Sau khi đóng cửa, Mạc Phong nhẹ nhàng nằm xuống giường, may mà giường khá lớn, hai người nằm cũng không quá chật.
"Phải rồi, anh có thể hỏi em một chuyện được không?”
Tống Giai Âm nằm ở bên mép giường bên kia, nhẹ nhàng gật đầu nói: "Chuyện gì thế? Chỉ cần em biết, em nhất định sẽ nói cho anh!”
"Em đã bao giờ nhìn thấy rắn có cánh chưa? Chính là loại mà phần mang mọc thứ giống như đôi cánh ấy!” Trước đây Mạc Phong cũng đã chủ ý tìm kiếm trên Internet, chỉ thấy có một mô tả ngắn gọn trong Sơn Hải Kinh, cộng với một bức ảnh.
Trên đó vẽ ở phần mang của một con rắn với chi trước giống như đôi cánh.
Nếu lần này đến đây công cốc thì sau này anh phải làm sao mới kiếm chác được bảo bối của ông già đây? Ông ấy cũng sẽ không để anh bước vào căn phòng chứa bảo bối đó.
Tống Giai Âm lắc đầu: “Em chưa nhìn thấy bao giờ, nhưng em nhìn thấy rất nhiều loại rắn khác.
Trước đây em còn từng bị rắn cắn ở trên núi, đau lắm ấy!”
Ánh trăng khẽ nghiêng rót bóng trên người cô gái, làn da trắng như tuyết thiêu đốt dưới ánh trăng, giống như quả đào chín chỉ chờ người khác hái, khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy.
Mạc Phong quay đầu nhìn thấy cảnh này thì không khỏi ho khan một tiếng: “Thôi ngủ đi...muộn rồi..."
Mẹ kiếp nếu cứ nhìn tiếp nữa thì anh sợ mình không kiềm chế được mất!
Phòng kế bên.
Mẹ của Tống Giai Âm vẫn đang nằm dựa tường nghe ngóng động tĩnh ở căn phòng của hai người.
"Tôi nói này, sao bà rảnh thế, nghe được cái gì đâu chứ? Chưa biết chừng hai đứa nó đúng là chỉ đang ngủ thôi, bà đừng có nghĩ nhiều như thế nữa!”, người đàn ông trung niên nằm ở trên giường tức giận nói.
Trên mặt bà vợ lộ ra một nụ cười gian xảo: “Nghe thấy rồi! Có động tĩnh rồi! Hình như tôi nghe thấy con gái nói đau…sao giờ lại không có động tĩnh gì nữa vậy nhỉ?”
"Nói vớ vẩn, lần đầu tiên lại chẳng đau à, điều đó chứng tỏ con gái mình đúng là gái ngoan! Chuyện của bọn trẻ bây giờ cứ để mặc bọn chúng, thời đại này có lên giường với nhau cũng chưa chắc sau này đã ở bên nhau!”
"Như vậy không được! Lên thuyền thì phải mua vé, tưởng rằng được ngủ không với con gái mình như vậy sao? Ngày mai tôi phải đi hỏi cậu Mạc mới được, xem cậu ấy dự định đám cưới như thế nào!”
Cùng lúc đó.
Tại lối vào phòng cấp cứu của bệnh viện nhân dân thành phố ở Yến Kinh.
Hơn chục chuyên gia đều đã đợi sẵn ở bên ngoài, còn Tưởng Minh Xuyên thì thờ ơ đứng ở cửa sổ hút thuốc.
Hắn vừa mong không giữ được đứa con này, nhưng cũng hi vọng có thể giữ được đứa trẻ này, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn.
Két...
Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra.
Ngay khi vị bác sĩ áo trắng từ trong bước ra, mọi người lập tức vây quanh.
"Thế nào rồi? Có giữ được đứa bé không?”, Tưởng Vân Long tiến lên phía trước kêu lên.
Ông cụ Dương đứng bên cạnh không khỏi trừng mắt nhìn ông ta: “Hừ! Cậu chỉ biết đứa bé thôi? Tôi nói cho cậu biết, nếu cháu gái tôi có chút hề hấn gì, tôi sẽ san bằng nhà họ Tưởng các người!”
Mặc dù ông cụ đã lớn tuổi, nhưng khí thế của ông cụ không hề thay đổi.
Ông cụ Dương là người có công đầu trong việc thành lập đất nước, nghe nói khi còn trẻ, ông cụ đã