Mấy người Trần Khải Kiệt nghe xong mặt mày hiếu kì, đều nhích tới quan sát.
Xác thực thẻ đạo cụ này có tên là "Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay", độ hiếm dưới cấp A trên cấp B, chắc chắn có xác suất rơi trong phó bản liên quan tới hôn lễ, không hiếm gặp.
Đọc tới đây, Trần Khải Kiệt lại thở dài một hơi, quả nhiên là đội trưởng của bọn họ, cảm giác này vô cùng quen thuộc.
"Tôi cũng thực sự nể phục hệ thống này, liệu có phải nó chuẩn bị riêng cho đội trưởng Tiêu một đống thẻ khiến chúng ta có nhận thức mới không? Trước giờ tôi chưa từng nghĩ từ một cấp độ đơn giản như thế, nó có thể cho ra nhiều kết quả khiến người ta dở khóc dở cười như vậy." Trần Khải Kiệt không biết nói thế nào về hệ thống này.
Nhưng tấm thẻ rất rất có ý nghĩa, ở trên cột mô tả vật phẩm, bên trên có viết: Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay, dung tục gọi là vỗ tay.
Tấm thẻ này là đạo cụ giải trí, người nắm giữ thẻ có thể gắn kết một người cùng tham gia trò chơi vỗ tay vui vẻ, cho dù là người lạ, bạn tốt, hay là tình nhân cũng có thể chơi, đương nhiên tình nhân chơi với nhau sẽ càng vui vẻ.
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ càng đọc càng nhíu chặt, mãi tới khi đọc được tình nhân chơi với nhau sẽ càng vui vẻ, vành tai vô thức đỏ lên, đồng thời không nhịn được ngẩng mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.
Chỉ là khi ánh mắt mới chạm vào ánh mắt có chút ngẩn ngơ của Thẩm Thanh Thu, lại nhanh chóng giấu đầu lòi đuôi thu về, cố ý bình tĩnh đọc tiếp.
Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ như thế suýt chút nữa cười thành tiếng, mà dòng chữ cuối cùng khiến niềm vui này tăng thêm gấp bội, lại mang theo cảm giác trêu đùa và chọc cười.
Chỉ thấy bên dưới có viết, Tái bút: Đừng nghĩ bậy nghĩ bạ, trò chơi vỗ tay này chỉ là vỗ tay rất bình thường, ai nghĩ xiêu nghĩ vẹo vui lòng tự kiểm điểm bản thân.
Sau khi gắn kết, chỉ cần người nắm giữ thẻ vỗ tay, sẽ có xác suất nhất định hoán đổi vị trí với người được gắn kết, chú ý khoảng cách giữa hai người không vượt quá 15 mét.
Còn về tình nhân với nhau càng vui hơn, là vì cùng với độ thân thiết và độ ăn ý giữa đôi bên tăng cao, tỉ lệ hoán đổi thành công sẽ cao hơn, cụ thể sử dụng thế nào, vui lòng tự nghiên cứu, cho nên kiến nghị đừng sáng nắng chiều mưa, gắn kết một người là tốt nhất.
Thời gian sử dụng: 15 phút.
Thời gian làm mới: 12 giờ đồng hồ.
Dù sao vỗ tay phải tiết chế.
Tuy trước đó là hai người nghĩ sai, nhưng câu nói cuối cùng, cứ cảm giác có chút thô tục, cố ý dẫn dắt bọn họ vào con đường tà môn ngoại đạo.
Nhóm Tô Cẩn xấu hổ cúi đầu, nhìn một cái rồi lập tức tản đi, chỉ lưu lại Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu vô cùng câm nín.
Nhưng thực ra Thẩm Thanh Thu rất vui, có thể hoán đổi vị trí với Tiêu Mộ Vũ, đây là chuyện Thẩm Thanh Thu cầu mà chẳng được.
Dù sao sẽ có lúc có tình huống đột biến, có cái này cô ấy có thể thay Tiêu Mộ Vũ ngăn chặn thương tích bất kì lúc nào.
Thế là Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chúng ta quay về sẽ cẩn thận nghiên cứu xem nên vỗ tay thế nào, khụ...!là nghiên cứu Nếu cảm thấy vui vẻ thì hãy vỗ tay, lúc quan trọng không những có thể bảo vệ em, còn có thể đánh úp."
Tuy Thẩm Thanh Thu cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn rất muốn trêu đùa Tiêu Mộ Vũ.
Quả nhiên Tiêu Mộ Vũ đỏ ửng mặt, liếc sang một cái, muốn nói còn ngại, đáng yêu không thể diễn tả.
Nhưng vẻ đáng yêu này không duy trì được lâu, Tiêu Mộ Vũ nghiêm túc thu thẻ lại, tay trái véo Thẩm Thanh Thu một cái không để lại dấu vết.
Thẩm Thanh Thu có chút tủi thân nhìn Tiêu Mộ Vũ, "Chị đâu nói gì sai, lẽ nào em không định gắn kết với chị sao?"
Tiêu Mộ Vũ lườm cô ấy một cái, "Thẻ không quy định bắt buộc phải gắn kết người yêu, em cũng có thể gắn kết nhóm Tô Cẩn, Tiểu Tả." Nhưng mà nói xong, nhìn thấy con ngươi màu xám dường như lấp lánh ánh sao vì vui vẻ của Thẩm Thanh Thu, lập tức xụ mặt ngậm miệng.
Cô đang nói gì vậy chứ, đây chẳng phải đang quang minh chính đại thừa nhận Thẩm Thanh Thu là người yêu của cô sao?
Tuy trước giờ Tiêu Mộ Vũ chưa từng cố tình che giấu trước mặt ba người Trần Khải Kiệt, nhưng cũng không đại diện cho việc cô có thể giống Thẩm Thanh Thu, có thể mặt không biến sắc nói ra những lời như Thẩm Thanh Thu là người yêu của bản thân.
Thế là lúc này Tiêu Mộ Vũ không chỉ đỏ tai, má và cổ cũng đỏ ửng, cô nhanh chóng thu thẻ về, thúc giục Thẩm Thanh Thu, "Chúng ta phải nhanh chóng quay về, mau rút đi."
Nhìn Thẩm Thanh Thu như thể được nước lấn tới, nhưng trước giờ rất có chừng mực, thấy trêu đùa đủ không thể bắt nạt Tiêu Mộ Vũ được nữa, thế là vội đáp: "Được được, chị rút chị rút."
Thật ra Thẩm Thanh Thu rất muốn quay về sớm một chút, quay về chiếc ổ nhỏ thuộc về hai người, tuy phó bản đã kết thúc, nhưng trong phó bản có rất nhiều chuyện, Thẩm Thanh Thu muốn biết rốt cuộc là thế nào.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng rút một tấm, không chần chừ trực tiếp lật lên, chỉ là sau khi lật lên nhìn một cái, sắc mặt cô ấy liền biến đổi, trực tiếp thu lại, sau đó nhìn mấy người khó hiểu nhìn bản thân, mặt mày không quan tâm nói: "Thẻ lần này rút được rất bình thường, chỉ là thẻ cấp B, không có tác dụng gì cũng không hiếm, tôi tiếp tục rút một trong hai tấm thẻ tổ đội đây."
Nhưng cách nói này rất vô dụng, không ai tin tưởng cách diễn đạt của Thẩm Thanh Thu, chỉ có Tả Điềm Điềm thăm dò hỏi: "Thẻ gì thế? Đội phó cho chúng em nhìn một cái đi mà."
Thẩm Thanh Thu nghe xong hít một hơi, sau đó miệng cười nhưng lòng không cười nhìn Tả Điềm Điềm, cười vô cùng thân thiện thân thiết, "Cô xác định chứ Tiểu Tả, cô thật sự muốn xem chứ?"
Dáng vẻ này giống như miệng nam mô bụng bồ dao găm, Tả Điềm Điềm vội vàng lắc đầu, "Không...!không cần, vẫn nên xem xem lần này đội phó có thể rút được đồ tốt hay không, đội phó cố lên!"
Tô Cẩn nhìn dáng vẻ sợ sệt tới nỗi nói năng cũng ấp úng của Tả Điềm Điềm, không nhịn được cười lên, chọc Tả Điềm Điềm trách móc nhìn cô nàng, bĩu môi ra.
Tả Điềm Điềm nhỏ tiếng làu bàu, "Đừng nói chị không hiếu kì."
Tô Cẩn gật đầu, "Hiếu kì, nhưng chị sợ."
Hai người nhỏ tiếng lầm rầm, còn Tiêu Mộ Vũ lại không nói một lời, chỉ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu, cũng không nhìn ra đang nghĩ gì qua ánh mắt, điều này khiến Thẩm Thanh Thu có chút chột dạ lại có chút bất an.
"Vậy chị rút tiếp nhé?" Thẩm Thanh Thu thăm dò hỏi.
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, "Ừm." Câu trả lời nhanh nhẹn dứt khoát, bình tĩnh không gợn sóng.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu quay đầu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ mới có ý cười.
Ban nãy biểu cảm khi nhìn thấy thẻ rút được của Thẩm Thanh Thu đều lọt hết vào trong mắt Tiêu Mộ Vũ, tuy sắc mặt Thẩm Thanh Thu biến đổi trong giây lát, biểu cảm vô cùng kì quái, nhưng cảm xúc bên trong không ngưng trệ cũng không kinh ngạc, ngược lại giống như không thể tin nổi, sau đó lại đen mặt, nhìn có vẻ vừa phiền muộn vừa bối rối.
Mà chỉ cần không phải thẻ đạo cụ quái dị, Tiêu Mộ Vũ cũng không lo lắng.
Hơn nữa hành động kia của Thẩm Thanh Thu, rõ ràng là không muốn bị nhóm Trần Khải Kiệt biết đó là thẻ gì, ngay cả cô cũng giấu, xem ra là nội dung rất mất mặt.
Nhưng nội dung thẻ là do hệ thống cài đặt, cho dù xấu hổ tới đâu cũng không liên quan tới Thẩm Thanh Thu, trừ phi tấm thẻ này thực sự có liên quan.
Tiêu Mộ Vũ nghĩ xong, Thẩm Thanh Thu