Chương 183: Song hỷ 25
Lần này hệ thống cũng coi như đã dừng lại, năm người thuận lợi quay về thành Sính Châu trong hiện thực, Trần Khải Kiệt nhìn hoa đăng treo cao, suýt chút nữa khóc thành tiếng, "Chúng ta thực sự quay lại rồi sao?"
Thật ra anh vẫn có chút sợ hãi, vì chậm trễ quá nhiều thời gian, hiện tại đường phố đã không còn bóng người, chỉ có hoa đăng đang yên lặng cháy lên, tô điểm cho sắc đêm trong thành, hiền hòa tươi đẹp như tiên cảnh.
Nhưng mấy tiếng đồng hồ trước, suýt chút nữa bọn họ đã chết không chỗ chôn trong cảnh tượng tương tự thế này.
"Ở... ở kia có người! Là đại tiểu thư và biểu thiếu gia!"
Khi mấy người Tiêu Mộ Vũ đang mơ màng, một nhóm người xách đèn lồng cầm cồng chiêng xuất hiện trên đường, nhìn thấy năm người bọn họ, mặt mày vô cùng mừng rỡ, lớn tiếng hô lên.
Rất nhanh sau đó một nhóm người ngựa khác xuất hiện, cũng gọi tiểu thư, thì ra là người nhà họ Thẩm và nhà họ Tiêu. Vì đã quá muộn mà không thấy tung tích của bọn họ, người nhà phát hiện nên đang tìm kiếm khắp nơi.
"Tiểu thư, người, cuối cùng cũng đã tìm được mọi người, lão gia phu nhân sốt ruột chết mất!"
Âm thanh hỗn loạn khó giấu được kích động, người nhà họ Tiêu nhìn Tiêu Mộ Vũ cõng Thẩm Thanh Thu trên lưng càng thêm sững sờ, "Tiểu thư, người... người sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ không muốn họ làm ồn tới Thẩm Thanh Thu, lên tiếng: "Được rồi, mọi người bình tĩnh lại đã, chúng ta đều ổn, chỉ là sức khỏe tiểu thư của các người có chút yếu ớt, đừng làm ồn tới nàng. Các người quay về báo bình an đi, nói chúng ta vẫn lành lặn. Nhưng vì chuyện trải qua tối nay quá ly kì, tạm thời chúng ta không về vội, tránh để người ngã ngựa đổ, sẽ tìm khách điếm nghỉ ngơi một tối. Nếu lão gia hỏi đến, ngươi cứ nói là quyết định của ta. Ngoài ra đi báo với quan phủ, chúng ta đã tìm thấy tám cô gái mất tích, ở trong một trạch viện bỏ hoang cách năm dặm từ cổng thành bắc hướng về phía tây bắc."
Hai tốp gia đinh nghe xong sắc mặt biến đổi, ai trong thành Sính Châu không biết chuyện lang quân sông Bạch cưới thê, quan phủ đã tìm kiếm tung tích của tám cô gái mất tích nhưng không hề có chút manh mối, nói là lang quân sông Bạch tác oai tác quái. Nhớ tới những lời bàn tán của người trong phủ khi tiểu thư nhà mình mất tích, cả đám người đột nhiên không rét tự run. Ánh mắt nhìn về phía Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đều có chút sợ hãi, chỉ đành ngu ngơ gật đầu.
Khi đám người này chuẩn bị rời đi, Tiêu Mộ Vũ lại nhíu mày nói: "Các người chia ra hành động, đi báo án trước, tốc độ phải nhanh."
Cuối cùng lúc này cả đám người cũng hoàn hồn, vội vàng làm theo.
Vốn dĩ muộn thế nha môn không thể xử lí nhanh như vậy, hơn nữa còn là loại báo án kì quái này. Nhưng hai gia đình Thẩm Tiêu là hộ lớn tiếng tăm trong thành Sính Châu, cộng thêm tám cô gái mất tích thực sự ảnh hưởng quá lớn tới thành Sính Châu, nha phủ Sính Châu cũng sứt đầu mẻ trán. Cho nên vừa nghe thấy chuyện này, lại là đại tiểu thư Thẩm gia, Tiêu gia mất tích trở về, quan phủ lập tức xuất phát, nổi lửa đi về phía ngoại ô phía bắc sông Bạch.
Nghe nói tối đó quan bị dọa tới nỗi hồn bay phách lạc, có mấy người tê liệt tại hiện trường không thể đi lại, suốt cả buổi tối chó gà không yên, ồn ào không cho ai ngủ.
Nếu đơn thuần là chuyện giữa bọn họ và cô nhi nhà họ Đổng, Tiêu Mộ Vũ sẽ không phô trương như thế, dù sao quan phủ tham gia là một chuyện phiền phức, nhưng liên quan tới tám mạng sống khác, thi thể cùng đầu bị ném ra ngoại thành, cô không thể cứ mặc kệ như thế, chỉ đành để quan phủ xử lí.
Rất nhanh sau đó Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn đã tới nhà nghỉ mà bọn họ ở, hai người được thông báo con gái mình bình an quay về, vừa vui vẻ lại vừa tức giận.
"Bình an quay về sao không về nhà, ở khách điếm thế này còn ra thể thống gì? Bản thân tự chủ trương lại còn giữ Thanh Thu ở đây, hại Thẩm bá bá của con sốt ruột không thôi." Ánh mắt Tiêu Càn nhìn Tiêu Mộ Vũ có vẻ mừng rỡ, nhưng rất nhanh sau đó đã trầm mặt nhíu mày nói.
Thẩm Vạn Lâm nhanh chóng xua tay, vội vàng nói: "Đừng nói chuyện này vội, Mộ Vũ, Thanh Thu đâu, sao không thấy con bé? Bị thương rồi sao? Còn cả A Kiệt nữa?"
Tiêu Mộ Vũ trầm mặt, "Thanh Thu bị lang quân sông Bạch dẫn đi, âm tà nhập thể, cơ thể rất yếu ớt, hiện tại thực sự không chống đỡ được nữa nên đã ngủ rồi. Tối nay Thẩm bá bá đừng hỏi vội, để nàng nghỉ ngơi thật tốt, nàng đã mệt quá rồi."
Thẩm Vạn Lâm nghe thấy lang quân sông Bạch, sắc mặt liền tái đi, râu rung lên, "Con bé thực sự... thực sự bị lang quân sông Bạch nhìn trúng sao?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu.
Tiêu Càn cũng ngập vẻ sửng sốt, nhanh chóng đánh giá Tiêu Mộ Vũ, "Con thì sao, sao con cũng mất tích, biểu muội con đâu?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy ánh mắt lo lắng và sợ hãi không giả trong mắt hai người, nhỏ tiếng nói: "Muội ấy và Tô Cẩn đang ở cùng Thanh Thu, lần này mục tiêu của lang quân sông Bạch không chỉ có Thanh Thu, còn có cả con, ba người còn lại là bị liên lụy."
"Con nói gì? Con cũng bị nhìn trúng? Ta... sao có thể chứ, cha vốn không mai mối cho con. Con thật sự không sao chứ? Có mời đại phu xem xét cho các con chưa? Không đúng, đại phu không có tác dụng, ta... ta mời đại sư tới." Tiêu Càn sợ hãi tái mặt, nói năng lộn xộn, rõ ràng bị dọa không nhẹ.
"Cha, chúng con không sao, chỉ là quá mệt, lại chịu quá nhiều sợ hãi, có chút tiêu hao sức lực. Mời đại sư thì khỏi, nếu đại sư có tác dụng, cũng không tới nỗi nhiều người mất tích như vậy."
Tiêu Càn chỉ đành thôi, nhìn Thẩm Vạn Lâm bên cạnh, nhất thời không biết nên làm thế nào.
"Mấy đứa đang trên phố ngắm hoa đăng, sao lại bị bắt đi? Rốt cuộc lang quân sông Bạch là thứ gì? Còn nữa, ta nghe gia đinh nói cháu bảo họ báo quan, nói là tìm được tám cô gái mất tích trước đó?" Có thể thấy Thẩm Vạn Lâm lí trí hơn Tiêu Càn một chút, lên tiếng hỏi Tiêu Mộ Vũ.
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ trầm xuống, rất lâu sau mới trả lời: "Cháu cũng không rõ, đợi chúng cháu có ý thức thì đã xuất hiện ở ngoại thành, sau đó gặp phải hai đội ngũ, một đội khiêng kiệu hoa rước dâu, một đội khiêng quan tài đưa tang, hai chúng cháu bị hai đội ngũ đưa đi. Thanh Thu bị đưa đi thành thân, cháu bị đưa vào quan tài suýt chút nữa bị chìm xuống sông Bạch, may mà ba người Trần Khải Kiệt và biểu muội ra sức cứu giúp."
Tiêu Mộ Vũ lược đi rất nhiều chuyện, đơn giản kể lại chuyện lúc đó, nhưng chỉ với mấy câu nói này, đã đủ miêu tả ra một cảnh tượng vô cùng dọa người.
Sắc mặt của hai người Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm trắng nhợt, suýt chút nữa không đứng vững, "Hồng bạch tràng sát."
Sắc mặt Tiêu Mộ Vũ mệt mỏi, "Cha, Thẩm bá bá, chúng con không quay về là có nguyên nhân, nhưng hiện tại chúng con thực sự quá mệt rồi, hai người hốt hoảng lo sợ chắc chắn cũng vất vả, cho nên tất cả mọi chuyện để ngày mai chúng con sẽ nói sau, được không? Hiện tại con không muốn nhắc tới những chuyện này, đợi lát nữa quan phủ sẽ tới hỏi chuyện, hai người cứ về trước đi."
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm ngập ngừng, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Mộ Vũ cũng không tiện hỏi thêm. Thẩm Vạn Lâm gật đầu, "Được, trước giờ cháu luôn có chủ ý, Thẩm bá bá không hỏi nữa, ta đi nhìn Thanh Thu. Ta đã sắp xếp người gác đêm bên ngoài, các cháu cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Bên phía quan phủ ta sẽ bảo người đi ứng phó, có chuyện gì ngày mai chúng ta nói sau. Tiêu đại ca, để đám trẻ nghỉ ngơi đi."
Tiêu Càn nhìn Tiêu Mộ Vũ, thở dài, "Được, con nghỉ ngơi đi. Cha cũng cử người canh ở ngoài, buổi tối ngủ một mình có sợ không? Nếu sợ thì con sang ngủ chung với Điềm Điềm."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, nhìn người đàn ông lo lắng cho con gái trước mặt, làm cách nào cũng không thể nhìn ra có thể làm một chuyện ác độc ghê tởm như thế, nhất thời tâm trạng có chút phức tạp.
Tiêu Càn vỗ vai cô, sau đó có chút chần chừ nói: "Ta bảo Thành Viễn và Châu Tranh bảo vệ con, cũng không thấy tung tích của hai người họ, người nhà họ cũng rất lo lắng, các con có nhìn thấy họ không?"
Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại, đó là hai tiêu sư mà cuối cùng thể xác cũng không thể giữ nguyên vẹn, đã không biết thân ở nơi nào. Sau khi năm người thoát ra, căn bản không nhìn thấy thi thể của hai người này. Tiêu Mộ Vũ cúi đầu, xót xa nói: "Hai người họ bị hại chết rồi, sau khi chúng con thoát ra cũng không tìm được thi thể của họ."
Sắc mặt Tiêu Càn ngưng trệ, rất lâu không lên tiếng. Nhưng Tiêu Mộ Vũ có thể nhìn thấy cơ thịt trên má Tiêu Càn đang rung lên, rất lâu sau sống lưng Tiêu Càn như khom xuống, khó khăn nói: "Ta biết rồi, con... con đừng nghĩ nhiều, là cha sắp xếp họ đi, là ta có lỗi với họ. Cha... cha về trước, chỉ cần con bình an, thế nào cũng xong"
Sau đó Tiêu Càn đỡ lấy khung cửa, loạng choạng bước ra ngoài.
Tiêu Mộ Vũ vẫn chưa nhắc tới chuyện lang quân sông Bạch là người của nhà họ Đổng, cô cũng không biết Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm có cảm nhận được kẻ thù của hai người quay lại hay không.
Quả thật cô mệt rồi, cũng có chút lo lắng cho Thẩm Thanh Thu. Vốn dĩ sau khi rời khỏi nơi gọi là âm gian, tinh thần của Thẩm Thanh Thu đã tốt hơn nhiều, nhưng dù sao nôn ra máu lại bị giày vò như thế, sau khi vào thành Sính Châu đã bò trên lưng Tiêu Mộ Vũ chìm vào giấc ngủ sâu, cũng không biết hiện tại ra sao.
Nghĩ tới đây Tiêu Mộ Vũ đứng ngồi không yên, quay người đi tới phòng Thẩm Thanh Thu. Thẩm Vạn Lâm đang đứng một bên nhìn Thẩm Thanh Thu, thỉnh thoảng nói mấy câu với Trần Khải Kiệt.
Vì Tiêu Mộ Vũ vào phòng, Thẩm Vạn Lâm thở dài: "Mấy đứa cũng mệt rồi, ta không làm chậm trễ thời gian nghỉ ngơi nữa. Nhưng nhìn Thanh Thu không được khỏe lắm, ta không yên tâm, đợi lát nữa ta mời lang trung tới, có vấn đề gì cũng có người xử lí, còn nữa, nếu Thanh Thu có chuyện gì thì cho người thông báo với ta."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Thẩm bá bá yên tâm, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Thanh Thu."
Thẩm Vạn Lâm nhìn cô một cái, "Được, vất vả cho cháu rồi."
Sau khi Thẩm Vạn Lâm rời đi, Tiêu Mộ Vũ nói với nhóm Tô Cẩn: "Mau đi nghỉ đi, có chuyện gì ngày mai tính, Thanh Thu có tôi rồi, mọi người yên tâm. Tối nay Tô Cẩn và Tiểu Tả ở cùng nhau, Trần Khải Kiệt, anh cũng lưu tâm một chút."
"Được, đội trưởng Tiêu yên tâm đi."
Đợi tới khi trong phòng chỉ còn hai người, Tiêu Mộ Vũ ngồi xuống bên giường nhìn Thẩm Thanh Thu, trong lúc bọn họ nói chuyện Thẩm Thanh Thu cũng không động đậy, đi ngủ nhưng ấn đường vẫn nhíu chặt, như thể không quá thoải mái.
Tiêu Mộ Vũ sờ trán Thẩm Thanh Thu, vẫn đang đổ mồ hôi, trong lòng cũng lo lắng không thôi. Tuy rất mệt, nhưng thực sự cô không yên tâm đi ngủ, liền dặn dò người gác bên ngoài đi đun nước nóng, cẩn thận lau người cho Thẩm Thanh Thu, sau đó canh giữ bên cạnh rồi chầm chậm gật gà gật gù.
Đợi tới khi Tiêu Mộ Vũ giật mình tỉnh giấc, đã có tia nắng sớm mong manh xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, chỉ là quá thưa thớt, trong phòng vẫn là một mảng tối tăm, có thể thấy tất cả đều vô cùng yên tĩnh.
Đầu óc có chút nặng nề, Tiêu Mộ Vũ xoa trán, để bản thân tỉnh táo hơn chút. Rất nhanh sau đó cô nghe được chút âm thanh trong sự tĩnh lặng này, là tiếng hít thở của Thẩm Thanh Thu, nhưng không vững vàng, nghe có chút gấp gáp.
Tiêu Mộ Vũ vội vàng nhích tới, đưa tay sờ trán Thẩm Thanh Thu, lần này không những sờ thấy hơi nước ẩm ướt, mà còn cả nhiệt độ nóng bỏng.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ chùng xuống, Thẩm Thanh Thu sốt rồi. Tiêu Mộ Vũ vội vàng đứng dậy lấy Đèn kéo quân ra, vắt khăn lau mồ hôi cho Thẩm Thanh Thu. Khăn mặt lành lạnh lau dọc từ trán tới cổ, sau đó là lòng bàn tay, nhiệt độ cơ thể của Thẩm Thanh Thu rất cao, không phải chỉ là sốt nhẹ bình thường.
Tiêu Mộ Vũ có chút sốt ruột, cô vội vàng nhìn vết thương trên bụng cho Thẩm Thanh Thu, tối qua đã được băng bó lại, hiện tại nhìn vết thương cũng có chút sưng đỏ.
Tiêu Mộ Vũ có chút phiền muộn, bản thân quá sơ suất, tối qua nên để đại phu kiểm tra vết thương cho Thẩm Thanh Thu. Cô đứng dậy, mở cửa đi ra ngoài.
Rất nhanh sau đó tiếng người bên ngoài thì thầm, tiếng bước chân từ gần tới xa, rất lâu sau lại từ xa tới gần, một người đàn ông trung niên với bước chân vội vàng đeo hộp thuốc tiến vào phòng cùng Tiêu Mộ Vũ.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ vẫn luôn nhíu chặt, nghe đại phu nói tình hình của Thẩm Thanh Thu. Tuy trong lòng rất rõ Thẩm Thanh Thu bị bệnh không phải do hành vi của con người, nhưng với tình hình hiện tại, Tiêu Mộ Vũ cũng không thể để Thẩm Thanh Thu bị bệnh.
Chỉ là đại phu cũng chỉ có thể hốt thuốc đúng bệnh, chỉ nói là trúng gió độc, phổi bị tổn hại, cho nên mới dẫn tới ho sốt. Kê đơn thuốc, dặn dò Tiêu Mộ Vũ sắc cho Thẩm Thanh Thu uống.
Tiễn đại phu về, Tiêu Mộ Vũ bảo người làm sắc thuốc ở khách điếm. Tối qua không lựa chọn về phủ, một là vì tránh tiếp xúc với Miêu An Lý, phát sinh chuyện ngoài ý muốn, hai là hiện tại hai người mỗi người đều có thân phận riêng không thể ở cùng nhau.
Nhưng Thẩm Thanh Thu chịu giày vò, cơ thể yếu ớt thành thế này, Tiêu Mộ Vũ chắc chắn không thể bỏ mặc cô ấy, chẳng thà lại đây chăm nom, lòng dạ cũng yên ổn hơn.
Tuy tối qua mới nghỉ ngơi chưa được bốn tiếng đồng hồ, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu như vậy, Tiêu Mộ Vũ cũng không buồn ngủ nữa, thấy gò má Thẩm Thanh Thu đỏ ửng, vội vàng lau người giảm nhiệt cho cô ấy.
Chỉ là lần này khi Tiêu Mộ Vũ lấy khăn ướt lau lòng bàn tay cho Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu liền tỉnh giấc, cô ấy tỉnh cũng không động đậy, chỉ mở mắt yên lặng ngắm nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế.
Đèn kéo quân chiếu sáng khuôn mặt Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt màu xám nhạt trào ra chút ánh sáng, dịu dàng giống như ánh ban mai chớm nở bên ngoài, khiến trái tim lo lắng lại yêu thương của Tiêu Mộ Vũ, càng không cách nào tan bớt dù chỉ một chút.
"Tỉnh rồi à, chị sốt rồi, cơ thể nóng lắm. Có chỗ nào khó chịu không, vết thương có đau không? Có chóng mặt không?" Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nhích gần hỏi.
Thẩm Thanh Thu không lập tức trả lời, tay phải cô ấy nắm lấy tay Tiêu mộ Vũ, đặt lên trước ngực, ngón cái khẽ vuốt ve ngón tay của Tiêu Mộ Vũ, cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Trên mặt Thẩm Thanh Thu không có biểu cảm quá khó chịu, cũng không nở nụ cười giống như thường ngày, chỉ là trong ánh mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ là vẻ dịu dàng cuồn cuộn. Trái tim Tiêu Mộ Vũ mềm như bông, lại trào lên cảm giác đau đớn dày đặc, "Sao không nói gì mà cứ nhìn em như thế?"
Thẩm Thanh Thu lắc đầu, "Hiện tại chị khỏe lắm, chỉ là ban nãy mơ thấy một giấc mơ."
"Mơ thấy gì?" Tiêu Mộ Vũ nhìn cô ấy, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Ngón tay Thẩm Thanh Thu co chặt, chống người ngồi dậy, Tiêu Mộ Vũ vội vàng đỡ lấy cô ấy, chỉ thấy ánh mắt trầm ngâm một lúc, sau đó khi nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong đôi mắt trước giờ chưa từng biết sợ hãi là gì, lại lộ ra một tia sợ hãi và yếu ớt, "Chị cũng không biết là giấc mơ gì, chỉ nhớ trong mơ không có em, chị tìm thế nào cũng không ra."
Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ thắt lại, như thể có cây kim đâm vào thịt, đau đớn tê dại. Cô đặt khăn mặt trong tay xuống, hai nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, nhìn vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói: "Sẽ không không tìm thấy em."
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dịch chuyển lên mặt Tiêu Mộ Vũ, giống như một tấm lưới tóm gọn Tiêu Mộ Vũ vào trong, Thẩm Thanh Thu cong môi lên, lộ ra một nụ cười: "Ừm, cho nên vừa mở mắt ra liền nhìn thấy em ở bên cạnh, tốt vô cùng, chỗ nào cũng tốt, không có gì khó chịu hết."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu cười, nụ cười hoàn toàn không có vẻ phô trương nhiệt liệt thường ngày của Thẩm Thanh Thu, nhưng lại rất đẹp, khiến người ta rung động, khiến người ta yêu thương. Thế là Tiêu Mộ Vũ quên đi hoàn cảnh, quên đi tình hình hiện tại, nhích tới hôn Thẩm Thanh Thu.
+++++++++++++++++++++
Chương 184: Song hỷ 26
Thẩm Thanh Thu có chút bất ngờ, tới nỗi khi Tiêu Mộ Vũ hôn mình, cô ấy cũng không kịp phản ứng, ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ đang hôn, phát hiện Thẩm Thanh Thu không có phản ứng liền dừng lại, cách xa ra một chút, ánh mắt dịch chuyển lên trên, nhỏ tiếng nói: "Sao lúc này lại đờ ra thế?"
Cổ họng Thẩm Thanh Thu trượt xuống mấy lần, ánh mắt cũng bắt đầu nóng lên. Chỉ là vừa chuẩn bị hôn lại, cơn ngứa từ cổ họng khiến Thẩm Thanh Thu vội vàng nghiêng đầu đi, thế là nụ hôn của Tiêu Mộ Vũ rơi xuống má, ấm áp ẩm ướt, khiến Thẩm Thanh Thu có chút không chống đỡ nổi.
"Sao thế?" Tiêu Mộ Vũ không rời đi, nhỏ tiếng hỏi.
Thẩm Thanh Thu cách xa một chút, ho mấy tiếng, che môi nói: "Chị bị bệnh rồi, ngộ nhỡ lây cho em thì sao."
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ thoáng tối lại, "Không sợ, lây cho em cũng được."
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, có chút nghi hoặc nhìn Tiêu Mộ Vũ. Nhưng Tiêu Mộ Vũ không nói gì, chỉ dịu dàng cười, lại hôn xuống lần nữa, lần này không đợi Thẩm Thanh Thu trả lời, đã trực tiếp tiến sâu, trêu đùa, quấn quýt lấy Thẩm