Sau khi bàn bạc xong, Thẩm Thanh Thu và Tiêu Mộ Vũ đi tìm Lưu a bà, Tô Cẩn và Tả Điềm Điềm ở bên ngoài tìm kiếm manh mối.
Một là mê hoặc người chơi khác, nếu không mọi người sẽ đoán được bọn họ đã biết xương cốt được chôn ở đây, hai là thuận tiện quan sát đám trẻ em gái trong thôn, có lẽ sẽ có thông tin khác.
Mà Trần Khải Kiệt ở nhà, chú ý tới những chiếc chén kia.
Khi Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu tới trước cửa nhà Lưu a bà, cửa nhà bà ta đang đóng hờ, Tiêu Mộ Vũ nhìn vào trong qua khe cửa, bên trong không có người, cũng không nghe thấy động tĩnh gì.
Tiêu Mộ Vũ quay đầu quan sát xung quanh, hiện tại xung quanh không có người chơi, thế là cô không chần chừ, tiến lên trước thử đẩy cửa.
Mà sau khi cửa khẽ động đậy, có thứ gì đó thình lình rơi xuống.
Tiêu Mộ Vũ giật thót, còn chưa kịp phản ứng, Thẩm Thanh Thu bên cạnh đã nhanh như tia chớp đưa tay ra kéo lấy tay cô, kéo cả cơ thể cô vào lòng.
Đợi tới khi hai người còn chưa hoàn hồn ngẩng đầu nhìn mới phát hiện có một sợi dây thừng buộc tấm gỗ treo trên cửa, bên trên có chữ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết bằng than củi, Vui lòng gõ cửa.
Tiêu Mộ Vũ đọc xong quay sang nhìn Thẩm Thanh Thu, hai người vừa nghi hoặc vừa cảnh giác.
Nếu bên trên đã nói là gõ cửa, Tiêu Mộ Vũ vẫn muốn thử xem thế nào.
Khi cô giơ tay, Thẩm Thanh Thu ngăn cô lại, nhỏ tiếng nói: "Để chị, ngộ nhỡ có tình huống, chị ứng phó sẽ tốt hơn."
Nói xong Thẩm Thanh Thu giơ tay gõ ba cái, nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ, không có bất kì động tĩnh nào.
Khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị gõ cửa lần thứ tư, Tiêu Mộ Vũ giơ tay kéo cô ấy lại, "Thanh Thu, đợi đã."
"Sao thế?" Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, phát hiện lúc này ấn đường của Tiêu Mộ Vũ đã nhíu chặt, con ngươi nổi lên một mảng mù mờ, cảm xúc như thể đã bị kéo tới một không gian khác, sau khi nói xong liền ngẩn ra nhìn cửa.
Thẩm Thanh Thu thấy Tiêu Mộ Vũ có chút khác thường, vội vàng kéo cô lùi sau một bước, căng thẳng nói: "Mộ Vũ, em sao thế?"
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, lắc đầu, lại có chút nghi hoặc nói: "Đột nhiên em nhớ ra một chuyện, có phải những đứa bé gái kia xuất hiện mỗi tối đều gõ cửa đúng không?"
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu lướt qua mặt Tiêu Mộ Vũ, xác thực Tiêu Mộ Vũ không sao mới gật đầu, đồng thời cũng suy tư, "Đúng thế, ba tối ngoại trừ tối thứ ba là hai chị em gái vào mà không gõ cửa, những đêm khác đều gõ."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu lại, lẩm nhẩm một mình: "Đều có tiếng gõ cửa, hơn nữa có phải rất có quy luật, đặc biệt tối qua em còn đặc biệt ghi nhớ, là hai tiếng, một tiếng, ba tiếng, hai tiếng, một tiếng."
Nói xong ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn lên cánh cửa này, ma xui quỷ khiến cô giơ tay gõ, "Cốc cốc, cốc, cốc cốc cốc..."
Sau khi gõ xong hô hấp của Thẩm Thanh Thu cũng gấp gáp, vội nhỏ tiếng nói: "Một Vũ, em đã gõ chín lần, hai, một, ba, hai, một, năm tiết tấu tổng cộng chín lần!"
Con ngươi Tiêu Mộ Vũ bỗng sáng lên, chỉ là chưa kịp trả lời Thẩm Thanh Thu, bên trong đã truyền tới âm thanh khàn đặc của bà già, "Là Tam Nhi tới à?"
Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu đồng loạt biến đổi sắc mặt, nhịp tim đập nhanh, đây không phải sợ hãi mà là hưng phấn.
Rất nhanh sau đó trong nhà truyền tới tiếng bánh xe chuyển động, một chiếc xe lăn bằng gỗ xù xì được làm thủ công xuất hiện trong khe cửa, sau đó là làn da nhăn nheo, có vẻ như có cánh tay gầy đét đưa ra.
Đối phương đưa tay giữ lấy cửa, mở cửa ra một chút, Lưu a bà đã xuất hiện.
Tiêu Mộ Vũ hít một hơi, ổn định lại cảm xúc, khẽ cất cao giọng nói: "Lưu a bà, chúng cháu là du khách ở lại thôn hai ngày nay, có một số chuyện muốn hỏi bà."
Tóc tai bà già úa vàng nhưng được chải rất cẩn thận, quần áo cũ kĩ nhưng vẫn sạch sẽ, từ nửa khuôn mặt lộ ra có thể nhận ra vẻ già nua khọm của bà ta, trên đôi mắt có một vài vết thương, con ngươi màu trắng đục ngầu, rõ ràng là không nhìn thấy.
Nghe thấy giọng hai người, biểu cảm của Lưu a bà có chút nhưng trệ, sau đó là hoang mang.
Bà ta giơ ngón tay chỉ vào chân và mắt mình, lắc đầu nói: "Hỏi chuyện? Một bà già vừa mù vừa què quặt như tôi, ngày thường còn không bước ra cửa nửa bước, có thể biết gì chứ? Tôi không biết, các cô đi hỏi người khác đi."
Nói xong bà ta giữ cửa, muốn đóng lại.
Thẩm Thanh Thu lập tức đưa tay chặn lại, Tiêu Mộ Vũ cũng nhanh chóng lên tiếng: "Bà ơi, chúng cháu muốn hỏi về cây táo kia, A Sinh trong thôn nói là do bà trồng.
Hôm qua trong thôn xảy ra chuyện, chết không ít người, vết máu kia rất kì quái, đều chảy xuống dưới cây táo, giống như cây táo muốn hút máu vậy."
Tiêu Mộ Vũ vừa nói vừa quan sát biểu cảm của Lưu a bà, ban đầu bà ta có chút không muốn quan tâm, nhưng nghe thấy chuyện hút máu, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy bà ta vô thức ngồi thẳng lưng, di chuyển vị trí, dường như có chút đứng ngồi bất an.
Ngón tay cũng giữ lấy tay vịn xe lăn, vô thức nắm chặt.
"A Sinh nói cây táo kia có chút tà ma, có lẽ không cát lành muốn chặt đi.
Vì trong thôn có chút kì quái, chúng cháu liên tiếp gặp phải những chuyện quái lạ, cháu đã hỏi A Sinh, cậu ta nói cây táo là do bà trồng, nên cháu mới tới hỏi bà."
Những lời này đều là lời nửa thật nửa giả thăm dò của Tiêu Mộ Vũ, Lưu a bà nghe xong lồng ngực cũng trập trùng, rõ ràng có chút tức giận, "Nói bậy, cây táo này rất linh, nào có tà ma.
Nói tới tà ma, ai tà ma bằng chúng, thôn này rơi vào bước đường hôm nay, đều là do chúng tự tạo nghiệt."
Nghe ngữ điệu này, Lưu a bà này và những người trong thôn không giống nhau, dường như ghét cay ghét đắng hành vi của người trong thôn.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ khẽ động đậy, "A bà, thực ra cháu cũng biết một số chuyện trong thôn, chúng cháu phát hiện hiện tượng trọng nam khinh nữ trong thôn rất nghiêm trọng, thậm chí đã tới mức coi mạng người như cỏ rác.
Hôm đó bạn cháu ra ngoài phát hiện trong thôn còn xây tháp Nghĩa, trong tháp có rất nhiều xương cốt trẻ con, thực ra mỗi gia đình trong thôn đều biết những chuyện này, đúng không ạ?"
Nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nói tới chuyện này, Lưu a bà ngẩng đầu lên, sắc mặt cũng trầm lại, rất lâu sau mới nặng nề thở dài một hơi.
"Đúng, người người nhà nhà đều cảm thấy đây là chuyện bình thường, cho dù trong lòng mọi người rõ như gương nhưng cũng chỉ coi như không biết.
Trong thôn này, tay ai không dính mạng người chứ? Táng tận lương tâm thất đức, báo ứng tới rồi."
"Lưu a bà, bà có cháu gái đúng không?" Tiêu Mộ Vũ lên tiếng.
Nghe thấy Tiêu Mộ Vũ nhắc tới cháu gái, biểu cảm của Lưu a bà ngưng trệ trong một khoảnh khắc, sau đó giống như toác ra, da thịt lỏng lẻo trên mặt vô thức co rút lại, đôi môi cũng run rẩy.
Hai người Tiêu Mộ Vũ đọc hiểu biểu cảm, là loại đau khổ không thể khống chế.
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc, tại sao câu nói này lại khiến Lưu a bà đau khổ như thế?
Một lúc sau, Lưu a bà mới điều chỉnh xong cảm xúc, miễn cưỡng cười nói: "Đúng thế, ta có cháu gái, ngoan ngoãn hiểu chuyện, vô cùng hiếu thuận.
nhưng cha mẹ nó ghét bỏ nó là con gái, không muốn quan tâm nó, một đứa bé nhỏ bé đi theo ta chầm chậm lớn lên từng chút từng chút một, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Lúc đó mắt ta còn chưa mù, chân cũng thuận tiện, ngày tháng vất vả nhưng mà vui."
Dường như Lưu à bà đã nhịn rất lâu, cứ nói chuyện với Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cách một cánh cửa, thao thao bất tuyệt kể chuyện về cháu gái bà ta.
Bà ta kể quá vụn vặt, nhưng Tiêu Mộ Vũ rất nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn đáp lời bà ta, trong quá trình nói chuyện, hai người cũng có thể đẩy Lưu A bà vào nhà.
Ba người ngồi xuống, trong lúc nói chuyện, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu không hẹn mà gặp nhìn lên bàn.
Trên bàn có không ít đồ, có nia đựng hạt giống, cùng làn đan bằng tre, trong sự che phủ ấy, có thể nhìn ra hai chiếc chén đặt ở đó, dựa vào ấm trà.
"Ban nãy nghe bà gọi Tam Nhi, trong nhà bà lại có hai chiếc chén, cháu gái bà tên Tam Nhi, đúng không ạ?"
Tiêu Mộ Vũ nói xong, nụ cười trên mặt Lưu a bà lập tức nhạt đi rất nhiều, con ngươi trắng xám trống rỗng nhìn vào không khí, biểu cảm đờ đẫn lại xót xa, rất lâu sau bà