Nghe thấy lời này của Thẩm Thanh Thu, Tiêu Mộ Vũ vốn đang nhìn chằm chằm thi thể cháy đen lập tức quay đầu lại nhìn Thẩm Thanh Thu, trong đôi mắt đỏ rực kia trào lên cảm giác lo lắng bất an.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay giữ lấy Thẩm Thanh Thu, ấn đường nhíu chặt, không ngừng lắc đầu.
Sau đó lại cảm thấy không ổn, dứt khoát đưa tay che miệng Thẩm Thanh Thu, không cho cô ấy nói nữa.
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, sau đó trong mắt trào ra một tia xót xa, nhưng lại bị cô ấy đè xuống, Thẩm Thanh Thu híp mắt lại, nở nụ cười, giơ tay làm động tác kéo khóa miệng, biểu thị bản thân không nói nữa.
"Đội trưởng Tiêu, đội phó, tôi...!tôi tìm ra rồi, sáu người, nhà đầu tiên tay phải dãy bốn có một người, nhưng có hai đứa con gái.
Còn có nhà thứ năm dãy bốn, chính là nhà con út họ Diêu trước đó, trong nhà anh ta có hai đứa con gái, ngoài ra nhà thứ ba bên tay phải dãy ba có bốn đứa bé gái, ở trong có ba chiếc chén.
Nhưng ghép lại không được hoàn hảo, tôi không chắc nhà nào có đứa trẻ chết đi sống lại." Khắp cơ thể Trần Khải Kiệt đều là dấu máu, quần áo cũng bị xé rách, nhìn như người chạy nạn.
Thẩm Thanh Thu gật đầu, "Cũng có thể nói là đã xác định ba gia đình kia, không ngoài dự đoán, vậy thì tìm ra sáu đứa trong tám đứa bé gái này, đã giảm thấp độ khó rất nhiều.
Nhưng tối nay đám thây ma này đã phát điên, nhất định phải giải quyết vấn đề này."
Trần Khải Kiệt lau mồ hôi trên mặt, lúc này Kiền bà bà đã bị đám Lăng Tiếu bắt giữ, thế là đám thây ma kia không thể không dè chừng.
Gương bát quái treo trên cổng nhà dân bị thây mà ào ào tiến lên xô rơi xuống đất, cho dù chạm phải gương khiến tay thây ma bị cháy khét, nhưng chúng cũng không quan tâm.
Lúc này dân thôn đã không cách nào giả chết nữa, họ chỉ có thể cầm cuốc liềm ra sức ngăn cản thây ma không nhào vào nhà.
Đám thây ma này ngửi thấy mùi máu thịt, càng thêm điên cuồng, Kiền bà bà đã buông bỏ trói buộc của chúng, thế là trong mắt chúng, dân thôn Vô Hối đã trở thành thực phẩm còn hấp dẫn hơn người chơi.
Tiếng gào thảm thiết, tiếng khóc lóc, vang lên không ngớt.
Nỗi sợ hãi cùng âm thanh gào khóc này tới từ người bình thường, mang lại áp lực không thể hình dung cho người chơi.
Tay nắm dao của Lăng Tiếu không ngừng co chặt, mấy người Uyển Cần bên cạnh bạt mạng ngăn cản đám thây ma, đã bắt đầu lực bất tòng tâm, nhưng Kiền bà bà căn bản không có ý định dừng tay, bà ta không quan tâm tới sự uy hiếp của Lăng Tiếu.
Trên hiện trường, quả bóng thịt lớn lăn khắp nơi nuốt thây ma, hành hạ giết chết dân thôn, không tha cho người chơi bị dọa đờ người, nhanh chóng lăn về phía Tiêu Mộ Vũ.
Thi thể cháy đen được nấu khét ban đầu đã biến thành quả bóng thịt cao ba mét, không nhìn thấy mép, chỉ có vô số khuôn mặt đang gào thét đang cười, khiến người nghe xây xẩm mặt mày.
Mà thể tích khổng lồ này hoàn toàn không ảnh hưởng tới tốc độ của nó, chớp mắt đã gần trong gang tấc.
Tiêu Mộ Vũ nhanh như tia chớp, một tay xách Trần Khải Kiệt ném lên vùng đất bằng ở căn nhà dãy bốn, sau đó cõng Thẩm Thanh Thu bật lên, lướt qua quả bóng thịt kia.
Quả bóng thịt đang va đụng ngang dọc, năm căn nhà ở dãy thứ ba không căn nào may mắn, toàn bộ đều bị nó nghiền nát.
Sau đó nó lập tức quay đầu, không thấy vật thể trên vách kè cao, lập tức nhảy lên, dễ như trở bàn tay lăn về phía đám người.
Hai mắt Lăng Tiếu đỏ ửng, đè lấy Kiền bà bà, dao trên tay phải đâm xuống cánh tay Kiền bà bà, kéo bà ta tách khỏi nhóm Uyển Cần, "Tao nói lại lần nữa, bảo nó dừng lại!"
Dường như Kiền bà bà không cảm nhận được đau đớn, bà ta vẫn cười, ngược lại giơ tay lên, "Đây chính là tội chúng mày phải trả, giết sạch toàn bộ!" Lời này bà ta nói với con quái vật kia.
Giây tiếp theo quả bóng mặt người đồng loạt kêu lên, Thẩm Thanh Thu đã trải nghiệm âm thanh này, sắc mặt lập tức trắng bệch che tai.
Thẻ Vua xác sống của Tiêu Mộ Vũ chỉ còn lại 3 phút, con ngươi màu đỏ của cô chuyển động, ôm Thẩm Thanh Thu vào lòng che tai giúp cô ấy, sau đó ngắm chuẩn vị trí của Tả Điềm Điềm, nhảy tới trước mặt cô nàng, đôi mắt đỏ ửng nhìn chằm chằm Tả Điềm Điềm, sau đó đưa tay phải ra, giống như tìm Tả Điềm Điềm đòi đồ.
Tả Điềm Điềm có chút không biết làm sao nhìn Thẩm Thanh Thu, Thẩm Thanh Thu hiểu ý, nhỏ tiếng nói: "Thẻ phóng to."
Con ngươi Tả Điềm Điềm sáng lên, nhanh chóng đưa thẻ phóng to cho Tiêu Mộ Vũ, sau khi Tiêu Mộ Vũ nhận lấy liền đặt Thẩm Thanh Thu xuống cạnh Tả Điềm Điềm, còn đẩy Thẩm Thanh Thu về bên đó.
Lần này Tả Điềm Điềm hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, chắc như đinh đóng cột nói: "Đội trưởng Tiêu, chị yên tâm, em sẽ bảo vệ đội phó, không rời nửa bước."
Tiêu Mộ Vũ không nói gì, quay người kích hoạt thẻ, Tiêu Mộ Vũ vốn dĩ đã đủ dọa người, lúc này Tiêu Mộ Vũ cao hơn 10 mét giống như tấm bia đá trong thôn Vô Hối, dân thôn vốn đang sợ hãi chạy loạn nhìn thấy cảnh tượng này cảm thấy thế giới quan đã vụn vỡ của bản thân sụp đổ thêm lần nữa.
"Cái này...!cái này con mẹ nó không thể tin nổi." Cố Diệp không nhịn được nói tục một câu, có đánh chết anh ta cũng không ngờ trong tay Tiêu Mộ Vũ còn có thẻ đạo cụ nghịch thiên biến thái như vậy.
Quả bóng thịt khổng lồ cao bằng một tầng trong mắt Tiêu Mộ Vũ lúc này cũng chỉ là một quả bóng phóng to, cô cúi đầu không nói lời nào giơ chân nặng nề giẫm lên quả bóng thịt.
Thân là vua xác sống, sức mạnh của Tiêu Mộ Vũ đã đủ đáng sợ, bàn chân giẫm xuống lúc này hoàn toàn ngó lơ khuôn mặt giương nanh múa vuốt bên trên, cú đạp thẳng khiến đám đầu bị tấn công chính diện tắt tiếng.
Quả bóng này lập tức bị đá đi xa, Tiêu Mộ Vũ nhanh chân đi theo, lại đạp thêm một cước, quả bóng thịt vốn bị đánh tới đần ra, lúc này phát hiện không ổn liền nhanh chóng lăn xa, nó nhìn xung quanh vẫn còn thây ma tàn dư, lăn tới muốn nuốt tiếp, sao Tiêu Mộ Vũ có thể cho nó cơ hội.
Cô quan sát xung quanh, đưa tay tới bên Kiền bà bà, trong sự sửng sốt và ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi của Kiền bà bà, Tiêu Mộ Vũ nắm chặt nắm đấm xô đổ bức tường sau lưng Kiền bà bà và Lăng Tiếu, một hàng gạch đất và cột nhà rơi xuống bên họ, cát bụi vung lên rợp trời.
Đừng nói là Kiền bà bà, ngay cả Lăng Tiếu chứng kiến Tiêu Mộ Vũ như vậy cũng có chút sợ hãi, cả cơ thể không nhịn được làm động tác phòng vệ, nhưng cô ta lại cảm thấy động tác này có chút buồn cười trước mặt Tiêu Mộ Vũ hiện tại.
Đương nhiên Tiêu Mộ Vũ sẽ không làm gì Lăng Tiếu, cô chỉ nhìn Kiền bà bà, rút thanh xà trong nhà trước mặt bà ta, không quay đầu nhấc lên nện xuống.
Thanh xà thô kệch trong tay Tiêu Mộ Vũ giống như gậy kim cô của Tôn Ngộ Không, uy phong lẫm liệt, không chút chần chừ nện xuống quả bóng thịt khó khăn lắm mới cuộn thành hình, tiếng "rầm" khiến người ta nhức óc lọt vào trong tai tất cả mọi người.
Sau đó Tiêu Mộ Vũ lại nhấc xà ngang kia lên hung hăng đánh quả bóng thịt, khuôn mặt bên trên vốn đang hung hăng thét gào, sau một đòn của Tiêu Mộ Vũ đã không cười nổi nữa, kêu thảm không ngừng gào khóc.
Trên mặt Tiêu Mộ Vũ không chút gợn sóng, chỉ nện xuống như phong ba bão táp, mãi tới khi đầu quả bóng thịt không chịu nổi, ọc ọc nôn ra toàn bộ thây ma đã nuốt, cuối cùng thi thể cháy đen quấn chặt lấy nhau sau khi bị nấu cạn cũng rã ra.
Trong chớp mắt, quả bóng thịt giống như đàn kiến ào ào tản ra, cuối cùng chỉ còn lại một đống xương gãy.
Kiền bà bà ngây ra nhìn cảnh tượng trước mặt, giương mắt ếch nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Tiêu Mộ Vũ cũng không chậm trễ, quay người đi tìm Thẩm Thanh Thu, cô khom lưng xuống, cánh tay dài nâng Thẩm Thanh Thu lên, đặt Thẩm Thanh Thu ngồi trên vai mình.
Đám thây ma bị đánh tới nỗi căn bản không dám tập hợp, nhanh chóng chạy thoát thân.
Chúng không giống xác sống, thậm chí có thể nói là thây ma bị quả bóng thịt điều khiển, nó đã chạy tán loạn, thây ma lập tức cũng rã đám, không dám tới gần.
Thẩm Thanh Thu tốn sức ngẩng đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, sau đó cúi đầu nhìn mặt đất, lập tức oa oa kêu lên, lắc đầu nói: "Em cao quá, đừng làm ngã chị đấy nhé."
Miệng Thẩm Thanh Thu nói đừng làm ngã mình, nhưng trên mặt là nụ cười hưng phấn, giữ lấy tay Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống dưới.
Khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Mộ Vũ không khống chế được dịu lại, cẩn thận nâng Thẩm Thanh Thu, để cô ấy ngồi vững, ngón tay trái chỉ tới trước mặt Kiền bà bà, lên tiếng: "Nên kết thúc rồi."
Âm thanh của Tiêu Mộ Vũ rất nhỏ, nhưng