Chương 181: Song hỷ 23
Tiêu Mộ Vũ nghe thấy tiếng thì thầm bên tai của Thẩm Thanh Thu, bước chân cũng chậm lại, rất lâu sau đó mới lên tiếng: "Chị khỏe mạnh thì em sẽ không khóc."
Cho dù là ở trong thế giới được dệt nên kia, Tiêu Mộ Vũ bị bố đánh, bị mẹ chửi, cho dù là ngày đó mẹ chết, cô cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, khóc có tác dụng gì chứ, chỉ cần bình tĩnh lại để giải quyết vấn đề mới là điều quan trọng nhất. Nước mắt, ngoại trừ khiến cho bản thân trở nên chật vật hơn, tăng thêm phần bất lực, thì không có bất kì tác dụng nào.
Nhưng vào khoảnh khắc tìm được Thẩm Thanh Thu lúc đó, Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không thể khống chế được bản thân, cũng không thể nhẫn nhịn được nữa.
Thẩm Thanh Thu không lên tiếng, trên mặt là cảm giác vừa đau lòng vừa phiền muộn, cô ấy đưa tay ra ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, đôi bên đều đã hiểu tâm trạng của nhau.
Khi vào trong mọi người đều rất cẩn thận, nhưng hiện tại vẫn chưa có chuyện gì xảy ra, quay đầu là cổng lớn rộng mở, bọn họ vẫn có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài.
Chỉ là bố trí bên trong khiến nhóm Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, đồng thời cũng tăng cường cảnh giác.
Trong đại đường lúc này không còn là bố trí lúc thành thân, mà là từ đường, thậm chí Tiêu Mộ Vũ ngửi được mùi giấy cháy và mùi hương rất nồng nặc, như thể giống như bước vào trong một ngôi miếu thờ hương hỏa thịnh vượng. Cô có chút khó chịu, khẽ động đậy mũi, chầm chậm thích ứng dần.
Ở chính giữa là một chiếc khay màu đen, giữa khay xếp một hàng đồ, mà phía sau khay, bày vật thể hình vuông dài cao cao thấp thấp, khiến Tiêu Mộ Vũ gần như lập tức đoán ra đó là thứ gì.
Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu, đưa Đèn kéo quân cho Trần Khải Kiệt, Trần Khải Kiệt vừa đi vào đã nhìn thấy, nhanh chóng lùi sau một bước, sau khi hoàn hồn lại mới dám tới gần hơn một chút.
Mà trong phạm vi có hạn của Đèn kéo quân, mấy hàng bài vị được sắp xếp ngay ngắn cùng lư cắm hương, đồ cúng đập vào mắt.
Tiêu Mộ Vũ không buông Thẩm Thanh Thu xuống, tiếp tục đánh giá hình dáng như ẩn như hiện phía sau, nhỏ tiếng nói: "Đều là bài vị."
"Lẽ nào đều là người nhà của lang quân sông Bạch?" Tô Cẩn tiến tới gần quan sát, Trần Khải Kiệt vội vàng lấy Đèn kéo quân lại gần hơn một chút.
Chỉ thấy một hàng bốn bài vị ở phía trên cùng, hai tấm bên trái có ghi, "Vong Huynh Đổng Trọng Nguyên Chi Thần Vị", còn có một tấm nữa là "Vong Tẩu Đổng Dương Thị Chi Thần Vị". Hai tấm bên phải cũng là "Vong Huynh Đổng Trọng Hiên Chi Thần Vị", còn có "Vong Tẩu Đổng Lưu Thị Chi Thần Vị".
"Hai vong huynh và hai vong tẩu, đây có lẽ là chỉ đời cuối cùng của nhà họ Đổng, cũng là đời lang quân sông Bạch kia. Ở đây có hai người anh trai, ai là lang quân sông Bạch? Hay là hắn không nằm trong đây? Ngoài ra, bài vị này là do ai lập?" Tô Cẩn vừa quan sát vừa nói.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, đi thẳng tới đó. Thấy vậy Thẩm Thanh Thu vỗ vai cô, "Em định cõng chị mãi à?"
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khẽ nhíu lại, "Ừm, cõng thế này mới yên tâm." Ban nãy vừa rời mắt khỏi Thẩm Thanh Thu một lúc, suýt chút nữa đã... không muốn nghĩ lại, Tiêu Mộ Vũ lại ôm chặt hơn.
Thẩm Thanh Thu cười lên, "Chậm trễ thời gian điều tra của em, thả chị xuống, chị dựa vào em là được, nhé? Được không, cõng thế này sẽ làm vết thương bị đau."
Thấy Tiêu Mộ Vũ vẫn không bằng lòng, Thẩm Thanh Thu vô cùng trôi chảy mềm giọng làm nũng bên tai cô, dù sao trong phó bản này bản thân yếu ớt đã là chuyện chắc như đinh đóng cột, có nũng nịu một chút cũng không hề hấn.
Vành tai Tiêu Mộ Vũ nóng bỏng, nghĩ tới vết thương trên bụng Thẩm Thanh Thu, lúc này mới đồng ý, khẽ khom lưng thả Thẩm Thanh Thu xuống, sau đó lại nhanh chóng ôm lấy eo cô ấy, để cô ấy dựa vào người mình.
Hai người làm như chốn không người, ba người Tô Cẩn, Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm anh nhìn em em nhìn anh, đều rất chính nhân quân tử nhìn về phía bài vị trước mặt.
"Đúng rồi, tôi nhớ vợ lang quân sông Bạch họ Lưu, bái đường xong nàng cũng nên nhập vào nhà họ, vậy có lẽ Đổng Trọng Hiên ở bên phải chính là lang quân sông Bạch, Đổng Lưu Thị là vợ hắn. Đội trưởng Tiêu từng nói rất có khả năng nhà họ Đổng có người may mắn sống sót, vậy bài vị này có lẽ là do người đó lập." Tả Điềm Điềm là người lấy được thiếp canh của tân nương tử đầu tiên, ấn tượng sâu sắc, suy nghĩ giây lát rồi trả lời.
"Nói rất có lí." Trần Khải Kiệt gật đầu.
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nhìn lư hương ở phía trước bài vị, còn có một chậu đồng đặt dưới đất để cúng tế. Tiêu Mộ Vũ khẽ buông Thẩm Thanh Thu ra, khom lưng vân vê bên trong, lên tiếng: "Tro giấy vẫn còn nhiệt độ, trước đó có người từng tới đây cúng tế, thời gian rời đi chưa quá một giờ đồng hồ."
"Thành công nhốt chúng ta vào trong, xác suất cao là nghĩ rằng chúng ta sẽ chết, một chuyện quan trọng như báo được mối thù lớn, có lẽ không nhịn được tới đây thông báo an ủi vong linh người chết." Thẩm Thanh Thu ghét bỏ, hừ ra một tiếng cười qua mũi.
"Là người lập bài vị đã tới sao? Lẽ nào là Miêu An Lý? Hay là Mai Thiên Thiên?"
Tiêu Mộ Vũ không trả lời, cô tiếp tục quan sát bài vị, hàng bài vị cuối cùng có viết, "Cố Hiểu Khảo Đổng Công Vĩ Tiêu Chi Thần Vị", một tấm là "Cố Hiển Tỉ Đổng Thị Nhị Nhân Chi Thần Vị". Có thể dễ dàng nhận ra, người sống sót này có quan hệ sâu đậm với nhà họ Đổng, xưng lang quân sông Bạch là huynh, xưng bố mẹ của hắn là hiển khảo (bố), hiển tỉ (mẹ), lẽ nào là anh em của Đổng Trọng Hiên?
Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ mới lên tiếng nói: "Hai người Miêu An Lý và Mai Thiên Thiên đều thúc giục Thanh Thu và tôi ra ngoài, cho nên rất đáng nghi ngờ. Đặc biệt là bộ đồ trên người tôi, cho dù hai người này sắm vai gì, cũng không thể thoát khỏi liên can. Đặc biệt là nhị nương kia của tôi, nghi ngờ còn lớn hơn Miêu An Lý."
Chứng cứ này có sức hút hơn so với việc năm người quay về nhà ngay lúc này. Trước đó Mai Thiên Thiên còn nói trang phục của Tiêu Mộ Vũ quá mộc mạc, muốn may quần áo mới cho cô, kết quả lại may cho cô một bộ đồ trắng, rất mâu thuẫn với nhau.
Tiêu Mộ Vũ quan sát bài vị xong, cũng quan sát đại khái xung quanh, bên ngoài đã đổ nát, nhưng bên trong không có bụi bặm và mạng nhện phủ kín, có thể thấy có người đã quét dọn.
Rất nhanh sau đó, Trần Khải Kiệt đốt cháy nến trên bàn, anh và Tô Cẩn mỗi người cầm lấy một cây, trả lại Đèn kéo quân cho Tiêu Mộ Vũ, cùng nhau đánh giá bên trong căn phòng.
Ánh nến nhàn nhạt chầm chậm đẩy lùi bóng tối, khiến tất cả trước mắt dần dần hiện lên trước mặt năm người. Thứ đầu tiên bọn họ nhìn thấy chính là chiếc ghế bày hai bên trái phải ở chính giữa đại đường, trống không đặt ở đó. Ngoài ra, dường như có một đống bao tải đựng cỏ khô đã cũ, xác thực là viện tử bỏ hoang từ lâu.
Trần Khải Kiệt đi tới quan sát trước, vạch một lỗ ra nhìn, đều là bùn cát và vỏ thóc, vô cùng kì lạ.
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy chỉ khẽ nhíu mày.
Lần này Thẩm Thanh Thu rất quang minh chính đại dựa vào người Tiêu Mộ Vũ như người không xương, chỉ là sau khi đầu mũi ngửi được mùi tiền giấy cháy và mùi hương sót lại, lại cảm thấy ngứa ngáy, không nhịn được hắt xì một cái.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn cô ấy, rồi sờ tay: "Vẫn lạnh à?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, xoa mũi, "Không phải, chỉ là cảm giác ở đây nặng mùi quá, khiến mũi chị hơi ngứa."
Xác thực là vậy, đặc biệt là Tiêu Mộ Vũ với khứu giác nhạy bén, cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng cô nhìn lư hương và chậu đồng kia, cảm thấy có chút không ổn, "Chỉ có chút đồ như thế, sao có thể nặng mùi vậy được?"
Nói xong Tiêu Mộ Vũ hít mấy hơi, mùi hương nồng nặc, nhưng cứ cảm thấy có gì đó khiến người ta khó chịu, mùi hương này không hề thoải mái. Tiêu Mộ Vũ cẩn thận ngửi lại, ánh mắt cũng quan sát tứ phía, cuối cùng khi Trần Khải Kiệt cầm nến đi tới cửa, đột nhiên gọi Trần Khải Kiệt, "Trần Khải Kiệt, dừng lại."
Trần Khải Kiệt đang chuẩn bị cất bước lập tức đứng nguyên tại chỗ, cơ thể còn duy trì tư thế nghiêng về phía trước, con ngươi cố gắng quay sang nhìn Tiêu Mộ Vũ, mặt mày nghi hoặc nói: "Đội trưởng Tiêu, sao thế?"
Thẩm Thanh Thu cúi đầu cười, "Nghe lời quá thể, anh lùi sau thêm một bước nữa đi."
Thẩm Thanh Thu vẫn đang dính lấy Tiêu Mộ Vũ, đương nhiên biết cô nghĩ gì, lên tiếng dặn dò.
Tiêu Mộ Vũ bất lực nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, "Đừng nói nhiều nữa, nghỉ ngơi đi."
Thẩm Thanh Thu không tình nguyện ờ một tiếng, đã có thể đứng vững, sao không thể nói chuyện chứ?
Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay cô ấy, an ủi một lát rồi dẫn Thẩm Thanh Thu đi qua bên kia.
Cô cầm Đèn kéo quân tiến sát Trần Khải Kiệt, ngồi xuống bên chân anh, Trần Khải Kiệt căng thẳng nói: "Có thứ gì sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Không sao, anh có thể cử động rồi."
Trần Khải Kiệt vội vàng cử động cơ thể, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm bên kia nghe thấy cũng nhanh chóng đi tới, thế là bọn họ nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ xách đèn chiếu lên một dấu ấn u ám to bằng bàn tay trên mặt đất.
Trước đó vì ánh nến tối tăm, mặt đất cũng là màu tối, căn bản là có đi qua cũng không ai chú ý thấy dấu vết này, nhưng hiện tại tới gần, vẫn có thể nhìn được rõ ràng. Màu sắc thiên về màu nâu, bên cạnh dấu vết này còn có dấu loang lổ, giống như rơi xuống rồi bắn lên, mà độ đậm nhạt của màu sắc ở giữa cũng không đồng nhất.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay chuẩn bị sờ, nhưng bị Thẩm Thanh Thu chen tới tranh trước, ngón tay cô ấy quệt lên mặt đất, sau đó khẽ đưa lên mũi ngửi thử.
Khi Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp tỏ thái độ, Thẩm Thanh Thu đã nhanh chóng nói: "Là máu, căn cứ theo màu sắc và mùi, đại khái là trong hai ngày nay."
"Máu của ai?" Là hai ngày nay, vậy có lẽ không phải tiêu sư, vậy nếu không phải tiêu sư, vậy chỉ có khả năng là...
"Những cô gái mất tích kia?" Tả Điềm Điềm bỗng nghĩ ra gì đó, căng thẳng nói.
"Có lẽ chúng ta có thể tìm được tung tích của họ ở đây, nhưng lẽ nào họ đều... đều bị hại rồi sao?" Trần Khải Kiệt nghĩ tới năm đầu người kia, sắc mặt có chút không nỡ nói.
"Đầu của năm cô gái kia vẫn đang ở đó, nhưng không thấy cơ thể đâu, cơ thể của họ ở đây sao?" Tô Cẩn nói xong cũng thấy không rét mà run, nhưng nhịn lại bắt đầu tìm kiếm khắp nhà.
"Nhiều bao tải như thế, không phải giấu bên trong chứ?" Trần Khải Kiệt sởn tóc gáy.
"Nếu một người bị chém rụng đầu, lượng máu chảy ra tương đối nhiều, năm người đã chết, vậy chút máu này hoàn toàn là giọt nước giữa đại dương. Hơn nữa trong nhà gần như không có vết máu lớn, chỉ có vết máu trước mặt, cho dù là lượng hay là hình dạng..."
Thẩm Thanh Thu vẫn không biến sắc nói, sau đó cô ấy nhìn sang Tiêu Mộ Vũ, hai người đồng thời gật đầu, nhìn nóc nhà đen xì xì bên trên. Đồng thời Tiêu Mộ Vũ tiếp lời, nặng nề lên tiếng: "Đều giống như nhỏ từng giọt từng giọt từ nơi cao xuống."
Ba người Trần Khải Kiệt nghe xong, trong lòng đều run lên một cái rồi mở to mắt, cũng nhanh chóng ngẩng đầu, sau đó chỉ cảm thấy hơi lạnh xuyên thẳng lên óc. Mà đúng vào lúc bọn họ ngẩng đầu, Tiêu Mộ Vũ ném Đèn kéo quân trong tay lên.
Là đạo cụ, nên sau khi Đèn kéo quân bay về phía nóc nhà liền vững vàng dừng lại giữa không trung. Thế là trong ánh sáng chiếu tỏ tường, năm người nhìn rõ trên đỉnh đầu mình treo lơ lửng cơ man là người giấy.
Tả Điềm Điềm thất thanh kêu lên, che miệng lại sau đó ôm chặt lấy Tô Cẩn, mặt mày Tô Cẩn cũng sợ hãi, suýt chút nữa không đứng vững chân.
Người giấy kia được quấn lại như con tằm, đầu chúc xuống đất treo lơ lửng giữa không trung. Chỉ là điều khiến năm người sợ hãi hơn cả chính là, ngay phía trên đỉnh đầu của bọn họ, trong gương mặt há miệng cười kì dị ghê rợn của một đám người giấy, lại là một đầu người với đôi mắt mở to, mặt mày loang lổ vết máu.
Mái tóc dài của cô gái được quấn trên đỉnh đầu bằng sợi lụa đỏ, vì bị treo ngược trong một thời gian dài, khuôn mặt giăng đầy hồ máu tử thi, cả khuôn mặt sưng phồng tím ngắt, hai lỗ mũi cũng có máu trào ra ngoài.
Trên cổ người này có một vết thương rõ ràng, đôi mắt lồi ra đục ngầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự sợ hãi. Nhưng khóe miệng lại cong lên một cách kì quái, nụ cười khiến trái tim người ta lạnh toát.
Tả Điềm Điềm thực sự không nhịn nổi nữa, cúi đầu xuống, Tiêu Mộ Vũ cũng không muốn tiếp tục nhìn dáng vẻ thê thảm này, xua tay một cái, nhíu mày hòa hoãn lại. Sau đó cô di chuyển Đèn kéo quân, tiếp tục tìm kiếm bên trên, rất nhanh sau đó hai thi thể tương tự cũng xuất hiện trong đám người giấy, đây chính là ba cô gái.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ càng ngày càng khó coi, năm cô gái mất đầu đều ở đây, chỉ là đầu bị thay bằng đầu người giấy, cho nên, có vết máu bên trên năm đầu người giấy.
Năm người đã trải qua nhiều phó bản như thế, nhưng cũng rất hiếm gặp cách giết người nào tanh máu tàn nhẫn như thế, Tiêu Mộ Vũ có chút không thích ứng, lần khiến cô buồn nôn như thế trước đó là trong phó bản Cô nhi oán, nhưng đám người kia chết chưa đền hết tội, còn đây là tám cô gái đang cái tuổi xuân thì, họ đã làm sai gì chứ?
"Thực sự là táng tận lương tâm, tên đó... tên đó muốn báo thù thì thôi, sao lại có thể dùng cách thức tàn nhẫn như thế đối xử với người vô tội chứ? So với Tiêu Càn, Thẩm Vạn Lâm, tên đó tốt hơn chỗ nào? Giết mấy cô gái này còn đối xử với họ như thế, đầu một nơi người một nẻo, treo xác ở nơi hẻo lánh." Trần Khải Kiệt không nhìn nổi nữa, trong lòng vừa phẫn nộ vừa bức bối, thực sự cảm thấy buồn bã.
"Oán hận tích tụ nhiều năm đã khiến kẻ đó triệt để méo mó, nỗi hận bào mòn linh hồn, đồng thời cũng giày xéo triệt để bản tính của kẻ đó. Hoặc có lẽ là oán linh nhập thân, sinh ra ảnh hưởng lớn tới kẻ đó." Nhất thời Tiêu Mộ Vũ cũng nặng trĩu tâm tình, phó bản lần này thực sự khiến người ta quá kìm nén.
"Nhiều người giấy như thế, xem ra kẻ đó ủ mưu đã lâu." Thẩm Thanh Thu nhìn người giấy phía trên, nhỏ tiếng nói. Nhưng cô ấy vẫn rất nghi ngờ, "Sao không nhìn thấy máu? Đã xử lí rồi sao?"
Thẩm Thanh Thu biết rất rõ nhát dao trên cổ cô gái ban nãy đâm thẳng vào động mạch cổ, chắc chắn máu sẽ bắn tung tóe, ban nãy đã quan sát nhưng không thấy, lẽ nào là hành sự bên ngoài?
"Mọi người có từng nghĩ, tại sao kẻ đó phải giết tám cô gái này chưa, lẽ nào là vì tâm lí hắn méo mó muốn báo thù sao? Nhưng không ngừng lựa chọn cô gái đã được mai mối, chỉ để giết người, sau đó làm thành người giấy, không khỏi quá kì quái."
Xác thực những lời này của Tiêu Mộ Vũ rất đúng, gây án luôn phải có động cơ, mà đối tượng kẻ đó cũng rất đặc thù, lại càng thêm kì quái.
"Tìm tiếp xem, có lẽ còn có manh mối khác." Tiêu Mộ Vũ nhìn đống bao tải trước mặt, lên tiếng.
Ngoại trừ Thẩm Thanh Thu ngồi ở bên đó nghỉ ngơi, những người còn lại đều bắt đầu lật tung bao tải bên kia, cuối cùng bọn họ tìm được chín chiếc hũ, có thể thấy thứ đựng trong tám hũ đã được đậy kín, một hũ còn lại trống rỗng.
Vừa lấy ra nhìn, bên trên mỗi chiếc hũ đều dán một mảnh giấy, còn có một tấm bùa giấy được vẽ vô cùng cổ quái, bên trên mảnh giấy là sinh thần bát tự. Tiêu Mộ Vũ vừa tới gần đã bịt mũi, trầm giọng nói: "Là máu."
Nói xong, cô nhìn sang chiếc hũ trống trong tay Trần Khải Kiệt, sắc mặt lập tức trầm lại, xé rách mảnh giấy bên trên, bên trên viết Giáp Tý, Nhâm Thân, Mậu Tuất, Giáp Ngọ, chính là bát tự của Thẩm Thanh Thu.
++++++++++++++++++++++
Chương 182: Song hỷ 24
Nhóm Trần Khải Kiệt vừa nhìn cũng hiểu ra có chuyện gì, khi nhìn Thẩm Thanh Thu, trái tim vẫn còn sợ hãi.
Tiêu Mộ Vũ nghiến răng, lạnh mặt xé mảnh giấy đi. Trong lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi sau sự việc, nếu lúc đó không kịp thời tìm thấy Thẩm Thanh Thu, chiếc hũ cuối cùng này chính là chuẩn bị cho Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ lại cẩn thận quan sát tám chiếc hũ khác, bên trên mỗi chiếc hũ đều có sinh thần bát tự, cô quan sát hết một lượt, phát hiện đều là mệnh cách thuần dương.
"Hắn cũng không sợ bị khắc chết." Tô Cẩn cảm thấy không thể tin nổi. Giết người xong đổ máu của họ vào trong, rồi lại dán bùa lên hũ, chỉ nghĩ thôi cũng biết, bày ở đây có tác dụng gì.
"Chuyện này gần như có thể giải thích vì sao lại chọn tám cô gái này, trong suy nghĩ của mọi người, nữ giới vốn thuộc tính âm, nữ giới mệnh cách thuần dương càng thêm phần đặc biệt, lá bùa này nhìn vô cùng kì quái. Có vẻ như có tác dụng đặc biệt nào đó, giống như trận pháp có thể giúp kẻ đó làm việc, nếu không giết hại tám cô gái này trước rồi mới bắt đầu ra tay với tôi và Thanh Thu." Tuy Tiêu Mộ Vũ không hiểu thao tác cổ quái trong cài đặt, nhưng vẫn biết, kẻ này lựa chọn phương pháp báo thù thâm độc như thế, chắc chắn là muốn từ từ giày vò nhà họ Tiêu và nhà họ Thẩm.
Còn về lang quân sông Bạch đã chết nhiều năm như thế, tại sao lại biến thành lệ quỷ, sợ là chỉ có người trong cuộc mới rõ.
Nói xong, Tiêu Mộ Vũ gỡ hết sinh thần bát tự trên hũ xuống, đồng thời xé hết bùa giấy bên trên. Khi tờ bùa giấy cuối cùng bị xé đi, một cơn gió lạnh thoát ra từ trong tám chiếc hũ này, sau đó trên đỉnh đầu năm người Tiêu Mộ Vũ vang lên những tiếng nức nở khóc lóc, khiến bọn họ vừa sợ hãi lại vừa buồn bã. Nhưng rất nhanh sau đó, âm thanh cũng lắng lại.
Tám cô gái này, Tiêu Mộ Vũ không nhẫn tâm nhìn tiếp, nhỏ