Sáng sớm hôm sau.
Mọi thứ quay trở lại vẻ yên bình vốn có.
Thi thoảng có người bàn tán về việc hai cậu chủ đánh nhau hôm qua nhưng không hề lên đầu tít như dự đoán.
Nhà Mộ Dung có thể điều khiển được truyền thông báo chí nhưng không khóa được mồm dư luận.
Đương nhiên chuyện đó cũng chỉ có thể trở thành chuyện cười chế nhạo của mọi người lúc rảnh rang.
Mạc Phong vừa tới phòng bảo vệ thì đã thấy Vương Bưu đứng trước cửa khua tay múa chân nói gì đó với đám đông.
“Mọi người có nghe nói, hôm qua hai cậu chủ nhà Mộ Dung vì vấn đề tiền cơm mà đánh nhau đấy!”
“Không thể nào! Em nghe nói nguyên bản là giành bạn gái mà?”
“Còn lâu, nghe nói em trai cắm sừng anh trai, vì vậy mới đánh nhau trong nhà hàng!”
“Hầy, chúng ta cũng chỉ có thể ngưỡng mộ của sống của những người giàu thôi.
Tâm trạng không tốt là có thể ra tay đánh đấm, đúng là thong dong giữa đời mà!”
Mạc Phong bước tới nghe đám đông nói vậy thì không khỏi day thái dương.
Đúng là dư luận càng lúc càng tam sao thất bản.
“Được rồi được rồi, túm năm tụm ba lại làm gì thế? Mau đi làm việc đi!”, Mạc Phong phất tay, trầm giọng.
Vương Bưu vội vàng nháy mắt với đám đông.
Cả đám nhanh chóng đi vào phòng.
Lúc này trong phòng làm việc của tổng giám đốc trên đỉnh tòa nhà.
Mục Thu Nghi đang gọi điện thoại tìm cách xử lý hết những công xưởng không phát triển ở châu Âu.
Cô định thay máu một lần, thay đổi toàn bộ các bộ phận trước đây dưới trướng Trịnh Nghiên.
Chỉ cần có tiền thì không thiếu người.
Trịnh Nghiên tưởng rằng kế hoạch của mình không chê vào đâu được, nhưng tính kỹ thế nào thì vẫn bỏ qua một nhân vật quan trọng.
Đến cả Mục Thu Nghi còn không dám tin, anh có thể mời được thần chứng khoán tới Hoa Hạ.
Cộc cộc cộc…
Tiếng gõ cửa từ ngoài vọng vào.
“Vào đi!”, Mục Thu Nghi vui mừng cười nói.
Tống Thi Vũ cầm tài liệu bước vào, đặt hợp đồng lên bàn: “Xem ra tâm trạng của cậu khá đấy nhỉ!”
“Đương nhiên rồi, cổ phiếu của chúng ta một bước lên tiên, tất cả đều tăng vọt.
Đến mình còn không biết rốt cuộc mình có bao nhiêu tiền nữa!”, cô bụm miệng cười.
Lúc này cô giống như một cô bé nhận được kẹo, nụ cười tươi rói không giấu được hiện ra trên mặt.
“Còn một tin tốt lành nữa, cậu có muốn biết không?”, Tống Thi Vũ nhướn mày cười đểu.
Tính tò mò của phụ nữ mạnh hơn mấy chục lần của đàn ông.
“Trời ạ, cậu mau nói đi, đừng lòng vòng nữa, sao giống gã đó vậy!”
Nếu muốn một cô gái phát điên thì hãy nói với cô ấy là có một tin tức muốn báo nhưng sau đó ngậm miệng lại.
Ngày hôm sau chắc chắn sẽ thấy cô ấy với một đôi mắt gấu trúc đen xì.
Chính vì câu nói đó mà có thể khiến cô ấy mất ngủ cả đêm, có thể phân tích ra hàng vạn khả năng, sau đó càng nghĩ thì càng hào hứng.
Tống Thi Vũ chỉ lắc đầu bất lực khi nhìn thấy bộ dạng của cô: “Được rồi, mình sợ cậu rồi, có nghe về nhà họ Diệp ở Bắc Khâu chưa?”
“Chưa…Bắc Khâu ở đâu?”, Mục Thu Nghi hỏi với vẻ nghi ngờ.
Cô ấy toát mồ hôi hột và cảm thấy cạn lời: “Đã nói rồi, bảo cậu đừng có suốt ngày ở trong phòng làm việc, ra ngoài nhiều vào chút, Bắc Khâu nằm ở khu giao nhau giữa Bắc và Nam, đất đai ở đó vô cùng màu mỡ.
Nhà họ Diệp ở đó có một vùng trồng dược liệu vô cùng rộng lớn!”
“Vậy thì sao? Người ta bán thuốc, chúng ta làm mỹ phẩm, có liên quan gì chứ?”
Cô ấy bước tới, dùng tay