Kết cục này là kết cục dù Thẩm Thanh Thu có nghĩ thế nào cũng không dự đoán được, cô ấy đứng dậy giống như một con dã thú bị vây nhốt, hai mắt đỏ ửng đứng tại chỗ loạng choạng bước đi.
Thẩm Thanh Thu quan sát đồng cỏ bao la vô tận bốn bề, không có bất kì dấu vết nào của Tiêu Mộ Vũ và cái cây kia, điều này khiến cô ấy muốn phát điên.
Kí ức quá khứ điên cuồng vang vọng trong đầu, khiến Thẩm Thanh Thu vô cùng đau khổ.
Cô ấy không thể chịu đựng Tiêu Mộ Vũ xảy ra bất kì chuyện gì, hơn năm trăm lần tuần hoàn, tất cả đau khổ Tiêu Mộ Vũ phải chịu đựng vượt qua sức tưởng tượng của người bình thường, áp lực phải gánh vác cũng không cách nào tưởng tượng.
Thẩm Thanh Thu gần như điên cuồng muốn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, không chỉ vì cô ấy yêu Tiêu Mộ Vũ, mà còn vì trong lòng cô ấy, hoàn cảnh khó khăn mà Tiêu Mộ Vũ phải đối mặt hoàn toàn là do cô ấy.
Nếu không phải do cô ấy, Tiêu Mộ Vũ sớm đã có thể thoát khỏi Thiên Võng.
Cô ấy không nỡ Tiêu Mộ Vũ, cho nên rõ ràng sau này nhớ lại những chuyện kia, bản thân vẫn làm như không biết, ích kỉ giao quyền quyết định cho Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu mở to mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ lặp lại những trò chơi tàn khốc trong Thiên Võng hết lần này tới lần khác vì bản thân, nhưng những lời khuyên nhủ Tiêu Mộ Vũ từ bỏ lại không thể cất khỏi miệng.
Thẩm Thanh Thu biết Tiêu Mộ Vũ luôn hổ thẹn với cô ấy, cho rằng bản thân đã hại cô ấy, nhưng trên sự thực có phải cô ấy không hổ thẹn.
Cô ấy chính là một kẻ tiểu nhân đê hèn, trong mắt Tiêu Mộ Vũ, cô ấy luôn bảo vệ Tiêu Mộ Vũ, luôn bị thương vì Tiêu Mộ Vũ.
Nhưng trong lòng Thẩm Thanh Thu biết rõ, đây là vì bản thân đáng đời, là vì bản thân gieo gió gặt bão.
Nếu Tiêu Mộ Vũ xảy ra chuyện trong phó bản, chắc chắn cô ấy chết không nhắm mắt, cô ấy không cho phép, tuyệt đối không cho phép.
Thẩm Thanh Thu hít sâu một hơi, vết thương sau lưng thấp thoáng cơn đau, tuy thịt rữa trên vết thương đã được cắt bỏ, nhưng chất độc sớm muộn gì cũng sẽ lan tràn chuyển biến xấu, cô ấy không thể chậm trễ thời gian.
Lúc này Thẩm Thanh Thu không có manh mối để tìm Tiêu Mộ Vũ, chỉ có thể gửi gắm hi vọng vào ba người Tô Cẩn, cho nên muốn tìm Tô Cẩn trước, chỉ cần có hạc giấy, cô ấy có thể tìm thấy Tiêu Mộ Vũ.
Tên của Tiêu Mộ Vũ vẫn còn trong danh sách thành viên, chứng tỏ Tiêu Mộ Vũ vẫn ổn, cô ấy không thể phát điên ở đây, nhất định phải bình tĩnh lại.
Đợi tới khi Thẩm Thanh Thu hít sâu liền mấy hơi, bình phục cảm xúc, tìm được phương hướng rời đi của nhóm Tô Cẩn, nhanh chân tiến về phía trước.
Trên đường ngoại trừ cỏ xanh đầy đất, cũng không có bất kì vết tích nào khác, điều khiến Thẩm Thanh Thu hoảng hốt nhất là, rõ ràng nhóm Tô Cẩn vừa đi không lâu, cô ấy lại không tìm được bất kì dấu vết nào bọn họ lưu lại.
Đám cỏ xanh này mới mọc ra, còn rất mềm, một người trưởng thành đi qua đây chắc chắn sẽ phải giẫm lên nó, mà trên thực tế Thẩm Thanh Thu cúi đầu quan sát, xác thực là vậy.
Nhưng mặt cỏ trước mặt lại sạch sẽ, không có bất kì dấu vết nào.
Nghĩ tới điều gì đó, Thẩm Thanh Thu nhanh chóng quay đầu nhìn sau lưng mình, dấu chân của cô ấy chỉ duy trì ba bước rồi biến mất.
Thẩm Thanh Thu trầm mặt, mặc kệ việc tìm kiếm, cắm đầu đi về phía trước.
Nơi này có điểm bất thường, hiện tại Thẩm Thanh Thu không có bất kì lựa chọn nào khác, chỉ đành đi bước nào tính bước ấy.
Cho dù thế nào, nếu nó có thể dẫn Tiêu Mộ Vũ đi, vậy thì chắc chắn sẽ không biến mất ở cái gọi là "nhà tù" này, chắc chắn cô ấy có thể tìm được.
Cho dù nhất thời Thẩm Thanh Thu không tìm được nhóm Tô Cẩn, Tô Cẩn ý thức được điểm bất thường cũng sẽ chủ động dùng hạc giấy liên lạc với cô ấy, đợi tới lúc đó Thẩm Thanh Thu có thể tìm thấy Tô Cẩn nhờ vào hạc giấy.
Sau khi bình tâm lại, Thẩm Thanh Thu tăng nhanh bước chân một mình đi trên đồng cỏ.
Thẩm Thanh Thu không biết bản thân đã đi bao lâu, nhưng cô ấy không nhìn thấy gì hết.
Quan sát độ cao của mặt trời, lúc này đã là giữa trưa, cách thời gian Tiêu Mộ Vũ biến mất đã hơn một tiếng đồng hồ.
Thẩm Thanh Thu không nhìn thấy ba người Tô Cẩn, cũng không đợi được hạc giấy của Tô Cẩn.
Trái tim vốn dĩ bị cưỡng chế bình tĩnh lại chầm chậm lan tràn cảm giác nóng ruột, giống như bị kiến gặm nuốt, khiến hô hấp của Thẩm Thanh Thu trở nên gấp gáp.
Vì đi quá vội, dòng máu trong cơ thể tuần hoàn nhanh, vết thương ban nãy đã khép miệng quá nửa lại có xu hướng xấu đi, Thẩm Thanh Thu phát hiện vết thương vừa đau vừa ngứa, thể lực có chút không theo kịp.
Quan trọng hơn là, tuy là mùa xuân, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn cảm thấy rất khát.
Phần thưởng nước của hệ thống chỉ còn lại 4 lít, để đề phòng ngộ nhỡ, Tiêu Mộ Vũ đưa cho Tô Cẩn giữ 2 lít, 2 lít còn lại đều ở chỗ Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu chỉ có thể nhẫn nhịn.
Đi rất lâu, Thẩm Thanh Thu không thể không ngồi xuống nghỉ ngơi, cô ấy nhìn mặt trời nghiêng về đằng tây, càng ngày càng bất an.
Sự kì quái của nơi này vượt xa tưởng tượng của Thẩm Thanh Thu, ba người Tô Cẩn ra ngoài quan sát xem có nơi nào khác thường hay không, đi lâu như thế không phát hiện điều gì đặc biệt, không có lí nào bọn họ vẫn lang thang bên ngoài, mỗi người đều biết rời khỏi tổ đội quá lâu không phải chuyện tốt.
Vậy lúc này nhóm Tô Cẩn nên sử dụng hạc giấy chuẩn bị quay về, nhưng tính tới hiện tại, Thẩm Thanh Thu vẫn không nhìn thấy hạc giấy, vậy có hai khả năng.
Một là hạc giấy đi tìm Tiêu Mộ Vũ, nếu là thế thì tốt nhất, bọn họ tìm được Tiêu Mộ Vũ cũng tốt.
Nhưng Thẩm Thanh Thu sợ là khả năng thứ hai, nhóm Tô Cẩn cách bản thân quá xa, tới nỗi lúc này hạc giấy vẫn chưa xuất hiện.
Mãi tới khi mặt trời sắp xuống núi, hạc giấy chờ đợi vất vả mới xuất hiện trước mặt Thẩm Thanh Thu.
Hạc giấy sớm đã biến dạng, giống như bị người ta vò nát, nghiêng nghiêng ngả ngả rơi xuống lòng bàn tay Thẩm Thanh Thu.
Cảm giác bất an trong lòng sớm đã đẩy lên cực điểm, Thẩm Thanh Thu đưa tay ra vuốt bằng cánh của hạc giấy, lấy lại tinh thần bước thấp bước cao đi về phương hướng nó bay tới.
"Đội phó!" Cuối cùng phía xa xa xuất hiện chiếc bóng nhỏ, Trần Khải Kiệt há miệng kêu gào chạy thục mạng.
Chỉ có một mình Trần Khải Kiệt, chút mừng rỡ duy nhất của Thẩm Thanh Thu lại bị biến cố này đánh tan, cô ấy tăng tốc chạy tới, vội hỏi: "Sao chỉ có một mình anh, Tô Cẩn và Điềm Điềm đâu?"
Trần Khải Kiệt thấy Thẩm Thanh Thu chỉ có một thân một mình, trong mắt cũng ngập tràn lo lắng, "Tách ra rồi, chúng tôi vốn đã định đi theo hạc giấy quay về từ lâu, nhưng đi theo rất lâu cũng không nhìn thấy cái cây kia.
Tới cuối cùng hạc giấy nhất thời không cách nào lựa chọn phương hướng, lắc lư trái phải không quyết, chúng tôi liền biết không ổn."
"Chúng tôi nghĩ liệu có phải hai người xảy ra chuyện nên bị tách ra, cho nên đã chia ra hành động.
Tô Cẩn và Điềm Điềm dùng Hương dẫn đường tìm đội trưởng Tiêu, tôi đi theo hạc giấy tìm cô."
Nói xong Trần Khải Kiệt thu lại hạc giấy gấp một con mới, lên tiếng: "Tìm Tiêu Mộ Vũ!"
Nói xong hạc giấy liền bay đi, bay về một hướng.
"Mọi người mạo hiểm quá, anh và Điềm Điềm tách ra bao lâu rồi?" Thẩm Thanh Thu đè lại cảm giác không thích ứng của cơ thể, chạy theo hạc giấy.
Trần Khải Kiệt đổ mồ hôi đầy đầu, thở hồng hộc nói: "Khoảng nửa tiếng rồi, đội phó, miệng cô khô rồi, uống chút nước đi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế, sao cô và đội trưởng Tiêu lại tách ra."
May mà Tô Cẩn cẩn thận, sau khi tách ra có lẽ Thẩm Thanh Thu không có nước, bảo Trần Khải Kiệt mang theo một ít.
Thẩm Thanh Thu vừa đi vừa ngửa đầu uống một ngụm lớn, lúc này không phải lúc tiết kiệm, cô ấy nhất định phải vực dậy hai trăm phần trăm tinh thần.
"Sau khi mọi người rời đi, Mộ Vũ lại tới bên cái cây kia quan sát một lượt, cô ấy phát hiện lối ra nằm trong thân cây.
Nhưng không biết tại sao cả cái cây kia lại lún xuống, hơn nữa còn kéo theo Mộ Vũ vào đó, tôi cũng không thể kéo cô ấy lại." Nói tới đây trong lòng Thẩm Thanh Thu như thể có ngọn lửa đang cháy rực, cổ họng vừa mới uống nước đã lại khô khốc.
Chỉ hi vọng sau khi cái cây kia đưa Tiêu Mộ Vũ đi sẽ xuất hiện ở một nơi khác, cho Tiêu Mộ Vũ cơ hội thoát thân.
Trần Khải Kiệt nhìn Thẩm Thanh Thu, sắc mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, buồn rầu trong mắt khó giấu, đôi môi mím chặt, khí sắc khó khăn lắm mới hồi phục được một chút đã tệ đi nhiều.
Chỉ nghĩ thôi cũng biết, chuyện Tiêu Mộ Vũ mất tích đả kích Thẩm Thanh Thu nhường nào.
"Đội phó, cô đừng lo, đội trưởng Tiêu là người thông minh nhất trong số chúng ta, trong tay cô ấy nhiều thẻ cấp S như thế, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện.
Lúc đó tình hình nguy hiểm như vậy, nhưng phó bản vẫn không thông báo đội trưởng Tiêu xảy ra chuyện, chắc chắn sau đó đã nghĩ được cách thoát thân rồi." Trần Khải Kiệt vừa chạy vừa an ủi Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cũng đã nghĩ tới những lời Trần Khải Kiệt vừa nói, nhưng nếu có người nào đó nói như vậy, sẽ khiến Thẩm Thanh Thu yên tâm hơn nhiều.
Trần Khải