“Hừ! Không chịu đi thì lát nữa đừng trách không đi được!”, Châu Nhược Niên khoanh tay hừ giọng.
Mạc Phong liếc mắt nhìn Đàm Lão Bát đang đứng đó: “Ông Tám đưa mọi người đi đi! Chuyện này để tôi giải quyết là được rồi!”
“Vậy…cậu thật sự ổn chứ?”
Anh tỏ vẻ khinh thường: “Tiếp xúc lâu như vậy mà ông còn không hiểu tôi sao?”
“Được! Cậu Mạc đã nói vậy thì anh em rút thôi!”
“Rõ…”
Trong căn phòng vốn chật kín người, sau khi ông Tám dẫn người rời đi thì cả căn phòng trở nên trống trơn.
Trương Hiểu Thiên kéo ống tay áo Triệu Khải: “Đội trưởng đã nói như vậy thì chúng ta cũng đi thôi!”
“Nhưng mà…” Triệu Khải như muốn nói thêm điều gì đó.
Nhưng vẫn bị Trương Hiểu Thiên kéo đi, đương nhiên cậu ấy biết Triệu Khải định nói gì.
Thiên chức của quân nhân là phục tùng mệnh lệnh, dù đã giải ngũ nhưng trong lòng họ Mạc Phong vẫn luôn là đội trưởng.
Nếu anh ấy cần hai người bọn họ ở lại thì Trương Hiểu Thiên sẽ không do dự mà ở lại ngay.
Nhưng giờ Mạc Phong kêu họ rời đi thì đương nhiên là có dụng ý riêng của anh ấy.
Triệu Khải bị Trương Hiểu Thiên kéo tới bên đường bèn phẩy tay: “Anh làm gì vậy? Sợ chết đến thế sao?”
“Tôi sợ chết? Mẹ kiếp nếu sợ thì tôi đã không theo tới đây! Đội trưởng bảo chúng ta rời đi thì chúng ta còn ở đó làm gì?”, Trương Hiểu Thiên cũng tức giận nói.
Đều là anh em cùng vào sinh ra tử, nếu tham sống sợ chết thì sao lại cùng nhau tới đây?
“Vậy một mình đội trưởng ở trong đó có ổn không?”, Triệu Khải lo lắng nói.
Trương Hiểu Thiên đút hai tay vào túi áo, khẽ thở dài rồi cười thản nhiên: “Anh thấy đội trưởng chịu thiệt bao giờ chưa?”
“Điều này…”, Triệu Khải ngẫm nghĩ lại, nhưng cuối cùng lắc đầu: “Hình như chưa bao giờ thật!”
“Vậy chẳng phải là được rồi sao, đi, đi nhậu, chắc chắn đội trưởng có cách thoát ra, hơn nữa còn rút lui an toàn nữa!’
Lúc này trong Bạch Vân Hiên.
“Người đã thả, giờ có phải phía bên đó cũng nên thả người rồi không?”, Châu Nhược Niên khoanh tay trầm giọng.
Mạc Phong phất tay cười đắc ý: “Đại trượng phu nhất ngôn, tôi sẽ không nuốt lời đâu!”
Nói xong anh vứt Châu Phi xuống đất, cảm giác giống như vứt bao rác vậy.
“Mau đưa tới bệnh viện!”, Châu Nhược Niên gầm lên với sự đau xót.
Mặc dù bình thường Châu Phi chỉ biết ăn chơi nhảy múa nhưng dù sao cũng là con trai ông ta.
Vài người lập tức khiêng Châu Phi lên xe đưa đi bệnh viện.
“Nếu đã không còn chuyện gì thì tôi đi nhé!”, Mạc Phong cười đê tiện.
Nếu như anh mắt có thể giết người thì Châu Nhược Niên đã sớm giết anh từ lâu.
“Đánh người xong đi bỏ chạy! Rốt cuộc có coi họ Châu là gì không đây?”
“Xin lỗi, chưa từng coi là gì! Là do hắn đánh người anh em của tôi trước, tôi chỉ trả lễ mà thôi, giữ cho hắn hơi thở đã đủ tốt lắm rồi, đừng có không biết đủ là gì, ông có biết nhiều người đang ngưỡng mộ hắn lắm không!”, anh vẫn cười chẳng chút sợ hãi.
Từng có rất nhiều người xin Mạc Phong tha mạng, Châu Phi nên cảm ơn vì mình đã được sinh ra ở Hoa Hạ chứ không phải ở nước ngoài!
Nếu không dù có mười mạng thì anh cũng đòi bằng sạch.
“Để tao xem, hôm nay còn có ai có thể cứu được mày!”, Châu Nhược Niên run rẩy.
Mười mấy cao thủ được huấn luyện đồng loạt xông lên, tên nào cũng giơ nanh múa vuốt trông vô cùng hung hãn.
Mạc Phong chắp tay sau lưng, cười điềm đạm: “Cùng lên đi, tao còn vội lắm!”
“Mẹ kiếp! Đầy có lẽ là thằng ngầu nhất vịnh bắc bộ, lần đầu tiên có người ngạo mạn tới mức này!”
“Mẹ nó giờ là lúc nào rồi mà còn ngông thế!”
“Chắc nó chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ! Đánh phế nó đi!”
Đám người này rút đao múa kiếm, bầu không khí đặc quánh, cuộc chiến bùng nổ.
Két…
Tiếng