Anh đột ngột quay đầu thì nhìn thấy một bóng hình thoáng qua từ tầng lầu đối diện.
Anh định đuổi theo nhưng nghĩ lại nếu giờ mà xuống được dưới mặt đất thì có lẽ người cũng đã chạy mất.
“Thôi bỏ đi! Lần này coi như mày may mắn!”, Mạc Phong cúi đầu gầm giọng.
Xem ra có vẻ như đã gặp phải một đạo sĩ Mao Sơn nào đó, nhưng có vẻ như là đạo hạnh cũng chỉ bình thường mà thôi.
Anh đi tới bên cửa sổ, một tay xách con gấu bông, bỗng nhiên anh sờ thấy thứ gì đó cưng cứng ở vị trí đầu của nó.
Anh dùng dao bướm rạch một đường theo đường chỉ may.
Bộp…
Một thứ gì đó với mùi thối rữa rơi xuống đất.
“Á…”, Anh Nhiên lập tức ôm đầu hét toáng lên.
Mạc Phong lập tức xé một mảnh vải chăn bọc thứ đó lại.
Là đầu của một cô gái, nhưng đã bắt đầu thối rữa, không còn nhìn rõ khuôn mặt nữa.
“Hầy, lại liên quan tới một vụ án mạng rồi!”, anh lắc đầu thở dài.
An Nhiên bụm miệng ép bản thân bình tĩnh lại.
Lúc này có thể duy trì được trạng thái như vậy đã là khá lắm rồi, nếu như là cô gái khác thì có lẽ đã bị dọa mức khóc lum la từ lâu.
Không phải ai cũng như Mạc Phong, đã thấy quen với những thứ này.
Bây giờ con người ta sống trong thời đại hòa bình ở Hoa Hạ, những thứ này không phải lúc nào cũng có thể thấy.
Anh bước tới khẽ vỗ vai An Nhiên và đẩy cô vào lòng.
Thứ mà người con gái thiếu lúc này chính là cảm giác an toàn: “Không sao, có anh ở đây, chúng ta báo cảnh sát thôi!’
“Vâng, em không sợ, chỉ cần có anh Mạc ở đây thì em không sợ gì cả!”, An Nhiên áp sát người vào lòng anh, nói với giọng dịu dàng.
Xuất hiện tình hình như thế này, không báo cảnh sát thì sẽ không thể giải quyết được vấn đề.
Một lúc sau đã có vài chiếc xe cảnh sát tập trung dưới lầu.
Tần Lam dẫn theo vài nhân viên nhanh chóng đi lên.
Nhưng khi bước vào phòng và nhìn thấy Mạc Phong thì cô ấy không khỏi trừng mắt: “Sao anh lại ở đây, an mạng luôn xoay quanh anh à?”
“Tôi cũng có muốn đâu, ai bảo đẹp trai quá, người và ma đều thương nhớ chứ?”, Mạc Phong nhún vai cười xấu xa.
Tần Lam không khỏi trợn mắt: “Mặt dày vô đối, tới nỗi đạn bắn không thủng!”
Lúc này một nhân viên cảnh sát vội vàng bước tới nói với giọng hoảng hốt: “Đội trưởng Tần! Theo giám định pháp y thì người chết là nữ, tầm hai mươi tuổi, thời gian chết đã quá một tháng! Toàn bộ da đầu được ngâm trong thủy ngân nên đã đạt tới mức độ chống mục rữa!”
“Chết đã hơn một tháng sao?”, Tần Lam kinh ngạc hô lên: “Vậy nhét đầu vào trong con gấu làm gì?”
Mạc Phong một tay chống cằm, khẽ hừ giọng: “Hay là chúng ta quan sát từ lầu đối diện xem thế nào, nếu tôi đoán không nhầm thì không chừng ở đó có thứ mà chúng ta muốn biết!”
“Tầng lầu đối diện?”
Vừa rồi có người chạy đi vội vã như vậy từ tòa nhà đối diện, chắc chắn là những thứ đã chuẩn