Mạc Phong nhận lấy cái đầu, ngũ quan của cô gái này đã không còn thấy rõ nữa.
Mặc dù anh đã quen nhìn thấy những thứ này nhưng cảm giác người chết lồi cả con mắt thì thật không biết là trước khi chết đã phải trải qua điều gì.
Anh lấy mấy cây kim bạc đâm vào xung quanh cái đầu, lập tức có một luồng khí âm bay ra.
“Được rồi! Việc tiếp theo bây giờ là chờ đợi!”, Mạc Phong đưa cái đầu cho cảnh sát, khẽ cười nói.
Tần Lam nhìn anh với vẻ kỳ lạ: “Vậy thôi à? Lấy mấy cây kim bạc cắm vào đầu là có thể phá án sao?”
“Không tin thì cô đợi vài ngày mà xem.
Tôi đoán không quá ba ngày là gã đó sẽ tự động tới đầu thú thôi!”, anh phất tay cười chắc nịch.
Đừng thấy kim bạc nhan nhản đâu cũng có, đây là cách châm kim cổ xưa, có tác dụng định khí với người sống, định hồn với người chết.
Kẻ kia muốn mượn cơ thể của An Nhiên để hoàn hồn, chứng tỏ phần hồn vẫn có chỗ dựa, vậy thì chắc chắn mười hai cây kim cố định của anh sẽ có hiệu quả.
Còn có hiệu quả thật hay không thì đợi vài ngày nữa là biết.
Sự việc xử lý tương đối, Tần Lam cũng chuẩn bị rời đi.
Cô ấy rất muốn nói chuyện riêng với Mạc Phong một lúc nên đến cuối cùng vẫn nhìn anh với ánh mắt không nỡ: “Anh ra đây!”
“Làm gì? Tôi giúp cô phá án đấy, có phải là có thưởng gì không?”, Mạc Phong nhướn mày cười đểu.
Tần Lam hung hăng trợn mắt, tức giận nói: “Anh có số điện thoại của tôi không?”
“Có chứ!”, anh gật đầu khẽ nói.
Cô ép Mạc Phong sát vào góc tường, hai tay đặt lên cổ anh, cười với vẻ mập mờ.
“Đừng…đừng thế mà, nhiều người thế này…”, Mạc Phong nuốt nước bọt với vẻ hoang mang.
Anh thật sự sợ cô nàng này sẽ kéo tụt quần anh trước mặt bao nhiêu người.
Đám nhân viên giả bộ như không thấy gì và nhanh chóng đi xuống tầng.
Tần Lam cười ý vị: “Điện thoại của anh lưu số của tôi thật chứ?”
“Lưu rồi, không tin thì cô…Ư…”
Bộp…
Mạc Phong chưa nói xong thì chỗ giữa hai chân bỗng cảm thấy đau vô cùng.
Cô ấy ung dung hất tóc cười nói: “Hừ! Có điện thoại của bà mà không hẹn bà, có phải là anh đáng bị đánh không? Lần này coi như hòa nhé!”
Lúc này có một cảm giác gì đó rất thốn.
“Cô…”, Mạc Phong gập người, đau tới mức muốn rớt nước mắt.
Phụ nữ mà nhẫn tâm lên thì đàn ông không là gì.
“Hừ! Anh yên tâm, nếu sau này cậu nhóc của anh không ok thì bổn cô nương đây sẽ nuôi anh cả đời, vậy là được chứ gì!”
Nói xong Tần Lam cảm thấy vui bèn ngâm nga đi xuống tầng.
An Nhiên vội vàng chạy tới, nhìn Mạc Phong quỳ sụp dưới đất khẽ hỏi: “Anh Mạc không sao chứ? Có ổn không?”
Câu nói này khiến Mạc Phong cảm thấy có ý khác, có ổn không? Có phải đang khiêu khích sự tôn nghiêm của người đàn ông không?
“Cái loại con gái đanh đá này! Để tôi xem sau này có thằng nào thèm để ý tới cô!”, anh ôm chỗ đó kêu la.
Vừa mới tới đã tấn công chỗ hiểm! Đúng là thù lớn để đời!
“Hi hi, lẽ nào anh Mạc không nhận ra sao?”, An Nhiên