Chương 189: Song hỷ 31
Động tác của bốn người giấy đã không thể phân biệt với người sống, con ngươi lóe lên ánh sáng đỏ nhìn chằm chằm lấy Tiêu Càn, Thẩm Thanh Thu, Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Mộ Vũ, ra tay vô cùng thâm độc.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ khóa chặt, dường như người giấy kia có ác ý rất lớn với người nhà Thẩm Tiêu, chỉ cần bốn người ở đây, chúng sẽ ưu tiên tấn công bọn họ.
Căn phòng này giống như ngăn cách với nhân thế, cho dù Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm gào thét thế nào, cũng không một ai bước vào.
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm đều có võ công, nhưng lại không có vũ khí, hai người mang tội ác tày đình lúc này vẫn làm tròn trách nhiệm của người cha, ra sức bảo vệ Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Mấy người Trần Khải Kiệt và Tả Điềm Điềm không ngừng đập cửa nhưng làm cách nào cũng không mở được, cửa sổ đã nát bét cũng bị phong ấn, xem ra Miêu An Lý đã có chuẩn bị từ trước, sẽ cá chết lưới rách.
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm chắn trước mặt, Mai Thiên Thiên đứng ở trong góc quan sát mọi chuyện trước mắt, ánh mắt giãy giụa bất định. Tiêu Mộ Vũ nhìn Mai Thiên Thiên, đối phương quay mặt đi, cúi đầu không nhìn cô.
Tiêu Mộ Vũ hiểu ra, có những mối thù chắc chắn phải báo, cho dù do dự thế nào, trong mắt Mai Thiên Thiên, Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn đều đáng chết.
Tay chân người giấy linh hoạt, lực tay cũng rất mạnh, căn phòng này vốn dĩ không rộng, bọn họ căn bản không tránh nổi. Một người giấy trong số đó cũng chính là Đổng Trọng Hiên, khi Đổng Trọng Hiên và Tiêu Càn đánh nhau Tiêu Càn đã mạnh mẽ quét chân đối phương, rõ ràng một cước này Tiêu Càn đã dùng toàn bộ sức lực, nhưng Đổng Trọng Hiên chỉ loạng choạng đôi cái, trên khuôn mặt được vẽ bằng mực đen kia lộ ra nụ cười, sau đó hai tay nhanh như chớp hung hăng nắm lấy chân Tiêu Càn.
Tiêu Càn ý thức được điểm bất thường muốn thu chân lại nhưng vô dụng, giây tiếp theo biểu cảm dữ tợn kêu gào đau đớn.
Tiêu Mộ Vũ đang đánh nhau với tân nương tử của Đổng Trọng Hiên, vừa dùng dao găm chém rụng mũ phượng của tân nương tử dẫn Thẩm Thanh Thu lùi sau liền nghe thấy tiếng kêu thảm của Tiêu Càn. Tiêu Mộ Vũ nhìn sang, trái tim lập tức lạnh đi.
Hai tay người giấy giữ lấy chân Tiêu Càn đang dùng lực, cho dù Tiêu Càn nắm bắt cơ hội nhảy lên dùng chân trái hung hăng đá người giấy một cước nhưng người giấy cũng không buông tay. Thế là chiếc chân này của Tiêu Càn bị vặn thành quẩy xoắn trong tay người giấy, cả chân bị vặn biến dạng, những tiếng rắc rắc vang lên không ngớt. Người giấy dùng tay không vặn vỡ xương chiếc chân ấy, gần như chỉ trong chớp mắt, bắp chân phải của Tiêu Càn liền mềm nhũn thõng xuống giống như bị người ta rút xương.
Ban đầu Tiêu Càn còn thảm thiết kêu gào không ngừng đá người giấy, sau đó cả cơ thể ngã ra đất, hai tay nắm lấy mặt đất, không ngừng khóc lóc, khuôn mặt đỏ ửng đã biến thành trắng bệch, gân xanh trên mặt nổi lên, trán đổ đầy mồ hôi.
Cảnh tượng này vô cùng dọa người, Mai Thiên Thiên nhìn Tiêu Càn, trong cơn đau kịch liệt Tiêu Càn gào lên với Mai Thiên Thiên: "A Thiên, ta thực lòng đối đãi với nàng, ta thực lòng đối đãi với nàng. Nàng muốn hận ta, làm gì ta ta đều cam chịu, tha cho Mộ Vũ, cầu xin nàng tha cho Mộ Vũ."
Ba người Trần Khải Kiệt ăn ý không tiến lên phía trước mà đi tới gần bên Thẩm Thanh Thu. Bọn họ rất rõ ràng, hận thù giữa NPC, lúc này bọn họ không nên tham gia mới là tốt nhất.
Thực ra trong lòng Tiêu Mộ Vũ cũng không dễ chịu, sau khi có kí ức, ở một mức độ nhất định cũng có tình cảm của nhân vật, người đàn ông này có xấu xa tới đâu, đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói, cũng là một người cha tốt.
"Cha." Tiêu Mộ Vũ nhìn Tiêu Càn, biểu cảm trên mặt vô cùng phức tạp, cô phải duy trì cài đặt nhân vật, vậy thì lúc này có lẽ phải cùng tiến cùng lùi với Tiêu Càn, kết quả cuối cùng...
"Hệ thống, tôi hỏi lại lần nữa, anh xác định đây là quy tắc trò chơi sao? Tôi phải đắm mình vào nhân vật tham gia vào câu chuyện sao?" Sau khi Tiêu Mộ Vũ gọi Tiêu Càn một tiếng, liền nhấc chân đá sang, dao găm trong tay lại lần nữa vung lên ép lui người giấy đang tiến tới, bước chân nhanh chóng di chuyển tới bên Tiêu Càn.
"Xác định, vui lòng tuân thủ cài đặt vai diễn, người chơi biểu diễn không đạt chuẩn, cha bạn sắp chết rồi, không phải loại biểu cảm đó!"
Tiêu Mộ Vũ hết cách, chỉ có thể nghiến răng.
Thẩm Thanh Thu hận tới nỗi ngứa răng, lúc này cô ấy chỉ có thể bị động chờ người tới cứu, Tiêu Mộ Vũ không thể không quản Tiêu Càn, lại phải để ý tới cô ấy, thế này chơi sao? Miêu An Lý bên kia vẫn đang điên cuồng cười loạn, thất khiếu đều bắt đầu trào ra mực đen, nhìn vô cùng kinh dị. Mà Mai Thiên Thiên tê dại nhìn Tiêu Càn, nước mắt không ngừng rơi.
Lòng dạ Tiêu Mộ Vũ nóng như lửa đốt, dao găm trong tay nhanh chóng đâm về phía người giấy đang quờ về phía Tiêu Càn, ép đối phương buông Tiêu Càn. Nhưng trong mắt đã quan sát thấy Thẩm Vạn Lâm đã không địch nổi đôi người giấy phu phụ Đổng gia, bị đá một cước rồi nặng nề ngã xuống chân Thẩm Thanh Thu.
Thực ra Thẩm Thanh Thu không hề đồng cảm với Thẩm Vạn Lâm, nhưng vẫn phải chắn trước mặt Thẩm Vạn Lâm, không có cô con gái nào bỏ mặc cha mình bị giết vào lúc này.
Thẩm Vạn Lâm kéo Thẩm Thanh Thu ra, ông ta nôn ra một ngụm máu, hai mắt đỏ ửng nhìn Miêu An Lý, "Ta thừa nhận, năm đó ta bị quỷ ám giết hại mười mấy người Đổng gia, chiếm đoạt gia sản Đổng gia. 20 năm nay ta bồn chồn lo sợ, đêm ngủ không ngon. Mười mấy năm qua, vì chuyện này mà ta và nương của Thanh Thu đã như người xa lạ. Nàng ăn chay niệm phật, thờ phụng Đổng gia hơn mười năm, chính là muốn đền tội cho ta."
"Ta biết tội của chúng ta không thể tha thứ, nhưng Vũ Nhu vô tội, Thanh Thu càng vô tội. Ta buông tay chịu trói, ngươi muốn làm gì thì làm, ta cầu xin ngươi, cầu xin ngươi tha cho Thanh Thu, nó đã gọi ngươi là cô phụ mười năm, nó là người Vũ Nhu ra sức bảo vệ. Vũ Nhu thực sự không có lỗi với ngươi, ngươi cũng biết vì không có con, muội ấy đã áy náy với ngươi nhường nào, mười năm phu thê, ngươi thật sự không có chút tình cảm nào với muội ấy sao? Hả?"
Thẩm Vạn Lâm nhìn Thẩm Vũ Nhu, đau khổ tột cùng, thiếu thời Thẩm Vạn Lâm mất cha, trong nhà chỉ có Thẩm Vũ Nhu và nương, nhưng mười mấy năm trước nương cũng qua đời vì bệnh tật, năm đó Thẩm Vũ Nhu mới 10 tuổi. Suốt những năm qua Thẩm Vạn Lâm vừa là huynh vừa là cha, cùng Thẩm Vũ Nhu nương tựa vào nhau, tình cảm với Thẩm Vũ Nhu cực kì tốt.
Cái chết của Thẩm Vũ Nhu đem lại đả kích quá lớn với Thẩm Vạn Lâm, nhìn dáng vẻ cuồng loạn của Miêu An Lý, Thẩm Vạn Lâm thật sự sợ Thẩm Thanh Thu cũng khó sống.
Miêu An Lý đã biến thành người gỗ, trên mặt hắn là nụ cười kì dị, khuôn mặt cũng càng ngày càng cứng nhắc tê liệt. Chỉ là khi nghe thấy Thẩm Vạn Lâm nói tới Thẩm Vũ Nhu, đôi mắt với lòng trắng trong mắt bị mực đen nhuộm thành một màu thuần đen chuyển động, nhìn Thẩm Vũ Nhu ngã trên đất, chất lỏng màu đen trong hốc mắt cũng chảy ra ngày càng nhiều. Gò má Miêu An Lý co rút, há miệng, nhưng thở ra một đống dịch màu nâu, là cát trộn lẫn rong rêu.
Mai Thiên Thiên thấy thế, sắc mặt vàng như màu đất, "Huynh... sao huynh có thể làm tới bước này, ta từng nói sẽ bị cắn ngược, người chết rồi sao có thể quay lại được chứ. An ca ca, tại sao huynh không nghe lời ta. Hắn không phải nhị ca, đó cũng không phải cha nương, mọi người đã chết rồi, cưỡng chế gọi về sẽ chỉ hóa thành lệ quỷ. Một khi giết những người gọi là kẻ thù kia xong, chúng sẽ triệt để mất khống chế! Huynh hồ đồ rồi, hồ đồ rồi."
Tiêu Mộ Vũ vốn vẫn có thể chống trả với người giấy, nhưng khi Miêu An Lý phịch một tiếng quỳ trên đất, miệng phả ra bùn cát, hơi thở trên người người giấy vốn dĩ thuộc về lang quân sông Bạch Đổng Trọng Hiên cũng đã biến đổi.
Người giấy Đổng Trọng Hiên càng ngày càng giống người sống, khi dao găm của Tiêu Mộ Vũ rạch lên tay hắn, cảm giác tiếp xúc này đã không còn là người giấy, Tiêu Mộ Vũ cũng có thể cảm nhận đây là da thịt bị cắt đứt. Mà khi cô đột ngột ngẩng đầu lên nhìn, miệng vết thương của Đổng Trọng Hiên lại trào ra máu màu đỏ.
"Nhị nương, hắn đã làm gì?" Tiêu Mộ Vũ lo lắng, trong lòng thấp thoáng suy nghĩ, khiến cô cảm thấy khó lòng tin được.
Nhưng vừa mới hỏi, Tiêu Càn đã gào lên: "Mộ Vũ, cẩn thận!"
Tiêu Mộ Vũ còn chưa kịp phản ứng, lang quân sông Bạch đã dùng tốc độ cực nhanh ép gần, gần như là dịch chuyển tức thời. Tiêu Mộ Vũ không kịp tránh, bị một bàn tay của hắn đánh lên bả vai. Cô lập tức có cảm giác như bị tảng đá đập lên lên, vai và cánh tay trái đau tới tê dại, cả cơ thể cũng bị bay ra ngoài, đụng phải một chiếc bàn rồi mới ngã ra đất.
"Đừng, ngươi đừng giết nó, ngươi nhằm vào ta, giết người nhà của ngươi là ta, không liên quan tới nó, ta cầu xin ngươi, đừng động vào Mộ Vũ!" Đôi mắt Tiêu Càn ứ máu, lê đôi chân tàn ra sức bò về phía trước, không ngừng cầu xin khóc lóc.
Thẩm Thanh Thu ở một bên khác quan sát được, hai mắt lập tức co lại, sắc mặt nhanh chóng biến đổi. Thậm chí cô ấy không nghĩ ngợi, tung người lăn tới, chớp mắt đã tới bên Tiêu Mộ Vũ. Thẩm Thanh Thu đỡ Tiêu Mộ Vũ dậy, vội vàng nhìn Tiêu Mộ Vũ một cái, sau đó quay đầu nhìn Đổng Trọng Hiên, con ngươi màu xám giống như đóng băng.
Chỉ thấy Thẩm Thanh Thu nắm lấy dao găm tuột ra khỏi tay Tiêu Mộ Vũ, sắc mặt lạnh lẽo như băng, vì khớp hàm ngậm chặt trong giận dữ nên thấp thoáng có thể thấy được cơ mặt rung lên.
Khi năm ngón tay của Đổng Trọng Hiên co lên quờ tới thêm lần nữa, cơ thể Thẩm Thanh Thu kéo căng như con báo chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, cơ thể nhảy lên, sau khi tránh khỏi móng vuốt, tay trái hung hăng nện xuống bụng hắn, dao găm trong tay phải mạnh mẽ rạch vai đối phương.
Lúc này song phương gần như lấy đá chọi đá đổ ập vào nhau, Đổng Trọng Hiên bị một quyền của Thẩm Thanh Thu đấm ngã xuống đất, Thẩm Thanh Thu cũng đau đớn kịch liệt vì bị hệ thống trừng phạt, loạng choạng ngã ra đất, nhưng cho dù cơ thể run rẩy không khống chế được, vẻ độc ác và ý định giết chóc trong đôi mắt ấy cũng không giảm bớt. Xuyên qua mi mắt còn đọng mồ hôi, Thẩm Thanh Thu dữ dằn nhìn đối phương, "Còn dám động vào nàng, ta chặt đầu ngươi!"
Tiêu Càn ngây ra nhìn, nằm liệt trên mặt đất thở phì phò.
Trần Khải Kiệt thấy vậy cũng sợ hãi, anh nghiêng người tránh khỏi đòn tấn công của tân nương tử người giấy, giơ cao chân nặng nề đá lên đầu nó, chiếc mũ phượng chỉ còn lại một nửa bị Trần Khải Kiệt đá bay, người giấy cũng nặng nề ngã ra đất, thê thảm hét lên.
Tô Cẩn không chút nể nang, tiến lên đá một cước lên eo nó, đá nó bay xa, sau đó nhanh chóng kéo Tả Điềm Điềm đi tới bên Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Tiêu Mộ Vũ đau tới nỗi nửa người không cử động nổi, nhưng nhìn Thẩm Thanh Thu cưỡng chế làm trái quy tắc hệ thống, lại càng nóng ruột, tay phải nắm lấy tay trái, đè xuống đất mạnh mẽ đẩy một cái, đau tới nỗi Tiêu Mộ Vũ hừ một tiếng. Thẩm Thanh Thu nghe thấy âm thanh này sau lưng, khẽ run lên, suýt chút nữa không nhịn được quay đầu lại.
Tiêu Mộ Vũ giãy giụa đứng dậy, nôn ra một ngụm máu, nhưng vẫn đặt tay lên vai Thẩm Thanh Thu, cố gắng an ủi Thẩm Thanh Thu.
"Đừng, đừng cố quá, em không sao. Thanh Thu, vi phạm quy tắc không chỉ bị trừng phạt, nếu quá nhiều sẽ bị phán thất bại."
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ vừa nóng ruột vừa đau lòng, đi tới một bước đưa tay đỡ lấy mặt Thẩm Thanh Thu, "Chị phải tin em, hiểu không?"
Thẩm Thanh Thu gấp gáp thở dốc, cúi đầu cắn môi nuốt máu tanh trên môi xuống, "Chị tin em, chỉ là chị không thể nhìn nó đánh em."
Khóe môi Tiêu Mộ Vũ cong lên, nhưng lại buồn bã không nói thành lời, cô càng muốn bảo vệ Thẩm Thanh Thu, nhưng lại càng giày vò.
Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm đã bị đánh tới hồn bay phách lạc, nhìn con mình tạm thời tránh được một kiếp, lại quan sát thấy sự biến hóa kì quái của Miêu An Lý, đều bị dọa mất mật, căn bản không có tâm trạng suy nghĩ về sự khác thường của Thẩm Thanh Thu.
Nhìn thấy sự thay đổi của Miêu An Lý và người giấy Đổng Trọng Hiên, mặt mày Mai Thiên Thiên xám như tro tàn: "Ta tưởng rằng huynh ấy... huynh ấy chỉ dùng trận pháp... để gọi oan hồn của nhị ca quay về. Nhưng ta không ngờ, huynh ấy lại hiến tế... hiến tế chính bản thân, người giấy ta làm chỉ là nơi gửi gắm linh hồn, chỉ cần không dùng trận pháp, không điểm mắt, chúng sẽ chỉ nhận hương hỏa, sẽ không sống lại. Nhưng An ca ca... huynh ấy đã hoán đổi thể xác với nhị ca, cơ thể người giấy của nhị ca sẽ có da có thịt, mà An ca ca... huynh ấy..."
Mai Thiên Thiên không nói nổi nữa, vì tới chính bản thân nàng cũng không biết hậu quả của loại cấm thuật này, nàng chỉ biết Miêu An Lý sẽ biến thành người giấy, đồng thời linh hồn được triệu hồi sẽ ở lại nhân gian vì được hiến tế, người giấy sẽ mượn da thịt sống lại. Nhưng trên đời này, thật sự có phương pháp đảo ngược sinh tử sao?
Mai Thiên Thiên nhìn Đổng Trọng Hiên trước mặt, gương mặt gần như không có gì khác biệt với kí ức chầm chậm sống lại, nhưng trên khuôn mặt kia không có nụ cười ấm áp chân thành, không có đôi mắt luôn lấp lánh ánh sao, không có vẻ hăng hái hăm hở thuở thiếu niên của nhị ca ca, lúc này trong đôi mắt ấy chỉ có vẻ âm u và khát máu, oán hận sâu không thấy đáy.
Đổng Trọng Hiên vốn dĩ còn muốn ra tay, nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thanh Thu, có chút sợ hãi.
Sau đó hắn cúi đầu sờ lên cơ thể mình, hắn bị người phụ nữ này rạch ra một lỗ lớn, con ngươi lóe lên ánh sáng đỏ của hắn ngày càng âm u. Rất nhanh sau đó, trong cổ họng hắn phát ra một loạt âm thanh ọc ọc, ba người giấy còn lại lập tức dừng động tác.
Trần Khải Kiệt, Tả Điềm Điềm, Tô Cẩn, Thẩm Vạn Lâm và cả Tiêu Càn vẫn đang ngã trên đất lũ lượt nhìn Đổng Trọng Hiên. Lúc này Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn đã hiểu ra, Miêu An Lý không khống chế được người giấy. Hai người có cầu xin thế nào cũng vô dụng, có lẽ tất cả đều phải chết ở đây.
Tóc tai Tiêu Càn tán loạn, hai mắt đờ ra, ông ta nhìn Thẩm Vạn Lâm, cười thật to, cười tới nỗi khóc thành tiếng, "Báo ứng, báo ứng, là chúng ta đáng đời, là chúng ta đáng đời, nhưng không liên quan tới lũ trẻ, đại ca, không liên quan tới lũ trẻ."
"A Thiên, nàng nghĩ cách, ít nhất là mở được cửa, nàng mở cửa dẫn đám trẻ đi được không? Chúng ta đáng chết, chúng ta sẽ ở lại đây chịu chết, cầu xin nàng, cầu xin nàng! Nàng biết nhiều như thế, chắc chắn nàng có cách." Tiêu Càn bò trên đất, nhìn Tiêu Mộ Vũ, ra sức dập đầu với Mai Thiên Thiên.
Mai Thiên Thiên quay đầu đi, nhìn người đàn ông này, trái tim nhói lên. Sau khi biết sự thật, Mai Thiên Thiên ghê tởm tới nỗi không muốn nhìn Tiêu Càn một cái, nàng khó lòng tưởng tượng được người đàn ông nâng niu mình trong lòng bàn tay, không giỏi biểu đạt này là hung thủ giết hại Đổng gia. Nhưng ban đầu Mai Thiên Thiên thật sự từng cảm kích Tiêu Càn, nàng ước Tiêu Càn chết, nhưng lại không nhìn nổi dáng vẻ Tiêu Càn dập đầu với bản thân.
Mai Thiên Thiên nhìn Tiêu Mộ Vũ, càng thêm xót xa. Từ nhỏ Tiêu Mộ Vũ đã không có nương, Tiêu Mộ Vũ hiểu chuyện oán hận Tiêu Càn, luôn khục khặc với nàng, nhưng trước giờ không trách nàng. Tính tình Tiêu Mộ Vũ nhìn có vẻ rất tệ, nhưng rất tôn trọng nàng, tuy nhiều năm qua không chịu gọi Mai Thiên Thiên là nương, nhưng cũng không vì chuyện nương mình mà giận cá chém thớt nàng, Mai Thiên Thiên không muốn hại Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ là không có thời gian cho Mai Thiên Thiên tiếp tục đắn đo, Đổng Trọng Hiên bên kia đã quay đầu nhìn Miêu An Lý, tay không đưa ra quờ một cái, Miêu An Lý đã rơi vào trong tay hắn như con búp bê rách.
Đổng Trọng Hiên cúi đầu nhìn Miêu An Lý, há miệng ra cười, khuôn mặt trắng như tờ giấy lại có một chút khí sắc, mà khuôn mặt Miêu An Lý càng ngày càng giống người giấy.
Ban đầu Miêu An Lý còn co giật, cuối cùng chầm chậm cứng lại, đôi mắt đờ đẫn nhìn Thẩm Vũ Nhu, cuối cùng mất đi ánh sáng.
Trái tim Tiêu Mộ Vũ thắt lại, "Mau ngăn hắn lại!" Nói xong cô nhảy lên, giơ chân đá lên cánh tay Đổng Trọng Hiên. Trần Khải Kiệt và Tô Cẩn cũng vác ghế xông tới.
Đầu Đổng Trọng Hiên xoay tròn 90 độ, nhìn Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu, hai mắt hưng phấn, "Giết chúng."
Hắn đang nói với người giấy, ba người giấy lập tức nhào tới, ngăn cản Trần Khải Kiệt.
Mà hai người Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm cũng bị xách lên giống như người gỗ. Trong tay Đổng Trọng Hiên bỗng có thêm hai người giấy, sinh thần bát tự bên trên là sinh thần bát tự của Thẩm Vạn Lâm và Tiêu Càn.
Hắn giơ tay cản lại cú đánh của Tiêu Mộ Vũ, Miêu An Lý bị hắn không chút nể tình ném sang một bên, tứ chi cũng chầm chậm biến thành giấy, cuối cùng lơ lửng bay xuống bên cạnh Thẩm Vũ Nhu.
Ba người giấy vừa cười vừa gào thét, trong tiếng gào thét ấy, Đổng Trọng Hiên giơ ngón tay chỉ lên chân trái của Tiêu Càn, sau đó một chân Tiêu Càn bị bẻ gãy như nhào bột.
Mà Thẩm Vạn Lâm, cũng bị một tay của Đổng Trọng Hiên rạch bụng, khuấy đảo không ngừng, hai người vẫn đang sống, gào thét thảm thiết.
Hai người Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ cứng đờ tại chỗ, sinh thần bát tự, sinh thần bát tự của hai người cũng đã bị tiết lộ, vậy tiếp sau đây cả hai chính là con dê non chờ bị làm thịt, hắn đang chơi đùa bọn họ.
++++++++++++++++++
Chương 190: Song hỷ 32
"Hắn điên rồi, nếu cứ tiếp tục thế này toàn bộ chúng ta đều phải chết. Nếu vẫn để những thứ lộn xộn kia trói buộc, tôi nghi ngờ hệ thống cố tình tàn sát người chơi, người đấu với ma quỷ, đùa gì thế?" Trong lòng Trần Khải Kiệt lạnh lẽo, tất cả quy định của hệ thống này chính là cưỡng chế loại bỏ bọn họ, sau đó mặc cho NPC tàn sát. Thẻ đạo cụ không dùng được, đây chẳng phải trò hề sao?
Như thế thì cũng thôi, vũ lực của Thẩm Thanh Thu là năng lực vốn có của người chơi, nói trắng ra là Thẩm Thanh Thu có mạnh ngoài sức tưởng tượng thì hệ thống cũng không có tư cách tước đoạt, nếu không người chơi gia nhập phó bản có ý nghĩa gì. Có thông minh hơn nữa cũng bị đùa bỡn thành kẻ ngốc, có yếu như gà cũng trở nên mạnh, vậy có tính công bằng gì để bàn?
Trong phó bản này, rõ ràng cài đặt hệ thống chính là phế bỏ võ nghệ của Thẩm Thanh Thu, hoàn toàn là gian lận!
Mà đúng vào lúc này hệ thống cũng coi như lên tiếng, "Thù hận của NPC trong phó bản lần này quá nặng, trước khi đầu sỏ tội ác chưa chết, người chơi sẽ bị hạn chế, tất cả hành vi của hệ thống đều phù hợp với yêu cầu, vui lòng không phát ngôn bừa bãi."
Tiêu Mộ Vũ cắn răng, trong lòng đã có tính toán, đây chính là ép bọn họ mở to mắt nhìn Tiêu Càn và Thẩm Vạn Lâm chết. Thiện ác cuối cùng ắt có nhân quả, xác thực hai người này là đúng người đúng tội, nhưng lại phải duy trì cài đặt nhân vật, đây vốn dĩ chính là tự mâu thuẫn, ai có thể nhìn cha mình bị giết chết, mà dửng dưng không quan tâm.
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, nhìn sang Tiêu Mộ Vũ một cái, lập tức giãy giụa đứng dậy, muốn xông về phía Thẩm Vạn Lâm, mà mới đi được hai bước, đã loạng choạng ngã ra đất, vô cùng thảm thiết kêu một tiếng: "Cha!"
Cài đặt nhân vật của Thẩm Thanh Thu vốn là đại tiểu thư yếu đuối, hiện tại nhìn thấy Thẩm