Chương 339:
Diệp Du Nhiên bị anh ôm có hơi đau nhưng không muốn nói cho anh biết.
Cho dù chỉ mới có một ngày ngắn ngủi, nhưng cô cảm giác dài như đã qua một thế kỷ vậy, anh cuối cùng đã bằng lòng ôm cô rồi…
Một lát sau, Mộ Tấn Dương lên tiếng nói: “Chúng ta về nhà đi.”
Diệp Du Nhiên nghe anh nói thế mới từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, đang muốn nói gì đó thì lại nghe trong phòng tắm có tiếng động.
Mộ Tấn Dương híp mắt lại. Vừa rồi anh mải tập trung chú ý tới trên người Diệp Du Nhiên, suýt nữa quên mất còn có Hồng Trường Sinh.
Diệp Du Nhiên cũng nghe thấy tiếng động này vang lên, mới nhớ tới Hồng Trường Sinh còn bị cô trói ở trong phòng tắm.
Diệp Du Nhiên vội vàng chui ra khỏi vòng tay của Mộ Tấn Dương, chớp chớp mắt nhìn anh: “Trong phòng tắm có người…”
Thấy vẻ mặt Mộ Tấn Dương biến đổi, cô khẽ nói: “Tôi trói hắn ở trong đó, tôi…”
Mộ Tấn Dương hỏi với vẻ không xác định: “Em nói gì?”
“Chính là ‘ngài Hồng’ gì đó, tôi đánh hắn hôn mê rồi nhốt ở trong phòng tắm.” Diệp Du Nhiên nhìn thấy cảm xúc trên mặt Mộ Tấn Dương đột nhiên trở nên thoải mái, giống như bầu trời quang đãng sau cơn mưa thì trong lòng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Dẫn tôi đi xem.” Giọng nói của Mộ Tấn Dương đã ổn định lại, rũ mắt nhìn cô.
“Ừ.”
Diệp Du Nhiên đáp một tiếng, sau đó lén lút nắm lấy tay Mộ Tấn Dương rồi kéo anh đi tới phòng tắm.
Mộ Tấn Dương đi theo cô về phía phòng tắm, giả vờ như không phát hiện ra động tác nhỏ của cô.
Khi anh đi tới cửa phòng tắm, nhìn thấy cơ thể cao lớn của Hồng Trường Sinh nằm trên mặt đất, bị trói đến chẳng ra