà họ Thẩm, không có vết nước, cũng không có rong rêu hay bùn cát." Tiêu Mộ Vũ lên tiếng trước tiên.
"Thực ra trước đó cũng như thế, tám cô gái kia, không phải bọn họ liên tục mất tích, mà cách một khoảng thời gian mới xảy ra chuyện. Cô gái mất tích hôm kia cách cô gái mất tích trước đó ba ngày. Có khả năng hắn vừa thành thân xong, sẽ nghỉ ngơi một thời gian." Trần Khải Kiệt nhíu mày nói.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Vậy xem ra vẫn phải đợi tiếp."
"Liệu như thế này có bị động quá không?" Mặt mày Tả Điềm Điềm bất lực nói.
"Đúng, hiện tại có thể xác định trong phó bản này chỉ có một đội chúng ta không?" Tô Cẩn đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, hỏi.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Mà Thẩm Thanh Thu ngẩng mắt nhìn Tả Điềm Điềm một cái rồi nói: "Chắc chắn chúng ta không thể ôm cây đợi thỏ, tối hôm đó tuy rằng hai chúng tôi không đi theo, nhưng chúng tôi rất rõ phương hướng chúng rời đi. Nếu đã là lang quân sông Bạch thành thân, vậy thì cũng phải có nơi thành thân. Trò chơi này bắt chúng ta tìm kiếm tung tích của những cô gái mất tích, tôi tin không tới nỗi chỉ ở trong sông Bạch, nếu không nhiệm vụ này cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Cho nên, tôi đã cho người tìm kiếm xung quanh tuyến đường hắn rước dâu, xem có ngôi nhà nào khác thường không."
"Đúng thế, sao tôi lại không nghĩ ra." Sắc mặt Trần Khải Kiệt mừng rỡ, tuy anh là "biểu thiếu gia", nhưng chuyện nhà họ Thẩm anh cũng giúp nghe ngóng, quan hệ Trần Khải Kiệt có thể sử dụng nhiều hơn Thẩm Thanh Thu rất nhiều.
"Vậy Trần Khải Kiệt, anh tiếp tục theo dõi chuyện này, thời gian còn lại chỉ có thể chờ thôi."
Mãi tới tết Nguyên Tiêu, tất cả đều bình an vô sự.
Tết Nguyên Tiêu là một ngày quan trọng với người dân thành Sính Châu, cho dù thành Sính Châu bị bao trùm bởi không khí u ám bởi chuyện những cô gái trẻ tuổi mất tích, nhưng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của họ.
Vừa sáng sớm, thành Sính Châu đã được giăng đèn kết hoa, mấy con phố dài đều bày đầy sạp hàng nhỏ. Người trên phố bận rộn không thôi, hoa đăng treo đầy thành Sính Châu, trong tòa thành cổ không quá rộng lớn, khắp nơi đều là màu đỏ.
Đặc biệt là con phố trung tâm của thành Sính Châu, một sợi dây thừng được kéo từ bốn phương tám hướng trên giá gỗ cao ba trượng, trên đó treo đủ các loại đèn hoa đăng.
Cây nến trong đèn đã được thắp sáng từ đêm qua, sáng tối bên trong đan xen, chiếu sáng các loại đèn hoa đăng sinh động như thật, vô cùng đẹp mắt.
Theo lời hẹn, Tiêu Mộ Vũ quay về nhà họ Tiêu, dùng bữa chung với Tiêu Càn.
Ăn cơm xong, Tiêu Càn nhìn ra bên ngoài, còn có thể nghe thấy âm thanh vui vẻ huyên náo của dòng người bên tai, Tiêu Càn nhíu mày: "Mộ Vũ, tối nay là tết Nguyên Tiêu, bên ngoài đông người phức tạp, không an toàn. Đừng ra ngoài, ở trong nhà thì hơn."
Tiêu Càn vẫn lo lắng cho an nguy của con gái nhà mình, lập tức đưa ra quyết định.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhưng có thể thấy biểu hiện của cô không quá tình nguyện.
Mai Thiên Thiên gắp rau cho Tiêu Càn, khẽ nói: "Hôm nay là tết hoa đăng Nguyên Tiêu, người lại tụ tập Thẩm gia và mấy vị ông chủ buôn bán lớn, ba năm mới gặp một lần, hoa đăng đủ các loại muôn hình muôn vẻ, bỏ lỡ thì thật đáng tiếc. Huống hồ người đông lại càng an toàn, thân thủ của Mộ Vũ tốt, chỉ cần không phải là thủ động của những thứ dơ bẩn, không ai có thể làm hại con bé."
"Tối nay là tết Nguyên Tiêu, tuy là ngày lễ nhưng không tiện cưới gả, huống hồ những cô nương kia đều mất tích trong đêm lúc thần không biết quỷ không hay, trong hội nhiều cặp mắt như thế, cũng rất sáng tỏ, sao chúng dám xuất hiện chứ."
Nói xong Mai Thiên Thiên nhìn Tiêu Mộ Vũ, cười dịu dàng: "Mộ Vũ rất muốn đi đúng không?"
Tiêu Càn có thể nhìn ra tâm tư của Tiêu Mộ Vũ, huống hồ là Mai Thiên Thiên tâm tư tinh tế.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
"Lão gia, hay là để A Nam A Bắc đi cùng, cho con bé ra ngoài đi dạo, chỉ là phải về sớm một chút, không được ham chơi."
Có Mai Thiên Thiên nói đỡ, Tiêu Mộ Vũ thuận lợi ra khỏi nhà, Mai Thiên Thiên tiễn cô ra cổng, lại dặn thêm lần nữa, "Nhị nương chiều theo ý con, nhưng cha con nói cũng không sai, đi chơi rồi về, đừng chạy nhảy lung tung, càng không được ham chơi mờ mắt, lạc khỏi A Nam A Bắc."
Có vẻ nhị nương này đối xử rất tốt với Tiêu Mộ Vũ, trong câu chữ đều ngập vẻ nuông chiều. Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận được, Tiêu Mộ Vũ nguyên bản không có thù oán với nhị nương này, ngược lại là trách cha mình.
Vừa ra ngoài, Tiêu Mộ Vũ nhân lúc A Nam A Bắc lấy đồ, liền kích hoạt Một gia đình yêu thương thắm thiết, chưa đi bao xa đã liên lạc được với nhóm Thẩm Thanh Thu.
"Thanh Thu, chị ra chưa?"
Thẩm Thanh Thu nhìn Trần Khải Kiệt, còn cả Tô Cẩn, Tả Điềm Điềm bên cạnh, khẽ cười nói: "Ừm, ra rồi, hơn nữa bọn chị đang ở bên ngoài, em ở đây, chúng ta tập hợp trước đã."
"Bên cạnh em có người, ra ngoài rất khó khăn. Sao Thẩm Vạn Lâm lại cho phép chị ra ngoài?" Tiêu Mộ Vũ có chút ngạc nhiên, dù sao Thẩm Thanh Thu là người có nguy cơ cao nhất trong số mọi người, Thẩm Vạn Lâm trông coi rất chặt.
"Chuyện này còn phải cảm ơn cô phụ của chị, đại khái sớm đã nhìn ra bọn chị muốn ra ngoài, nên giúp chị một phen. Bên cạnh còn có người đi theo, không tiện nói chuyện, gặp nhau trước đã chị đang ở trà quán Lý Kí."
Nghe xong lời Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ vô thức nhớ tới người đàn ông tên Miêu An Lý, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn.
Bọn họ đều đã ra ngoài, thuyết phục người nhà hoặc trốn ra ngoài xem lễ hội đèn hoa đăng trong buổi tối tết Nguyên Tiêu.
"Thanh Thu, chị còn nhớ nhắc nhở của Thẩm Thập Nhất chứ?"
Thẩm Thanh Thu nhíu mày nhìn ba người bên cạnh, "Nhớ, nhưng cũng phải ra."
+++++++++++++++++
Chương 168: Song hỷ 10
Lời này của Tiêu Mộ Vũ cất lên, bốn người Thẩm Thanh Thu bên kia đều trở nên im lặng, Thẩm Thanh Thu nhỏ tiếng nói: "Nhớ, cẩn thận người bên cạnh."
Nói xong cô ấy khẽ nhíu mày, "Mộ Vũ, em cũng hoài nghi Miêu An Lý?"
Không ai hoài nghi độ nhạy bén của Tiêu Mộ Vũ, nếu cô đã nói như thế chắc chắn là có nguyên nhân, trên thực tế Thẩm Thanh Thu cũng có nghi ngờ với Miêu An Lý.
Là người nhà, tuy những người kia đều nuông chiều Thẩm Thanh Thu, nhưng trong chuyện an toàn của cô ấy, đều nhất trí tới kì quái. Cô ruột Thẩm Vũ Nhu luôn giúp đỡ Thẩm Thanh Thu và Thẩm Vạn Lâm đều khuyên Thẩm Thanh Thu ở nhà.
Mà tình cảm của hai người Miêu An Lý và Thẩm Vũ Nhu sâu đậm, Miêu An Lý không có lí do làm trái lại Thẩm Vũ Nhu. Chỉ là cho dù biết không ổn, Thẩm Thanh Thu vẫn ra ngoài, nếu không bọn họ sẽ không làm được gì hết.
"Ừm." Tiêu Mộ Vũ cảm thấy nếu là người nhà thì không nên dễ dàng để Thẩm Thanh Thu mạo hiểu ra ngoài như vậy, huống hồ Miêu An Lý chỉ là cô phụ, nghiêm khắc mà nói thì là người ngoài, nếu Thẩm Thanh Thu xảy ra chuyện, tình cảnh của người này sẽ vô cùng gượng gạo trong nhà họ Thẩm.
"Mộ Vũ, đừng nói nữa, em ở đâu, bọn chị tới tìm em." Trong lòng Thẩm Thanh Thu có chút cảm giác bất thường, thế là nhanh chóng hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ là sau khi gửi tin nhắn, đầu bên Tiêu Mộ Vũ không nhanh chóng trả lời giống như ban nãy. Sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi, trong đầu bỗng nghĩ tới một chuyện, tối hôm đó bản thân là mục tiêu bị lựa chọn, nhưng trước đó cô ấy căn bản không nghe thấy tiếng kèn bầu, người nghe thấy âm thanh lại là Tiêu Mộ Vũ.
Hơi lạnh thình lình trào lên