Anh thấy mình đã nói nhiều như vậy mà Diệp Đông Thanh cũng không đáp lại, anh cúi đầu xuống nhìn thì thấy cô gái đã ngủ say.
“Ngủ say rồi mà còn không yên phận như thế!”, Mạc Phong không khỏi lắc đầu cười thầm.
Diệp Đông Thanh ngủ say rồi nhưng vẫn đang nắm chặt cổ áo anh, như thể sợ Mạc Phong bỏ chạy mất vậy.
Anh ôm cô gái đi xuống dưới tầng, đưa cô ấy trở về phòng ngủ và khẽ đặt cô lên giường, sau khi đắp chăn cho cô ấy thì Mạc Phong lặng lẽ lùi ra ngoài.
Nhưng khi anh vừa quay người lại thì một khuôn mặt chợt xuất hiện.
"Ối trời…!"
Trước khi Mạc Phong kịp hét lên, một bàn tay lập tức che miệng anh lại.
Người đang đứng trước mặt anh chính là Diệp Đông Lâm.
"Suỵt! Lại đây!"
Mạc Phong thẫn thờ đi theo cô ấy xuống sân nhà họ Diệp.
"Sao thế?”
Trong một căn phòng nhỏ ở tầng một của nhà họ Diệp, cánh cửa nhẹ