Chương 169: Song hỷ 11
Lúc này Tiêu Mộ Vũ đã tê dại, cô nhìn năm chiếc đầu người, trầm giọng nói: "Tôi lí giải nhiệm vụ tìm kiếm tung tích của cô gái mất tích không chỉ là tìm thấy họ, mà phải làm rõ rốt cuộc họ ở đâu."
Những lời này của Tiêu Mộ Vũ rất vòng vèo, nhưng nhóm Thẩm Thanh Thu đều hiểu. Tuy đầu năm cô gái ở đây, nhưng cơ thể họ ở đâu, đã phải chịu sự đối xử thế này ở nơi nào, bọn họ đều không biết, tiến triển nhiệm vụ cũng không quá lớn.
Huống hồ tương ứng với nhiệm vụ này còn có hoàn thiện cốt truyện, hiện tại tiến độ nhiệm vụ đã tăng thêm 0,17, nhưng tiến độ cốt truyện không hề tăng thêm bao nhiêu, chỉ có 16%, cũng có thể nói là năm người mới chỉ tìm hiểu được một chuyện lang quân sông Bạch lấy vợ trong cốt truyện chính.
"Đội trưởng Tiêu, trời tối rồi, hiện tại chúng ta làm gì đây?" Trần Khải Kiệt nhìn sắc trời, năm chiếc đầu này đột nhiên mọc ra, tạo thêm một tầng không khí kì dị cho hiện trường. Trần Khải Kiệt không biết nếu ở lại nơi này sẽ có chuyện gì phát sinh sau đó, còn đi hay ở, anh cũng không nắm chắc.
Thẩm Thanh Thu nhìn đầu người, cười lạnh nói: "Tìm trăm phương ngàn kế dẫn chúng ta tới đây, nó cũng không đến mức chỉ cho năm chiếc đầu này hù dọa chúng ta. Huống hồ đầu người không hóa thành lệ quỷ, chúng biến thành thứ này, chắc chắn là có thứ gì đó ngấm ngầm giật dây trong tối, không ngừng hiện tại nó đang quan sát chúng ta đấy."
Tả Điềm Điềm nuốt nước bọt, "Đội phó, chị... chị đừng nói dọa người như thế, em sợ."
Thẩm Thanh Thu cười với cô nàng, "Sợ gì chứ, nếu nó dám lộ diện, tôi sẽ biến năm cái đầu dưới đất thành sáu, không phải muốn cưới vợ sao? Sống chung chăn, chết chung huyệt, người một nhà thì phải đầy đủ."
Tiêu Mộ Vũ rất hiểu Thẩm Thanh Thu, mỗi lần khi Thẩm Thanh Thu không nhàn nhã chọc cười mà là thốt lên những lời độc địa, quá nửa là đã tức giận. Cô nhìn Thẩm Thanh Thu, mang theo ý cười trong mắt: "Được rồi, cho dù nó muốn làm gì, chúng ta cũng nên đi trước đã."
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, hừ một tiếng. Thực ra trong lòng mọi người đều rõ như gương, nghe thấy câu nói vô cùng dứt khoát của Tiêu Mộ Vũ, lập tức quay đầu rời đi, căn bản mặc kệ năm chiếc đầu người bày trên đất.
Mà khi năm người chưa đi được ba mét, một cơn gió mang theo hơi nước đột nhiên cuộn tới từ phía trước cùng phía sau.
Cơn gió này rất gấp, hơn nữa vô cùng kì quái, thổi từ hai phía khác nhau tới. Cơn gió mang theo bụi bặm và lá rụng, cuộn lên lướt qua mặt nhóm người đang đi.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng quay người kéo Tiêu Mộ Vũ, dùng cơ thể chắn bụi, sau đó giơ tay áo bảo vệ Tiêu Mộ Vũ.
"Tiểu Tả, Tô Cẩn đứng sang đây, đừng tách ra." Thẩm Thanh Thu nhắc nhở người bên cạnh, nhanh chóng nói.
Tô Cẩn vừa đáp lời, tiếng kèn bầu, tiếng chiêng trống trùm lấy cơn gió thổi tới, đồng thời đầu mũi Tiêu Mộ Vũ lại ngửi thấy một mùi quen thuộc.
"Có mùi tanh, còn có cả mùi hồ dán." Tiêu Mộ Vũ nắm chặt tay, cất cao giọng nhắc nhở người bên cạnh.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, nghĩ tới một chuyện rồi lên tiếng: "Mọi người đều nghe thấy cả chứ?"
"Nghe thấy rồi, tiếng kèn bầu, đang đi về phía chúng ta." Trần Khải Kiệt bị che mờ mắt, dụi mắt căng thẳng nói.
"Em cũng nghe thấy, nhưng đội trưởng Tiêu, đội phó, hai người có thấy tiếng kèn bầu này rất kì quái không, cảm giác..."
Tiêu Mộ Vũ được Thẩm Thanh Thu ôm trong lòng, không bị gió cát tập kích, cộng thêm ngũ quan nhạy bén của cô, khi Tả Điềm Điềm lên tiếng liền bổ sung: "Có hai tiếng kèn bầu, một trước một sau đều đang đi về phía chúng ta."
Lời này vừa cất lên, lòng dạ mấy người Tô Cẩn càng thêm lạnh, trái tim cũng lại nhấc lên lần nữa. Bọn họ vội vàng trấn tĩnh lại cẩn thận lắng nghe, vì càng ngày càng gần, quả thật tất cả phát hiện trước sau đều có tiếng kèn bầu, hơn nữa tấu nhạc không hề giống nhau.
Tuy kèn bầu là một nhạc cụ truyền thống rất ít người học, nhưng không ai không biết công dụng và địa vị của nó, vì thế cho dù không hiểu rốt cuộc kèn bầu đang tấu khúc nhạc gì, nhưng bọn họ đều có thể nghe ra rốt cuộc nó đang thể hiện niềm vui hay ai oán.
Lúc này Trần Khải Kiệt vô thức nuốt nước bọt, âm thanh căng thẳng nói: "Một bên là nhạc vui, một bên là nhạc buồn."
Gió vẫn chưa ngừng, hai bên đường nhỏ đột nhiên trở nên mơ hồ, căn bản không nhìn rõ tình hình ở đó. Chỉ có thể cảm nhận được một bên tanh ướt, một bên là cơn gió âm u, mỗi bên đều vang lên tiếng kèn bầu cùng chiêng trống không ngừng ép gần.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ có chút khó coi, cô quan sát cục diện trước mặt, lẩm nhẩm: "Chúng ta đoán sai cả rồi, tim chúng rất lớn, mục tiêu không chỉ là tôi, mà là hai chúng tôi."
Nhịp tim của Thẩm Thanh Thu càng ngày càng nhanh khi tiếng kèn bầu càng ngày càng tiến gần. Ánh sáng tối tăm trong mắt Thẩm Thanh Thu càng ngày càng gần, âm u tàn khốc: "Cho nên hắn muốn hưởng phúc con cháu đầy đàn sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Là hồng bạch tràng sát."
Mấy chữ này của Tiêu Mộ Vũ vừa cất lên, da gà da vịt trên lưng mấy người Tả Điềm Điềm dựng đứng, không nhịn được dựa gần tới bên hai người một bước, căng thẳng nói: "Hồng bạch tràng sát, là... là gì?"
Sắc mặt Thẩm Thanh Thu cũng rất khó coi, "Hồng bạch tràng sát, vốn dĩ chỉ đội đưa tang trên đường gặp phải đội rước dâu, nếu người chết và tân nương tương xung bát tự, thì chính là điều đại kị. Nếu sau khi gặp nhau, người chết không được yên nghỉ, người phụ nữ xuất giá, hỷ sự sẽ biến thành tang sự."
"Nếu là hồng sự gặp bạch sự thì không sao, sợ là bạch sự hồng sự này căn bản chỉ là một chuyện."
Mấy người còn lại nghe xong liền nổi da gà toàn thân, "Một chuyện là ý gì?"
"Minh hôn."
Lời này của Tiêu Mộ Vũ vừa dứt, năm người lập tức nhìn thấy hai đội ngũ trước sau chầm chậm đi tới từ hai phương hướng.
Một bên là tiếng trống chiêng vui vẻ, đi đầu đội ngũ rước dâu là bốn người thổi kèn bầu, cầm bảng song hỷ, phía sau có tám người đàn ông mặc đồ đỏ khiêng kiệu hoa.
Tất cả những người đó đều mặc trang phục màu đỏ, là một màu đỏ thuần khiết, thậm chí không có bất kì hoa văn hay màu sắc nào khác, cộng thêm sắc mặt trắng bệch, đôi mắt vô thần của toàn bộ, càng khiến màu đỏ hỷ phục này trở nên đáng sợ hơn so với tang phục.
Dường như đội ngũ không nhìn thấy năm người Tiêu Mộ Vũ trước mặt, tê liệt đi về phía trước, hai mắt nhìn về một phía trống rỗng trước mặt.
Những khuôn mặt trắng hơn bột vôi, khiến đội ngũ này không có lấy nửa phần vui vẻ, chỉ còn lại vẻ quái dị kinh người, cùng hơi thở chết chóc nặng nề.
Mà ở một bên còn lại cũng có bốn người đi đầu, hai người thổi kèn bầu, hai người khác lại cầm cây đại tang, mặt mày tươi cười. Đám người vừa đi vừa cử động hai chân sang trái sang phải, giống như đang nhảy múa, nhìn vô cùng điên khùng, còn vui vẻ hơn cả đội rước dâu sau lưng.
Phía sau bốn người đi đầu vẫn là tám người, khiêng một cỗ quan tài màu đen, lúc này chiếc quan tài kia đang không ngừng nhỏ nước từ trong ra ngoài.
Toàn thân trên dưới đám người này là tang phục, trên đầu đội vải gai, trên eo buộc dây thừng gai, mặt mày cũng trắng bệch như được thoa bột vôi.
Điều khiến người ta kì dị là tuy đội ngũ này không giống người sống, nhưng tốt xấu gì cũng là dáng vẻ con người, duy chỉ có người đàn ông đứng bên cạnh đỡ quan tài là người giấy. Đợi tới khi chúng tới gần, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều nhận ra, chính là người giấy thình lình quay lại tìm bọn họ tối đó.
Hai đội ngũ không hề quan tâm tới năm người Tiêu Mộ Vũ, giống như không nhìn thấy bọn họ, càng ngày càng tới gần.
Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ phản ứng quyết đoán, nhanh chóng nắm chặt lấy vũ khí, Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng sẵn sàng chiến đấu, năm người nhanh chân lùi sang một bên, muốn tránh đám kia.
Nhìn năm người lùi sang một bên, hai đội ngũ cũng không quan tâm tự nhiên đi đường của mình, cuối cùng hai đội chạm mặt nhau.
Mấy người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đều nhìn ra, hai đội ngũ ăn ý đi xuyên qua nhau, một đội đỏ một đội trắng, tách thành bốn đội đan lấy nhau tới khi kiệu hoa tân nương và quan tài kia chạm vào nhau, bị quây ở giữa, thế là đội ngũ dừng lại.
Người giấy khiêng quan tài cứng nhắc giơ tay, một đống tiền giấy hình tròn màu trắng bị nó hất lên không trung, lảo đảo rơi xuống trước mặt đội ngũ, rơi xuống kiệu hoa, rơi xuống quan tài.
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân không điều khiển được, thế là nhìn chằm chằm một tờ tiền giấy trong số đó, nó đang lượn tròn trong không trung, sau đó rơi xuống trước mặt cô.
Đột nhiên hai đội ngũ vốn đang dừng lại đồng loạt quay đầu, nhìn năm người, giơ hai tay với bọn họ.
Mơ mơ màng màng, có một âm thanh âm u lại khàn khàn vang lên bên tai Tiêu Mộ Vũ, "Giờ lành đã đến, mời tân nương lên kiệu!"
Chỉ chớp mắt sau, đám người này đột nhiên đồng thanh hô lên, "Giờ lành đã đến, mời tân nương lên kiệu!"
"Giờ thìn đã điểm, mời vong giả lên đường!" Hai âm thanh đan lấy nhau, khiến nhóm Trần Khải Kiệt choáng váng mặt mày.
Mà hai người Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu lại nhìn về kiệu hoa và quan tài ở giữa đội ngũ kia, mấy người Trần Khải Kiệt như thể bịt tai không nghe với tiếng hô này.
Giây tiếp theo, đám người kia cười lên như hóa điên, đàn ông phụ nữ, thê lương lại hưng phấn, tiếng kèn bầu vang lên như muốn xé toạc bầu trời.
Trần Khải Kiệt mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đột nhiên tiến lên trước một bước. Còn chưa đợi bọn họ phản ứng, hai người giống như bị một bàn tay lớn vô hình nắm lấy, kéo đi.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó!" Tả Điềm Điềm thử dùng dây thừng đỏ kéo hai người, nhưng người giấy kia đột nhiên xuất hiện trước mặt cô nàng.
Ngoại trừ màu sắc được tô vẽ vô cùng khoa trương kì quái, thực ra ngũ quan trên khuôn mặt người giấy được vẽ rất tinh xảo, nó tới gần như thế khiến trái tim Tả Điềm Điềm như muốn ngừng đập.
Người giấy này nhìn Tả Điềm Điềm, há chiếc miệng màu đỏ máu ra, đường nét kia vẽ hình mắt rất tinh tế, nhưng con ngươi bên trong lại chỉ được chấm lên qua loa, không hề có chút kĩ thuật, lại càng tăng thêm độ đáng sợ.
Đôi mắt với đồng tử nhỏ tới quá đáng của người giấy chuyển động, giơ tay hung hăng đánh lên trán Tả Điềm Điềm một cái.
Trần Khải Kiệt sợ khiếp vía, vội lấy đao Đường của mình ra, cầm lên chém về phía người giấy.
Tô Cẩn ở một bên cũng lấy bút chu sa, giơ tay muốn điểm lên đầu nó, nhưng người giấy lại nhẹ nhàng bay xa.
Tả Điềm Điềm chỉ cảm thấy trước mắt đen lại, sắc mặt trắng bệch không thể đứng vững. Đồng thời vào lúc này bùa hộ mệnh trên người lóe lên ánh sáng đỏ, điên cuồng rung lên.
Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu bị kéo đi, rèm kiệu hoa ở giữa tự vén lên, mà nắp quan tài cũng được mở ra.
Bọn họ mở to mắt nhìn Thẩm Thanh Thu bị một đám người đưa lên kiệu hoa, Tiêu Mộ Vũ bị ấn vào quan tài, đội ngũ kia giống như cơn gió mạnh, màu đỏ và màu trắng trộn lẫn cùng nhau, tiếng cười tiếng hét nhanh chóng bay về phía sương mù.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó!" Vành mắt Trần Khải Kiệt đỏ ửng, hung hăng xoa mặt, hồn bay phách lạc nói: "Làm sao đây? Phải làm sao đây?"
Tô Cẩn kéo Tả Điềm Điềm một cái, nhìn về phía rừng cây tối tăm chỉ còn lại sương mù kia, hơi thở gấp gáp, nhưng âm thanh rất chắc chắn: "Anh Trần, cõng Điềm Điềm, chúng ta đuổi theo!"
Trần Khải Kiệt hít sâu một hơi, khom lưng cõng Tả Điềm Điềm dậy, đầu tóc tỉnh táo hơn, "Tô Cẩn, hạc giấy, mau điểm!"
Lại một con hạc giấy vỗ cánh bay lên, ba người Trần Khải Kiệt nhanh chóng đi theo, Tả Điềm Điềm vẫn đang xây xẩm dữ dội, cô nàng giãy giụa nói: "Mọi người mặc kệ em, mau đuổi theo đi, hình như đội trưởng Tiêu và đội phó bị thôi miên rồi, hai người nhanh đi đi."
Tô Cẩn cắn răng: "Anh Trần, anh dẫn theo Điềm Điềm, em đi trước!"
Trần Khải Kiệt cắn răng: "Em đi trước đi, anh sẽ cố gắng đuổi theo, tuyệt đối cẩn thận."
Tả Điềm Điềm đưa dây thừng đỏ cho Tô Cẩn, "Chị cầm đề phòng ngộ nhỡ."
Tô Cẩn nhận lấy, quay người chạy đi.
Phương hướng này, trong một góc kí ức của Tô Cẩn chính là sông Bạch, lòng dạ cô nàng càng ngày càng nóng vội, tốc độ cũng càng ngày càng nhanh.
Ở một nơi khác, Tiêu Mộ Vũ cảm thấy cơ thể nóng dữ dội, mơ mơ màng màng có chút ý thức, cô đưa tay ra sờ, sờ được một tờ bùa giấy ở nơi phát ra cảm giác nóng, ý thức lại tỉnh táo mấy phần.
Mở mắt ra là một mảng tối tăm, Tiêu Mộ Vũ liền phát hiện bản thân bị giam cầm trong một không gian nhỏ hẹp, giống như chiếc hộp. Cô vẫn có chút mù mịt, lúc hoàn hồn đưa tay ra quệt một cái, lòng bàn tay chạm vào một mảng ẩm ướt lạnh loát.
Kí ức của Tiêu Mộ Vũ quay về, lập tức ý thức được đây là quan tài. Cô bị nhốt trong quan tài. Tiếng kèn bầu vô cùng vang vọng cùng động tác rung lắc dưới người, có lẽ cỗ quan tài này đang bị người ta khiêng lên di chuyển.
Tiêu Mộ Vũ cắn răng, lúc này mới hiểu ra, bản thân đã bị lựa chọn, nhưng cô bị chọn là bạch sát trong hồng bạch song sát, chỉ sợ kết quả này sẽ là lập tức mất mạng.
Có lẽ quan tài này thuộc về lang quân sông Bạch nguyên bản, hiện tại bản thân bị nhốt trong quan tài, đại khái Tiêu Mộ Vũ có thể đoán được kết cục của bản thân cũng là chìm vào lòng sông.
Nghĩ tới đây Tiêu Mộ Vũ lại nhớ tới Thẩm Thanh Thu, cô bị nhốt trong quan tài, vậy Thẩm Thanh Thu sẽ bị nhốt lên kiệu hoa. Không biết Thẩm Thanh Thu sẽ gặp phải chuyện gì, tim gan Tiêu Mộ Vũ càng thêm nóng vội.
Không khí trong quan tài rất loãng, Tiêu Mộ Vũ có chút choáng váng, cô nhanh chóng kích hoạt kiếm đồng, hai tay nắm chặt lấy kiếm, mạnh mẽ đâm từ trong ra ngoài.
Kiếm đồng sau khi được rèn lại vô cùng sắc bén, theo lí mà nói một đao có lẽ sẽ xuyên thủng cỗ quan tài, nhưng hai tay Tiêu Mộ Vũ đã tê dại, cũng không thể làm nó tổn hại một phân, điều này khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ chìm xuống đáy nước.
Tô Cẩn đã đuổi tới phía trước, nhưng khi cô nàng có thể nhìn thấy sông Bạch, hạc giấy đột ngột dừng lại.
Mà trước mặt Tô Cẩn xuất hiện hai ngã rẽ, một đường hướng ra sông Bạch, một đường không biết thông tới đâu. Nhưng hạc giấy lại chần chừ giữa hai con đường, như thể không biết nên đi đường nào.
Tô Cẩn lần theo tung tích của Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, hiện tại hạc giấy không cách nào đưa ra quyết định, điều này chứng minh...
Tô Cẩn nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu một lượt, hồng bạch song sát, đội trưởng Tiêu bị đưa đi cùng đội đưa tang, đội phó bị đưa đi cùng đội rước dâu. Vậy có nghĩa là, đội phó sẽ bị dẫn tới nơi quỷ tân lang ma, đội trưởng Tiêu sẽ bị đưa tới nơi chôn cất.
Nghĩ tới đây, sống lưng Tô Cẩn lạnh lẽo. May mà Trần Khải Kiệt khởi động Một gia đình yêu thương thắm thiết, Tô Cẩn nhanh chóng nói: "Anh Trần, đội trưởng Tiêu với đội phó bị tách ra, em đi về bên trái phía sông Bạch cứu đội trưởng Tiêu, hai người đi về bên phải tìm đội phó, có lẽ tân lang ma đang ở bên đó, hai người cẩn thận."
"Em cũng vậy, nhất định phải dùng mưu kế, đừng miễn cưỡng."
++++++++++++++++++++
Chương 170: Song hỷ 12
Tiêu Mộ Vũ bị nhốt trong quan tài không ngồi không chờ chết, cô bắt đầu cầm kiếm thử xem có thể đâm thủng bốn góc quan tài thành lỗ hay không, nhưng kết quả cuối cùng chỉ là không có bất kì tác dụng nào.
Vì dần dần thiếu dưỡng khí, nhịp tim cùng hô hấp của Tiêu Mộ Vũ đều trở nên gấp gáp, đầu óc mất tỉnh táo, có thể thấy tình cảnh trước mắt vô cùng bất lợi. Tiêu Mộ Vũ cắn răng, lấy kiếm rạch lên ngón tay, muốn mượn cơn đau này để bản thân tỉnh táo hơn.
Cơn đau gay gắt trên đầu ngón tay giúp Tiêu Mộ Vũ lấy lại ý thức, tuy lúc này vẫn rất căng thẳng nhưng không hoảng loạn. Hiện tại cô đang ở trong quan tài, nhưng không cách nào mở nắp, ngay cả thanh kiếm trong tay cũng không đâm thủng, điều này chứng minh chỉ dựa vào sức lực ở bên trong lấy cứng đối cứng cũng không có tác dụng.
Liệu điều này có nghĩa là vào quan tài chỉ có thể chờ chết hay không? Tiêu Mộ Vũ bắt đầu nhớ lại quá trình bản thân và Thẩm Thanh Thu bị chọn. Thẩm Thanh Thu bị chọn là vì đã được làm mối, cho nên biến thành tân nương bị nhét vào kiệu hoa. Vậy rốt cuộc tại sao cô lại bị chọn? Hơn nữa tại sao không phải tân nương, mà là nhét vào quan tài sắm vai người chết.
Vì tối qua bản thân ra ngoài nhìn thấy đội ngũ rước dâu hay sao? Nhưng rất nhanh sau đó Tiêu Mộ Vũ phủ nhận trong lòng, điều này không thông suốt. Khi đó bản thân ra ngoài tìm Thẩm Thanh Thu mới vô thức chạm mặt đội ngũ rước dâu, cô nhớ khi đó bản thân có thể nghe thấy tiếng kèn bầu, mà canh phu trong thành Sính Châu và cả người dân đang say giấc có lẽ không nghe thấy, nếu không chắc chắn sang ngày hôm sau tin đồn đã bay rợp trời.
Cũng có thể nói là, trước đó bản thân đã bị lựa chọn mới đúng, nếu không cô cũng sẽ không nhìn thấy đội ngũ rước dâu. Tiêu Mộ Vũ lại nhớ tới tân lang ma trên phố kia hai lần liên tiếp quay đầu về phía mình, người giấy kia không đi về phía khác mà lại đi về phía hai người ẩn nấp, khi đó bọn họ đã bỏ qua một chi tiết quan trọng, có lẽ đối phương sớm đã biết bọn họ ở đó, chỉ là không vạch trần.
Khi Tiêu Mộ Vũ phân tích đến đây, âm thanh của hệ thống như vang lên hiệu ứng 3D vòng quanh quan tài lạnh lẽo ẩm ướt, "Kiểm tra thấy người chơi Tiêu Mộ Vũ sắp tử vong, thời gian đếm ngược 1 phút. Tiếp sau đây sẽ gia nhập chương trình giãy chết, mời người chơi trả lời, điều kiện bạn bị lựa chọn là gì? Chú ý, bạn có thể lựa chọn từ chối trả lời, yên nghỉ rời khỏi thế giới, nhưng một khi tiếp nhận, phương pháp tử vong sẽ vô cùng