Nhìn thấy quần áo rách chất đống trên mặt đất, Tiêu Mộ Vũ mới dừng lại.
"Thấy đủ thì dừng, tránh cho họ chó cùng rứt giậu." Cô nhấc kiếm, không để ý tới đám xác rữa điên cuồng cào xé sau lưng, quay người quay về bên Thẩm Thanh Thu.
Cắm kiếm sang một bên, Tiêu Mộ Vũ bảo Thẩm Thanh Thu dựa vào mình nghỉ ngơi bên cạnh lửa trại.
"Đội trưởng Tiêu, tiếp sau đây chúng ta phải làm sao?" Trần Khải Kiệt nhìn cái cây kia, cùng đường hết cách.
Tuy hai lần liên tiếp lấy được thẻ gỗ chứng thực suy đoán liên quan tới xuân vượng, hạ hưu, thu tử, đông tương của Tiêu Mộ Vũ, bọn họ đã biết nhất định phải thoát ra trước khi tới mùa thu tiếp theo, nhưng phương pháp vượt ải vẫn còn là ẩn số.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay vỗ nhẹ lên tay muốn cử động của Thẩm Thanh Thu, trầm tĩnh nói: "Ngồi yên quan sát tình hình, đợi tới khi vết thương của Thanh Thu đỡ hơn chút, chúng ta sẽ đi xung quanh thăm dò trước, nếu thực sự chỉ có nơi này đặc biệt, vậy câu đố chỉ có thể nằm ở đây.
Chúng ta cắm rễ ở đây, chắc chắn sẽ có phát hiện."
Xác thực hệ thống đã chỉnh sửa lập trình phần chơi này, nhưng đối với Tiêu Mộ Vũ mà nói đã không quan trọng nữa, nhiều quần áo như thế, còn có hai tấm thẻ sinh hoạt, tạm thời bọn họ không cần lo lắng.
Một đống quần áo này đốt gần một giờ đồng hồ, hiện tại thấy ngọn lửa sắp tắt, Tiêu Mộ Vũ cẩn thận quan sát vết thương của Thẩm Thanh Thu.
Tác dụng của Lửa trại có thể dễ dàng nhìn thấy, vết cắt lớp thịt rữa trước đó của Thẩm Thanh Thu to gần bằng lòng bàn tay, lúc này đã kết một lớp vảy dày.
Tiêu Mộ Vũ đưa tay ra ấn, không chảy máu, màu sắc vết thương cũng tốt hơn.
Tuy độc tố ở vết thương vẫn còn, khiến miệng vết thương vẫn trào ra chút dịch, nhưng tốt hơn nhiều so với trước đó.
Trạng thái nhợt nhạt yếu ớt của Thẩm Thanh Thu cũng vơi đi không ít, có thể thấy tinh thần đã ổn hơn trước đó rất nhiều.
"Tiếc là sắp cháy hết rồi, nếu cháy thêm lúc nữa thì tốt." Tô Cẩn đi tới quan sát, lại bôi thuốc khử trùng cho Thẩm Thanh Thu.
Ban nãy Tô Cẩn đã kiểm tra vết thương cho Tả Điềm Điềm, đã sắp lành.
"Cần đổi củi không?" Tả Điềm Điềm có chút chần chừ.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, cô không thể dự đoán phía sau sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định phải có đường lui.
Quan trọng nhất là tấm thẻ này là một tấm thẻ không thể đảo nghịch, dùng hết sẽ không còn nữa.
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn sang vải bông đặt ở một bên, "Đốt vải bông trước đi."
Năm người yên lặng ngồi đó suy nghĩ chuyện của bản thân, ánh mắt đều có chút trống rỗng nhìn chằm chằm vải vóc cháy thành ngọn lửa.
Rất lâu sau, Thẩm Thanh Thu lên tiếng: "Em đã tính toán xong rồi à?"
Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn quay đầu nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó đưa tay ra.
Tấm thẻ chi phối thời gian yên lặng nằm trong tay Tiêu Mộ Vũ.
Ba người Tô Cẩn cũng nhìn thấy, trước đó bọn họ đã nghe Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu nói chuyện về tấm thẻ này, nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ cầm nó, lập tức hiểu ra ý đồ của cô.
"Em không chắc chắn về tác dụng của nó, nhưng chắc chắn chúng ta phải tính toán thật kĩ.
Ngộ nhỡ phó bản lần này xảy ra sai sót, nó chỉ cho chúng ta một cơ hội duy nhất.
Hơn nữa không ai đoán được thời cơ này sẽ tới vào lúc nào, cho nên chúng ta phải chuẩn bị trước, nếu tùy tiện sử dụng, ngộ nhỡ quay về địa điểm và thời gian không thích hợp, kết cục cũng rất khó dự đoán." Tiêu Mộ Vũ nói xong đưa tay ra lấy tấm thẻ của Thẩm Thanh Thu, cẩn thận giải thích cho ba người còn lại.
"Nhưng đội trưởng Tiêu, tôi có một nghi vấn.
Nếu sử dụng thẻ quay ngược thời gian, trên nguyên tắc là bắt đầu lại từ đầu, vậy chúng ta vẫn sẽ nhớ những gì đã xảy ra chứ? Nếu không nhớ thì phải làm sao?" Trần Khải Kiệt nghe hiểu ý Tiêu Mộ Vũ, nhưng anh nghĩ tới một vấn đề trí mạng, nếu không nhớ vậy quay lại có tác dụng gì?"
Ánh mắt Tiêu Mộ Vũ nhìn xuống tấm thẻ trong lòng bàn tay, lắc đầu, "Tôi không biết, hai tấm thẻ này không có hướng dẫn sử dụng, tất cả đều là suy đoán của tôi và Thanh Thu.
Hơn nữa nếu tới thời điểm không thể không dùng, sợ là không nhớ cũng là một cơ hội mới, cơ hội cuối cùng."
Mọi người nghe xong những lời này, trái tim đều lạnh toát, bọn họ chỉ hi vọng bản thân nghĩ nhiều, kết cục tồi tệ nhất kia sẽ không xuất hiện.
Khi tấm vải cuối cùng cháy hết, Tiêu Mộ Vũ lấy thẻ Cuộc sống online đổi bánh ngô rẻ nhất.
Một tấm thẻ chỉ đổi được bốn chiếc bánh ngô, rõ ràng không đủ chia cho năm người.
Từ khi vào phó bản tới giờ bọn họ chưa được ăn gì, sớm đã đói tới nỗi bụng hóp vào lưng, Tiêu Mộ Vũ đưa bánh cho Trần Khải Kiệt.
Trần Khải Kiệt vội xua tay, "Đội trưởng Tiêu, tôi chưa đói, mọi người ăn đi, đặc biệt là đội phó, tối qua sốt cả đêm, tiêu hao nhiều, chắc là đói lắm rồi.
Cô và Điềm Điềm đều bị thương, ban nãy còn đánh nhau với đám xác rữa kia, mọi người ăn nhiều chút, tôi vẫn gắng được."
"Tới đây không biết sẽ xảy ra chuyện gì, đừng nhường nữa, ăn đi." Tiêu Mộ Vũ kiên trì đưa cho Trần Khải Kiệt.
Trần Khải Kiệt nhìn mọi người, cuối cùng nhận lấy bánh.
Còn lại Tô Cẩn chủ động lấy một chiếc ăn chung với Tả Điềm Điềm.
Tiêu Mộ Vũ cũng lấy một chiếc, nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó vô cùng thản nhiên chia thành hai, hai phần không nhiều không ít đưa cho Thẩm Thanh Thu mỗi người một nửa.
"Ăn chút lót dạ, còn lại để phòng lúc cấp bách." Tiêu Mộ Vũ nói rất bình tĩnh, cũng không ưu đãi vì người kia là Thẩm Thanh Thu, lấy nửa của mình bỏ vào miệng nhai nuốt.
Thẩm Thanh Thu cầm nửa chiếc bánh ngô của mình, nhìn Tiêu Mộ Vũ ăn, rất lâu sau cũng không động đậy.
Mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ lên tiếng nhắc nhở: "Mọi người đừng tiết kiệm, lúc này tôi muốn thấy trạng thái tốt nhất của mọi người.
Thanh Thu, Đến từ nơi đến về lại nơi đến của chị, đợi lát nữa sẽ dùng."
Thẩm Thanh Thu lập tức hiểu ý của Tiêu Mộ Vũ, thế là cầm bánh ngô đút vào miệng.
Cô ấy xoa tay, ,nhíu mày nhỏ tiếng oán thán, "Khó ăn chết mất, đau cả họng."
Tiêu Mộ Vũ thấy Thẩm Thanh Thu ăn bánh cũng yên tâm hơn.
Nhìn mặt mày không vui, yếu ớt cố gắng nhai bánh ngô của Thẩm Thanh Thu, trong mắt Tiêu Mộ Vũ không khống chế nở nụ cười.
Chỉ có lúc này, cô mới có thể cảm nhận được Thẩm Thanh Thu vẫn là công chúa yêu kiều trong kí ức, sợ đau kén ăn, rất mềm yếu, nhưng luôn có thể lay động dây đàn trong tim cô, khiến trái tim cô trở nên mềm nhũn.
Lại nghĩ tới người lúc này luôn xông pha đi trước đón đầu, thay bản thân hứng dao chịu đau, Tiêu Mộ Vũ lại buồn bã vô cùng.
Tiêu Mộ Vũ phát hiện cảm xúc của bản thân không ổn, vội vàng lấy nước, đưa cho Thẩm Thanh Thu, "Ở đây thì tạm bợ thôi, uống mấy ngụm nước sẽ ổn."
Thẩm Thanh Thu nhìn nước chỉ còn lại một phần ba, ngửa đầu uống hai ngụm, đưa cho Tiêu Mộ Vũ, "Chị uống nhiều lắm rồi, em cũng uống nhiều chút, vẫn còn 4 lít nữa mà, không cần tiết kiệm."
Tiêu Mộ Vũ uống hai ngụm sau đó đưa cho Tô Cẩn, lần này mọi người đều uống hai ngụm, lúc chuyển lại vẫn còn một chút.
Căn cứ theo kế hoạch, Thẩm Thanh Thu kích hoạt thẻ, gắn vị trí của năm người trong căn nhà mà bọn họ dựng lên.
Vì đã tới thời gian làm mới, Trần Khải kiệt sắp xếp tiếp tục mở rộng căn phòng hơn một chút thành một phòng đơn gần 8 mét vuông, có thể dùng để tránh gió.
Khi bọn họ chuẩn bị cùng nhau đi xung quanh thăm dò, Thẩm Thanh Thu bỗng dừng lại, sau đó đưa ngón cái ra trước mặt đo tỉ lệ, tay phải cô ấy di chuyển trái phải, sau đó nhíu mày lại.
Tiêu Mộ Vũ ý thức được điểm bất thường, lên tiếng hỏi, "Thanh Thu, sao thế?"
"Mộ Vũ, em có phát hiện cái cây kia cách chúng ta xa hơn rồi không?" Thẩm Thanh Thu buông tay xuống chỉ.
Trái tim mấy người Tiêu Mộ Vũ lạnh toát, vội vàng cẩn thận quan sát.
"Đúng, trước đó cách chúng ta chừng hơn 50 mét, hiện tại ít nhất cũng phải 70 mét." Trong lòng Tiêu Mộ Vũ có chút sửng sốt, nó có thể di chuyển.
"Vậy nếu có thể di chuyển, nơi chúng ta đang ở sẽ không còn nằm trong khu vực an toàn nữa, mọi người phải