Thể chất của Triệu Khải và Trương Hiểu Thiên vượt xa người bình thường.
Bởi vì Mạc Phong đã dặn trước là không được ra đòn chí mạng đối với đồng bào nên bọn họ chỉ có thể đánh lui những kẻ kia.
Nhưng được một lúc thì đối phương lại lao lên.
Cứ thế họ bị tiêu hao sức lực trong cuộc chiến lặp lại đó.
Trước đó Mạc Phong nói họ thay anh trông chừng tầm mười phút, nhưng giờ đã nửa tiếng trôi qua mà Mạc Phong vẫn chưa xuống.
“Đội trưởng nói chúng ta cầm cự mười phút, nhiệm vụ lần này cũng coi như hoàn thành thuận lợi rồi!”, Triệu Khải lau máu khóe miệng.
“Ha ha, nhưng có lẽ khéo đây là lần cuối cùng chúng ta chấp hành nhiệm vụ mất!”
Trương Hiểu Thiên nhìn ra bên ngoài, đám người của hội Hắc Long cũng sắp không chịu đựng nổi nữa.
“Cao thủ nhà họ Châu tới rồi!”, cậu ấy quay đầu hô lên.
Bên ngoài cửa.
Châu Nhược Niên chỉ vào trong gầm lên: “Mở đường cho tôi! Dám xấc xược với nhà họ Châu, hôm nay đừng hòng đứa nào đòi sống sót rời đi!”
Hôm nay ông ta lôi hết cao thủ nhà họ Châu đi. Nghe nói con trai mình bị đánh, người làm bố có thể không nóng ruột sao?
Đàm Lão Bát chặn trước cửa cũng không thể cầm cự thêm được nữa: “Mẹ kiếp! Lẽ nào mình đã chọn sai đường, đi theo sai người?”
Nếu sớm đã biết thế này thì trước đó đã không đánh sưng mặt tên đó!
Xem ra ông ta đã đánh giá thấp thằng nhóc đó!
Rầm… Cánh cửa cuối cùng cũng bị mở ra.
Cả dòng người đổ vào.
Đại sảnh vốn đầy người giờ trở thêm chật cứng.
“Không tha cho bất kỳ đứa nào! Giết hết cho tôi!”, Lúc này, ở địa điểm cách Bạch Vân Hiên hơn mười kilomet.
Một chiếc BMW màu trắng dừng lại.
“Cô Từ, chúng ta nên đi thôi!”, người tài xế tỏ ra khó xử.
Từ Giai Nhiên ngồi ghế sau khoanh tay hừ giọng đầy lạnh lùng: “Bổn cô nương đây đã đắc tội gì với nhà họ Châu chứ? Giờ rắc rối của họ còn xử lý không xong lại còn dám gây sự với nhà họ Từ chúng ta sao? Châu Nhược Niên có gan làm vậy cơ à?”
Nhà họ Châu bây giờ bị lùm xùm thế này thì có lẽ mặt mũi đã quét đất cả rồi, trong nhà hỏa hoạn còn lo chưa xong giờ lại gây xung đột với nhà họ Từ, vậy chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa.
Dù Từ Giai Nhiên có đứng trước cửa nhà họ Châu thì bọn họ cũng phải chào hỏi cẩn thận, hoặc ít nhất là không nên gây xung đột.
“Nhưng thưa cô, nhà họ Châu xảy ra chuyện, chúng ta đứng đây xem náo nhiệt thì không hay mà?”, người tài xế cười khổ, quay đầu nói.
Từ Giai Nhiên ngồi ghế sau cao hứng ngâm nga, cảm giác chẳng có gì là không hay: “Anh nói xem tình hình bên trong thế nào rồi?”
“Nói…thật hay sao ạ?”
Cô chau mày, cảm thấy hơi bực bội những trông vẫn quyến rũ: “Anh thấy thế nào! Trước mặt tôi mà dám nói dối à?”
“Tôi cảm thấy…gã đó bị quá sức rồi, với thói quen của nhà họ Châu thì chắc chắn sẽ diệt cỏ tận gốc! Và tìm cách xử lý bí mật những kẻ gây rối!”, tài xế lắc đầu phân tích.
Từ Giai Nhiên bỗng cười hờ hững: “ Đây là phân tích của anh sao? Anh cảm thấy một người không có sự chắc chắn thì dám tới đây làm càn à?”
Cô càng tò mò hơn việc gây sự với nhà họ Châu rốt cuộc là như thế nào!
Từ sau khi gây rối với Lynette lần trước, Từ Giai Nhiên không còn dám khinh thường Mạc Phong nữa.
Bất kể nhà họ Từ hay nhà họ Châu đều không đủ thực lực để khiến nhà thiết kế quốc tế hàng đầu kia phải quỳ xuống trước mặt anh ta và cầu xin cơ hội.
Người đàn ông khiến cả Lynette phải khϊế͙p͙ sợ thì chắc chắn là anh ta phải có chỗ dựa cực kỳ vững chắc.
Đây mới là điều khiến Từ Giai Nhiên quan tâm!
Không chừng người đàn ông này chính là cách duy nhất giúp cô ta thoát khỏi sự khổ ải của gia tộc.
Lúc này bên trong tầng một của Bạch Vân Hiên.
Triệu Khải và một người đàn ông lực lưỡng đã giao đấu mấy phút.
Ầm… Hai nắm đấm dội vào nhau.
Người đàn ông kia không hề nhúc nhích, còn Triệu Khải phải lùi lại phía sau