Toàn bộ câu lạc bộ được thiết kế theo phong cách châu Âu, đương nhiên cũng xen kẽ một chút nghệ thuật cổ điển của nước Hạ.
Nhược Hi dẫn Mạc Phong và Thương Hồng đi tham quan câu lạc bộ.
Nơi đây có tổng cộng ba tầng, phòng VIP phải gần ba mươi phòng.
Ngoài cung cấp các hoạt động vui chơi giải trí thì nơi đây còn cung cấp cả dịch vụ ăn uống.
Vì vậy vấn đề bếp núc cũng phải tìm một người đẳng cấp mới được.
“Câu lạc bộ này tạm thời là như vậy, thiệt thòi cho em rồi!”, Mạc Phong khẽ vỗ vai Thương Hồng.
Anh vốn tưởng cô sẽ chê nơi này vì quy mô nhỏ, nhưng không ngờ Thương Hồng lại tươi cười: “Không có gì, vừa hay em cũng chán công việc trước đây, làm việc khác cũng tốt.
Anh yên tâm, nhất định em sẽ khiến nơi này trở thành bộ mặt của Giang Hải.
Sau này chắc chắn sẽ có không ít những nhân vật tầm cỡ biết về nơi này".
Đương nhiên Thương Hồng biết mục đích Mạc Phong tạo ra câu lạc bộ này để làm gì nên cô nhất định sẽ làm tốt mọi việc.
Người đàn ông mà cô đã nhắm trúng chắc chắn phải là rồng lớn giữa đám đông.
Thực ra Thương Hồng cũng không tham lam, chỉ yêu cầu có thể là người phụ nữ hỗ trợ anh từ phía sau.!Sau khi dặn dò mọi chuyện, Mạc Phong cũng rời đi.
Việc quan trọng với anh bây giờ đó chính là sử dụng số dược liệu của nhà họ Diệp.
Dùng linh dược cũng là một cách hay để tạo quan hệ.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, việc kiến thiết thôn Thập Lý có lẽ cũng đã có chút gì đó.
Hai ngày trước phía thôn cũng gọi điện cho anh, hỏi khi nào anh về thôn.
Phía núi ở đằng sau đã bắt đầu khai khẩn để trồng dược liệu, nói anh tới xem.
Giờ anh bận quay mòng mòng.
Sau khi rời khỏi câu lạc bộ, anh tới công ty bất động sản.
Anh tới thẳng công ty của Đàm Lão Bát.
Sau khi Mạc Phong rời đi, Thương Hồng vẫn đi dạo trong câu lạc bộ.
Theo yêu cầu của cô, rất nhiều nơi vẫn cần được sửa sang thêm.
“Chị Hồng, còn cần em làm gì nữa không ạ?”, Nhược Hi cúi đầu cung kính hỏi.
Thấy cô gái gọi một tiếng chị Hồng, Thương Hồng biết