Vốn dĩ cả hai vẫn luôn xưng hô với nhau như bạn bè, nếu như có thêm áp lực, sau này không làm được bạn bè với nhau nữa thì phải làm sao?
Người dân trong thôn hiện giờ đều bợ đỡ Mạc Phong vì anh có tiền có quyền, nếu sau này anh không quan tâm đến họ nữa, chẳng phải là càng tâng bốc anh lên cao thì ngã càng thê thảm hay sao?
"Sao tôi lại không để đường lui cho con gái chứ? Nếu như không phải tôi mặt dày đi khắp nơi mượn tiền cho con bé đi học thì nó có thể quen cậu Mạc ở Giang Hải không? Dù sao thì tôi cũng nói cho ông biết này, tôi nhận chắc đứa con rể này rồi!”
Bố của Tống Giai Âm không khỏi chế nhạo: “Bà nhận chắc thì đã làm sao nào? Có phải bà cưới đâu, phải hai đứa nó đồng ý mới được chứ.
Tôi khuyên bà đừng nhúng tay vào chuyện của bọn trẻ nữa!”
"Cút cút cút, tôi chẳng thèm để ý đến ông nữa.
Nếu năm xưa ông có một chút bản lĩnh như của người ta thôi thì giờ chúng ta lại phải sống cuộc sống như thế này hay sao?” "Nếu tôi có bản lĩnh thì tôi cũng đã không lấy bà rồi!”
"Ông cút sang một bên, đêm nay đừng có chen vào ngủ với tôi!”
Đứng ở sân quê vào ban đêm, gió lạnh thổi qua khiến người ta không khỏi run lên bần bật.
Vốn dĩ tâm trạng của Mạc Phong không hiểu sao có chút nặng nề, nhưng Tống Giai Âm cứ đứng bên cạnh anh.
Tuy không nói gì nhưng trong lòng anh cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Tâm trạng bồn chồn đó cuối cùng cũng tĩnh lặng trở lại.
“Thôi, muộn rồi, vào nhà đi!”, Mạc Phong xoay người, cười nói.
Anh biết nếu anh không rời đi, cô nhóc này sẽ đứng mãi ở đây.
Nhưng vừa bước vào nhà, Mạc Phong mới chợt vỗ đầu như thể nghĩ đến điều gì đó.
Nhà họ là một căn nhà gỗ nhỏ một tầng, tổng cộng có hai gian phòng, một giường là của hai chị em, giường còn lại đương nhiên là của bố mẹ cô.
Vậy tối nay...mình ngủ ở đâu?
Sao trước đây anh không nghĩ trước đến vấn đề này nhỉ, nửa đêm nửa hôm cũng không thể đi gõ cửa nhà người khác được.
"Tiểu Nhụy! Tối nay con sang đây ngủ với bố mẹ!”, người phụ nữ trung niên đứng ở cửa phòng nhỏ giọng nói.
Điều quan trọng nhất là cô nhóc này không hề than thở, cô bé còn nhìn Mạc Phong cười đầy xấu xa: "Anh rể, vậy buổi tối anh phải đối tốt với chị gái em đó, chị ấy sợ lạnh".
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật giật, tối hôm qua ngủ cùng, phải khó khăn lắm mới kìm nén lại được dục vọng, hôm nay lại…
Thực sự coi mình là thánh nhân hay sao?
"Không cần đâu, cháu ngủ trên sofa là được rồi!”
Nhưng khi anh nhìn thấy ghế sofa thì chợt hóa đá luôn.
Mẹ kiếp, trong nhà có mỗi một cái sofa đơn nhỏ xíu, ngồi còn chật nữa là ngủ.
"Ấy, dù sao tối hôm qua hai đứa cũng ngủ cùng nhau rồi mà, đều là người một nhà cả, sợ gì chứ?”, người phụ nữ trung niên nhướng mày nhìn hai người: "Thôi, muộn rồi, mau tranh thủ đi!"
Tranh thủ?
Mạc Phong và Tống Giai Âm không khỏi liếc nhìn nhau, khuôn mặt cô gái nhỏ đỏ bừng đến tận mang tai.
Rõ ràng, cô ấy cũng nghe được ý tứ trong những lời này!
Đây là mẹ ruột thật sao? Lỡ như đêm hôm anh không kìm nén được