Mộ Dung Trầm Chương nắm thật chặt tay Trần Nhã rồi từ từ thả ra.
"Xin lỗi... Anh... Anh đã đính hôn rồi... Đến lúc đó em có thể tới không?”, anh ta cúi đầu, chậm rãi nói: "Nhưng anh không thích cô ta! Anh thật sự không thích cô ta!”
Hai giọt nước mắt trào ra từ đôi mắt đẹp của Trần Nhã: "Vậy nên anh đến đây để nói với tôi về việc đính hôn của anh sao? Nếu như anh đã có cuộc sống mới, thì tôi cũng có cuộc sống mới của mình! Tôi đã có bạn trai rồi!”
Nói rồi cô ta bước tới nắm lấy tay Mạc Phong, không những thế còn nhón chân ôm hôn anh như gà mổ thóc.
"Anh...", Mộ Dung Trầm Chương hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Phong, nghiến răng nghiến lợi không nói nên lời.
Trần Nhã có thể chưa biết Mạc Phong, nhưng đối với gia tộc đứng đầu chuỗi thức ăn ở Giang Hải, Mộ Dung Trầm Chương từ lâu đã nghe nói đến người đàn ông trước mặt.
Anh ta làm sao có thể không biết một người mà ngay cả nhà họ Châu cũng dám khiêu khích!
Có điều Mạc Phong lại không quen Mộ Dung Trầm Chương, nhưng anh cũng cảm giác được ánh mắt đầy sát khí của anh ta!
"Đồ cặn bã, tránh xa Nhã Nhã của tôi ra!”
Cặn bã?
Mặc dù dùng thuật ngữ này không được hay ho cho lắm, nhưng bình thường những tên cặn bã có ai mà không đẹp trai mà lại dẻo mỏ. Trên đời vốn không có kẻ cặn bã, chỉ là họ không muốn đau khổ vì tình yêu nữa.
Mạc Phong cười khinh thường: “Đã đính hôn rồi còn đi hại con gái nhà người ta, rồi lại nói như kiểu mình không phải cặn bã vậy! Tuy rằng tôi cũng không phải loại người gì tốt đẹp, nhưng tôi dám làm dám chịu!”
"Anh...", Mộ Dung Trầm Chương quay đầu lại nhìn về phía Trần Nhã nói: "Nhã Nhã, đừng tin lời nói nhảm của hắn, tên này không phải loại người tốt đẹp gì!”
Bốp...
Một cái tát mạnh vang lên.
“Có phải ngoài anh ra thì tất cả những người đàn ông khác đều là người xấu hay không?”, Trần Nhã trừng đôi mắt đẹp giận dữ quát.
Nói rồi cô ta xoay người kéo Mạc Phong ra khỏi đám đông.
Chỉ còn lại Mộ Dung Trầm Chương đang cúi đầu đứng trước tòa Lotteria, hai giọt nước mắt lặng lẽ rơi từ khóe mắt.
Trong taxi.
“Chúng ta đi đâu vậy?”, Mạc Phong đầy vẻ khó hiểu hỏi.
Trần Nhã dựa đầu vào cửa sổ khóc nức nở: “Quán bar..."
“Không phải cô nói buổi chiều có việc à, đến quán bar vào lúc này sao?”, anh cười gượng nói.
Cuối cùng không làm sao được, vẫn phải bảo tài xế chạy đến một quán bar ở Giang Hải.
Bởi vì là ban ngày nên trong đó tương đối ít người, nhưng bên trong vẫn là điệu lắc DJ.
Trần Nhã vào quán và gọi luôn mười loại bia.
"Không phải chứ, cô gọi nhiều bia như vậy làm gì? Muốn tự chuốc cho mình say hay là muốn uống cho đến chết đây?”, Mạc Phong lắc đầu bất lực.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tửu lượng của cô gái này nhất định không tốt lắm, đương nhiên kiểu như Tô Nguyệt được tính là ngoại lệ, từ nhỏ đến lớn cô ta đã ngâm mình trong bình rượu, đàn ông bình thường không uống được với Tô Nguyệt.
Nhưng ấn tượng đối với Trần Nhã là kiểu gái nhà lành, một cô gái trầm lặng mà hay được người ta gọi là ‘con nhà người ta’.
“Uống… uống với tôi!”, Trần Nhã chỉ vào rượu nhìn Mạc Phong khẽ nói.
Lúc này cô ta đã xúc động thái quá, hơi khác so với vẻ trầm lặng, có tri thức và hiểu lễ nghĩa trước đó, nhưng khi nghĩ lại cũng có thể hiểu được.
Con người không phải là thánh nhân, rồi sẽ có lúc giọt nước tràn ly.
“Cô dám uống rượu thế này với người đàn ông mới quen chưa được ba tiếng, cô cũng yên tâm về tôi quá đi mà!”, Mạc Phong mở một chai bia, mỉm cười nói.
Trần Nhã chỉ vào chóp mũi anh: “Nếu hôm nay cậu không đụng vào tôi thì tôi khinh thường cậu!”
Đây là một sự thách thức đối với tôn nghiêm của đàn ông!
Một người phụ nữ đã nói như vậy rồi... chỉ xem bạn có dám làm hay không thôi!
Nếu làm vào lúc này thì có nghĩa là một tên cầm thú đục nước béo cò, nhưng nếu như không làm thì còn đại nghịch bất đạo, còn không bằng cả loài cầm thú.
Oh SHIT!
Lại là một câu hỏi hóc búa!
Mạc Phong chỉ lấy một