Chương 191: Song hỷ 33
Trong phòng triệt để yên tĩnh lại, Mai Thiên Thiên bị gió cuốn ngã ra đất, đập lên chiếc bàn vỡ, trán chảy lênh láng máu.
Tô Cẩn bảo vệ Tả Điềm Điềm dưới người, bị gió cuốn vào trong góc phòng cùng đống bàn ghế lộn xộn.
Trần Khải Kiệt bị thương không nhẹ, ôm đầu vô cùng chật vật trốn đi, trong phòng vô cùng hỗn loạn, vết máu rải rác, thật sự rất giống địa ngục.
Lưng đầu cùng tứ chi của Tiêu Mộ Vũ đều bị đồ đạc do gió cuốn đập lên, khắp nơi đều đau đớn, sau khi gió ngừng lại cũng không quan tâm cơn đau cúi đầu kiểm tra Thẩm Thanh Thu, sau đó nhanh chóng ngồi dậy đỡ lấy Thẩm Thanh Thu.
"Thanh Thu, Thanh Thu." Cảm giác may mắn trong lòng Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng bị thay thế bằng căng thẳng, vì cơ thể Thẩm Thanh Thu hoàn toàn không có sức lực, chỉ có thể dựa vào cô, khóe miệng loang lổ vết máu, khiến trái tim Tiêu Mộ Vũ bức bối vô cùng.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy lồng ngực cùng bụng đau đớn dữ dội, lúc này mới hòa hoãn lại, nhưng không có bao nhiêu sức lực nói chuyện. Chỉ là nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tiêu Mộ Vũ, ấn đường xinh đẹp sắp nhíu lại thành hõm, thế là cong lên nụ cười, ra sức nâng tay giơ ngón cái cho Tiêu Mộ Vũ.
Chỉ là lúc này cơn đau gay gắt lại ập vào lồng ngực, khiến Thẩm Thanh Thu rên rỉ một tiếng, vùi mặt vào lòng Tiêu Mộ Vũ, tay hờ hững đặt trên người Tiêu Mộ Vũ, "Đau."
Thẩm Thanh Thu nũng nịu thốt ra một chữ, không diễn tả được có bao nhiêu phần yếu ớt đáng thương, trái tim Tiêu Mộ Vũ vừa đau vừa mềm, ôm lấy Thẩm Thanh Thu vào lòng nhỏ tiếng dỗ dành, "Chị đừng động đậy, không sao rồi, sắp kết thúc rồi.."
Thẩm Thanh Thu gật đầu, vốn dĩ cũng không có nhiều sức, dứt khoát vùi mình vào lòng Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ vốn cồn cào ruột gan, nhưng nhìn thấy Thẩm Thanh Thu vẫn làm nũng với bản thân, cảm giác hoảng loạn lo lắng trong lòng được gạt đi không ít, cho nên cô mới có thể thả lỏng đầu óc suy nghĩ chuyện tiếp theo.
Thế là căng thẳng và buồn bã trên mặt Tiêu Mộ Vũ tan đi không ít, nói xong ngẩng đầu nhìn nhóm Trần Khải Kiệt, "Mọi người không sao chứ?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu liếc nhìn dáng vẻ Tiêu Mộ Vũ, nhẫn nhịn cơn đau cuộn trào, yên tâm nhắm mắt lại, cho dù Tiêu Mộ Vũ không bảo vệ được cô ấy, Thẩm Thanh Thu cũng không muốn Tiêu Mộ Vũ buồn bã vì dáng vẻ của bản thân, cô ấy chỉ hi vọng Tiêu Mộ Vũ có thể mãi mãi kiêu ngạo lạnh lùng.
Trần Khải Kiệt rên rỉ ngồi dậy, "Không sao, đội phó thì sao?"
Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm cũng đã bò dậy, đứng dậy loạng choạng đi tới quan sát Thẩm Thanh Thu.
"Đội phó sao rồi?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, nhỏ tiếng nói: "Để cô ấy nghỉ ngơi một lúc, mọi người vất vả rồi."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn sang Mai Thiên Thiên, nhíu mày lại. Tô Cẩn cũng phát hiện máu trên trán Mai Thiên Thiên, chần chừ một lúc cuối cùng cũng đi tới đỡ dậy, sau đó Tô Cẩn xé tay áo lau sạch vết máu cho Mai Thiên Thiên.
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Tuy Mai Thiên Thiên là đồng lõa, nhưng cũng là người bị hại, hơn nữa vào thời khắc quan trọng cuối cùng, nếu không phải có Mai Thiên Thiên, chỉ sợ bọn họ đã thất bại toàn tập. Là người chơi, nếu bỏ qua chuyện Mai Thiên Thiên may áo liệm cho Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn cũng không có chán ghét người này.
Mai Thiên Thiên ngẩng đầu nhìn Tô Cẩn một cái, lắc đầu.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ phức tạp, nhưng vẫn lên tiếng nói: "Cảm ơn nhị nương đã chịu ra tay giúp đỡ."
Mai Thiên Thiên nhìn thi thể Tiêu Càn trên đất, tê dại nói: "Con không nên hận ta sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu: "Nhị nương muốn tìm cha ta báo thù không hề sai, là cha ta có lỗi với nhị nương trước. Huống hồ nhắc tới hận, hận có tác dụng gì, giết nhị nương ngoại trừ thêm một mạng, ngoài ra không giải quyết được bất kì vấn đề nào."
Nói xong Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, "Là nhị nương nói cho chúng ta biết nhược điểm của Đổng Trọng Hiên, giúp chúng ta giết Đổng Trọng Hiên. Hơn nữa, người giấy kia là nhị nương bỏ lên người Thanh Thu, đúng không?"
Mai Thiên Thiên mỉa mai cười một tiếng, nhưng không phủ nhận, nàng không phải người tốt, không muốn hại Tiêu Mộ Vũ là vì có chút tình cảm, cũng thật sự cảm nhận được người trước mặt hoàn toàn khác với Tiêu Càn, không có lòng dạ xấu xa.
Mà Thẩm Thanh Thu, đại khái là con nhà người ta, tuy Mai Thiên Thiên không ghét Thẩm Thanh Thu, nhưng cũng không quá tiếc thương, hơn nữa ban nãy Mai Thiên Thiên còn nhìn thấy sát ý trong mắt Thẩm Thanh Thu.
Chỉ là vốn tưởng rằng Thẩm Thanh Thu sẽ báo thù cho Thẩm Vạn Lâm, nhưng không ngờ Thẩm Thanh Thu lại giống như Tiêu Mộ Vũ, đứng trước mặt Mai Thiên Thiên lựa chọn tha cho nàng. Cho nên vào khoảnh khắc Thẩm Thanh Thu đỡ lấy nàng, Mai Thiên Thiên đã đặt người giấy lên người Thẩm Thanh Thu.
Cũng vào lúc này, Mai Thiên Thiên dự định nói ra nhược điểm của Đổng Trọng Hiên. Thực ra chuyện này rất nguy hiểm, Mai Thiên Thiên có thể lợi dụng người giấy thế thân của Đổng Trọng Hiên khiến hắn tạm thời yếu đi, nhưng nếu muốn móc mắt hắn, nếu không dùng thủ đoạn, thì sẽ khó hơn lên trời.
"Ta đã khống chế hắn, võ công của con tốt nhất sẽ không từ bỏ cơ hội, nhưng chỉ dựa vào một mình con cũng không thể đâm thủng mắt hắn, cho nên bằng hữu của con chắc chắn cũng sẽ giúp đỡ. Mà cơ thể Thẩm Thanh Thu yếu ớt, sợ sẽ là người tiến lên tấn công cuối cùng. Mà ta đoán cũng không sai, nhìn Thẩm Thanh Thu có vẻ yếu ớt, nhưng là người có sát khí nặng nhất trong mấy đứa, xác thực là nàng ta đâm thủng mắt Đổng Trọng Hiên." Mai Thiên Thiên không cảm xúc nói tới đây, những lời còn lại cũng không cần nói nhiều, Tiêu Mộ Vũ rất thông minh tự nhiên sẽ hiểu.
Bị đâm mù mắt, Đổng Trọng Hiên sẽ nổi điên, chắc chắn sẽ không tha cho Thẩm Thanh Thu, khi Đổng Trọng Hiên một lòng muốn giết Thẩm Thanh Thu, xác suất thành công của người giấy nhỏ này sẽ cao nhất. Nghĩ tới đây, Tiêu Mộ Vũ không nhịn được tăng thêm lực ôm lấy Thẩm Thanh Thu, nếu Mai Thiên Thiên tàn nhẫn hơn, hoàn toàn có thể ra tay muộn một chút, vậy Thẩm Thanh Thu... Tiêu Mộ Vũ không dám nghĩ tới kết cục đã không có khả năng xảy ra này, cho dù là tưởng tượng cũng khiến bản thân khó lòng chịu đựng.
Nhìn dáng vẻ sợ hãi sau sự việc của Tiêu Mộ Vũ, Mai Thiên Thiên chỉ thoáng liếc một cái rồi quay đầu đi. Thực ra Mai Thiên Thiên đã chần chừ trong giây lát, nếu không phải biểu cảm hoảng hốt tuyệt vọng trước đó của Tiêu Mộ Vũ đánh động tới nàng, không chừng nàng đã tiễn Thẩm Thanh Thu đi gặp Thẩm Vạn Lâm.
"Ta thực sự không nhìn thấu con, ta lấy sinh thần bát tự của con, làm áo liệm cho con, suýt chút nữa đã hiến tế con cho lang quân sông Bạch, có lẽ con đều biết. Còn nữa, con thực sự dửng dưng với cái chết của cha con sao?" Mai Thiên Thiên khó lòng hiểu nổi, hỏi.
Tiêu Mộ Vũ nhìn Mai Thiên Thiên rất lâu, cuối cùng lên tiếng: "Phật nói vạn vật ắt có nhân quả, nhân cha ta trồng gặp được quả này, ta không có gì để nói. Nhị nương muốn giết ta, là vì nhân quả của ta và cha ta, ta là nữ nhi của cha ta, được cha ta che chở nuôi nấng, thay cha ta gánh một phần nhân quả, cũng là nhân quả của chính ta. Ta còn sống, nhị nương cũng đã giúp ta, ta không thiết phải oán hận nhị nương. Huống hồ oan oan tương báo biết đến khi nào, tới đời ta cũng nên kết thúc rồi."
Mai Thiên Thiên cứ như thế nhìn Tiêu Mộ Vũ rất lâu, đột nhiên cười lên, sau đó giơ tay chỉ vào Thẩm Thanh Thu, "Nếu ta giết nàng thì sao? Con vẫn có thể oan oan tương báo biết đến khi nào không?"
Khóe mắt Tiêu Mộ Vũ co rút một cái không thể phát hiện, đáy mắt lướt qua một tia âm u, nhàn nhạt nói: "Không thể, nàng và nhị nương không có nhân quả."
Mai Thiên Thiên làm vẻ quả nhiên như vậy, Tiêu Mộ Vũ không quan tâm tới Mai Thiên Thiên nữa, nhìn Thẩm Vũ Nhu và Miêu An Lý dựa sát bên người Thẩm Vũ Nhu, nhỏ tiếng nói: "Báo thù có nhiều cách như thế, tại sao hai người phải lựa chọn phương pháp hại mình hại người như vậy? Miêu An Lý thực sự không có chút tình cảm nào với Thẩm cô cô sao?"
Mai Thiên Thiên cười khổ một tiếng, "Ông trời luôn trêu ngươi như thế, lúc đó chẳng qua chỉ là muốn mượn thế điều tra, không ngờ chân tướng lại tàn khốc như vậy, hai hộ lớn trong thành Sính Châu mà chúng ta lựa chọn, lại chính là chủ mưu giết hại Đổng gia."
"Sau khi thành thân hai người mới biết sao?" Tả Điềm Điềm sửng sốt, nhìn thấy Mai Thiên Thiên gật đầu, biểu cảm của Tả Điềm Điềm vô cùng phức tạp, nhìn sang Tô Cẩn, đôi bên đều nhìn thấy hai chữ lớn, "Máu chó!"
"Cho nên hai người lựa chọn phương pháp này để báo thù? Vậy còn tám cô gái vô tội kia thì sao, hai người chưa từng nghĩ làm thế cũng chẳng tốt đẹp hơn cha ta là bao sao?" Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, trầm giọng nói.
"Ta chưa từng nghĩ sẽ giết người khác, người giấy ta làm chẳng qua chỉ là muốn thờ cúng cha nương, hi vọng mọi người ở dưới suối vàng sống tốt hơn mà thôi. Nhưng An ca ca đã căm thù hai nhà, sao huynh ấy có thể không thích Thẩm tiểu thư chứ, nhưng chính vì thích, mới dẫn tới yêu hận khó vẹn toàn, không thể yêu thì hận càng sâu. Vì hận nên huynh ấy đã tận tay giết chết con mình, hại Thẩm tiểu thư không thể sinh con được nữa, nhưng vì yêu, huynh ấy lại hổ thẹn với Thẩm tiểu thư, lại hận bản thân. Vì hận không đủ triệt để, cho nên huynh ấy lại thấy bản thân có lỗi với Đổng gia, hai cảm xúc giằng xé lẫn nhau, huynh ấy sớm đã nhập ma rồi. Vốn dĩ kế hoạch của chúng ta để nhị ca quay về đích thân báo thù, sau đó An ca ca có thể dùng máu của tám cô gái mệnh cách cực dương làm chất dẫn, dùng con và Thẩm Thanh Thu làm đồ cúng, có thể khiến nhị ca quay về, khi đó ta nhìn thấy dáng vẻ sống sờ sờ của nhị ca, ta thật sự ao ước huynh ấy có thể quay về. Cho nên ngày đó ta đã thả lỏng cảnh giác, giúp huynh ấy dẫn các con tới đó."
"Nhưng ta tưởng rằng lấy máu chỉ đơn thuần là lấy máu, nào biết lại là... lại là phương pháp tàn nhẫn thế này, ta vốn tưởng bản thân đã khuyên được An ca ca, ta cũng không điểm mắt cho người giấy, nhưng ta phát hiện An ca ca giấu ta học cách điểm mắt, ta cũng ý thức được huynh ấy đã không thể thu tay được nữa. Mà nếu thật sự hành động, người trận pháp này dẫn về, sao có thể là nhị ca xán lạn nhân hậu trong kí ức của ta, thậm chí đã không thể gọi là người."
Nói tới đây hai mắt Mai Thiên Thiên đỏ ửng, tuy hai huynh muội được phu phụ Đổng gia nhận nuôi, nhưng người thương hai huynh muội nhất, ở bên hai huynh muội nhiều nhất thực ra là Đổng Trọng Hiên, Đổng Trọng Hiên cũng là người hai người sùng bái nhất từ khi còn nhỏ. Cho nên hai người Mai Thiên Thiên mới cho Đổng Trọng Hiên cơ hội kia, lựa chọn để Đổng Trọng Hiên quay về nhân gian.
"Người giấy kia, chỉ cần có sinh thần bát tự là có thể mặc sức thao túng sao?" Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới việc Thẩm Thanh Thu bị ép thành thân, Thẩm Vạn Lâm Tiêu Càn dễ dàng bị khống chế, ngay cả Mai Thiên Thiên cũng có thể khống chế ngược lang quân sông Bạch, không khỏi quá trái ý trời.
Mai Thiên Thiên lắc đầu, "Đương nhiên không đơn giản như thế, không chỉ cần sinh thần bát tự, mà còn phải mang đồ dùng trên người cúng tế bảy ngày, tiêu hao không ít sức lực, vì để báo thù nên ta mới làm mấy con. Còn về nhị ca..." Mai Thiên Thiên thê lương cười một một tiếng, nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó hướng ánh mắt lên người Thẩm Thanh Thu đang được Tiêu Mộ Vũ ôm trong lòng, ngữ điệu cổ quái: "Người chết rồi, cho dù con có trả cái giá lớn thế nào, nỗ lực đến đâu, cũng không thể sống lại, tất cả những chuyện chúng ta làm ngoại trừ càng thêm đau khổ, thì còn ý nghĩa gì chứ? Mộ Vũ, con nói đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ vốn đang cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, nghe thấy những lời này đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mai Thiên Thiên. Khóe môi đối phương cong lên, nụ cười khiến Tiêu Mộ Vũ vô cùng khó chịu, nhịp tim càng ngày càng nhanh, đầu óc không ngừng ù ù, vô cùng hỗn loạn.
Lồng ngực Tiêu Mộ Vũ kịch liệt trập trùng, âm thanh như thể ngậm cát, khàn đặc lạnh lẽo, "Ý nhị nương là gì?"
Trần Khải Kiệt, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ đột nhiên biến sắc, Mai Thiên Thiên cũng rất cổ quái, trong lòng thấp thoáng cảm giác bất an, "Đội trưởng Tiêu, sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ hoàn toàn không lọt tai tiếng gọi của Trần Khải Kiệt, cô chỉ cảm thấy tuyệt vọng đan xen lấy phẫn nộ khó có thể diễn tả đột nhiên trào lên trong lòng, ước gì có thể xé xác Mai Thiên Thiên trước mặt, nhất thời Tiêu Mộ Vũ không biết Mai Thiên Thiên trước mặt là thứ gì.
Mãi tới khi hệ thống thông báo, "Nhiệm vụ chính 2 – Nhân vật chính của phó bản "Song hỷ" số 007 đã hoàn thành 5/5. Yêu hận tình thù của nhân vật chính hoàn thành 5/5, tiến độ cốt truyện chính 100%, không để sót. Chúc mừng tổ đội người chơi Tiêu Mộ Vũ hoàn mĩ hoàn thành phó bản số 007 "Song hỷ", đồng thời thành công đạt được kết cục số 4, Nhân từ của Mai Thiên Thiên, trong phó bản số 007. Chỉ số độ khó 5 sao, tiến độ hoàn thành cốt truyện 5 sao, mức độ kết thúc hoàn mĩ 4 sao, chấm điểm cuối cùng cấp SSS."
Một loạt thông báo này cũng coi như triệu hồi lí trí của Tiêu Mộ Vũ, cô cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã ngủ sâu, cho nên không nghe thấy những lời này.
Tiêu Mộ Vũ chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt trắng bệch của người trong lòng, suýt chút nữa rơi nước mắt, nhưng lại bị bản thân mạnh mẽ nhịn lại. Không phải, Thẩm Thanh Thu vẫn còn sống, Thẩm Thanh Thu đang sống yên ổn, không giống nhau, không giống nhau.
"Phó bản lần này kì quái quá, cái gì gọi là cái kết số 4, vậy còn cái kết số 1, số 2, số 3 sao?" Tô Cẩn đang lẩm nhẩm, trọng tài viên số 007 tên Sĩ đã xuất hiện trước mặt bọn họ, vẻ mặt đối phương bình tĩnh, gật đầu với Tiêu Mộ Vũ, "Các vị có thể rời khỏi đây rồi."
Tiêu Mộ Vũ nghĩ tới Thẩm Thanh Thu, không chút chần chừ, "Được."
Giây tiếp theo cả năm người quay về căn phòng trước khi vào phó bản, vẫn là bố trí tương tự. Tiêu Mộ Vũ nhanh chóng quan sát Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu đã đứng ngay ngắn bên cạnh cô.
Biết Tiêu Mộ Vũ lo lắng cho mình, Thẩm Thanh Thu chớp mắt cười với cô, mười ngón tay hai bàn tay đan lấy nhau, sau đó duỗi lưng, khớp tay lập tức vang lên tiếng rắc rắc.
Sau khi duỗi gân cốt, Thẩm Thanh Thu thở dài nói: "Nếu không phải cài đặt lừa bịp này, tôi sớm đã bổ nát đầu chúng, cũng không cần tôi hi sinh nhiều như thế."
Mấy người Trần Khải Kiệt còn chưa hoàn hồn, lúc này bản thân đã quay về nơi trung chuyển, suýt chút nữa khóc thành tiếng, sau đó nhìn thấy dáng vẻ tràn đầy khí thế của Thẩm Thanh Thu lại cười lên, tới nỗi ba khuôn mặt để lộ ra dáng vẻ muốn khóc, lại há miệng cười lên, vô cùng hài hước.
"Đội phó, cũng coi như cô khỏe lại rồi."
Thẩm Thanh Thu nhìn mấy người Trần Khải Kiệt, "Lần này mọi người vất vả rồi."
Nói xong Thẩm Thanh Thu lại nhìn Tiêu Mộ Vũ, đối phương chỉ nhìn chằm chằm bản thân, giống như vui vẻ lại giống như buồn bã, khiến Thẩm Thanh Thu chầm chậm thu lại ý cười trên mặt. Cô ấy đi tới khẽ nói: "Sao thế? Hiện tại chị thế này em không vui sao?"
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, vẫn chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, dường như sau khi vượt ải Tiêu Mộ Vũ cũng không quá kích động, trong mắt cũng chỉ có thể nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, sau đó nghiêm túc nói: "Vui, lại không vui."
Đáp án nằm ngoài dự đoán này khiến Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, "Hửm? Tại sao?"
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu nhìn lòng tay mình, lại ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu, "Vui vì chị khỏe lại, không vui vì chị chạy rồi."
Thẩm Thanh Thu có chút khó mà tin được mở to mắt, cô ấy liếc nhìn ba đồng đội rất có nhãn quang bên cạnh, sau đó thò đầu khẽ nói: "Em nghiêm túc à?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Nghiêm túc." Tiêu Mộ Vũ kiềm chế không giơ tay ôm Thẩm Thanh Thu, nhưng trong lòng lại rất ồn ào, cô cần cảm nhận được sự tồn tại của Thẩm Thanh Thu, không chỉ là mắt, mà còn muốn cảm nhận sự tồn tại của Thẩm Thanh Thu bằng tất cả giác quan, bằng cả cơ thể mình, không muốn chờ đợi một giây một phút, Tiêu Mộ Vũ không biết lúc này ánh mắt mình khiến người ta khó lòng chống đỡ nhường nào, khát vọng lại nhẫn nhịn, nóng bỏng lại chuyên tâm, tới nỗi Thẩm Thanh Thu không muốn nghĩ tới những chuyện khác nữa.
Thế là Thẩm Thanh Thu giơ tay