Những lời này của Tả Điềm Điềm thức tỉnh những người trên hiện trường, khiến Tiêu Mộ Vũ rơi vào trầm tư.
Nếu lúc này tổ đội khác có nhiệm vụ khác nhiệm vụ của bản thân, còn đối đầu nhắm vào bọn họ, vậy có sự giúp đỡ của NPC chính là Kiền bà bà, bọn họ còn chơi thế nào được nữa.
Tiêu Mộ Vũ ngồi bên bàn, nhìn chén trước mắt, năm chiếc chén đặt trong khay, Tiêu Mộ Vũ đưa ngón tay mân mê miệng chén.
Tuy ngón tay cô động đậy nhưng suy nghĩ sớm đã hoàn toàn chìm trong việc sắp xếp manh mối, cho nên biên độ chuyển động vô thức càng ngày càng mạnh, sau đó đầu ngón tay trường xuống, chén chạm vào nhau, phát ra một tiếng keng.
Điều này khiến đầu óc Tiêu Mộ Vũ bỗng lướt qua một suy nghĩ, nhưng lại cảm thấy không bắt được.
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ đột nhiên ngẩn ra, ngón tay ấn lên trên chén, nhỏ tiếng nói: "Cho nên có hai khả năng, một là hạn chế mà họ gặp phải lớn hơn, không hề đơn giản như chúng ta nghĩ, nếu không cách hợp tác với Kiền bà bà chính là giết chết chúng ta, nhưng đã ba ngày qua đi cũng không có hành động.
Ngoài ra có lẽ Kiền bà bà biết rất rõ ai là cố nhân không nên trở về, nếu như thế có lẽ rất tiện ngăn cản cho chúng ta phát hiện ra những người đó, nhưng giống như hai chị em gái kia đã nói, cho dù chúng muốn trốn, cũng không thể không tuân theo quy tắc, cho chúng ta manh mối."
Lúc này mọi người nghe Tiêu Mộ Vũ nói, đều gật đầu.
"Khả năng thứ hai thì sao?" Tô Cẩn hỏi.
"Khả năng thứ hai là đã cho chúng ta manh mối tìm người, chỉ là chúng ta không phát hiện.
Hôm nay khi tôi và A Sinh nói tới chuyện cây táo, cậu ta có nhắc cây táo này là do Lưu a bà trồng, Lưu a bà kia, có lẽ Trần Khải Kiệt, các anh biết đúng không, chính là nhà bà già chỉ có một đứa bé gái, tình huống này rất đặc biệt.
Hơn nữa chuyện tìm xương cốt lần này trùng hợp lại có liên quan tới cây táo, chúng ta điều tra được cây táo thì đương nhiên sẽ nhắc tới Lưu a bà, nhà bà ta là nhà duy nhất ở dãy thứ hai, có lẽ cũng là nhân vật quan trọng."
"Đã cho rồi sao? Nếu đã cho thứ quan trọng như thế, sao chúng ta lại không có ấn tượng gì hết?" Mấy người Trần Khải Kiệt vắt óc suy nghĩ, cũng không nghĩ ra thứ gì đặc biệt.
"Hiện tại đã qua ba tối, trước đó chúng ta còn không biết tới nhiệm vụ này, tối qua tôi mới phát hiện ra chín bài vị ở chỗ Kiền bà bà, từ đó suy đoán ra khả năng có chín cố nhân không nên trở về.
Cho nên nếu có nhắc nhở, có lẽ là tối qua đã cho." Thẩm Thanh Thu không lãng phí trí thông minh của mình ở cửa ải này, sau khi nghe phân tích của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy cũng đang suy nghĩ.
"Hơn nữa, chắc chắn là sẽ không cho manh mối trực tiếp, nếu không cho manh mối về chín người còn lại trong một lần không khỏi quá nhiều, cho nên cho dù có cũng rất nhập nhằng."
Tiêu Mộ Vũ nghiêng tai nghe Thẩm Thanh Thu nói, tán thành gật đầu.
Tiêu Mộ Vũ cầm một chiếc chén lên mân mê, "Tính tới hiện tại, chúng ta vẫn thiếu thứ mang tính then chốt, tiến triển tối qua nhìn có vẻ như rất lớn, nhưng ngoại trừ mở ra thế cục, cũng không có được thứ gì mang tính thực chất.
Hôm nay chúng ta không thể tiếp tục ôm cây đợi thỏ, không chỉ là NPC, chúng ta còn phải điều tra cả người chơi."
Những lời này của Tiêu Mộ Vũ cất lên, mấy người Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ra.
Trần Khải Kiệt có chút khó xử: "Người chơi sẽ không lưu lại manh mối giống NPC, cho dù vào nhà của họ cũng không tìm được thông tin, khả năng duy nhất chính là nghe trộm, nhìn trộm, nhưng thời gian làm mới của áo tàng hình là 48 giờ đồng hồ, vẫn chưa thể dùng."
"Anh quên rồi à, chúng ta có thể cài đặt lại, nếu cần hoàn toàn có thể tiêu điểm để cài đặt lại thời gian làm mới.
Ngoài ra, Mộ Vũ, có lẽ em quên rồi, chúng ta có một vũ khí bí mật, dùng để thu thập thông tin thì còn gì bằng." Thẩm Thanh Thu nói xong nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, rút ra một tấm thẻ.
"Mặt nạ da người?" Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh, "Em hồ đồ rồi, sao lại quên cái này chứ." Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu mỗi người có một chiếc mặt nạ da người, mỗi chiếc chỉ có thể sử dụng ba lần, Tiêu Mộ Vũ đã sử dụng một lần trong "Cô nhi oán" và "Thành phố G tuyệt mệnh", mặt nạ của Thẩm Thanh Thu thì Tô Cẩn đã dùng một lần trong "Thành phố G tuyệt mệnh", nhưng tóm lại, bọn họ vẫn còn ba cơ hội.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, ý của hai người là dùng mặt nạ da người để giả dạng, thu thập manh mối của các tổ đội khác?" Tô Cẩn ngạc nhiên nói.
"Đúng thế, trước đó chúng ta tận dụng Mặt nạ da người để mô phỏng NPC, đa phần là mượn sức mạnh của nó, nhưng nếu đã là mặt nạ, công dụng quan trọng nhất có lẽ là giả dạng mới đúng.
Hiện tại chúng ta rơi vào hoàn cảnh khó khăn, nguyên nhân lớn nhất chính là vì không hiểu ý đồ của những người khác, trong lòng không có tính toán, vậy cũng không cần thiết phải tiết kiệm công dụng của nó."
Nói xong Thẩm Thanh Thu đưa tay gõ lên bàn, "Chủ ý này không tệ, nhưng vấn đề quan trọng là chúng ta phải lựa chọn giả dạng thành khuôn mặt ai, thu thập thông tin của ai.
Hơn nữa là vì phó bản tổ đội, đa phần thời gian họ sẽ ở cùng nhau, còn cần có người níu chân họ, không cho họ quay về đội, nếu không đồng thời xuất hiện hai người sẽ xôi hỏng bỏng không."
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, năm người phân tích lại một lượt thành viên của những tổ đội khác, nếu căn cứ theo suy đoán trước đó, những người chơi khác chia thành hai phe, nếu như vậy bọn họ phải căn cứ theo tình hình lựa chọn thu thập thông tin của một phe trong số đó.
Tuy Mặt nạ da người còn ba cơ hội, nhưng không tới lúc vạn bất đắc dĩ, Tiêu Mộ Vũ không muốn dùng triệt để nó.
Còn về việc ai sử dụng, không còn nghi ngờ chính là Tiêu Mộ Vũ, tuy Thẩm Thanh Thu có chút lo lắng, nhưng là người thông minh nhất trong đội, Tiêu Mộ Vũ là lựa chọn tốt nhất.
Mặt nạ da người chỉ có thể giả dạng diện mạo và năng lực, nhưng không thể giả dạng kí ức và tính cách, muốn dụ được người khác cũng cần kĩ năng.
"Muốn dụ người khác thì phải biết được một số thứ như thật như giả, tôi cảm thấy nhất định phải đi nghe ngóng họ nói chuyện." Thẩm Thanh Thu ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, lại liếc sang Trần Khải Kiệt.
"Ừm, cài đặt lại áo choàng tàng hình."
Chỉ là Kẻ ăn tài phá hại rất ăn tàn phá hại, một lần cài đặt lại thẻ cấp S tiêu tốn mất 20 nghìn tiền vàng, cũng có nghĩa là một lần tiêu hết 200 điểm, nếu không phải điểm số tổ đội dư dả, thật sự là không sử dụng nổi.
Áo choàng tàng hình cài đặt lại được giao cho Thẩm Thanh Thu, mà mấy người Trần Khải Kiệt cũng nhanh chóng ra ngoài, mục đích chỉ có một, chỉ cần có tổ đội nào nói chuyện là thông báo cho Thẩm Thanh Thu.
Vì yêu cầu đầu người nhắc tới tối qua, những tổ đội khác đều có cảm giác bất an, muốn tìm được một vài manh mối, dù sao không ai không sợ chết.
Cho nên dường như thần kinh của tất cả tổ đội đều căng thẳng, ở đó thử tìm kiếm chút manh mối.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn sang tổ đội Uyển Cần, Tả Điềm Điềm và Thẩm Thanh Thu ra ngoài đứng một trái một phải bên Tiêu Mộ Vũ, khi nhìn sang đó theo ánh mắt Tiêu Mộ Vũ, Tả Điềm Điềm cân nhắc lên tiếng: "Đội trưởng Tiêu, thông tin quan trọng họ sẽ không vô duyên vô cớ bắt đầu bàn luận, cần một lí do, có lẽ có thể cho họ chút kích thích?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong thoáng ngẩn ra, đánh giá Tả Điềm Điềm, lại nhìn Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cười lên, nhỏ tiếng trêu đùa: "Tiểu Tả của Thời khắc tỏa sáng, trước giờ đều không làm chúng ta thất vọng, cảm giác hiện tại cô và Tô Cẩn càng ngày càng được chân truyền của đội trưởng các cô."
Tả Điềm Điềm có chút xấu xổ, sau đó lại nghiêm túc nói: "Càng về sau càng khó khăn, cần suy nghĩ nhiều thứ hơn, bọn em không thể chỉ dựa vào đội trưởng Tiêu.
Hơn nữa đi theo đội trưởng Tiêu lâu như thế, cũng nên tiến bộ."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong đưa tay vỗ lên vai Tả Điềm Điềm, lên tiếng: "Cô muốn kích thích họ thế nào?"
"Những đội khác thì không nói, không phải tối qua Uyển Cần muốn hợp tác với chúng ta sao đội trưởng Tiêu? Cho dù là thật lòng hay thăm dò, chắc chắn cũng là một việc phải làm trong kế hoạch của họ.
Tôi tin họ đã nhìn nhận được biểu hiện của chúng ta, đội trưởng Tiêu, sự lợi hại của chị càng thu hút họ.
Lựa chọn chủ động tìm chị, ắt hẳn sẽ mang lại chút biến hóa, họ cũng có tính toán, cho nên có lẽ chúng ta sẽ dễ dàng kích thích được họ."
Thẩm Thanh Thu nghe xong nhìn về phía Tiêu Mộ Vũ, rõ ràng Tiêu Mộ Vũ cũng rất tán thành, "Đúng thế, cô nói đúng lắm."
Nói xong ánh mắt Tiêu Mộ Vũ cũng trầm lại, ánh sáng trong con ngươi đen láy cũng trầm lại, sau đó nhấc chân đi thẳng về phía Uyển Cần.
Tổ đội Uyển Cần cũng đang đau đầu vì xương cốt của đứa bé gái, cả nhóm người vốn đang thảo luận gì đó, có người phát hiện Tiêu Mộ Vũ đi tới, đẩy vai Uyển Cần quay lưng với Tiêu Mộ Vũ.
Uyển Cần quay đầu nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm trên mặt ngẩn ra một giây, nhưng rất nhanh sau đó lại lộ ra nụ cười.
"Đội trưởng Tiêu đột nhiên tới đây, là có chuyện gì sao?"
Tiêu Mộ Vũ gật đầu, cô quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó liếc mắt qua Uyển Cần và đồng đội của cô ta, "Tối qua cô nói muốn hợp tác với tôi, đúng không?"
Uyển Cần nhìn người phụ nữ đứng sau mình, tổ đội Uyển Cần có hai người phụ nữ, người kia có vẻ còn cao hơn Tiêu Mộ Vũ mấy phân, lông mày dài hẹp, có chút tàn khốc.
Khi Uyển Cần nhìn sang, đối phương khẽ gật đầu.
"Đúng, đây là kết quả sau khi tổ