Thẩm Thanh Thu ôm chặt lấy chén, nhìn cằm Tiêu Mộ Vũ mím thành độ cong lạnh lùng, không nhịn được bật cười.
Chỉ là cô ấy quay đầu nhìn phía sau, biểu cảm lại trở nên ngưng trệ, lúc này chất lỏng dính đặc mà người đàn ông kia hóa thành đã nhanh chóng lan dọc theo nhà cửa đuổi theo, không chỉ có gã, còn cả thứ được chắp ghép từ cơ thể cháy đen cũng đuổi theo.
"Mộ Vũ, em yên tâm." Thẩm Thanh Thu vừa nhắc nhở xong, thi thể cháy đen bật lên giống như quả bóng, lần này đập đập lên cơ thể hai người.
Tiêu Mộ Vũ nhảy lên, đạp lên mái hiên nhà Kiền bà bà, nhanh chóng nhảy tới căn nhà dãy ba.
Sau đó cũng không dừng lại, khi thi thể cháy đen nện xuống mặt đất, liền ôm Thẩm Thanh Thu nhảy vút lên cao, giơ chân nặng nề đá lên quả bóng thịt khuyết thiếu kia.
Một chiếc đầu trên cơ thể ấy cạch một tiếng, bị một cước của Tiêu Mộ Vũ đá bay, lăn về phía xa trên đất.
Hai mắt Tiêu Mộ Vũ đằng đằng sát khí, cảnh giác quan sát nhất cử nhất động xung quanh, ôm chặt lấy Thẩm Thanh Thu trong lòng.
Tiêu Mộ Vũ sau khi hóa xác sống rất có cá tính, cũng rất cáu kỉnh, không giống một Tiêu Mộ Vũ chú ý tới mọi phương diện trước đó, lúc này trong mắt Tiêu Mộ Vũ, bảo vệ Thẩm Thanh Thu không bị những thứ xung quanh làm bị thương, là nhiệm vụ duy nhất.
Cho nên Thẩm Thanh Thu không thể không đảm đương vai trò của Tiêu Mộ Vũ trước đó, cô ấy được Tiêu Mộ Vũ bảo vệ rất an tâm, ánh mắt nhanh chóng quét qua hiện trường.
Lúc này vai trò đối địch ngoại trừ thây ma, khó chơi nhất chính là thi thể cháy khét kì quái, còn cả người đàn ông xúc tua.
Ngoài ra, bốn người trong số mười một người phe đối lập vốn đã bị phế đột nhiên bị thi thể cháy khét quăng ra, giúp bảo vệ Kiền bà bà, ngoài ra có ba người xuất toàn lực cùng thây ma cướp chén của những tổ đội khác.
Mà bên kia, Trần Khải Kiệt đội Đèn báo động tìm kiếm chiếc chén bị vỡ, chỉ cần tìm được, bọn họ có thể khóa chặt mục tiêu Cố nhân không nên trở về còn lại, mà Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn đang chạy về bên này.
Thế là nhóm bốn người tổ đội người đàn ông đeo kính ra sức bảo vệ chén, chỉ có Lăng Tiếu Uyển Cần và cả Cố Diệp đang đọ sức với bốn người kia, cục diện có thể nói là rất gay go.
Số lượng thây ma quá đông, thẻ đạo cụ của đôi bên cũng bị tiêu hao gần hết, nếu không thể khống chế thây ma, đợi tới khi thẻ đạo cụ và sức lực của tất cả mọi người bị cạn kiệt, sẽ không ai có thể sống sót.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu trầm lại, nhanh chóng sắp xếp thông tin trong đầu, quay đầu nhỏ tiếng nói với Tiêu Mộ Vũ đang bế mình: "Hiện tại chúng ta bắt buộc phải giải quyết đám thây ma này, nếu không sẽ không cầm cự được.
Muốn thoát khỏi nguy hiểm trước mắt, hoặc là làm giống tối qua, giải quyết thi thể cháy đen để Kiền bà bà ra lệnh cho thây ma rời đi, hoặc chính là rời khỏi thôn Vô Hối, cũng chính là chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ vượt ải."
Ý tứ của Thẩm Thanh Thu rất rõ ràng, hoặc là tìm ra sáu cố nhân không nên trở về trong phen hỗn loạn, hoặc là giải quyết Kiền bà bà.
Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, nhưng vẫn đang lắng nghe Thẩm Thanh Thu, con ngươi tràn ra ánh sáng lạnh lẽo sâu thẳm, thoáng chuyển động.
Trước mặt Tiêu Mộ Vũ, thi thể cháy đen bị cô đá rụng một chiếc đầu vô cùng phẫn nộ, tám chiếc chân nó nhanh chóng bò trên mặt đất, tốc độ cực nhanh hệt như con nhện nhào về phía Tiêu Mộ Vũ.
Cánh tay cháy đen lóe lên ánh dầu nhanh chóng thò ra từ quả bóng thịt lộn xộn, cong thành móng vuốt hung hăng cào tới.
Cũng vào lúc này người đàn ông xúc tua đã đuổi tới nơi, năm xúc tua trong chất lỏng màu đen nhanh chóng phóng ra, xoay tròn giống gông xiềng quấn về phía Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu.
Lúc này trước có thi thể cháy đen sau đó xúc tua, hai bên ra tay vừa nhanh vừa độc, chớp mắt đã chặn cứng đường của Tiêu Mộ Vũ.
"Đội trưởng Tiêu!" Tả Điềm Điềm và Tô Cẩn vô cùng căng thẳng, nhưng Tiêu Mộ Vũ không chút sợ sệt, cô đứng trên nóc nhà, đột nhiên quay người nhỏ tiếng gầm lên với chất lỏng dính nhớp kia.
Trong đôi mắt đỏ ửng của Tiêu Mộ Vũ lộ ra ánh sáng hung ác, ý định giết chóc trên người bùng phát, vẻ dữ tợn này rất khó để người bình thường không sợ hãi, người đàn ông xúc tua cũng không cách nào thoát được, vì nỗi sợ này, có thể thấy tốc độ của gã chậm đi một nhịp.
Mà một tay Tiêu Mộ Vũ dùng lực hất Thẩm Thanh Thu lên lưng, đồng thời cả cơ thể phóng đi như mũi tên bắn khỏi cung tên.
Cho dù lúc này Tiêu Mộ Vũ vẫn giữ tính tình của xác sống, nhưng vẫn phối hợp không có kẽ hở với Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu nhanh chóng giơ chân ngoắc lấy eo Tiêu Mộ vũ, tay phải vòng qua cổ Tiêu Mộ Vũ để giải phóng hai tay cho Tiêu Mộ Vũ, đồng thời khi Tiêu Mộ Vũ va vào người đàn ông xúc tua nhảy tới, Thẩm Thanh Thu lấy dao găm ráng sức đâm một nhát phía sau.
Sau khi được giải phóng, hai tay Tiêu Mộ Vũ vặn lấy năm xúc tua kia, mà dao găm của Thẩm Thanh Thu cũng chém đứt móng vuốt suýt chút nữa đã cào được hai người của thi thể cháy đen, hai người lại lần nữa hạ xuống phía trước căn nhà dãy thứ ba.
Chất lỏng dính đen kia vốn vừa bò được lên nóc nhà tầng ba, nhưng sau khi hạ xuống hai tay Tiêu Mộ Vũ đột nhiên dùng lực, năm xúc tua lập tức bị kéo biến dạng, căng tới nỗi gần như muốn đứt ra.
Sức mạnh đáng sợ này lại mạnh mẽ lôi chất lỏng dính nhớp kia từ trên nóc nhà xuống, gạch ngói xà nhà cũng rơi xuống theo.
Còn chưa đợi người đàn ông xúc tua hoàn hồn, Tiêu Mộ Vũ đã mạnh mẽ kéo đứt toàn bộ năm xúc tua, đồng thời hai tay cuộn lại kéo gã lại gần, cho dù lúc này gã đã biến thành thứ dính nhớp kia, Tiêu Mộ Vũ vẫn lôi gã tới trước mặt, sau đó giơ chân đạp lên người gã, kéo đứt toàn bộ xúc tua.
"A!" Hành động này không chỉ tác động tới xúc tua mà còn là bản thể của gã, người đàn ông xúc tua co rúm lại, đau đớn hét lên.
Tiêu Mộ Vũ nặng nề quăng xúc tua đi, quật ngã một đám thây ma đang quây tới, căn bản không cho người đàn ông cơ hội, đã nhảy lên không trung nặng nề giẫm xuống, có thể thấy một cước này rất đủ lực, cho dù người đàn ông xúc tua có hóa thành chất lỏng cũng bắt đầu sợ hãi, nhanh chóng trốn sang một bên.
Vừa hay lúc này Trần Khải Kiệt ra ngoài căn nhà bên trái dãy thứ ba, chạm mặt với người đàn ông xúc tua, tuy có công dụng của Đèn báo động, người đàn ông xúc tua không thể không nhường đường, nhưng sự xuất hiện đột ngột của gã cũng khiến Trần Khải Kiệt giật thót.
Lúc này trong tay Trần Khải Kiệt đã cầm chảo đã làm nóng, vô thức đập lên chất lỏng dính đen kia, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu chỉ nghe thấy xèo một tiếng, vị trí chất lỏng dính nhớp và chảo tiếp xúc bốc lên một làn khói trắng.
Con ngươi xám nhạt của Thẩm Thanh Thu sáng lên, khóe môi cong lên nụ cười lạnh, "Hắn ta sợ lửa."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu một cái, rồi quay người đá bay toàn bộ thây ma bên cạnh, ôm lấy Thẩm Thanh Thu vào lòng, sức lực của Tiêu Mộ Vũ rất lớn, ôm bằng một tay cũng không tốn sức, tay trái kéo áo Thẩm Thanh Thu kiểm tra vết thương toàn thân cho cô ấy, chỉ sợ động tác ban nãy quá mạnh khiến Thẩm Thanh Thu bị xóc.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, Tiêu Mộ Vũ thế này vừa đáng yêu lại đủ cảm giác an toàn, khiến Thẩm Thanh Thu bắt đầu càn rỡ, "Em đừng căng thẳng, em lợi hại lắm, bảo vệ chị rất chu toàn."
Động tác của Tiêu Mộ Vũ khựng lại, con ngươi màu đỏ tránh đi không nhìn Thẩm Thanh Thu, chỉ hừ khẽ một tiếng ra mũi.
Sau đó Thẩm Thanh Thu hô lên với Trần Khải Kiệt: "Trần Khải Kiệt, lấy bó đuốc của anh ra đây."
Trên người Trần Khải Kiệt có thẻ đạo cụ Bó đuốc cấp B, nghe thấy tiếng hô của Thẩm Thanh Thu, anh vội chạy sang bên này, sau khi kích hoạt bó đuốc liền ném tới.
Bó đuốc vô cùng chói mắt trong màn đêm, Tiêu Mộ Vũ đưa tay nhận lấy, ôm Thẩm Thanh Thu nhảy lên, trên không trung, Tiêu Mộ Vũ đạp lên thi thể cháy đen bám riết không tha, lại mượn lực đuổi theo người đàn ông xúc tua, mạnh mẽ nhét bó đuốc trong tay vào trong chất lỏng dính nhớp của người đàn ông xúc tua.
Chất lỏng dính nhớp kia điên cuồng ngọ nguậy, nhưng Tiêu Mộ Vũ đặt Thẩm Thanh Thu sang một bên, nắm lấy thứ nhão nhoét kia, không có ý định buông tha, căn bản gã không thể thoát được.
Bó đuốc vừa tới gần, ngọn lửa hừng hực bốc lên, chớp mắt đã lan ra toàn thân, âm thanh kêu gào đau đớn của người đàn ông truyền đi vô cùng rõ ràng trong phen hỗn loạn ồn ào, rạch nát màn đêm.
Người đàn ông xúc tua không chịu nổi hóa lại hình người, đầu tóc quần áo gã đã bị đốt cháy, lập tức ra sức lăn lộn trên đất.
"Anh Lạc!" Một người đàn ông trẻ tuổi nhìn mới ngoài đôi mươi trong tổ đội xúc tua mượn sự che chắn của thây ma đã xông vào nhà của người đàn ông đeo kính dãy thứ nhất, sau khi cướp được hai chiếc chén liền liều mạng chạy tới.
Nhìn thấy