Tiền duyên 16: Thẩm x Tiêu
Nhìn thấy người trước mặt lạnh lùng tức giận quan sát bản thân, Tiêu Mộ Vũ có trăm ngàn cảm xúc đan xen, cứ bất động nhìn chằm chằm cô ấy như thế.
Thẩm Thanh Thu thật sự hận, loại hận này đi kèm đau khổ quẩn quanh thật lâu trong tim, khó lòng gạt bỏ.
Cô ấy thật sự muốn nắm lấy Tiêu Mộ Vũ hung hăng đánh một trận, không ai biết ngày đó Tiêu Mộ Vũ chủ động Thẩm Thanh Thu đã vui vẻ nhường nào, loại cảm giác ấy là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu cảm nhận được trong hơn 20 năm qua.
Khi đó Thẩm Thanh Thu hoàn toàn sửng sốt, khi Tiêu Mộ Vũ hôn mình, toàn thân cô ấy còn không biết động đậy, trong đầu như thể có vô số pháo hoa nổ tung, trái tim ngập trong xán lạn.
Trước giờ Thẩm Thanh Thu chưa từng dám chờ đợi tới kì vọng Tiêu Mộ Vũ sẽ hồi đáp tình cảm của bản thân, nhưng hiện tại sự khác thường của Tiêu Mộ Vũ lại lần nữa lặp lại, đổi lại là ai cũng sẽ bị hạnh phúc làm quay cuồng.
Rõ ràng biết Tiêu Mộ Vũ khác thường, rõ ràng biết như thế quá gấp gáp, nhưng Thẩm Thanh Thu vẫn không có tiền đồ buông vũ khí đầu hàng.
Cô ấy nhớ rõ trong mơ màng bản thân và Tiêu Mộ Vũ ôm lấy nhau, Tiêu Mộ Vũ cởi quần áo của bản thân, bảo cô ấy muốn Tiêu Mộ Vũ, Thẩm Thanh Thu căn bản không thể kiềm chế, chỉ hỏi ngược lại Tiêu Mộ Vũ một câu, "Em đang nghiêm túc đúng không?"
Tiêu Mộ Vũ nghe xong lại cởi chiếc sơ mi bó người, "Chị cảm thấy lúc này tôi vẫn chưa nghiêm túc sao?"
Tới hiện tại dáng vẻ ấy của đối phương vẫn khiến dòng máu trong Thẩm Thanh Thu cuộn trào.
Cho nên cô ấy mất đi lí trí, thật sự muốn Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu cảm thấy hôm đó bản thân là người hạnh phúc nhất trên đời, vì cô ấy thích Tiêu Mộ Vũ, cho nên biết rõ ràng Tiêu Mộ Vũ chịu làm tới bước này là chuyện khó tin nhường nào, Thẩm Thanh Thu tưởng rằng Tiêu Mộ Vũ thực sự thích mình, cũng đã quyết tâm ở bên cô ấy.
Tối đó Tiêu Mộ Vũ quấn lấy cô ấy, tận lực phối hợp, khiến linh hồn Thẩm Thanh Thu đảo điên.
Tinh thần cô ấy rất phấn khích, cho dù hai người si mê quấn lấy nhau rất lâu cũng không buồn ngủ, chỉ ôm lấy Tiêu Mộ Vũ đã chìm vào giấc ngủ, hôn lên khuôn mặt Tiêu Mộ Vũ hết lần này tới lần khác, cười như kẻ ngốc.
Khi đó Thẩm Thanh Thu vui vẻ tới nhường nào thì sau khi tỉnh dậy không nhìn thấy Tiêu Mộ Vũ lại hoảng hốt tới nhường ấy, khi nhìn thấy mấy chữ "tính toán rõ ràng" cũng có bấy nhiêu tức giận.
Tới hiện tại cơn giận ấy vẫn còn hằn trong tim, cho dù hiện tại nhớ lại vẫn khiến Thẩm Thanh Thu khó lòng khống chế.
Cô ấy đưa tay ra kéo lấy cổ áo của Tiêu Mộ Vũ, đôi mắt ban đầu vẫn còn lạnh lùng lúc này đã bị cảm xúc kích thích đỏ ửng, âm thanh cũng trở nên run rẩy vì tức giận, "Tiêu Mộ Vũ, tại sao em phải đối xử với tôi như thế? Rốt cuộc tôi đã làm gì khiến em ghét tới vậy, khiến em phải giày vò tôi như thế, em nói đi?"
"Chỉ vì tôi thích em, cho nên em muốn đối xử với tôi vậy sao?" Nước mắt trong mắt Thẩm Thanh Thu đã trào ra, lại bị cô ấy cắn răng cố gắng nhịn lại.
Tiêu Mộ Vũ có thể cảm nhận rõ ràng được đau khổ và phẫn nộ của Thẩm Thanh Thu, những cảm xúc mà khi không nhìn thấy bản thân vẫn có thể nhẫn nhịn, nhưng chính mắt nhìn thấy Thẩm Thanh Thu bị bức thành dáng vẻ này, khổ sở trong lòng trào ra giống như Hoàng Hà vỡ đê, vành mắt Tiêu Mộ Vũ cũng đã đỏ, lẩm nhẩm: "Em xin lỗi, em xin lỗi."
Thẩm Thanh Thu đưa tay giữ lấy cằm Tiêu Mộ Vũ, bất lực lại bi thương, cô ấy nghiến răng mắng Tiêu Mộ Vũ, "Nói xin lỗi thì có tác dụng gì, em nói cho tôi biết, rốt cuộc tại sao em lại phải như thế?"
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, tới lúc này toàn bộ kiêu ngạo, toàn bộ cái tôi chủ quan đều không còn nghĩa lí gì nữa.
Tuy tính cách của Tiêu Mộ Vũ ngúng nguẩy, nhưng không phải người cố chấp yếu ớt.
Ban đầu cô đối xử với Thẩm Thanh Thu như vậy là vì chưa ý thức được bản thân thích Thẩm Thanh Thu, sau đó biết Thiên Võng là quả bom hẹn giờ lại sợ liên lụy tới Thẩm Thanh Thu.
Nhưng chuyện đã tới bước này, cho dù Tiêu Mộ Vũ dùng trăm phương ngàn kế để Thiên Võng tưởng rằng Thẩm Thanh Thu không quan trọng với bản thân, cũng không được tích sự gì, vậy cô cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm tiếp tục để Thẩm Thanh Thu phải đau khổ nữa.
"Những chuyện em làm, những điều em nói đều không tính, đều là giả, không phải thật lòng.
Tuy những chuyện ấy đều là giả, nhưng tối hôm đó...!tất cả những chuyện em làm tối hôm đó đều là thật, em thật sự thích chị, cũng thật sự muốn cùng chị..." Tuy Tiêu Mộ Vũ đã chuẩn bị sẵn tâm lí, cũng đã hạ quyết tâm, nhưng chuyện đã làm tối đó là chuyện điên rồ nhất khó tin nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của bản thân, tuy cô không hối hận, nhưng hiện tại nhớ lại, thực sự xấu hổ quá mức.
Tức giận và đau khổ trong mắt Thẩm Thanh Thu đông cứng trong những lời của Tiêu Mộ Vũ, cô ấy ngẩn ra nhìn Tiêu Mộ Vũ, tận mắt nhìn Thấy Tiêu Mộ Vũ buồn bã, kiên định rồi lại xấu hổ.
Trong ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Thẩm Thanh Thu nhìn rõ vành tai đỏ ửng của Tiêu Mộ Vũ.
Đầu óc trì trệ cố gắng chuyển động, Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trong mắt có chút hoài nghi lại có chút chờ mong, sau một lúc lâu chần chừ, Thẩm Thanh Thu bình phục tâm trạng, nghe động tĩnh bên ngoài sau đó vội hỏi: "Vậy tại sao em..."
"Em tưởng em xa cách chị có thể giúp chị không bị liên lụy, nhưng em lại không khống chế được.
Trong những năm tháng qua em không có lấy một người bạn, chị là người bạn duy nhất của em, cũng là người đầu tiên em thích.
Rõ ràng em quyết định sẽ đối diện một mình, em nên dứt khoát làm một mình, nhưng hôm đó đầu óc em lại quay cuồng..."
"Cho nên em hối hận rồi?" Thẩm Thanh Thu nghẹn ngào chất vấn Tiêu Mộ Vũ.
Tiêu Mộ Vũ lắc đầu, "Trước giờ em chưa từng hối hận vì tối đó đã...!trao bản thân cho chị, em chỉ hối hận vì bản thân không xử lí tốt, từ đầu tới cuối không khiến chị xa cách em để bảo vệ chị, lại còn khiến chị tổn thương."
Thẩm Thanh Thu nghe xong, trong mắt vui buồn đan xen, cô ấy cười lên nhưng lại không ngăn được nước mắt, "Em...!em thật là, trên đời này sao lại có người khốn khiếp như em chứ, trêu chọc tôi rồi lại xa cách tôi, khiến trái tim của tôi vỡ tan tành."
Trong lòng Tiêu Mộ Vũ xót xa vô cùng, mặt mày hổ thẹn nhìn Thẩm Thanh Thu, sau đó cúi đầu xoa mặt rồi mới lên tiếng hỏi Thẩm Thanh