*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi cổng trường. Lúc này ở vị trí sân bóng rổ trong trường.
Có một cô gái đang đứng đó, với dáng người cong vút và ánh mắt như làn gió xuân.
Cô gái này chính là Mộ Dung Tinh Tuyết, người đã gặp trong nhà hàng trước đó.
“Tại sao tên đó lại xuất hiện trong trường và biết cả cô Trần?”, cô ta đứng trên sân bóng rổ nhìn về phía cổng trường và lẩm bẩm.
Lúc này, một thiếu niên liền bưng đồ uống nhanh chóng chạy tới: “Nữ thần, thời tiết nóng như vậy, uống một chút đi!”
Mộ Dung Tinh Tuyết lịch sử đón lấy nước, cười nói: "Cảm ơn, sau này đừng đánh cược với bạn nữa, ấu trĩ lắm đấy!”
Nói xong cô ta liền xoay người bước đi.
Hai nam sinh đứng sau gốc cây trên sân bóng rổ thấy cô gái đi rồi liền chạy vội đến.
"Hiểu Phong! Lợi hại quá, nữ thần đã cười với cậu rồi. Được! Hôm nay tớ mời cơm!”
"Hầy, sớm biết cô ta dễ cưa như vậy thì vừa rồi tớ nên làm chuyện đó thì hơn!”
Cậu thiếu niên đưa nước trước đó cúi đầu, khẽ thở dài: “Cô ấy nhìn ra được chúng ta đang đánh cược..."
Lúc này trên hành lang của trường học.
Khi Mộ Dung Tinh Tuyết lên đến đầu cầu thang, cô ta đã ném đồ uống vào thùng rác.
Cô ta sẽ không tùy tiện làm người khác mất thể diện ở nơi công cộng, nhưng cũng không chấp nhận ý tốt của người khác một cách tùy tiện.
Vốn dĩ con gái ở tuổi học trò đã trưởng thành hơn những đứa con trai bằng trang lứa. Họ luôn cảm thấy những chàng trai xung quanh mình thật ấu trĩ, luôn muốn tỏ ra thật ngầu trước mặt mình nhưng lại không biết tầm vóc của mình đến đâu.
Trong một nhà hàng Lotteria ở Giang Hải.
"Muốn ăn gì thì cứ gọi!”
Mạc Phong cầm lấy thực đơn, nhếch mép cười: “Cho tôi mỗi thứ một phần trên này, đồ uống thì cho tôi cốc coca!”
"Này! Cậu ăn khỏe như vậy sao?”, người phụ nữ ngạc nhiên nhìn anh và nói.
Rõ ràng là cả hai thậm chí còn không biết tên nhau, nhưng bầu không khí lại không hề ngượng ngùng chút nào, cứ như thể họ là những người bạn đã quen biết nhau từ lâu.
Anh dang hai tay ra và cười khúc khích: “Cô vừa bảo tôi cứ gọi món gì tùy thích mà! Hầy, phụ nữ ấy mà, lúc nào cũng nghĩ một đằng nói một nẻo!”
"Dẻo miệng, tự giới thiệu, tôi là Trần Nhã, giáo viên âm nhạc trường trung học số một Giang Hải! Cậu ở lớp nào?”, Trần Nhã cười khinh thường, một tay chống cằm: “Cậu không cần nói tôi cũng biết, cậu không phải học sinh đúng không?”
Mạc Phong lúng túng gãi đầu: “Cô giáo Trần thật là có mắt nhìn người. Vậy mà cũng bị cô nhận ra, có phải trông tôi già dặn lắm không?”
"Già dặn thì không, nhưng học sinh bình thường không giỏi chọc ghẹo nữ sinh như cậu. Hơn nữa, tôi vào trường đã được ba tháng, chưa thấy ai có năng khiếu âm nhạc như cậu!”
Trò chuyện với Trần Nhã cũng có thể coi là vừa gặp đã như quen thân từ lâu.
Đặc biệt là đối với âm nhạc, thực sự là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, cái lưỡi ba tấc của Mạc Phong khiến Trần Nhã rất thích thú và ôm bụng cười.
Một chuyên gia từng nói rằng nếu bạn muốn biết một cô gái có ấn tượng tốt về bạn hay không, trước tiên bạn phải xem bạn có khiến cô ấy thích thú hay không.
“Phải rồi, cậu còn chưa nói tên của mình là gì!”, Trần Nhã không cười nữa mà nhẹ nhàng hỏi.
Người phụ nữ này có vẻ lớn tuổi hơn Mạc Phong một chút nhưng lại ăn uống như trẻ con, ăn cái kem thôi mà dính vào cả mũi.
Anh lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau chóp mũi cho Trần Nhã: "Tên gọi không quan trọng. Nếu thực sự phải gọi tôi bằng cái tên nào đó thì cứ gọi tôi là ‘chồng’, tôi không để bụng đâu!”
"Đáng ghét! Tán gái có mánh quá nhỉ, chắc là rành lắm đây!”, Trần Nhã nói đùa, lè lưỡi tinh nghịch.
Mạc Phong nhướng mày: “Bình thường không phải trước mặt người mình thích