Cô lạnh nhạt với anh rất nhiều khiến cho con tim anh rất đau nhưng phải làm sao đây?
– Nhật Hạ uống sữa đi!- Đây không phải là câu nói năn nỉ mà là ra lệch cho cô.
Cô không muốn nói gì với anh cả, nhận lấy ly sữa liền nhanh chóng uống hết. Nhưng chỉ vừa uống được nữa ly thì cô cảm thấy đầu của mình bị ong ong, choáng váng rồi ngất xỉu đi.
Anh đỡ lấy cô khi thấy Nhật Hạ bắt đầu ngấm thuốc. Phải, là anh đã cố tình bỏ thuốc vào ly sữa của cô! Anh thực sự rất nhớ thân thể của cô, mùi hương hoa linh lan trêи cơ thể cô.
Vì cô mang thai suốt 9 tháng nên anh đã không thể làm việc sinh hoạt vợ chồng nên anh ra ngoài thoả mãn nhưng vẫn chưa ai có thể làm anh điên cuồng như cô
Có lẽ vì cơ thể cô luôn có một mùi hương dành riêng cho cô, mùi linh lan.
Hồi trước anh có nghe cô nói là do cô sinh ra nhằm khi hoa linh lan nở nên cơ thể cô đã bắt đầu dính mùi hương ấy.
Nhẹ nhàng vuốt ve tóc cô vẫn là mùi hương quen thuộc ấy. Hoàng Thiên đem mặt vùi sâu vào hõm vai cô.
Nếu không phải cô cứ nhất quyết đòi ly dị với anh thì mọi chuyện sẽ không như thế này! Anh nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào căn phòng ngủ quen thuộc của anh và cô.
Căn phòng có một mùi gay mũi khiến Nhật Hạ hít thở không thông nên mở mắt ra thấy mình đang ở căn phòng quen thuộc, cô đã biết được chuyện gì xảy ra với mình.
Cô cố gắng gượng dậy đưa tay sờ soạng xung quanh lại đụng trúng cái gì đó ấm áp mềm mềm, là tay người.
– Hoàng Thiên! Bỏ tôi ra, tôi không muốn làm điều đó với tên đồi bại như anh!- Cô hét lớn, cô biết cánh tay đó là của ai!
Nhưng cô càng hét anh lại càng có hứng thú ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé của cô trong căn phòng này!
– Đồi bại?- Anh hỏi lại cô rồi đi tới nằm lên người cô bắt đầu hôn môi, sau gáy tai rồi tới xương quai xanh.
Đây là những điểm rất nhạy cảm của cô, anh càng làm, trong người cô liền có một loại cảm giác ngứa ngáy khó chịu xông lên làm cho cô dần mất đi ý chí.
– Anh sẽ cho em biết thế nào là đồi bại của sự đồi bại!-Hoàng Thiên đưa tay xuống đùi cô
Bàn tay ấy đã không yên phận như trước nữa mà nó bắt đầu lần mò vào vùng kín của cô
– Anh … ưm … ưm … bỏ … ra … ưm … – Giọng nói của cô trở thành rêи nên khiến những lời nói của Nhật Hạ đã trở thành vô nghĩa.
– Sao bé cưng của anh lại ẩm ướt như vậy rồi!- Anh vừa dứt lời đã cho hai ngón tay vào nơi ấy
– A …. ưm … ưm …- Vì bị bất ngờ tấn công khiến cô hết sức ngạc nhiên.
Hai ngón tay của anh cứ ra vào bên trong, nó đều bị dính phần dịch lỏng của cô.
Cho đến khi cơn kɧօáϊ cảm của anh không thể kiềm chế được nữa liền cởi những thứ bất tiện ở trêи người anh và cô.