*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không biết bắt đầu từ khi nào, sức khỏe của Tô Thanh Hà ngày càng không được như trước, cứ hai ba ngày lại bị cảm, hơn nữa mỗi lần bị cảm là dường như cơ thể lại yếu đi.
Lúc trước khi rảnh rỗi, ông cụ Tô còn chơi đấm bốc, nhưng bây giờ đã hai tháng không thấy ông cụ vào phòng tập.
Ban ngày ông cụ cũng trở nên lờ đờ hơn, Tô Nguyệt đã nhiều lần hỏi ông mình là có cảm thấy cơ thể ông có chỗ nào không khỏe không, nhưng ông cụ chỉ nói là tuổi cao rồi nên cũng trở nên muốn ngủ nhiều hơn mà thôi.
Cho nên cô ta cũng không quan tâm lắm, hai ngày nay thân thể của ông cụ dường như càng ngày càng kém hơn.
Tầng hai, trong căn biệt thự nhà họ Tô.
Quản gia Trương Tường lúc này bước vào từ cửa với một bát thuốc Đông y.
“Ông chủ, ông uống thuốc rồi hãy ngủ!”, ông ta bưng thuốc bước vào trong phòng và khẽ nói.
Ông vụ Tô vừa định nằm xuống, thấy ông ta bước vào liền nở nụ cười: "Vất vả cho cậu rồi... Không biết gần đây thân thể này bị làm sao, cảm giác ngày càng không còn được như trước nữa, thuốc này có uống vào cũng vô dụng thôi. Xem ra tôi phải tìm cơ hội đến bệnh viện khám xem thế nào!”
"Ông đã ngoài bảy mươi tuổi rồi, cơ thể khó tránh sẽ xảy ra một số vấn đề. Ông cũng biết mấy cái bệnh viện rồi đấy, bị cảm lạnh cũng bắt ông nhập viện, hơn nữa thuốc Tây mãi mãi không thể bằng thuốc Đông y được. Trước đây không phải bác sĩ Đông y đã bắt mạch cho ông rồi hay sao? Nói rằng ông bị suy nhược, lá lách, gan và dạ dày bị tổn thương, đều là do lúc trẻ chém chém giết giết nên giờ để lại mầm bệnh. Cái ông cần là phải điều dưỡng, đến bệnh viện chưa biết chừng không những không chữa khỏi mà còn nghiêm trọng hơn ấy chứ!”, Trương Tường đưa bát thuốc Đông y qua, cười gượng nói.
Ông cụ Tô không hề nghi ngờ những gì Trương Tường nói. Dù sao tuổi cũng đã cao, những vết thương trước đó phải chịu bây giờ mới dần dần phát bệnh ra, ít nhiều cũng có liên quan đến nguyên nhân này.
“Gần đây nghe nói hội Thiên Long có chút bất ổn, xảy ra chuyện gì vậy?”, ông cụ Tô vừa uống thuốc vừa khẽ hỏi.
Trương Tường đứng sang một bên và thở dài: "Bây giờ tình hình không ổn định, ngành công nghiệp giải trí cũng đang chết dần. Hơn nữa, trong khoảng thời gian này, hội Hắc Long đã hoạt động mạnh mẽ ở Giang Hải, cướp đi rất nhiều công việc kinh doanh của chúng ta. Vì vậy nhiều khách sạn hoặc KTV đều không cần chúng ta phải giúp đỡ chăm nom nữa, điều này đã khiến thời gian này hiệu quả công việc của chúng ta liên tục giảm sút, thu nhập của nhiều anh em cũng ngày một ít hơn. Thời gian gần đây họ đang tranh cãi vì chuyện này!”
Kể từ khi hội Hắc Long đi theo Mạc Phong làm chuyện lớn kia, địa vị trên giang hồ của họ cũng tăng lên, nhiều tụ điểm giải trí cũng lựa chọn giải thể hợp tác với hội Thiên Long, thay vào đó là hợp tác với hội Hắc Long.
Đây có thể coi là sông có khúc người có lúc. Trước đây khi hội Thiên Long đang ở đỉnh cao, các băng nhóm nhỏ khác đều cầu mong có thể tồn tại dưới sự kìm kẹp của họ.
Đáng buồn nhất vẫn là hội Hắc Long, đến mức độ mọi người buộc phải ra ngoại ô thành phố kiếm tiền ở một số quán Internet và tiệm rửa chân, những ngày đó còn khó khăn hơn nhiều so với hội Thiên Long hiện tại.
"Chuyện này tôi cũng có nghe nói rồi. Giờ vốn dĩ kinh tế của Hoa Hạ cũng không được tốt lắm, mạnh thắng yếu thua, giờ hội Hắc Long đang lúc nổi như cồn, chúng ta cũng không cần phải xảy ra xung đột chính diện với họ!”, ông cụ đặt chiếc bát đã uống hết sang một bên và khẽ nói.
Dù sao nhà họ Tô đã đứng đầu Giang Hải lâu như vậy, không phải lúc nào cũng có thể ăn thịt được, quan trọng nhất là hội Hắc Long và Mạc Phong bây giờ rất thân thiết, giờ có muốn ra tay diệt trừ, e rằng cũng không phải chuyện đơn giản. Không nên vì