Đêm khuya thanh vắng.
Người ta vẫn nói bình minh không nên ra ngoài, ráng chiều thì có thể tùy ý đi xa.
Nhưng đột nhiên đêm nay, bên ngoài thật điên cuồng.
Huýt…
Gió thổi khiến cây cối xung quanh không ngừng đung đưa, thổi đến mức cửa kính cũng rung xào xạc.
Tiếng động kỳ lạ này giống như tiếng ma hú, Tống Giai Âm bất giác ôm chặt Mạc Phong hơn.
Tí tách! Một lúc sau, ngoài trời mưa to.
Rồi sét đánh.
Đoàng đoàng!
Một luồng sấm sét lướt qua bầu trời.
Nhưng chính lúc này.
Một ánh sáng kỳ lạ hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, lắc qua lắc lại trên các bức tường của căn phòng này.
Huýt…
Mạc Phong đột nhiên mở choàng mắt ra.
“Đến rồi!”, khóe miệng anh khẽ cười.
Xem ra ông già đó không nói dối anh, đêm nay mưa to gió lớn cũng chính là lúc rắn bay chuẩn bị độ kiếp.
Anh cúi đầu nhìn Tống Giai Âm trong vòng tay, cô đang cuộn người ôm lấy mình như một đứa trẻ.
Hơn nữa tiếng sấm vừa rồi làm cho cơ thể cô gái run lên, Mạc Phong không khỏi nhẹ nhàng vén tóc cô ra sau và dịu dàng nói: "Không sao, yên tâm ngủ đi!”
Tống Giai Âm khẽ kêu lên hai tiếng, dụi dụi trong vòng tay anh như một chú mèo con, nằm dài trên ngực Mạc Phong ngủ một cách đầy yên bình, hơi thở dần trở nên đều hơn.
Tình hình này làm thế nào để thoát ra được đây, chỉ cần khẽ di chuyển là cô gái này sẽ tỉnh dậy ngay.
Hào quang Phật xuất hiện, không phải thích nhìn lúc nào là có thể nhìn thấy được!
Đó có thể là một cảnh tượng kỳ lạ mà phải mấy chục năm, thậm chí hàng trăm năm mới xuất hiện.
Nếu lần này anh không ra ngoài, sợ rằng lần sau sẽ phải đợi rất lâu.
Đầu ngón tay anh kẹp một cây kim bạc, nhẹ nhàng đâm vào huyệt Tam Thanh sau đầu Tống Giai Âm, chẳng mấy chốc cô liền chìm vào giấc ngủ say.
Sau khi đặt Tống Giai Âm lên giường và đắp chăn cho cô ấy, Mạc Phong nhảy ra ngoài cửa sổ và đi ra ngoài.
Anh cầm chiếc nón đặt ngoài cửa rồi đội mưa chạy ra ngoài, anh đảo mắt nhìn xung quanh, ánh sáng kỳ lạ từ hướng núi phía sau chiếu vào, vì trời mưa nên đường lên núi vô cùng trơn trượt.
Lần theo hào quang Phật, anh đến chỗ hồ nước phía sau núi.
"Moo! "
Còn chưa kịp đến gần, Mạc Phong đã nghe thấy một âm thanh trầm như tiếng bò kêu.
Sấm sét cuồn cuộn trên bầu trời.
Đoàng!
Như thể có một tiếng sét từ trên bầu trời đánh thẳng vào hồ nước.
Dưới ánh sáng chói lòa, Mạc Phong cảm thấy hơi khó mở mắt.
"Moo! "
Lại một tiếng gầm nhỏ khác truyền đến từ trong nước.
Phụt! Đột nhiên một bóng đen lao ra khỏi mặt nước.
Và xông thẳng về phía Mạc Phong.
"Mẹ kiếp! Bị phát hiện rồi!”
Anh giậm một chân nhảy bật lên phía trước và nắm lấy cành cây bên cạnh bằng cả hai tay rồi xoay ba trăm sáu mươi độ.
Bóng đen lao thẳng về phía mông Mạc Phong, suýt chút nữa đã cắn trúng anh.
Tia chớp lóe lên trong không trung khiến anh có thể nhìn thấy rõ bóng đen.
Đó là một con linh xà đỏ rực dài hơn hai mét, có bắp đùi như của người lớn, bên mang nó có thứ gì giống như đôi cánh, cái này phải gọi là vây mới đúng.
Không chỉ vậy, trên đầu con linh xà đỏ rực này còn nhú lên một cái sừng, dường như nó đang chuẩn bị độ kiếp.
Đoàng!
Một tiếng sấm trên không trung đánh thẳng vào người nó, nó ngóc đầu lên và gầm lên trời.
Đôi mắt nó nhìn chằm chằm vào Mạc Phong, trong đó ẩn chứa một sự nỗi hận thù sâu sắc.
"Này! Chú mày độ kiếp thất bại không