Cô ta nhẹ nhàng mở tay nắm cửa.
Đột nhiên đèn trong phòng bật sáng.
“Tôi biết trước là cô sẽ đến đây mà, thật đúng là giống y như bà nội của cô, không đạt được mục đích thì không chịu từ bỏ!”, ông cụ Diệp ngồi ở bàn làm việc, khẽ thở dài nói.
Bạch Doanh ngượng ngùng cười, cởi bỏ khẩu trang xuống và nói nhỏ: "Ông cụ Diệp biết tôi sẽ tới sao?” "Hầy! Tôi đợi cô lâu lắm rồi, cô còn không đến thì tôi sẽ ngủ mất.
Không phải cô muốn lấy xá lợi Phật sao? Ở đây này, tôi thấy vẫn nên chủ động đưa cho cô thì hơn, đỡ mất công cô lại dỡ két sắt của tôi ra!”
"Tôi…"
Cô gái vò đầu bứt tai, vốn dĩ cô ta đến lấy trộm nhưng không ngờ lại có người chủ động đưa cho mình, điều này ngược lại khiến cô ta cảm thấy rất ngại!
"Chẳng phải cô vẫn luôn muốn xá lợi Phật này sao? Xem đây có phải là thứ cô đang tìm không, nếu đúng thì cô lấy đi!", ông cụ Diệp mở chiếc hộp ra, trong phòng đột nhiên xuất hiện ánh sáng Phật.
Lúc này trong một căn phòng khác ở tầng một.
Mạc Phong đang ngủ say, nhưng đột nhiên có một luồng hơi thở kỳ lạ truyền đến, anh lập tức mở mắt ra.
Không phải sát khí!
Đó là một hơi thở trấn an con người ta, như thể cả thế giới bỗng chốc trở nên yên lặng!
Trong phòng làm việc!
Bạch Doanh cầm thứ gì đó có hình con rồng ở tay trái, cầm một viên xá lợi Phật ở tay phải, đưa ra soi nhìn dưới ánh trăng.
"Không phải cái này! Thật là kỳ lạ, ngay cả xá lợi cũng không cảm nhận được linh khí của rồng, rốt cuộc cái mà bà nội bảo tôi tìm là cái gì đây?”, cô ta nhẹ nhàng đặt xá lợi Phật vào trong hộp.
Ông cụ Diệp ngẩng đầu, ánh mắt khẽ chớp: “Không phải thứ mà cô đang tìm à?”
“Đã làm phiền ông rồi!”, Bạch Doanh đứng lên cúi đầu thật sâu và khẽ nói.
"..."
Sau đó cô ta nhảy ra khỏi cửa sổ, trước giờ cao thủ đều không đi